ƯNG NÔ

Truyện kể hôm đó Trương Mộ ném chim ưng con xuống khe núi, tim Lý Khánh Thành như nhảy ra ngoài nhưng hắn không hỏi gì, Trương Mộ liếc qua Lý Khánh Thành, gã cũng không giải thích gì hết.

Lý Khánh Thành ngơ ngác nhìn chim ưng con, con thú nhỏ giãy dụa trên mặt đất, sau mấy lần gian nan vỗ cánh muốn thoát khỏi khe đá lại bị ngã xuống chỗ thấp hơn.

Liên tiếp mấy lần ngã, cứ một tầng lại một tầng, thẳng cho đến rơi xuống giữa bụi cỏ khô dưới chân núi, ưng nhỏ mới giang được hai cánh miễn cưỡng bay lên.

Chim ưng con bay cao được nửa trượng thì bị đập vào vách đá, nó không ngừng lắc lư, lại đụng vào vách đá lần nữa. Cuối cùng, sau một hồi hết chếch sang phía đông lại chệch về phía tây, chim ưng con cũng bay được về tổ, chỗ hai cánh mọc ra dính tơ máu đỏ rực, nó chậm rãi nhắm mắt, nằm nghiêng trong ổ, lớp lông mềm mại trên bụng ưng nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống.

Lý Khánh Thành và Trương Mộ đều không nói gì, lặng yên quan sát một lúc, chim ưng con suy yếu rên lên một tiếng, giống như đang cầu xin tha thứ.

Trương Mộ nói: “Đi.” Gã chợt ôm lấy Lý Khánh Thành trèo lên đỉnh núi.

Lý Khánh Thành quay lại sườn núi, dắt ngựa đi trong trạng thái thất hồn lạc phách, Trương Mộ theo sau lưng hắn, lặng im không nói một lời.

Trong khoảnh khắc đó, Lý Khánh Thành cảm nhận thấy một nỗi cô đơn lẫn thống khổ mà trước đây hắn từng trải qua, hắn là một con người không có quá khứ, tất cả hồi ức của hắn hầu như đều đã biến mất hết cả, hắn không chỉ một lần cố gắng suy đoán từ những dấu hiệu nhỏ nhặt nhất, nhưng càng nghĩ nhiều, hắn càng mờ mịt.

Thậm chí hắn còn ép buộc chính mình tự tạo ra trong đầu những cảnh tượng mà hắn không tài nào nhớ ra nổi, mô phỏng trong tâm trí một hoàng cung lộng lẫy mà hắn chẳng còn chút ấn tượng nào, rồi đặt bóng hình Trương Mộ, Phương Thanh Dư vào đó, như thể nằm mơ giữa ban ngày, tưởng tượng chính mình ở trong cung như thế nào.

Nhưng mà việc đó cũng không đem lại lợi ích gì cho hắn, quá khứ vẫn cứ là một khoảng không trống rỗng, hắn lạc mất phương hướng, tựa như đang đứng giữa màn sương trắng xoá, đất trời rộng lớn không chốn dung thân. Hắn không biết mình đến từ đâu, cũng không biết mình nên đi đâu, giống như ưng nhỏ không cha không mẹ rơi xuống khe sâu chật vật khôn xiết.

Lý Khánh Thành nói: “Trương Mộ, huynh nói cho ta, trước đây ta là cái loại phế vật gì? Sao lại lăn lộn sa sút đến mức độ này?”

Dường như Trương Mộ cảm nhận được tâm trạng của Lý Khánh Thành, thấp giọng nói: “Không.”

Lý Khánh Thành kinh ngạc: “Có phải trước mặt huynh ta luôn tỏ ra khó chịu?”

Trương Mộ trầm mặc.

Lý Khánh Thành cười khổ: “Hơn nửa là ta tự làm tự chịu.”

Trương Mộ mở miệng nói: “Không, điện hạ đối xử với thần rất tốt.”

Lý Khánh Thành dừng bước, giọng nói Trương Mộ âm trầm đứt quãng truyền đến từ phía sau: “Điện hạ không thể tự trách, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, thần…”

“Khánh Thành.” Trương Mộ gằn từng tiếng: “Mộ ca nguyện chết vì người.”

