TUYỆT THẾ THẦN Y: NGHỊCH THIÊN MA PHI

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Trưởng lão, ta xong rồi."

Thanh âm Mộ Khinh Ca như tiếng chuông sớm trống chiều đánh thức trưởng lão lôi đài. Hắn mờ mịt ngẩng đầu nhìn Mộ Khinh Ca, rồi lại nhìn nhìn Điêu Nguyên, tựa như mới nhớ ra mình tới đây làm gì.

Hắn nhìn lên Hoa Thương Truật phía giữa khán đài, muốn xin chỉ thị.

Khoé mắt Hoa Thương Truật hơi giựt. Nội tâm ghen ghét, hận ý, sát ý đan chéo nhau, căn bản không thể nào bình tĩnh.

Nhưng nghĩ đến còn người phía sau, lão nỗ lực khắc chế cảm xúc. Chậm rãi đứng lên, khom người nói với bốn vị trưởng lão chấp sự tổng viện: "Bốn vị trưởng lão, mọi người xem..."

Bốn người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, cuối cùng Nguyên Hồ đứng lên cung kính hành lễ với bậc cao nhất khán đài, thật cẩn thận nói: "Thánh Vương bệ hạ, đây là trận thi đấu cuối cùng rồi. Không bằng mời ngài tới quyết đoán một phen?"

Tư Mạch hơi giương miệng, dùng thanh âm cực chậm cực nhẹ, lại cực không thể phản kháng: "Đây là chuyện Dược tháp các ngươi, có liên quan gì đến ta?"

Hắn nói những lời này làm sắc mặt bốn người xấu hổ.

Cuối cùng Hạ Vô bị đề cử ra đi lên lôi đài, tự mình kiểm định thắng bại hai viên đan dược.

Thật ra thắng bại đã sớm có trong lòng mọi người, chẳng qua tự mình trưởng lão tổng viện nói ra sẽ càng có lực thuyết phục hơn.

Hạ Vô đi lên lôi đài, đầu tiên là mỉm cười gật đầu với Mộ Khinh Ca bày tỏ thiện ý. Sau đó liếc mắt nhìn Điêu Nguyên, thấy hắn vẫn bộ mặt âm trầm chìm đắm trong thế giới của mình. Lập tức ánh mắt ngưng lại, nhẹ lắc đầu.

Hắn duỗi tay hướng tới Điêu Nguyên, nói: "Đưa đan đây."

Điêu Nguyên ngẩn ra, hoảng hốt tỉnh lại, đưa bình sứ đặt vào tay Hạ Vô. Lúc sau, đôi mắt hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.

Hạ Vô nhìn hắn, rũ mắt xuống. Mở nắp bình sứ đổ đan dược vào tay.

Cẩn thận đánh giá, hắn cất cao giọng nói: "Đan dược cao cấp, Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan, cực phẩm."

Đan dược này vốn nên được tung hô, giờ đây lại chỉ được vài tiếng thanh âm ủng hộ thưa thớt. Bởi vì tất cả mọi người đều chờ Hạ Vô phán định đan dược linh cấp của Mộ Khinh Ca.

Đứng trước đan dược linh cấp, đan dược cao cấp có vẻ không đủ nhìn. Cho dù nó có khó luyện, cho dù nó có là phẩm chất cực phẩm!

Hạ Vô đưa đan dược lại cho Điêu Nguyên, lại vươn tay hướng tới Mộ Khinh Ca, hơi mỉm cười.

Mộ Khinh Ca cười đáp lại, đặt đan dược vào tay Hạ Vô.

Hạ Vô nắm đan dược trong tay, lại cảm nhận được dược lực thuần túy. Định tâm thần lại, hắn bắt đầu cẩn thận kiểm tra đan dược.

Đột nhiên con mắt hắn bỗng co rụt lại, kinh ngạc chỉ vào đan dược, nhìn về phía Mộ Khinh Ca hỏi: "Ngươi luyện chế chính là Lục Chuyển Độ Ách Đan!"

Lục Chuyển Độ Ách Đan!

Hạ Vô vừa thốt ra, lập tức làm cho ba con người trên bậc hai khán đài trừng cả mắt, rướn cơ thể lên trước.

"Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan, Lục Chuyển Độ Ách Đan? Sao nghe tương tự quá vậy?" Có đệ tử nghi hoặc.

Âm thanh nghi hoặc rơi vào tai Hạ Vô. Hắn hít thật sâu một hơi, nhìn Mộ Khinh Ca nói: "Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan và Lục Chuyển Độ Ách Đan tuy có tên tương tự nhau, tác dụng lại khác nhau một trời một vực. Lục Chuyển Độ Ách Đan được luyện chế từ dược liệu bình thường nhất, nhưng lại có thể chống đỡ sáu lần tâm ma công kích. Người tu luyện đều biết, tu vi càng cao tâm ma càng mạnh. Mỗi lần tu luyện đến mấu chốt, sẽ bị tâm ma nhiễu loạn xâm nhập. Nhẹ thì tẩu hoả nhập ma, thần chí không rõ. Nặng thì kinh mạch đứt từng khúc, tu vi phế bỏ. Nhưng nếu có Lục Chuyển Độ Ách Đan thì có thể an ổn vượt qua, không thể nghi ngờ là trợ giúp con người vượt qua sáu lần nguy cơ sinh tử..."

Được Hạ Vô giải thích, mọi người càng có thêm hiểu biết về Lục Chuyển Độ Ách Đan.

Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan, có thể khôi phục trọng thương sáu lần.

