ƯNG NÔ

Ba ngày sau tết Trung thu, tại Tây Xuyên, thành Gia.

Lý Khánh Thành tỉnh lại trong một gian phòng.

Hắn mở hai mắt ra, suy nghĩ đầu tiên là: Nơi này không phải trong cung, chuyện gì đã xảy ra?

Lý Khánh Thành quay đầu nhìn qua một lượt căn phòng gỗ ẩm ướt âm u, chậu than đặt trong một góc phòng, có một người nằm trên sàn nhà, hoàn toàn bất động, không biết còn sống hay đã chết.

Hắn chống khuỷu tay nhìn trên mặt đất, nhìn thấy một người đã quá quen thuộc – Trương Mộ. Trương Mộ lúc này vẫn đang ngủ.

Trương Mộ không đeo mặt nạ bạc, bên trên má trái là một mảng vết bỏng đỏ tươi, Lý Khánh Thành vừa mới đứng dậy, Trương Mộ cũng đột nhiên bừng tỉnh, gã ngồi dậy bình tĩnh nhìn thái tử.

Lý Khánh Thành bị giật mình, nói lắp bắp: “Người câm?”

Lý Khánh Thành đau đầu muốn nứt ra, ôm chăn mền thở dốc một lát: “Chuyện gì đã xảy ra? Đây là đâu?”

Trong căn phòng mười phần tĩnh mịch, chỉ có âm thanh lách tách của chậu than đang cháy, Lý Khánh Thành nhớ lại sự tình xảy ra trước đó một cách đứt quãng, đờ đẫn hỏi: “Kinh thành thế nào rồi?”

Bên ngoài mưa thu đang rơi, tiết trời chuyển lạnh, Trương Mộ đứng dậy rót nước cho Lý Khánh Thành, bên ngoài thổi vào một luồng mùi thuốc gay mũi.

“Là ai mưu phản?” Lý Khánh Thành nói: “Có giấy bút không? Người câm, lấy bút mực ra đây, nói ta nghe thử đi.”

Trương Mộ rút que than, viết hai chữ trên bàn: Hoàng hậu.

Lý Khánh Thành ngơ ngác nhìn, Trương Mộ tiện tay xoá sạch chữ, ngẩn người ngồi nhìn chậu than.

“Thuốc sắc tốt.” Bên ngoài có giọng nữ dịu dàng truyền đến, không đợi Lý Khánh Thành trả lời, một người phụ nữ đã đẩy cửa tiến vào.

Cuối cùng cũng gặp được người có thể nói chuyện, Lý Khánh Thành hơi lưỡng lự, nhìn sang Trương Mộ, người phụ nữ cười bảo: “Tỉnh rồi à?”

Trương Mộ nhận chén thuốc, nét mặt âm trầm. Lý Khánh Thành hỏi: “Đây là nơi nào?”

Người phụ nữ ngồi xuống ghế trả lời: “Thành Gia, Tây Xuyên, người thấy đỡ hơn rồi chứ? Đưa tay ta xem.”

“Ưng ca mang người tới đây, ước chừng chạy hơn nghìn dặm đường…” Nàng hơi trầm ngâm, ấn mạch môn của Lý Khánh Thành: “Chỉ cần cẩn thận một chút, phong hàn đều ẩn ở bên trong thân thể, đợi chút nữa ta lấy kim đến châm cho người xua tan hết khí lạnh, có thấy đau đầu không?”

“Ưng ca?” Lý Khánh Thành khẽ giật mình, Trương Mộ nhìn cô gái kia, nheo mắt.

Cô gái hiểu ý, khẽ gật đầu, Lý Khánh Thành lại nói: “Cô tên là gì, đây là nhà cô ư?”

Cô gái đáp lạnh nhạt: “Ta là Nga Nương, hai người hiện tại có kế hoạch gì chưa?”

Lý Khánh Thành nhìn dáng vẻ Nga Nương đã đoán trước được nàng có quen biết Trương Mộ, trầm ngâm: “Tây Xuyên, Gia Thành… Năm đó lúc ta chín tuổi đã từng qua đây, lúc phụ hoàng cho ta theo cùng tới Xuyên…”

Nga Nương: “Điện hạ, người nghe ta một câu đi, hãy uống thuốc lúc còn nóng.”

Nga Nương gọi điện hạ rất gượng gạo, hẳn cũng không phải là bách tính bình thường. Mặc dù miệng gọi thái tử, nàng không có vẻ gì là đối đãi Lý Khánh Thành kính trọng như bề trên mà chỉ coi hắn như hàng tiểu đệ. Nàng suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Trong kinh truyền ra nói người bị hỏa hoạn thiêu chết.”