Lý Khánh Thành lau nước mắt, quay người ôm eo Trương Mộ, mặt vùi vào vai gã, thân hình nam nhi cao lớn khí khái của Trương Mộ cứng đờ run rẩy, tay chân luống cuống, một tay gã run run, cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, hạ xuống rồi lại nâng lên, cuối cùng gã lặng lẽ ôm lấy vai Lý Khánh Thành.

Trương Mộ đưa Lý Khánh Thành về thành Phong, Phương Thanh Dư thấy vẻ mặt Lý Khánh Thành hoảng hốt, y nhìn Trương Mộ một chút, trong mắt đầy vẻ trào phúng.

“Theo mệnh lệnh của người, cây gỗ cần thiết đã chặt đủ cả.” Phương Thanh Dư nhẹ nhàng nói: “Cũng giao hết cho Đường Hồng chuyển lên núi rồi.”

Lý Khánh Thành chậm rãi gật đầu, đứng trước Phương Thanh Dư, hắn thấp hơn y nửa cái đầu, Phương Thanh Dư cầm bàn chải quỳ một chân trên đất phủi đi bùn tuyết trên vạt áo Lý Khánh Thành, Lý Khánh Thành giữ lấy vai của y, đẩy ra một chút, nói: “Ngươi làm rất tốt.”

Hắn ngồi trong sảnh lớn ngây ngốc một hồi, rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhắm hai mắt vào rồi lại mở ra, khôi phục lại thần thái ban đầu.

“Dù sao hiện giờ cũng không có chuyện gì nữa, gọi Đường Hồng tới đi.” Lý Khánh Thành thở phào: “Ta với hắn xem xét mấy việc, vừa hay cùng giao nhiệm vụ cho các ngươi luôn.”

Đường Hồng được gọi đến, bốn người tập hợp trước bàn lớn trong sảnh, Lý Khánh Thành trải rộng địa đồ khu vực xung quanh Phong Quan.

“Cho dù ai nắm giữ triều chính, quyết định nghị hòa hay khai chiến, cũng không thể cắt nửa tấc đất đai phía nam Phong Quan cho Hung Nô.” Lý Khánh Thành nói.

Đường Hồng gật đầu, nói: “Nếu không vùng tây bắc hiểm yếu vừa mất, Hung Nô chỉ cần tiến quân thần tốc, Trung Nguyên ắt sẽ đại loạn.”

Lý Khánh Thành nói: “Nhưng mười ngày nữa triều đình sẽ phái người đến đây nghị hòa, hiện tại Ân Liệt đã bị ta phái đi trấn giữ quan đạo từ Tây Xuyên đến Phong Thành rồi. Trước đó vài ngày, ta để hắn dẫn một đội binh, nói cho hắn biết sứ giả nghị hoà từ kinh thành sắp tới, để nếu hắn gặp quân binh quan phủ thì lập tức tiến lên chặn đường, bắt buộc phải ngăn lại, không ngăn được cũng nhất định phải kéo xuống, không kéo xuống được, thì trực tiếp khử luôn sứ giả nghị hòa.”

Phương Thanh Dư mỉm cười nói: “Ngươi nên chọn người khác đi, Ân Liệt liệu có xuống tay được không, ta muốn tốt cho ngươi thôi.”

Lý Khánh Thành nói: “Chính ta cũng đoán trước hắn sẽ không xuống tay được, thôi bỏ đi, hiện tại cũng không phái được ai đi nữa, ba người các ngươi đều phải ở bên cạnh ta, còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm, hi vọng hắn có thể kéo dài thời gian.”

Trương Mộ nói: “Kéo dài tới khi nào ?”

Lý Khánh Thành nói: “Tới khi Hung Nô tấn công Phong Quan, chúng ta đánh lui Hung Nô ra tận tái ngoại.”

Phương Thanh Dư nói: “Chỉ sợ Hung Nô chưa chắc sẽ đến trong mấy ngày này.”

Lý Khánh Thành trầm mặc, Đường Hồng nói: “Nếu ta là A Luật Tư, ta sẽ án binh bất động, chờ đến khi triều đình cử người tới nghị hòa. Đã cầm chắc chiến thắng rồi còn đánh làm gì nữa?”

