ƯNG NÔ

Tôn Phủ nguy nga tráng lệ, trong phủ có tận hơn bảy mươi gian viện lớn xen lẫn hơn trăm gian viện nhỏ, ngang nhiên chiếm lĩnh bốn đường lớn phố đông thành Đinh, gần như có thể đem so với vương phủ Đại Ngu rồi.

Trương Mộ và Phương Thanh Dư im lặng đứng sau lưng Lý Khánh Thành.

Chạng vạng tối, Đường Hồng xong việc trở về đứng ngoài Tôn phủ gõ cửa, đầy tớ tự động chạy ra tiếp đón. Y bước vào cửa chính, rồi qua cửa thứ hai, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đan xen phức tạp, đường đi trong phủ quanh co vòng vèo khiến đầu óc y choáng váng. Lúc Đường Hồng được dẫn đến sảnh chính, y mới nhìn thấy Tôn Nham đang ngồi ở vị trí chủ nhà, Lý Khánh Thành ngồi ở ghế dành cho khách bên trái, hắn đang gạt nắp chén trà tán chuyện. Trong sảnh còn có năm sáu ông già, đều là bậc chú bác của Tôn Nham.

“Về rồi đấy à?” Lý Khánh Thành hỏi.

Đường Hồng ôm quyền cúi xuống: “Đã hoàn thành việc công tử phân phó.”

Tôn Nham nhìn Đường Hồng, đang định đứng dậy thì Lý Khánh Thành nói: “Là tên sai vặt dưới trướng ấy mà, ta mới sai y ra khỏi thành đi làm chút chuyện.”

Tôn Nham gật đầu, nói tiếp: “Thu hoạch mùa thu năm ngoái đúng là cao hơn so những năm trước, nhưng sau trận chiến Bắc Cương, kinh sư cũng thu lại nhiều hơn hẳn, thành ra đến lúc trời bắt đầu vào đông, tình hình cũng chẳng khá hơn mấy năm trước.”

Lý Khánh Thành thản nhiên nói: “Kiểu gì rồi cũng sẽ khá hơn thôi, quân Hung Nô có nhiều đến mấy rồi cũng đến lúc diệt hết, cứ chờ thêm mấy năm, đợi thế cục trong triều ổn định, tiểu thiên tử đăng cơ, ngu đệ cảm thấy rồi triều đình…” Hắn chắp tay khiêm nhường: “… cũng sẽ đưa binh tới biên cương thôi.”

Một ông lão liên tục gật đầu, vuốt râu nói: “Lý công tử là người nơi nào?”

Lý Khánh Thành cười nói: “Cha con là người Tần Châu, nhưng rất nhiều năm rồi chưa trở về.”

Mấy lão già trao đổi mấy câu, Tôn Nham lại nói: “Lý công tử lặn lội đường xa tới đây, dù sao cũng không có việc gì, công tử cứ ở lại nhà ta mấy ngày, hai ta mới gặp đã tâm đầu ý hợp, Trương huynh lại là bạn cũ, mong công tử chớ chê cười.”

Lý Khánh Thành cười nói: “Nếu đến cả Tôn gia mà cũng chê cười, vậy thiên hạ này còn nơi nào có thể đặt chân đây.”

Mọi người đều cười, Lý Khánh Thành nói tiếp: “Cứ bảo hoàng cung kinh thành khí phái, bây giờ xem ra, quý phủ của huynh cũng không hề thua kém nhà thiên tử đâu.”

Tôn Nham vội vàng khiêm tốn, thấy Lý Khánh Thành vẫn chưa đứng dậy, quay lại nói: “Vậy mời công tử dùng bữa trước?”

Lý Khánh Thành vui vẻ gật đầu, Tôn Nham dẫn khách tới dãy nhà phía đông, người hầu đã dọn sẵn cơm canh. Tôn Thành chiêu đãi ba người Trương Mộ, Phương Thanh Dư, Đường Hồng chung một bàn, Tôn Nham với Lý Khánh Thành ngồi một bàn khác. Trong bữa ăn, người già trong tộc chỉ tán gẫu mấy chuyện đất đai con người Tây Xuyên, tình hình chiến sự Bắc Cương. Lý Khánh Thành không hề đề cập tới thân phận của mình, Tôn Nham cũng ngầm hiểu nên không hỏi nhiều.