Trương Mộ nhíu mày khẽ lắc đầu, Nga Nương làm như không thấy, nói thẳng: “Theo ta thấy, qua mấy tháng nữa, sau khi chuyển linh cữu hoàng thượng với thái tử, mẹ người…”

Lý Khánh Thành nói: “Hoàng hậu không phải mẹ của ta.”

Nga Nương chậm rãi gật đầu: “Sẽ lập một vị hoàng tử khác, về phần đó là ai thì khó nói chắc, bà ta có con nối dõi không?”

Lý Khánh Thành hít sâu một hơi, đáp: “Có.”

Hết thảy đều có dự mưu, Lý Khánh Thành nhớ tới xe ngựa ngoài cung ngày đó.

Nhưng mà con của hoàng hậu còn nhỏ, Lý Khánh Thành có mấy huynh đệ lớn, nhưng đều do hậu phi sinh.

Từ khi Đại Ngu mới khai quốc, sau khi thê tử kết tóc của hoàng đế chết bệnh, suốt mười năm sau đó người không chịu lập hậu. Sáu năm trước, nhà họ Phương quyền quý đương triều gả con gái vào cung, lúc này phụ hoàng mới sắc phong Phương Thị làm hoàng hậu.

Đây là kế hoạch soán vị suốt sáu năm ròng rã, tay chân Lý Khánh Thành lạnh băng, trong nội tâm hắn dâng lên một luồng ý lạnh người.

Hắn không chú tâm nghe lời Nga Nương mà hỏi ngược lại: “Đường từ Tây Xuyên đến Bắc Lương có bị phong toả không?”

Nga Nương khẽ giật mình, hỏi: “Ngươi…Điện hạ muốn làm cái gì?”

Lý Khánh Thành nói: “Tứ thúc ta đang ở Bắc Lương, ta phải ngay lập tức đi tìm thúc, tới đó chỉ cần…trở lại kinh thành trước khi hoàng hậu lập tân hoàng!”

Trương Mộ lập tức nhấc tay, Nga Nương biến sắc: “Không thể!”

“Người làm sao biết được Tứ vương gia không phải cùng một bọn với hoàng hậu?” Nga Nương nói: “Sau khi Ưng ca đưa người chạy khỏi kinh thành, chỉ trong ba ngày người đàn bà kia đã xử hơn mười tộc nhân rồi, nếu không phải Tứ vương gia sớm nhận được tin tức, ông ta sẽ ngồi im mặc kệ sao?”

Lý Khánh Thành: “Ông ta là em trai của phụ hoàng ta! Sao có thể ngồi nhìn giang sơn họ Lý rơi vào tay người phụ nữ kia?”

Nga Nương cau mày nói: “Người uống hết thuốc trước đã, ta sai người thử đi hỏi giúp cho.”

Lý Khánh Thành: “Nếu thật giống như cô nói, bên ngoài tin tức nhất định chặt chẽ, làm sao cô hỏi được?”

Nga Nương nói: “Ngươi không cần lo lắng, người trong giang hồ tự có cách của người trong giang hồ… Ưng ca?”

Trương Mộ chỉ chuyên tâm nhìn bát thuốc, Nga Nương lại thở dài, ánh mắt lộ ra một chút thương hại.

Lý Khánh Thành nhìn ra được gã có ý đồng tình với Nga Nương, trong lòng sốt ruột, chỉ muốn tìm chỗ nào đó khóc một trận, thế nhưng hiện tại không phải lúc để khóc, nếu có Thanh Dư ở đây thì tốt… Phương Thanh Dư.

Tên nghịch tặc kia.

Lý Khánh Thành đột nhiên cảm thấy mười phần bi ai, Phương Thanh Dư là quân cờ hoàng hậu đặt bên cạnh mình, Trương Mộ mới là kẻ tiếp nhận lời căn dặn của phụ hoàng, mới là người trước giờ vẫn chân chính bảo vệ hắn.

Trương Mộ quen biết Nga Nương, quan hệ giữa bọn họ là gì? Trước khi vào cung, Trương Mộ lại là người như thế nào?

Thìa đã đến trước môi, vị thuốc đắng làm Lý Khánh Thành nhíu mày, độ nóng thì lại vừa vặn.

“Mộ ca.” Lý Khánh Thành nhìn Trương Mộ, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Trương Mộ nghe được câu này, dường như phải nhận sỉ nhục lớn lắm, gã tuỳ tiện đặt bát lên bàn, ra khỏi phòng như một cơn gió.