Lý Khánh Thành nói: “Cho nên, đây chính là bước tiếp theo trong kế hoạch, cũng là bước khó thực hiện nhất, ta muốn giao hết quân trấn Phong Quan, tướng sĩ Lang Hoàn cho các ngươi, chúng ta chủ động xuất binh.”

Đường Hồng nói: “Ngươi muốn chúng ta làm cái gì ?”

Lý Khánh Thành nói: “Lách qua Lang Hoàn, xuôi theo sông Tiêu Cốt về phương bắc, bao vây thung lũng mạn bắc núi Đoạn Khả, tập kích doanh trại lũ Hung Nô.” Hắn vừa nói vừa lấy đầu bút vẽ mấy vòng: “Đây là sào huyệt lũ Hung Nô do Vương tham tri đánh dấu lại, bọn chúng chia ra cứ ngàn người một thôn, già trẻ trong tộc đều ở lại đó qua mùa đông, đàn ông trưởng thành trong các bộ thì theo A Luật Tư xuất chinh. Các ngươi dẫn theo chín ngàn kỵ binh ra ngoài huyết tẩy toàn bộ thôn xóm này, không quan tâm người già phụ nữ trẻ em, giết sạch toàn bộ.”

Đường Hồng nói: “Ngươi sẽ chọc giận A Luật Tư! Lúc này quân phòng thủ Phong Quan hoàn toàn trống rỗng! Đây là muốn tìm cái chết!”

Lý Khánh Thành cười.

Phương Thanh Dư nói: “Rất tốt, đúng là nên như thế, có món nợ máu này rồi chắc chắn không thể nghị hòa nữa, kể cả A Luật Tư muốn nghị hòa, tướng lĩnh các bộ tộc dưới tay hắn cũng sẽ không đồng ý, mấy ngày nữa thì quay về cứu viện?”

Lý Khánh Thành nói: “Từ núi Đoạn Khả đến Phong Quan đi hết một trăm mười dặm đường, hành quân gấp một ngày một đêm là đủ, A Luật Tư nhất định có thể đoán được binh lực quan nội lúc này yếu kém, các ngươi giết sạch thôn xóm bọn chúng, chờ tin báo đến chỗ A Luật Tư rồi bọn chúng đến đánh Phong Quan, ít nhất cần ba ngày. Ngày thứ ba các ngươi nhất định phải ngựa không dừng vó trở lại Phong Quan, nếu tính chuẩn thời gian, nhất định về đúng lúc giáp công.”

“Giết người già, phụ nữ, trẻ em.” Lý Khánh Thành ngẩng đầu lên hỏi: “Xuống tay được không?”

Phương Thanh Dư thờ ơ nói: “Không vấn đề, ta sẽ đi.”

Đường Hồng nhìn sắc mặt Trương Mộ, một lúc lâu sau Trương Mộ nói: “Ta không đi giết người, nhưng ta cũng xuất binh.”

Lý Khánh Thành nói: “Đi đâu?”

Trương Mộ trầm mặc.

Lý Khánh Thành bất đắc dĩ, hỏi ý kiến của con người bí ẩn này thật sự chả khác gì tự chuốc lấy phiền toái, hắn nhìn kỹ ánh mắt Trương Mộ, đột nhiên tâm ý tương thông, lấy làm lạ mà hỏi: “Huynh muốn đến núi Đoạn Khả, giải cứu quân chinh Bắc?”

Trương Mộ giương mắt, ánh mắt gã hân hoan, lộ vẻ mừng rỡ vì giây phút tâm ý tương thông ban nãy, nhưng cuối cùng gã lại không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Lý Khánh Thành nói: “Tùy huynh, nhưng huynh tự mình dẫn binh đi một mình, điều kiện tiên quyết là giữ được tính mạng, không thể để bản thân bị thương tích gì, nếu không ta chỉ có thể tự sát tạ tội… Không, ta sẽ giết Đường Hồng đem chôn cùng huynh.”

Đường Hồng phẫn nộ nói: “Đây là cái đạo lí gì!”

Lý Khánh Thành bật cười, ánh mắt Trương Mộ ấm áp, gã nghiêm túc gật đầu một cái coi như đáp lại, khom người cáo lui.

