ƯỚC HẸN MỘT ĐỜI VÌ NHAU

32: Vạch Trần Bạc Uyển Như


“Em thật sự giữ bằng chứng trong tay?”
Cô giáo chủ nhiệm hoài nghi nhìn Dương Ánh Nguyệt với vẻ mặt tràn ngập tự tin cùng Triệu Mạc Ngôn đứng ở phía đối diện, ngờ vực mở miệng.

Thậm chí, đối phương còn gật đầu vô cùng chắc chắn cứ như là đinh đóng thẳng vào cột vậy.

Dương Ánh Nguyệt trả lời giáo viên một cách điềm tĩnh, lịch sự.
Triệu Mạc Ngôn ở bên cạnh tiếp lời: “Em đảm bảo những gì Dương Ánh Nguyệt nói là hoàn toàn chính xác.” Lấy danh dự ra để chứng minh, dường như chàng thiếu niên đang kiên quyết đòi nợ cho bạn gái bằng được.
Và Dương Ánh Nguyệt nhanh chóng lấy điện thoại ra để cô giáo xem.
Ngay lập tức, phía hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm của Bạc Uyển Như cũng biết được thông tin, ban đầu đối phương còn cãi cố, tuy nhiên, với sự xác thực cũng như sự bảo vệ cho Dương Ánh Nguyệt, bọn họ đã hoàn toàn chịu thua.

Bạc Uyển Như được gọi tới phòng hội đồng.
Cô ta khi vừa nhận được thông tin còn rất ngờ vực, trên khuôn mặt viết rõ hai từ hoang mang, vừa đi vừa cảm thấy khó hiểu trước việc bản thân bị gọi lên trên đó.

Với cả, Bạc Uyển Như nghe nói hình như hiệu trưởng cũng đang chờ đợi mình.

Bất giác cô ta rùng mình, hai từ bất an xuất hiện trong tâm trí Bạc Uyển Như, cô ta linh cảm dường như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Rốt cuộc nguyên nhân là gì?
Hay là liên quan tới việc cô ta hại Dương Ánh Nguyệt?
Ý nghĩ ấy vừa mới lóe lên đã bị Bạc Uyển Như gạt phăng sang một bên.

Cô ta động viên, an ủi bản thân rằng điều mình làm hôm đó chả ai trông thấy cả, phòng học chẳng có camera để chứng minh, Bạc Uyển Như hoàn toàn an tâm.

Đoán rằng gọi tới vì vấn đề học hành thôi, dẫu sao thời gian vừa rồi cô ta bận yêu đương với Trương Lạc Vĩ, bỏ bê việc chính, thành tích sa sút nên chuẩn bị nghe khiển trách.
Tuy nhiên, cửa phòng hội đồng vừa được đẩy ra, Bạc Uyển Như nhìn thấy mấy giáo viên cùng hiệu trưởng đầy quyền lực ngồi phía trước, đã thế Dương Ánh Nguyệt cùng Triệu Mạc Ngôn đứng bên cạnh, khả năng đang chờ cô ta tới.

Lông mày trên khuôn mặt Bạc Uyển Như bất giác nhíu chặt, trái tim trong lồ ng ngực đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi.
Chưa kịp định hình mọi chuyện, bên tai cô ta vang lên âm thanh: “Bạc Uyển Như, em ngay lập tức bước tới đây cho cô, cô đang muốn hỏi em một số chuyện đây.”
“Dạ.” Hai bả vai Bạc Uyển Như run lên bần bật, toàn thân cứng ngắc bước về phía trước.
Đánh mắt xung quanh một lượt, cô ta mấp máy môi, lên tiếng hỏi: “Chẳng biết mọi người gọi em tới đây là có việc gì vậy ạ?” Hướng mắt sang Dương Ánh Nguyệt đứng bên cạnh, Bạc Uyển Như nhướng mày, tâm trạng thấp thỏm.
“Bạn học Bạc Uyển Như, trước khi kỳ thi thử diễn ra cô từng dặn dò em cùng các bạn trong lớp kỹ càng rồi chứ?” Những ngón tay cô giáo đan xen vào nhau, chống cằm, đanh thép nhấn mạnh từng chữ:
“Kỳ thi này diễn ra công bằng và đánh giá một cách khả quan nhất, nếu sử dụng tài liệu mà bị phát hiện nhất định phải chịu hình phạt rất nặng.

Bạc Uyển Như, em liệu có để những lời cô nói vào tai mình không?”
Thanh âm giống hệt với một nhát dao chí mạng đánh thẳng vào tâm trí Bạc Uyển Như, sắc mặt cô ta ngay lập tức co rúm, tái nhợt chẳng có lấy một cắt máu, bàn tay bất giác cuộn tròn thành nắm đấm, gân xanh chằng chịt khắp nơi.