Lúc giới thiệu khách khứa, Tôn Nham chỉ nói: “Vị này là Lý công tử.” Ngoài ra không nói gì thêm. Người nhà họ Tôn đều rất tinh ý, Lý Khánh Thành muốn tiết lộ bao nhiêu thứ, tiết lộ tới mức độ nào, hoàn toàn tuỳ thuộc vào hắn.

Sau bữa cơm, hội cao tuổi cáo từ về phòng, Lý Khánh Thành mới có cơ hội nói chuyện riêng với Tôn Nham.

Còn chưa tới mười ngày nữa là đến Tết, tuyết nhẹ tung bay khắp các thành trấn Tây Xuyên, Lý Khánh Thành cùng Tôn Nham sóng vai đi qua hành lang, Trương Mộ, Phương Thanh Dư, Đường Hồng đi theo xa xa phía sau.

Lý Khánh Thành dừng bước.

Tôn Nham thở ra một hơi, y lắc đầu cười khổ, vung vạt áo rồi bái lạy, Lý Khánh Thành vội đỡ Tôn Nham dậy.

“Không cần giữ lễ.” Lý Khánh Thành mỉm cười: “Hai ta cứ coi như huynh đệ đi.”

Tôn Nham nào dám xưng huynh gọi đệ với thái tử đương triều, vội nói: “Điện hạ nói đùa, hiện giờ tình thế Tây Xuyên còn chưa rõ, mà tam thúc, tứ thúc của thần lại có quan hệ thân thiết với tham tri Tây Xuyên, vậy nên trước mặt người khác thần không dám thể hiện lễ nghĩa quân thần.”

Lý Khánh Thành nói: “Đang trong thời kì đặc biệt, không cần câu nệ tiểu tiết. Tôn huynh…”

Tôn Nham nói: “Vi thần vạn không dám nhận.”

Lý Khánh Thành nhẹ nhàng nói: “Tôn Nham.”

Tôn Nham khom người lên tiếng: “Có thần.”

“Em gái ngươi đâu?” Lý Khánh Thành hỏi: “Bao năm rồi ta chưa nghe được tin tức nào về nàng.”

Tôn Nham buồn bã nói: “Muội muội bị Phương hoàng hậu bắt tiến cung, chuẩn bị năm sau thành hôn.”

Hai người đều ôm tâm tư riêng, im lặng đứng trong đình viện tuyết bay ngập trời, Lý Khánh Thành khẽ thở dài trầm trầm.

Lý Khánh Thành mở miệng: “Tôn Nham…”

Tôn Nham nói: “Điện hạ có gì muốn dặn dò.”

Lý Khánh Thành lắc đầu, Tôn Nham nói: “Thần cả gan nói mấy lời, hiện giờ điện hạ không thể nóng vội, trong thời gian này, xin điện hạ đừng chê bai, người cứ tạm thời ở lại nhà thần mấy tháng.”

Lý Khánh Thành từ tốn gật đầu, bên trong con ngươi hắn phản chiếu vườn hoa mai đỏ thắm như máu.

“Chẳng may bị lộ tin tức, ngược lại còn liên lụy cả nhà ngươi, như vậy không ổn.” Lý Khánh Thành nói: “Trong thành còn nơi nào ở được không?”

Tôn Nham giật mình, mặc dù Lý Khánh Thành không có đồng nào trong người, hắn lại thờ ơ nói: “Ta từ đông thành Phong đến đây còn mang theo ít tiền bạc, không làm phiền ngươi nữa…”

Tôn Nham nói: “Điện hạ lại xem thường thần?”