Trong sảnh chỉ còn lại hai thiếu niên, Đường Hồng và Lý Khánh Thành.

Lý Khánh Thành giương mày lên, Đường Hồng nuốt nước bọt.

“Cha ngươi cũng từng làm chuyện này mà trở thành một danh tướng.” Lý Khánh Thành nghiêm túc nói: “Không phải chỉ nhờ một thân võ lực mà thành được đâu.”

“Ta biết chứ.” Đường Hồng nhếch môi: “Ta sẽ đi.”

Lý Khánh Thành nói: “Hôm nay thây chất như núi, xương trắng đầy đồng, chính là mở ra cho ngươi con đường trở thành danh tướng vô song xuất chúng, sách sử ngày sau có ghi lại cũng phải ghi nhớ kỹ, kẻ đưa ra mệnh lệnh để các ngươi tàn sát bách tính là ta, chứ không phải ngươi, Đường Tướng quân.”

Đường Hồng thở dài não nề, gật đầu một cái rồi rời đi lãnh binh.

Đêm đó, giữa không gian tĩnh mịch, cổng thành đóng chặt mở rộng, đàn ngựa đeo cương sắt, đuốc dựng san sát, Lý Khánh Thành đứng trước cổng thành nâng một chén rượu nhạt, Đường Hồng, Phương Thanh Dư, Trương Mộ mặc quân trang, tế rượu.

Đêm khuya, chín ngàn kỵ binh chia làm ba đội, rời khỏi Phong Quan, để lại hai ngàn bộ binh luân phiên thủ quan.

Người đã đi hết, Lý Khánh Thành ngủ một đêm trên thành lâu, hôm sau hắn phóng ngựa lên núi, tự mình cho chim ưng con ăn giống như mấy ngày trước đây.

Tinh thần ưng con đã tốt lên rất nhiều, nó đã có thể bay cao tới cao năm, sáu thước trên núi đá, lượn tới lượn lui giữa hai vách đá, Lý Khánh Thành lấy ngón tay trêu đùa nó, lúc cho ăn Hải Đông Thanh lại không thèm tới.

Giờ phút này, Phương Thanh Dư đi về phía bắc, Đường Hồng tập kích phía đông, Trương Mộ can đảm nhất, nắm ba ngàn thiết kỵ trực tiếp tấn công núi Đoạn Khả!

Trong vòng một ngày một đêm, Phương Thanh Dư liên tục càn quét hơn mười thôn làng của người Hung Nô ven sông Tiêu Cốt, đồ sát gần ngàn vạn người, không lâu sau đã kinh động đến Hung Nô vương A Luật Tư đóng quân ở núi Đoạn Khả.

Nhưng mà Phương Thanh Dư nhờ có bóng đêm che chắn, vừa xong việc lập tức rút lui, lúc A Luật Tư đưa quân tìm đến chỉ còn lại mỗi thôn trang tàn rụi, tộc nhân phơi thây đồng không mông quạnh, Phương Thanh Dư vừa dời bước chân, bầy sói tuyết đã lập tức tìm đến gặm cắn thi thể.

Đường Hồng tập kích hạ du sông Tiêu Cốt, bất kể già trẻ nam nữ, thợ săn dân thường, tàn sát toàn bộ, chém thủ cấp mang đi.

Trương Mộ thì tấn công núi Đoạn Khả trong đêm, đi đường vòng đến tụ họp với Phương Thanh Dư, một đường đánh trực diện, xong lại ép ngang, đánh bại hết quân đóng giữ trong núi, lính trông coi quân chinh bắc nước Ngu, giải phóng tù binh.

A Luật Tư cùng lúc nhận được tin báo từ các bộ tộc lẫn quân coi giữ núi Đoạn Khả, triệt để biến thành sói dữ bị chọc điên.

Kể từ khi Thái Tổ tiền triều Đại Ngu dẫn quân xuất quan về sau, sáu thành quan ngoại đã ký kết khế ước cùng chư bộ Hung Nô, không giết tù binh, không đồ sát người già trẻ nhỏ. Vương Nghĩa Thần trấn thủ Bắc Cương nhiều năm, chưa từng từng phát sinh chuyện quân binh Đại Ngu huyết tẩy thôn trang Hung Nô.