“Sao thế?” Lý Khánh Thành vội xuống giường.

Nga Nương lại ấn hắn trở về: “Đừng xuống đất, người uống thuốc đi đã.”

Lý Khánh Thành nói: “Ta tự uống.”

Ngoài sân truyền đến một tiếng vang thật lớn, Lý Khánh Thành suýt nữa làm đổ canh thuốc ra người, hắn run rẩy nuốt xuống, hỏi: “Cô với Trương Mộ… có quan hệ thế nào vậy?”

Nga Nương thản nhiên nói: “Là quan hệ cấp trên với thuộc hạ.”

Lý Khánh Thành hỏi: “Gã là thuộc hạ của cô á?”

Nga Nương đáp: “Ta là thuộc hạ của gã, mấy ngày này người nhất định phải tĩnh dưỡng, không thể đi lung tung, đợi chút nữa sẽ có người đưa cơm.” Nói xong nàng thu dọn chén thuốc đi.

Lý Khánh Thành nằm ở bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, mưa thu rơi tí ta tí tách. Nhà Nga Nương lưng tựa một ngọn núi nhỏ, kiến trúc tường gạch bao bên ngoài sân sau cản dòng bùn, để phòng khi ngọn núi sạt lở. Lúc này Trương Mộ đứng dưới cơn mưa, một thân trang phục thị vệ dính đầy bùn, gã tức giận tung quyền ra sức đấm tường gạch.

Trương Mộ đứng ở trong sân, chẳng hiểu sao làm loạn một trận, phá sập hơn một trượng tường gạch chống đỡ. Cuối cùng gã mạnh mẽ vung quyền vào gốc cây ngô đồng trong viện. Nga Nương đội mưa kêu to, có người ra kéo gã vào, nhưng lại bị Trương Mộ ngang ngược đẩy sang một bên.

Trương Mộ phát tiết xong, mệt mỏi ngồi xổm trong sân, toàn thân ướt đẫm, bộ dạng trông rất cô độc.

Tính tình Trương Mộ vẫn luôn cực kỳ cổ quái, suốt mười năm trong cung, Lý Khánh Thành đã chứng kiến không ít lần. Khi còn bé có vài lần hắn lấy hết dũng khí muốn kết thân với Trương Mộ, nhưng Trương Mộ dường như không hề đáp lại.

Ký ức sâu nhất chính là có một lần, một tên thái giám lén mang Lý Khánh Thành xuất cung đi dạo kỹ viện, Trương Mộ một mình ra ngoài tìm, Lý Khánh Thành sợ Trương Mộ nổi giận, để thái giám gọi hai cô nàng cùng gã uống rượu, chỉ bảo hiếu kì mà thôi, tùy tiện đến xem chút rồi trở về. Nào ngờ Trương Mộ đánh cho thái giám quản sự thổ huyết ngay tại chỗ, rồi chẳng nói lời nào đưa Lý Khánh Thành hồi cung.

Lý Khánh Thành uống xong thuốc, ngả đầu nằm xuống, cuộc sống tương lai sau này hắn phải làm sao? Con đường phía trước hoàn toàn u ám, bên người chỉ có một tên thị vệ. Hoàng hậu nhất định bày ra thiên la địa võng, một khi bị bắt lại…Lý Khánh Thành cơ hồ có thể tưởng tượng cảnh mình sống trọn phần đời còn lại ở trong lãnh cung.

Không thể ngồi chờ chết được, phải nghĩ biện pháp.

Tân hoàng đăng cơ đều phải tế thiên, nếu mình xuất hiện trước mặt bách quan tại thời điểm này… Không thể được, triều đình chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn bộ cho đến khi chỉ còn phe phái họ Phương, Phương Thị sẽ dùng thế thân.

Đám đại thần trung thành liệu có thể đoán được mình đã trốn ra hay không?

Bọn họ sẽ làm thế nào? Dâng tấu yêu cầu nghiệm thi? Tìm kiếm thái tử? Hoàng hậu tức tốc hại người nhất định sẽ không dừng lại ở mười nhà, gã phải lập tức hành động, phải cho đám đại thần biết mình còn sống.

Trước mắt cứ để bọn họ tạm thời nhượng bộ, bảo đảm người thân an toàn, rồi ở lại trong triều đình theo dõi gió xoay chiều? Ai là trung, ai là gian? Nhỡ lại bị bán đứng thì phải làm sao?

Giữa một mớ hỗn độn, Lý Khánh Thành lại nhớ tới Phương Thanh Dư thanh tao nho nhã, trong lòng như bị đao cắt.

