ƯỚC HẸN MỘT ĐỜI VÌ NHAU


"Dương Ánh Nguyệt, cậu làm cái gì thế hả?"
Cậu thanh niên ngay lập tức bày ra vẻ mặt khó coi, đen kịt như đít nồi nhìn chằm chằm cô gái đang tiến tới trước mặt mình, nhăn nhó xoa chỗ vừa bị đụng trúng trên đầu, ánh mắt oán thán với Dương Ánh Nguyệt.

Trương Lạc Vĩ nghiến răng nghiến lợi, hậm hực gằn mạnh từng chữ, trên đầu mọc ra đầy những dấu hỏi chấm về hành động đối phương vừa làm với mình.
Bởi trong tâm tư cậu ta, Dương Ánh Nguyệt luôn luôn ngọt ngào, dịu dàng với mình, cung phụng Trương Lạc Vĩ lên tận trời chứ chưa bao giờ dám khiến cậu ta chịu đau dù chỉ một chút.

Mà nay, Dương Ánh Nguyệt trực tiếp ném thẳng đồ vào đầu cậu ta, Trương Lạc Vĩ vô cùng bực mình.
Dương Ánh Nguyệt hoàn toàn mặc kệ, chẳng thèm đoái hoài gì tới vẻ mặt đen như đít nồi kia, khoanh tay trước ngực, hai mắt trừng lớn hung hăng mắng: "Làm cái gì ư? Trương Lạc Vĩ, bộ cậu bị mù rồi hay sao mà không nhìn thấy? Bà đây đánh cậu đấy, thử thốt ra thêm bất kỳ câu nào dù chỉ nửa chữ liên quan tới Triệu Mạc Ngôn thử xem, tôi ngay lập tức ném cậu ra ngoài sân."
Trên gương mặt người con gái viết rõ hai chữ bực bội, ngữ khí khó chịu.

Vừa mới nãy thôi, Dương Ánh Nguyệt tới tìm giáo viên yêu cầu thầy cô quán triệt học sinh trong trường về vấn đề liên tục xúc phạm danh dự nhân phẩm Triệu Mạc Ngôn, đồng thời nhắc nhở một số kẻ chẳng biết điều, vì khó dùng bạo lực trong trường học nên Dương Ánh Nguyệt đành nhờ tới sự can thiệp từ giáo viên nhằm đảm bảo an toàn cho Triệu Mạc Ngôn.

Cô chưa muốn cậu tiếp tục gặp tình trạng như hôm vừa rồi, đơn độc một mình rồi bị ức hiếp.

Thầy cô cũng chỉ thở dài, họ từng hành động nhưng những lời lan truyền ngày càng lớn hơn, thậm chí nhiều phụ huynh còn đến đây đe dọa nếu hiệu trưởng không mau chóng đuổi học Triệu Mạc Ngôn thì nhất định chuyển trường cho con, ai nấy đều thừa sống thiếu chết giải thích, mãi mới dẹp yên được cục diện, và giáo viên đảm bảo với Dương Ánh Nguyệt rằng sẽ tìm ra biện pháp sớm nhất giải quyết tin đồn, đồng thời giữ an toàn đối với Triệu Mạc Ngôn.

Cô nghe xong mới thở phào trở về lớp học.


Ai dè vừa đặt chân tới cửa, Dương Ánh Nguyệt đã được chứng kiến cảnh tượng hết sức khó coi, Trương Lạc Vĩ nhân lúc cô nàng vắng mặt tại nơi này mà bước tới trước mặt Triệu Mạc Ngôn càn rỡ, nói năng xúc phạm với những lời lẽ cực kỳ khó nghe.

Cô hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra tay với cậu ta cho đối phương ngậm miệng lại.

Đối với hành động Trương Lạc Vĩ làm ra ngày hôm nay càng khiến người con gái thêm phần chán ghét đối với cậu ta.

Dương Ánh Nguyệt nhếch môi khinh bỉ, cái gì mà nam thần trong lòng hội chị em đẹp trai ngời ngời, hóa ra cũng là kẻ chẳng biết phân phân biệt phải trái đúng sai thôi.

Lúc bấy giờ, Dương Ánh Nguyệt cực kỳ muốn ra tay đánh đối phương một trận, tuy nhiên, cô chỉ đành kiềm chế bản thân.

"Cậu vì Triệu Mạc Ngôn mà chất vấn tôi ư? Dương Ánh Nguyệt, bộ tôi nói sai chỗ nào à?" Hai mắt Trương Lạc Vĩ bất giác đỏ lên, cậu ta luôn miệng chất vấn, chỉ thẳng tay về phía Triệu Mạc Ngôn, thẳng thắn buông ra những lời cay nghiệt:
"Bạn học Dương, có vẻ cậu bị nó cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi nên mới nhất mực tin tưởng Triệu Mạc Ngôn như thế.

Đừng quên rằng cha mẹ cậu ta là tội phạm, Dương Ánh Nguyệt, dây vào Triệu Mạc Ngôn chỉ hại đời cậu thôi.

Ông đây nể tình mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta mới có lòng tốt yêu cầu Triệu Mạc Ngôn cách xa cậu một chút, thế mà cậu thậm chí ngang nhiên bênh vực một đứa con trai tội phạm ngồi tù.

Cậu mê mẩn Triệu Mạc Ngôn đến mức mù mắt rồi hay gì?"
Hàng ngàn ánh mắt trực tiếp đổ dồn về phía ba người.