Song lần này không biết do ai ra lệnh, A Luật Tư cứ tưởng quân Ngu biết khó mà lui, về thủ Phong Quan, đợi đến đầu xuân khi sứ giả nghị hòa được triều đình phái đến, Phong Thành quan nội sẽ vào tay mình một cách dễ dàng. Không ngờ lại có kẻ dám hạ lệnh phá bỏ khế ước Ngu Đế tiền triều đặt ra, chủ động khiêu chiến!

A Luật Tư không ngồi yên nổi, lập tức tập hợp bốn vạn binh mã Hung Nô, chia ba đường thẳng tiến Phong Quan.

Y muốn chiến một trận với tên tướng quân vắt mũi chưa sạch coi trời bằng vung kia ngay trước Phong Quan, xoa dịu lửa giận của các tướng sĩ.

Nhưng như vậy còn khuya mới đủ, y còn muốn tự tay đoạt lấy Phong Quan!

Lý Khánh Thành đứng trên tuyết, huýt sáo gọi chim ưng con ngạo mạn đang đậu trên vách đá.

Ưng con mặc kệ hắn, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mắt ưng sắc bén không gì so sánh được.

Lý Khánh Thành mê mang ngẩng đầu, chợt thấy tít trên cao một con ưng lớn toàn thân trắng như tuyết, sải rộng đôi cánh viền chàm bay tới, nó kêu một tràng dài. Lý Khánh Thành không khỏi giật mình.

“Đó là cha ngươi à?” Lý Khánh Thành nói.

Chim ưng con không hiểu tiếng người, hướng lên trời kêu mấy tiếng, con Hải Đông Thanh trưởng thành kia dang cánh lao vút qua, nghiêng mình nhào tới, Lý Khánh Thành lập tức lui ra phía sau, rút kiếm Vân Thư bên hông. Hắn biết con vật nhiều lông này nhìn tưởng như vô hại, thực ra có thể khiến người ta mất mạng chỉ trong nháy mắt.

Hải Đông Thanh lại không hạ xuống, nó lượn một vòng trên không trung rồi bay về phía Tây Bắc.

Lý Khánh Thành quả thực có chút nghi hoặc không nói thành lời, nó đã quay về rồi sao lại không về tổ? Ngay cả con mình cũng không để ý ư?

Chim ưng con thất vọng kêu to mấy tiếng, Lý Khánh Thành nói: “Cha ngươi không cần ngươi nữa.”

Chim ưng con quay đầu nhìn Lý Khánh Thành, dường như nó hiểu ý hắn.

Lý Khánh Thành mơ hồ cảm thấy hơi hơi không đúng, hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp chim ưng con, Trương Mộ đã nói Hải Đông Thanh vốn là vua của vạn ưng, loài chim dũng mãnh nhường này sẽ không có kẻ thù tự nhiên, cho nên khả năng duy nhất chính là cha mẹ ưng nhỏ đã bị con người bắt đi… Hắn đột nhiên tỉnh táo hẳn, nhìn ra được điều không thích hợp liền lên ngựa xuống núi.

Chim ưng con vẫy cánh, gắng sức bay theo sau lưng tuấn mã.

Lý Khánh Thành siết cương, quay đầu ngựa, chim ưng con bay tới, núp trong ngực hắn.

“Tất cả đứng lên!” Lý Khánh Thành quát: “Người Hung Nô đến rồi!”

Hoàng hôn buông xuống, vẫn còn cách thời gian dự tính tận sáu canh giờ, sự xuất hiện của Hải Đông Thanh trưởng thành đã làm kế hoạch của hắn rối loạn hoàn toàn. Tất cả bộ binh đang trực hay không đều bị Lý Khánh Thành đánh thức. Hắn sai một ngàn người bị hướng hai bên hẻm núi, chuẩn bị gỗ để thả lăn xuống dưới cùng với dầu hỏa, một ngàn người còn lại thì cầm theo cung tiễn, lần lượt trèo lên tường thành.

Vầng tà dương từ từ rơi xuống trên đường chân trời, đồng tuyết mênh mông trắng xoá như hoang hải, tà dương quyện máu tựa lòng đỏ trứng gà.