Lý Khánh Thành nở một nụ cười, vỗ nhẹ lên vai Tôn Nham: “Tôn Nham, ta khó khăn lắm mới đến được đây, được ngươi tiếp đãi nồng hậu là đã mang ơn ngươi nhiều rồi, chuyện tương lai không ai nói trước được, không thể gây thêm phiền toái cho ngươi.”

Trương Mộ từ xa nghe được, bỗng mở miệng nói: “Tôn Nham.”

Tôn Nham đành phải nói: “Đã vậy, để thần đi chọn một nơi rộng rãi khang trang cho điện hạ.”

Lý Khánh Thành dặn dò: “Nơi đó không thể cách nhà họ Tôn quá xa, tìm một chỗ ở phố tây thành là được, nhớ phải nhanh lên đấy. Nếu không cuối năm khách khứa nhà ngươi ra vào tấp nập, Phương Thanh Dư lại là tội phạm bị truy nã, người đến người đi, khó đảm bảo không có ai nhận ra y.”

Tôn Nham gật đầu, Lý Khánh Thành nói: “Về tiền bạc…”

Tôn Nham nói: “Điện hạ không thể nhắc lại lời này, nếu không thần thực sự không còn mặt mũi nào đi gặp tiên đế.”

Đôi mắt Lý Khánh Thành trong veo, ẩn chứa nét cười, nói: “Vậy ta cũng không nói cảm ơn nữa, những việc ngươi làm vì ta hôm nay, ta sẽ ghi nhớ hết trong lòng, đi thôi.”

Tôn Nham khom người cáo lui, Lý Khánh Thành đứng ngẩn người một lúc rồi cũng quay người về phòng cho khách.

Nhà họ Tôn giàu có, chuẩn bị gian nhà phía đông cho Lý Khánh Thành nghỉ ngơi. Nhà cửa được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ tinh tươm, vườn hoa rộng rãi, giữa vườn có ao cảnh với mấy hòn non bộ, sáu căn phòng dành cho khách bao quanh vườn hoa, khung cảnh tựa chốn tiên cảnh nhân gian.

Lý Khánh Thành để Phương Thanh Dư và Đường Hồng tự chọn phòng, mình với Trương Mộ vẫn chung một phòng, lấy bình phong ngăn cách hai bên, Lý Khánh Thành ngủ bên trong, Trương Mộ ngủ bên ngoài.

Lý Khánh Thành cho người hầu Tôn Nham phái tới về hết, hắn tự mình vào phòng ngủ.

Trong bóng tối, Trương Mộ chợt nói: “Y…”

Giọng Lý Khánh Thành bình ổn: “Mộ ca, đi ngủ.”

Trương Mộ không lên tiếng, Lý Khánh Thành lại nói: “Đây không phải chỗ nói chuyện, cũng không phải lúc nói chuyện.”

Một đêm không nói chuyện.

Hôm sau Trương Mộ thức dậy rất sớm, theo đường quen lối cũ băng qua hành lang, đứng một lúc trong vườn hoa nằm giữa hai trải nhà đông tây.

Hương mai tỏa khắp cả vườn, ngấm vào trong thân thể, trời đông lạnh giá, mặt hồ lớn đã kết một lớp băng dày.

Trương Mộ tung vạt áo bước ra khỏi hành lang, gã đứng giữa khoảng đất trống, đưa hai tay ra phía trước, đứng thế trung bình tấn.

Tôn Nham dẫn người hầu trong phủ bê hộp đựng thức ăn sáng tới trải nhà phía đông, lúc qua hành lang thì quay đầu, dừng bước lại.

“Thiếu gia.” Quản gia cúi người nói.

Tôn Nham ra hiệu không nên quấy rầy Trương Mộ, nhỏ giọng dặn: “Các ngươi mang hộp cơm sang trải nhà phía đông đi, lúc nói chuyện nhớ phải giữ thái độ cung kính.”

Quản gia nghe dặn dò, dẫn đám người hầu đi. Tôn Nham vào vườn hoa đứng cạnh Trương Mộ, cũng đứng thế trung bình tấn.