Lý Khánh Thành quyết định chắc chắn phải hành động ngay lập tức, bằng không đợi đến lúc những đại thần cương trực đều bị tiêu diệt, kinh thành sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay Phương Thị.

Người hầu đem cơm canh lên, bữa ăn gồm một bát cháo loãng có dược liệu, kết hợp với một bát trứng rán, trong đĩa nhỏ chứa mắm cùng đậu mặn, lúc mở cửa nghe thấy bên ngoài nói chuyện ầm ĩ.

Lý Khánh Thành hỏi: “Đây là nơi nào? Quán trọ sao?”

Người hầu khom người nói: “Sức khoẻ công tử phục hồi nhiều rồi phải không? Chỗ này là trung y đường Nga Nương, chuyên chữa trị cho các huynh đệ qua đường và bách tính thành Gia.”

Bảo sao nơi này phảng phất mùi thuốc nhàn nhạt, Lý Khánh Thành đói kinh khủng khiếp, vừa nhận bát đã quét sạch sành sanh đồ ăn trên bàn, cảm giác như bấy giờ mới được hồi sinh.

Hắn nằm trằn trọc trên giường một lúc rồi đứng dậy khoác thêm áo ngoài đi ra khỏi phòng, bước chân như đạp lên bông mềm, không quá an tâm.

Người xếp hàng bên ngoài dược đường dài như rồng rắn, Nga Nương đang cùng mấy tên đại phu sau quầy bắt mạch cho bệnh nhân, nhìn Lý Khánh Thành đi ra thì hòa nhã nói: “Công tử đi lại một chút cho dễ tiêu hóa cũng rất tốt, nhưng đừng đi xa, bên ngoài trời thu mưa lạnh.”

Lý Khánh Thành gật nhẹ đầu, quan sát vẻ mặt buồn rười rượi của những bệnh nhân xếp hàng nơi đây, quả nhiên mỗi con người đều có nỗi khổ của riêng mình, hắn cũng vậy.

Ở gian nhà phụ bên ngoài sảnh đường chính, Trương Mộ bưng cái bát to ngồi xổm ở trước thềm xúc cơm.

Gã không phải cấp trên của Nga Nương à? Đáng ra nên được hầu hạ tốt hơn một chút chứ? Lý Khánh Thành nghĩ thầm, đi tới chỗ Trương Mộ.

Bên má phải anh tuấn của Trương Mộ hướng sang phía Lý Khánh Thành, gã nghe được tiếng bước chân liền quay đầu, nhạy cảm nghiêng mặt đi.

“Ngươi có thể nói chuyện.” Lý Khánh Thành nói: “Người câm, vì sao xưa nay ngươi không nói chuyện?”

Bên trong miệng Trương Mộ toàn là cơm, gã không trả lời, cứ nhai nuốt liên tục.

Lý Khánh Thành ngồi xổm, kiên nhẫn nói: “Người câm, ta phải đến Bắc Lương một chuyến, ta phải tìm Tứ thúc.”

Trương Mộ chậm rãi lắc đầu, Lý Khánh Thành liền nói: “Không thể trì hoãn được nữa! Ta đã khoẻ lại rồi.”

“Hiện giờ Phương Thị đang thanh tẩy triều đình, chờ đến lúc lão thần khai quốc đều bị bà ta giết hết thì hết thảy đã quá trễ rồi...”

Trương Mộ buông bát xuống, lấy đầu đũa viết chữ “Tứ” trên mặt đất, xong lại vạch một đường gạch chéo lên trên.

“Ý của ngươi là.” Lý Khánh Thành nói: “Tứ thúc sẽ không lo?”

Trương Mộ gật đầu, nâng bát tiếp tục ăn.

Lý Khánh Thành nói: “Không thể nào! Bỏ mặc nhà họ Phương đối với ông ấy có lợi ích gì đâu?”

Trương Mộ không trả lời, Lý Khánh Thành đứng dậy chạy ra sân sau, trở mình lên ngựa.

Trương Mộ kinh hãi, Lý Khánh Thành nói: “Ngươi có đi Bắc Lương không?”

Trương Mộ nhíu mày, Lý Khánh Thành không thèm nói thêm lời nào, dứt khoát quay đầu ngựa, dưới cơn mưa phùn cứ thế phi ra khỏi y đường, rong ruổi hướng về phương bắc mà đi. Tuấn mã xa dần, Trương Mộ vội đuổi theo, bỏ lại nửa bát cơm chưa ăn xong.