Nhưng Lục Chuyển Độ Ách Đan có thể miễn đau khổ bị tâm ma xâm lấn sáu lần, tránh nguy hiểm tẩu hoả nhập ma, kinh mạch đứt từng khúc như phế nhân. Rốt cuộc ai lợi hại hơn, đã rất rõ.

Từ xưa đến nay, thương về thân thể dễ trị, thương về tinh thần khó trị.

Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan của Điêu Nguyên có lợi hại, vẫn chỉ là trị liệu thương thế thân thể. Mà Mộ Khinh Ca thì khác, Lục Chuyển Độ Ách Đan của nàng trực tiếp ngăn trở tâm ma tiến vào, tránh bị thương cả về thể xác lẫn tinh thần.

Đan dược như vậy, có thể nói là ở bất kì nơi nào, bất kì thế lực nào. Cho dù là trong Thánh Nguyên đế quốc, cũng là thứ mọi người đều cầu.

Cố tình Lục Chuyển Độ Ách Đan và Lục Chuyển Tiểu Hoàn Đan có độ khó luyện chế giống nhau. Bởi vì dược lực được phát huy sáu lần, có nghĩa là phải phân tầng cho đan dược. Mỗi một lần phân tầng giống như một lần thành đan, hơi vô ý thôi là sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Thậm chí bởi vì tính đặc thù của Lục Chuyển Độ Ách Đan, khi luyện chế, người luyện đan phải chống đỡ phản kháng từ đan dược, nên càng khó khăn hơn.

Hạ Vô hít thật sâu một hơi, lớn tiếng nói: "Lục Chuyển Độ Ách Đan, đan dược linh cấp, phẩm cấp... Hoàn mỹ!"

Hítt!!!

Toàn trường bị chấn động!

Phân viện Dược tháp bọn họ thật sự ra đời một đan sư linh cấp! Hơn nữa còn là đệ tử mới vào tháp không lâu, đây... Đây quả thực chính là quá phấn chấn con dân!

"Không! Không có khả năng! Phẩm cấp hoàn mỹ là cái gì!" Điêu Nguyên không muốn tin tưởng, rống to.

Hắn chưa bao giờ nghe qua có phẩm cấp hoàn mỹ.

Hạ Vô sắc mặt lãnh đạm nói: "Vượt xa phẩm cấp cực phẩm chính là phẩm cấp hoàn mỹ!"

"Chuyện này không có khả năng!" Điêu Nguyên phủ định, chỉ vào Mộ Khinh Ca nói: "Chỉ bằng hắn? Hắn sao có thể luyện chế ra phẩm cấp vượt xa cực phẩm? Trừ phi hắn gian lận."

"Làm càn!" Hạ Vô trừng mắt gầm lên.

"Điêu Nguyên câm mồm!" Hoa Thương Truật đứng lên ngăn hắn tiếp tục nói. Lão sợ nếu để Điêu Nguyên nói tiếp, sẽ nói ra một ít chuyện không nên nói.

Điêu Nguyên nhìn về phía lão, ánh mắt lạnh lẽo.

Hoa Thương Truật dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, thấy hiệu quả không lớn. Đành lên giọng răn đe: "Không được làm càn! Chẳng lẽ ngươi muốn vô lễ trước mặt Thánh Vương Bệ Hạ sao!"

Điêu Nguyên đột nhiên bừng tỉnh. Hắn ngước mắt nhìn nam nhân ngồi trên vị trí tối cao, đột nhiên quỳ xuống phủ phục trước mặt hắn (Tư Mạch), hoảng sợ nói: "Thánh Vương bệ bạ thứ tội!"

Rất xa, truyền đến tiếng hừ lạnh không rõ ý vị.

Lập tức ba vị từ tổng viện đều biến đổi sắc mặt đứng lên, cứng người cẩn thận.

Lý Nhân nhìn về phía Hoa Thương Truật, tàn nhẫn nói: "Nhìn xem ngươi dạy ra đệ tử tốt gì!"

Hoa Thương Truật run rẩy cả người, tâm tư muốn gϊếŧ Điêu Nguyên đều có luôn rồi.

Thiên tử giận dữ, xác thây ngàn dặm.

Một tiếng hừ lạnh làm cho các đệ tử Dược tháp đều trở nên nơm nớp lo sợ, trong lòng thấp thỏm. Sợ mình không hiểu nổi mất luôn tính mạng.

Một tiếng hừ lạnh cũng làm Điêu Nguyên hoàn toàn thanh tỉnh. Làm hắn nhớ tới ở đây còn một vị đại nhân vật trăm triệu lần hắn không thể trêu!

Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, con ngươi thanh lãnh chậm rãi đảo qua đám đông bị người nào đó doạ sợ thành chim cút, hơi hơi nhíu mày.

'Một vừa hai phải thôi.' Mộ Khinh Ca truyền âm cho Tư Mạch.

Tư Mạch cười cười, truyền âm nói: 'Nếu Tiểu Ca nhi không hy vọng ta tức giận gϊếŧ hết người nơi này, không bằng lên tiếng cầu ta.'

Ánh mắt Mộ Khinh Ca phát lạnh, lạnh lùng nói: 'Ngươi gϊếŧ thì gϊếŧ đi, có liên quan gì ta đâu?'

'Ồ? Tiểu Ca nhi bỏ được? Ở đây còn có không ít bằng hữu của nàng thì phải?' Tư Mạch khiêu khích nói.

Mộ Khinh Ca lạnh lùng nâng mắt nhìn người nào đó trên đài cao trước mặt nàng: 'Ngươi đang uy hiếp ta?'

Bình luận

Truyện đang đọc