Trương Mộ thu lại hai tay, tiến lên một bước, gã không tập Ưng Võ. Tôn Nham đưa chân bước theo, động tác giống hệt Trương Mộ. Hai người liên tục đưa tay theo vòng tròn, như thể nắm trong tay cả vườn hoa mai, mỗi lần lật tay như niên hoa chỉ, tuyệt diệu không thể tả.

Tôn Nham đánh xong một bộ quyền theo Trương Mộ, mỉm cười nói: “Mấy năm không gặp rồi, vậy mà Mộ ca vẫn còn nhớ rõ Chiết Mai Thủ (*) của Tôn gia ta.”

(*): 折梅手, nghĩa là tay bẻ nhành mai

Trương Mộ lặng lẽ trầm tư, một lát sau mới nói: “Nhờ Tôn lão ân cần dạy bảo nên vẫn nhớ rõ. Hiện giờ không biết Tôn lão đang ở đâu.”

Tôn Nham ngồi xuống một chiếc ghế đá trong vườn hoa: “Cha không còn quản lý sự vụ trong nhà nữa, ông lên núi Văn Chung mười dặm ngoài thành, dốc lòng tu đạo.”

Trương Mộ từ tốn gật nhẹ đầu, Tôn Nham nói: “Huynh sẽ đi theo thái tử cả đời này ư?”

Trương Mộ không trả lời.

Tôn Nham: “Mộ ca, ta và huynh quen biết hơn mười năm, lúc trước huynh chẳng nói một câu đã bỏ đi. Huynh vào kinh mấy năm nay, đến phong thư cũng không thấy gửi về, huynh không đủ nghĩa khí.”

Trương Mộ: “Nhà ta bị đốt, không còn nơi nơi nào để đi.”

Tôn Nham thở dài: “Vì sao không đến nhà họ Tôn?”

Trương Mộ trầm mặc, Tôn Nham lại nói: “Trận hỏa hoạn năm xưa rất kỳ lạ, Ngu Đế cũng chưa từng hạ chỉ điều tra cặn kẽ…”

Trương Mộ: “Đừng nói nữa.”

Tôn Nham mỉm cười: “Được, không nói cũng không sao, sau này huynh định thế nào?”

Trương Mộ lại im lặng, chợt nói: “Tôn Nham, huynh là bạn của ta.”

Tôn Nham đứng lên, nói: “Mộ ca, ta biết huynh muốn nói gì, đang muốn tìm thời gian nói chuyện với huynh đây.”

“Có trợ giúp điện hạ hay không, việc này ta không thể làm chủ. Già trẻ trong tộc đều đang nhìn vào, mấy năm nay ta tiếp nhận vị trí gia chủ, không thể mắc bất kỳ sai sót, phạm bất cứ sai lầm nào…” Tôn Nham nói: “Dù hai ta có giao tình, nhưng người lớn trong nhà chưa chắc đã nhận huynh.”

Trương Mộ nói: “Điện hạ là người trọng tình nghĩa cũ.”

Tôn Nham lắc đầu, nói: “Điện hạ nhớ tình nghĩa cũ, nhưng bọn họ thì không, bọn họ chỉ biết đến tiền thôi, còn ai ngồi trên hoàng vị, trên dưới Tôn gia thật ra cũng chẳng quan tâm…”

Trương Mộ nhướng mày, sự khinh người bộc lộ rõ nét, gã lạnh lùng bảo: “Huynh nói lại lần nữa.”

Tôn Nham không sợ hãi chút nào, cười nói: “Mộ ca, nhà họ Tôn đã tồn tại ở Tây Xuyên bốn trăm năm rồi, trong suốt bốn trăm năm này, nhà ta cũng đã chứng kiến không ít lần thay đổi triều đại, huynh hiểu không?”