Lý Khánh Thành đội mưa đi tròn nửa ngày, móng ngựa tóe bùn nước đầy trời, hắn lục tìm trên người được một miếng ngọc bội, một chiếc khóa vàng, cùng cá đồng Phương Thanh Dư đưa cho. Hắn cất kỹ cá đồng, định đem khóa vàng đổi ra bạc.

Mưa ngày một lớn dần, Trương Mộ vội vàng đuổi theo, giữ khoảng cách nhất định với Lý Khánh Thành. Lý Khánh Thành cũng không phát hiện ra. Từ sau khi hắn chạy khỏi kinh thành đã để bụng rỗng liên tiếp ba ngày, sau khi uống thuốc cũng chưa chữa dứt bệnh đã lại lên đường lần nữa, cơ thể suy yếu vô lực.

Lúc đi ngang qua ngọn núi biên giới giữa Tây Xuyên và Tây Lương, trời đổ mưa to, sấm chớp rạch ngang trời, thế gian một màu đen kịt.

Lý Khánh Thành dừng ngựa rất lâu tại mốc ranh giới, lúc này cuối cùng hắn cũng mất sạch khí lực, từ từ ngã xuống mặt đất ngập nước, hai con mắt mở thất thần nhìn lên bầu trời, thở dốc.

Trương Mộ bước tới từ sau một cái cây, đỡ thái tử lên ngựa lần nữa, rồi quay ngựa trở về Tây Xuyên.

Lần dầm mưa to này khiến Lý Khánh Thành bị cảm lạnh trầm trọng, bệnh nặng tưởng như không qua khỏi. Trong lòng hắn chất chứa sầu lo, đã vậy sau khi lành bệnh lại lên ngựa bôn ba, cơ thể phát nhiệt vô cùng cao. Nga Nương phải châm cứu kết hợp đắp thuốc, giở hết tài nghệ “diệu thủ hồi xuân”, cuối cùng cũng cứu được cái mạng hắn trở về. Sau một trận bệnh nặng, lúc Lý Khánh Thành mở mắt ra, cái gì cũng không nhớ rõ.

“Ngươi là ai?” Lý Khánh Thành mờ mịt hỏi: “Đây là nơi nào?”

Trương Mộ ngẩn ra nhìn thái tử.

Lý Khánh Thành chống tay đứng dậy, nhìn Trương Mộ, rồi nhìn Nga Nương, ánh mắt đờ đẫn: “Tại sao ta lại ở chỗ này?”

Nga Nương nói: “Ưng ca? Sao huynh có thể để hắn ta bỏ ra ngoài vào ngày mưa lớn như vậy?”

Trương Mộ nói không được lưu loát: “Ngăn được nhất thời, không ngăn được cả đời.”

Nga Nương không nói nổi nữa, thu dọn châm bạc bước ra khỏi phòng.

Trương Mộ lẳng lặng quan sát Lý Khánh Thành, Lý Khánh Thành cũng quan sát Trương Mộ, hai người nhìn nhau trọn một khắc đồng hồ. Con mắt Lý Khánh Thành trong veo, lông mày nhíu chặt suốt mấy ngày liền đã được giãn ra.

Lý Khánh Thành hỏi đầy hoài nghi: “Ngươi tên là gì? Ta nhớ được ngươi…Ngươi nhìn quen lắm.”

Trương Mộ lấy một chú cá đồng nhỏ trên bàn ra, Lý Khánh Thành đưa tay tới sờ lên bàn tay ấm áp to lớn của Trương Mộ, lại sờ cá đồng nhỏ trong tay gã.

“Nhớ ra không?” Trương Mộ hỏi.

Lý Khánh Thành mờ mịt lắc đầu, Trương Mộ quay người mang tới một thanh kiếm, là kiếm Vân Thư của Phương Thanh Dư.

Lý Khánh Thành: “Đây là cái gì?”

Trương Mộ: “Kiếm, cái này thì sao?”

Lý Khánh Thành lắc đầu.

Trương Mộ đặt đao kiếm xuống: “Đều không nhớ sao?”

Lý Khánh Thành đưa tay chạm vào khuôn mặt Trương Mộ, Trương Mộ không nhúc nhích, gã trầm mặc ngồi bên giường, mặc cho những những ngón tay lạnh lẽo của thái tử chạm đến vết đỏ trên gương mặt mình. Rất lâu sau đó, Lý Khánh Thành hỏi:

“Mặt của ngươi làm sao vậy, có thể chữa khỏi không?”

“Khi người còn nhỏ, lúc chúng ta ở cùng nhau từng bị lửa thiêu, người đều quên cả rồi.” Trương Mộ nói.

Bình luận

Truyện đang đọc