“Sao đại nhân biết?” Một phó tướng hỏi.

Lý Khánh Thành nói: “Con ưng phía xa kia, ngươi bắn hạ được không?”

Phó tướng giương tay che nắng phóng tầm nhìn ra xa, hùng ưng giương cánh bay về phía khu rừng dưới chân Phong sơn.

“Quá xa.” Phó tướng nói.

Lý Khánh Thành chạy lên chỗ cự nỏ bằng thép trên lầu phía tây, sai người bỏ mũi tên lớn đi, trên kệ chỉ đặt một mũi tên bình thường. Hắn quỳ gối phía sau cây nỏ, nheo mắt nhắm chuẩn.

Hải Đông Thanh chao lượn phía xa, Lý Khánh Thành buông lỏng tay cầm nỏ, hùng ưng đằng xa thét một tiếng vang dài, dưới ánh tà dương, lông vũ bị mũi tên sượt qua tung bay theo gió.

Cũng trong chính khoảnh khắc đó, chim ưng non trong ngực Lý Khánh Thành phát ra tiếng kêu thảm thiết bi thương, tựa như có cảm ứng tương thông.

Quân Hung Nô ầm ầm hiện thân từ trong rừng cây, tay quất tuấn mã, tay cầm cung nỏ đánh vào Phong Quan!

Bên dưới dậy lên tiếng hét vang, mưa tên dày đặc bay lên không trung, ào ào cắm vào thành lâu, Lý Khánh Thành cúi người tránh né, dọc đường chạy qua quát: “Cúi hết đầu xuống!”

Phó tướng lớn tiếng hô: “Truyền lệnh thả gỗ!”

Lý Khánh Thành nói: “Không cần! Đây mới chỉ là quân tiên phong!”

Mưa tên dội xuống hết đợt này đến đợt khác, tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng lại vang lên, phần lớn tướng sĩ trốn sau tường cao yểm hộ, giương nỏ lớn bắn tên ra ngoài.

Lý Khánh Thành thay áo giáp, lấy khiên che chắn mũi tên, từ bên cạnh phóng tầm nhìn xuống dưới, hắn nhìn thấy người Hung Nô đang phóng ngựa đến gần, tay cầm cường nỏ, xông đến dưới cổng thì bắn tên lên cao, sau đó giữ hai chân kẹp bụng ngựa phi nhanh khỏi tầm bắn của binh sỹ Phong Quan.

“Bắn tên tiết kiệm một chút!” Lý Khánh Thành nói: “Sáu canh giờ nữa viện quân mới trở về!”

Phong Quan bắt đầu kiên cường chống trả đợt tấn công thứ nhất, mưa tên dường như không hề bị gián đoạn, Lý Khánh Thành phái người vào trong thành điều hết phụ nữ và trẻ em lánh đi, hắn đốt ngọn đuốc, nhặt tiễn sau cổng thành, biết được lần dụ địch này đã đạt được mục đích.

Mong muốn duy nhất bây giờ chính là ba người Phương, Đường, Trương toàn thân rút lui, nhanh chóng quay về cứu viện.

Kỵ binh Hung Nô trước Phong Quan ngày càng đông, lúc mới vào đêm đã có gần ba ngàn người, đến giờ mùi, thủ quân trên thành lâu đã hao tổn gần nửa, thế tên bắn ngày càng yếu, Lý Khánh Thành sợ sắp không chống đỡ nổi, đang tính sử dụng cự nỏ thì tiếng hô chém giết đột nhiên ngừng lại. Hắn vội chạy lên trên lầu, sốt sắng nhìn về phía vùng đất tuyết đen tối đằng xa.

Nếu không phải A Luật Tư thì chính là phe mình quay về cứu viện, Lý Khánh Thành nghi ngờ không thôi, mãi đến khi giọng nói người kia vang lên, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Phương Thanh Dư cất cao giọng: “Chó Hung Nô! Mau ra nhận mặt già trẻ vợ con của các ngươi đi!”

Tướng sĩ đi theo đồng loạt ném hết bao tải bên hông, gần vạn đầu người loang lổ vết máu túa ra.