Lồ ng ngực Dương Ánh Nguyệt phập phồng lên xuống, bàn tay cô cuộn tròn thành nắm đấm, khóe môi hơi giật giật, khinh bỉ hắng giọng:
"Trương Lạc Vĩ, tôi mượn cậu xen vào từ bao giờ thế? Lòng tốt ấy của cậu kỳ thực tôi nhận chẳng nổi, đi mà quan tâm bạn gái cậu ấy.

Huống chi cậu lấy gì để chắc chắn tôi ở với Triệu Mạc Ngôn thì cuộc đời bị hủy hoại? Với cả con trai tội phạm thì làm sao? Triệu Mạc Ngôn được quyền lựa chọn thân phận khi sinh ra à? Bớt đem thái độ thượng đẳng ấy ra trước mặt tôi giùm.

Tôi chưa mượn cậu để tâm, hơn nữa giữa hai chúng ta cũng đâu thân thiết đến mức đó.

Trương Lạc Vĩ, đừng tự cho mình là đúng, cậu dựa vào đâu để khẳng định Triệu Mạc Ngôn giống hệt ba mẹ cậu ấy? Căn cứ, bằng chứng đâu? Tôi nói cậu nghe, ăn nói lung tung xúc phạm người khác mà chưa rõ chứng cứ chính là tội danh phỉ báng đấy, về phần ba mẹ tôi, tôi tự giải thích được.

Ở đó mà bày đặt cao sang, cậu ngoại trừ xuất thân ra thì lấy gì đòi hơn Triệu Mạc Ngôn.

Từ nay về sau, tôi chân thành khuyên cậu cách xa chúng tôi ra một chút, cẩn thận tôi đập thẳng cậu một trận.


Trương Lạc Vĩ, cậu hoàn toàn chả có tư cách gì xen vào những việc tôi làm cả."
Một tràng dài tuôn ra từ miệng Dương Ánh Nguyệt, cô tức đến mức thiếu chút nữa thổ huyết, máu nóng dồn tới tận não, mắng Trương Lạc Vĩ chẳng khác gì tát nước vào mặt.

Những loại người như thế này chỉ khiến Dương Ánh Nguyệt cảm thấy muôn phần khinh bỉ, tỏ ra coi thường kẻ thấp kém hơn mình trong khi bản thân chẳng bằng ai.

Nói chung cũng là đáng đời.

Mắt Dương Ánh Nguyệt trước đây phải kém tới mức nào mới chạy theo tên thần kinh này.

Trương Lạc Vĩ nghẹn họng, mặt cậu ta sa sầm, cực kỳ khó coi, nhất thời chưa hình dung được từ gì để có thể miêu tả.

Thanh niên cổ họng nghẹn ứ, chả thể phát ra nổi chữ nào.

Dù không muốn nhưng Trương Lạc Vĩ vẫn phải thừa nhận một điều Dương Ánh Nguyệt nói hoàn toàn chính xác, đó là cậu ta lấy tư cách gì để xen vào quan hệ giữa hai người bọn họ.

Lúc trước, khi Dương Ánh Nguyệt còn bám lấy cậu ta,Trương Lạc Vĩ lúc nào cũng bày ra vẻ mặt ghét bỏ, đến bây giờ, khi cô ở cạnh Triệu Mạc Ngôn, tâm tình cậu ta luôn luôn khó chịu, hậm hực, cái đuôi nhỏ chạy theo mình nay đang ở bên cạnh một chàng trai khác.

Trương Lạc Vĩ luôn trấn an chính mình rằng cậu ta chưa quen với sự thiếu vắng, nhiều lời từ Dương Ánh Nguyệt.

Khi Triệu Mạc Ngôn xảy ra chuyện, từ đầu Trương Lạc Vĩ đã khó chịu mới tìm cách tới đây đay nghiến đối phương.

"Cậu…" Trương Lạc Vĩ nghiến răng nghiến lợi.


"Cậu cái gì mà cậu.

Trương Lạc Vĩ, cậu đứng đây làm gì? Thái độ của cậu thật sự khiến tôi nghi ngờ chính bạn học Trương đây là kẻ đứng đằng sau gây ra chuyện náo loạn trên diễn đàn trường đấy.

Ngay lập tức biến cho khuất mắt tôi."
Sau khi Trương Lạc Vĩ hậm hực quay về, Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức trừng mắt, dõng dạc tuyên bố với toàn bộ bạn học trong lớp:
"Còn các cậu nữa, làm ơn phân biệt phải trái đi, đừng để bao tiền cha mẹ bỏ ra cuối cùng đổ sông đổ biển.

Một khi chưa chắc chắn điều gì thì tránh ở đó phán bừa, xúc phạm làm tổn thương người khác.

Các cậu biết rõ Triệu Mạc Ngôn bao nhiêu mà chắc chắn cậu ấy sa vào đường sai trái? Tôi chỉ nói thế thôi, tự mà ngẫm nghĩ cho kỹ."
Bầu không khí tại đây nhanh chóng trở nên nặng nề, ai nấy đều nhìn nhau, chẳng nói câu nào.

Dương Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cô mặc kệ ánh mắt quái dị dán lên thân thể mình, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Triệu Mạc Ngôn.

Đặt tay lên vai cậu, người con gái quan tâm hỏi han: "Ngôn Ngôn, cậu ổn chứ? Vừa nãy có bị làm sao không?"


Bình luận

Truyện đang đọc