“Không ai vĩnh viễn ngồi vững trên ngai vàng.” Tôn Nham nói: “Cũng không có triều đại nào không thể lật đổ. Mười sáu năm trước cha ta cược đúng người, Tôn gia dốc hết toàn lực, góp bốn mươi vạn lượng bạc trắng, sáu mươi vạn cân sắt, mới đổi được vinh sủng ngày hôm nay.”

“Mới qua mấy năm ngắn ngủi, cái ghế thiên tử lại có nguy cơ đổi chủ lần nữa, mà lần này lại rơi trúng đời ta, cho dù có dùng tình cảm cá nhân, số trời đã định, hay sinh mạng bách tính, huynh dùng đạo lý to tát đến mấy ép ta cũng vô dụng, chúng ta chỉ bàn chuyện tương lai.”

“Điện hạ muốn Tôn gia của ta trợ lực thì phải hứa báo đáp đầy đủ cho nhà họ Tôn, đồng thời cũng phải chứng minh hắn có năng lực làm chủ kinh sư.” Tôn Nham nói.

Trương Mộ nói: “Hắn có, hắn cũng sẽ làm thế.”

Tôn Nham cười bảo: “Ta phải tận mắt chứng kiến.”

Cả sân tĩnh mịch, Tôn Nham chợt nói: “Mộ ca muốn rút đao đâm ta đó hả?”

Trương Mộ nói: “Đúng là ta có ý định này.”

Tôn Nham mỉm cười, lấy một vật từ trong ngực áo, đưa cho Trương Mộ.

Đó là một bộ phi tiêu ưng vũ làm bằng vàng ròng trĩu nặng, Trương Mộ cầm một đầu, mười sáu chiếc lông vũ bằng vàng thanh mảnh tỏa ra thành hình nan quạt, gã gập lại, lông vũ xếp gọn thành một chồng thật mỏng, ước lượng trọng lượng của phi tiêu dát vàng, ít nhất cũng đáng giá ba ngàn lượng bạc.

Trương Mộ trả lại cho Tôn Nham, ý là không nhận, Tôn Nham kiên trì không cho từ chối: “Cho dù mọi người đều vì chủ mình, nhưng huynh đệ ta quen nhau từ nhỏ, ngày xưa chúng ta theo cha ta học quyền pháp, luyện võ công trong vườn mai này, tình nghĩa ấy sẽ không bao giờ thay đổi.”

Trương Mộ nhận lại phi tiêu vàng, khẽ gật đầu, đi qua hành lang bên cạnh.

Tôn Nham ngồi trong vườn thêm nửa canh giờ rồi mới đi gặp Lý Khánh Thành.

Lý Khánh Thành đã ăn sáng xong, đang lật xem một bản giới thiệu sản vật Tây Xuyên, Tôn Nham đến báo cáo tình hình tìm nhà, Lý Khánh Thành ngẩng đầu lên, nói: “Mộ ca đi cùng đi, giao tình giữa hai người các ngươi cũng tốt. Không cần nhà quá lớn đâu, mọi thứ đơn giản thôi.”

Trương Mộ nghe lời hắn nói, biểu cảm hơi cứng lại, một lát sau gã gật đầu mất tự nhiên, đi sang tây thành với Tôn Nham.

“Làm sao người biết giao tình giữa hai người bọn họ tốt?” Phương Thanh Dư hỏi.

“Ngươi không nghe thấy à?” Lý Khánh Thành khẽ cau mày: “Trong vòng một ngày mà Mộ ca nhắc tới Tôn Nham tận ba bốn lần, nghe nói nhà họ Trương cũng là gia tộc lớn ở Tây Xuyên…”

Đường Hồng ngồi trên ghế cúi người lau chiến kích, kể từ khi y được cho thanh trường kích Phiên Hải kia của Hung Nô Vương thì yêu thích không chịu rời tay, tiếp lời: “Nghe nói là võ lâm thế gia danh chấn thành Gia đấy, phe phái võ lâm từ Tây Xuyên đến Giang Châu, thậm chí cả Đông Hải lẫn Tần Châu, đều quy phục Trương gia.”