Quân Hung Nô lập tức rống to, người người đỏ mắt, không thèm quan tâm chỉ huy quát tháo nữa mà ồ ạt lao lên.

Lý Khánh Thành hô: “Bắn tên!”

Quan nội, quan ngoại cùng nhau tấn công, bốn cây cự nỏ chế tạo bằng thép trên thành lâu liên tục xả tên, cường nỏ mãnh liệt, quân địch không kịp tránh né lập tức sụp đổ tại trận. Phương Thanh Dư dẫn quân hung hăng liều chết. Lúc này trận hình quân Hung Nô đã hoàn toàn rối loạn, tất cả đều tự mình chiến đấu, lại quyết không chết không ngừng. Sau một trận tử chiến, chỉ huy quân Hung Nô điên cuồng thổi còi kêu gọi tái lập đội quân.

Phương Thanh Dư giết tới trước cổng thành, quân bọc hậu biến thành tiên phong, lưng dựa cánh cửa đóng chặt, quay người chống trả Hung Nô.

Thời cơ công quan tốt nhất đã không còn, quân Hung Nô đành phải rút lui, để phòng bị phe địch phản công trong tầm bắn tên. Mãi sau khi quân Hung Nô đã rời khỏi phạm vi ngắm bắn, cổng lớn Phong Quan mới mở ra, Phương Thanh Dư thành công lui vào trong thành.

Lý Khánh Thành cuối cùng cũng phào nhẹ nhõm, tựa người trên lâu thành.

Chiến giáp của Phương Thanh Dư tràn ngập máu tươi, y ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, hỏi: “Người không sao chứ?”

Lý Khánh Thành khoát tay ra hiệu không sao, hỏi: “Sao mọi người về sớm thế?”

Phương Thanh Dư nói: “Thanh ca chưa đi hết chỗ được phân phó, ta chỉ sợ có biến nên quyết định về sớm.”

Lý Khánh Thành không biểu lộ gì, nói: “Dám ăn bớt quy trình, không sợ chịu phạt roi à?”

Phương Thanh Dư khẽ cười, Lý Khánh Thành cũng đành bất lực cười một tiếng, chống tay đứng dậy, nói: “May mà ngươi về sớm.”

Phương Thanh Dư giễu cợt: “Vậy có thể bỏ vụ phạt roi đi không.”

Đúng lúc đó quan ngoại lại vang một trận ồn ào, Đường Hồng cũng đã quay về.

Lý Khánh Thành đứng dậy, vội vàng xuống dưới thành lâu, Phương Thanh Dư đi theo sau, hai người vòng qua cổng thành, nửa đêm đuốc dựng san sát.

Đường Hồng thở phì phò, Lý Khánh Thành nói: “Ngươi cũng cắt bớt quy trình?”

Đường Hồng quỳ một chân trên đất: “Ta… Sau khi đến nơi ta không xuống tay giết người được, ba nghìn sáu trăm ba mươi lăm đầu người, ta đã nương tay, ta không làm nổi, nguyện lĩnh trách phạt.”

Lý Khánh Thành nói: “Thôi, ngươi đi điểm binh đi, tính cả số lượng thương vong trong đội của Phương Thanh Dư, kiểm tra lại toàn quân, để các tướng sĩ nắm chắc thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai khai chiến.”

Đường Hồng gật đầu liên tục, y cởi bỏ mũ giáp, quay người đi hạ lệnh.

“Ngày mai chờ Mộ ca trở về là có thể thả gỗ châm dầu hỏa.” Lý Khánh Thành đưa chim ưng con trong ngực ra, lấy một miếng thịt dài bằng ngón tay út tới cho nó ăn.

Phương Thanh Dư đưa tay ra đùa, bị nó mổ một phát.

“Tên câm kia cho người đồ chơi này à?” Phương Thanh Dư chớp mắt: “Người muốn cái gì, Thanh ca đều cho người hết.”

Lý Khánh Thành tức giận nói: “Thôi đi.”

Phương Thanh Dư: “Người nói đi, ta có gì không tốt.”

Lý Khánh Thành: “Ngươi không chắc chắn ổn định, đi theo ngươi, lòng không yên tâm.”