Lý Khánh Thành nói: “Vậy thì đúng rồi, ta thấy Tôn Nham trông cũng giống người tập võ.”

Phương Thanh Dư mỉm cười, nói: “Tôn gia ấy à, võ học gia truyền có bộ hai mươi lăm chiêu Chiết Mai Thủ, chỉ có đàn bà con gái mới dùng, bảo để tự vệ thì còn có thể, chứ giết địch thì không được.”

Lý Khánh Thành: “Vậy bọn họ có quan hệ bạn bè cũng là lẽ đương nhiên.”

Phương Thanh Dư nói: “Người có dự tính gì?”

Lý Khánh Thành thờ ơ bảo: “Ngươi nên hỏi y có dự tính gì.”

Phương Thanh Dư cười: “Vậy mong điện hạ giảng giải thêm, nhà họ Tôn sẽ có dự tính gì?”

Lý Khánh Thành nói: “Nhà họ Tôn đang muốn chờ xem.”

“Xem cái gì?” Đường Hồng ngẩng đầu lên nói.

Lý Khánh Thành khép sách lại: “Xem tất cả những gì có thể xem, y muốn quan sát chúng ta. Cho nên không thể cho y nhìn quá rõ, ở đây khắp nơi đều là tai mắt, muốn truyền tin, nói chuyện đều không tiện, phải dọn ra ngoài.”

Chưa tới một canh giờ, Trương Mộ đã trở về.

Trương Mộ nói: “Chọn được nhà rồi.”

Lý Khánh Thành gật đầu, dặn Đường Hồng: “Ngươi nhờ nhà họ Tôn cho mượn mấy tên chạy vặt giúp vận chuyển đồ của chúng ta từ doanh trại ngoài thành đến nhà mới đi.”

Xế chiều hôm đó, Lý Khánh Thành rời khỏi Tôn phủ, căn nhà Tôn Nham chọn cho bọn hắn chính là nơi ở trước đây của một thương nhân buôn muối. Thương nhân buôn muối kia mua được một chức quan, kéo hết vợ con lên kinh nhận chức. Năm ngoái Phương hậu lập mưu soán vị, thanh trừng cả kinh thành, cũng không nhận được tin tức nào về thương nhân đó, có lẽ đã bị đem chôn cùng với dư đảng trong triều. Chỉ còn hai người hầu già trông nom cả dinh thự lớn, Tôn Nham bèn dùng chút tiền mua lại nhưng vẫn để người hầu cũ trông coi.

Đúng lúc Lý Khánh Thành đến đây, Tôn Nham thuận tiện cho hắn mượn luôn căn nhà.

Lý Khánh Thành không nhiều đồ đạc, Tôn Nham sai người mang tặng ít đồ dùng với vật dụng trang trí, chất đống trong sân. Lý Khánh Thành xuống xe, nhìn căn nhà đã lâu chưa được dọn dẹp nhưng vẫn loáng thoáng toát lên khí chất sang trọng, trong lòng vui sướng.

Ở sân sau, Tôn Nham chắp tay đứng tán gẫu cùng Phương Thanh Dư.

Tôn Nham: “Mấy ngày nay Phương tướng quân vất vả rồi.”

Phương Thanh Dư mỉm cười, nói: “Bổn phận của thần tử thôi, đâu có gì vất vả.”

Tôn Nham khiêm tốn nói: “Thần tử có thể làm đến nước này, người khác không dám nói chứ ngu đệ chắc chắn không làm nổi.” Y vừa nói vùa rút một chiếc phong bì trong ngực áo đặt vào trong tay Phương Thanh Dư: “Tết đến thành Đinh phồn hoa, dù sao Phương huynh cũng không có việc gì, nếu không ngại thì ra ngoài một chút. Ngu đệ có chút tâm ý, tùy huynh chi tiêu, Phương huynh chớ chối từ.”

Phương Thanh Dư khẽ gật đầu, y cũng không khách khí, nhận lấy phong bì cất kỹ trong vạt áo trước ngực.

Bình luận

Truyện đang đọc