Phương Thanh Dư cười nhạt, Lý Khánh Thành một chỉ rãnh nước cạnh chuồng ngựa: “Ngươi tắm sạch máu đi rồi tìm chỗ ngủ, chuẩn bị tảng sáng mai tái chiến.”

Phương Thanh Dư cởi áo giáp, lộ ra thân eo cùng cơ bắp khỏe đẹp cân đối, dưới ánh lửa y dội nước đá rửa mặt, gội đầu. Sau một trận rùng mình, y đè lên rãnh nước, nói: “Thanh ca thật lòng thích người, từ nhỏ đến lớn, viết chữ, vẽ tranh, làm văn, thổi sáo, ngay cả chuyện ấy cũng… Trong mười năm này, có gì mà không phải Thanh ca dạy cho người?”

Phương Thanh Dư biết Lý Khánh Thành đang nhìn hắn, tự mình cười mình nói: “Người còn nhớ khi còn bé, lúc người ngồi trong lòng Thanh ca học viết chữ không, mới ốm một trận thôi mà đã quên sạch rồi, trong mắt chỉ còn gã câm kia.”

Lý Khánh Thành mặc giáp da, người mang dáng dấp tướng quân thiếu niên, dung mạo có khí chất tài hoa sắc sảo nhàn nhạt, giờ phút này hắn tựa lưng trên tường thành, ánh đuốc phóng chiếu bóng hình hắn thật dài trên nền tuyết.

Phương Thanh Dư tẩy sạch máu trên thân, y cởi trần, cầm khôi giáp bước tới, nói: “Đây còn là lần đầu ta nhìn thấy người mặc giáp.”

Lý Khánh Thành nói: “Nhìn hợp không?”

Phương Thanh Dư sờ lên miếng lót trên vai Lý Khánh Thành, gật đầu nói: “Rất khí khái, không giống người ngày xưa ta hầu hạ.”

Đêm tối tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng ngọn đuốc cháy tí tách.

Phương Thanh Dư: “Đang nghĩ chuyện gì thế?”

Lý Khánh Thành: “Nghĩ bao giờ Trương Mộ mới quay về.”

Phương Thanh Dư đứng trước mặt Lý Khánh Thành, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Vì sao không nghĩ đến ta.”

Lý Khánh Thành lạnh lùng nói: “Bởi vì các ngươi đều đã bình an trở về, huynh ấy thì chưa.”

Thời gian dần trôi đi, lo lắng trong lòng Lý Khánh Thành không hề thuyên giảm, cho đến thời khắc đen tối nhất trước bình minh, Hung Nô Vương A Luật Tư rốt cục cũng dẫn quân đến trước cổng thành, bốn vạn hùng binh, một vạn tù binh Đại Ngu, phân chia chính giữa cánh đồng tuyết.

Người Hung Nô xua binh chậm rãi tiến về phía Phong Quan, trên lầu thành sinh ra một trận rối loạn.

Mà lúc này, Trương Mộ vẫn chưa về, cách thời gian ước định đã qua gần sáu canh giờ.

A Luật Tư quát: “Thủ thành Phong Quan! Ra đây nói chuyện với đại vương!”

Lý Khánh Thành xuất hiện trên thành lâu.

Vào khoảnh khắc khi hắn đứng trên thành lâu, bỗng chợt cảm thấy tại một nơi nào đó sâu trong bóng đêm vô biên vô tận, Trương Mộ đã hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi trở về.

Thứ dự cảm mãnh liệt kia dường như trực tiếp choán hết tâm trí hắn, hắn biết Trương Mộ cùng kỵ binh của gã lúc này đang ở cách không hề xa phía sau đội quân Hung Nô. Gã đang lặng lẽ mai phục, giống như cú vọ trong đêm tối, gã theo sát mọi động tĩnh của A Luật Tư, cũng sẽ phát động tập kích ngay khi thời điểm thích hợp.

Lý Khánh Thành không còn sốt sắng, hắn nhìn chằm chằm đại quân Hung Nô, một tay giương kiếm, cất cao giọng nói: “A Luật Tư, còn nhận ra ta không? Bảy ngày trước chiến một trận ở Lang Hoàn, ngươi vẫn chưa bị thiêu chết à?”

Bình luận

Truyện đang đọc