Lồ ng ngực Bạc Uyển Như phập phồng lên xuống, mi tâm cô ta run rẩy nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt hiệu trưởng dán chặt về phía Bạc Uyển Như dường như đang chờ đợi xem cô ta trả lời ra sao, hiện tại, cô ta căng thẳng đến mức khó miêu tả được thành lời.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Bạc Uyển Như hít một hơi thật sâu, lắp ba lắp bắp trả lời: “Dạ… em đương… đương nhiên hiểu… hiểu rõ ạ…”
Cô ta dường như nhận ra nguyên nhân bản thân bị gọi tới nơi này, dù vậy, Bạc Uyển Như tự an ủi bản thân rằng chỉ cần nhất quyết chối cãi, không bằng không chứng thì đừng hòng một ai bắt lỗi được mình.
“Thế em liệu có tuân thủ theo quy định nhà trường đưa ra?” Giáo viên nhăn mặt, tiếp tục nói: “Bạc Uyển Như, nếu em làm những điều sai trái thì thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng từ nhà trường.”
Bọn họ muốn nghe chính miệng Bạc Uyển Như thừa nhận.
Tuy nhiên, cô ta nhất quyết chối cãi, lắc đầu, ưỡn ngực khẳng định: “Thưa cô, em xin đảm bảo bản thân hoàn toàn chấp hành nghiêm chỉnh ạ.” Thanh âm thốt ra từ miệng ấp úng chứa đầy sợ hãi.
“Em!!!”

Cô giáo tức đến mức nghẹn họng.
Cơ hội đều dâng cho Bạc Uyển Như hết rồi mà đối phương chẳng biết nắm lấy.
Dương Ánh Nguyệt chứng kiến cô ta ngụy biện từ nãy đến giờ chỉ biết lắc đầu cảm thán, thở dài một tiếng, khinh bỉ mở miệng: “Bạc Uyển Như, cậu đúng là chẳng biết đường hối cải nhỉ dù thầy cô đang cho cậu cơ hội.

Những gì cậu làm trong phòng thi hôm đó ai nấy đều biết hết rồi, cậu dù có tiếp tục chối cãi đi chăng nữa thì cũng phí công vô ích thôi.”
Nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt Dương Ánh Nguyệt tràn ngập phẫn nộ, may mắn Triệu Mạc Ngôn nắm tay cô nhắc nhở người con gái bình tĩnh chứ nếu không Bạc Uyển Như xong đời từ lúc đối phương xuất hiện trước mặt cô rồi.
“Cậu đừng ăn nói linh tinh.

Tôi rốt cuộc đã làm gì chứ?” Bạc Uyển Như trợn ngược hai mắt, gầm gừ: “Dương Ánh Nguyệt, bằng chứng chẳng có đừng phát ngôn bừa bãi, coi chừng tôi kiện cậu tội phỉ báng đấy.

Tới lúc đó dù gia đình cậu quyền thế cỡ nào cũng khó mà thoát được tội.”
Người con gái khoanh tay trước ngực lạnh lùng cười nhạt, tặng cho Bạc Uyển Như cái nhìn mỉa mai.

Nụ cười trên môi Dương Ánh Nguyệt dọa sống lưng đối phương đổ đầy mồ hôi hột.
Mở điện thoại ra, đặt xuống trước mặt Bạc Uyển Như, cô nàng nhấn mạnh: “Ai bảo tôi chẳng có chứng cứ? Bạc Uyển Như, tốt nhất cậu nên xem cho kỹ, đây là thứ gì? Tới lúc đó đừng hòng chối cãi dù chỉ nửa lời.”
Bạc Uyển Như hoang mang cầm lấy điện thoại xem đoạn video được Dương Ánh Nguyệt ghi lại.

Rất nhanh sau đó, bàn tay cô ta ngay lập tức run rẩy cứ như thể bị ai đó rút cạn sức lực, trên mặt hiện rõ từ kinh hãi, cổ họng nghẹn ứ bị thứ gì đó chắn ngang.
Cô ta lồ ng ngực phập phồng, mấp máy môi, thở hồng hộc giải thích: “Em… em…”
“Bạn học Bạc Uyển Như, tôi cực kỳ thất vọng về em.” Cô giáo trợn trừng mắt:

“Đã mang tài liệu vào phòng thi thì thôi lại còn hãm hại bạn Dương Ánh Nguyệt, cố tình giữ im lặng vì thù hận riêng mà gây ảnh hưởng tới những người xung quanh.

Đây là môi trường học tập chứ chẳng phải nơi để em ganh ghét, ghen tị với bạn học ở đây.

Tôi từng cảnh báo em rất nhiều lần, cho em cơ hội thừa nhận mọi chuyện nhưng em nhất quyết che giấu bằng được, tôi đúng là rất tức giận.

Lần này thì em nhất định phải chịu kỷ luật nghiêm ngặt đến từ nhà trường, khó lòng mà thoát được.”
Bạc Uyển Như chân tay luống cuống, mặt mày nhăn nhó: “Cô ơi em…”
“Khỏi cần giải thích, chúng tôi chả dám nhận.”
Và sau đó, thông tin Bạc Uyển Như cố tình hãm hại Dương Ánh Nguyệt được nhà trường chính thức công khai trước toàn thể học sinh, cô ta còn bị hiệu trưởng trực tiếp chỉ trích trước mặt mọi người dưới giờ chào cờ.

Bạc Uyển Như mất hết mặt mũi trước ánh mắt kì thị tới từ những học sinh bên dưới.

Và cô ta bị đình chỉ học ba tuần.
Lúc chạm mặt cô ta, Dương Ánh Nguyệt lườm nguýt, hừ lạnh một tiếng: “Bạc Uyển Như, tốt nhất cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi chưa trực tiếp ra tay xử lý, nếu không mọi chuyện sẽ chẳng đơn giản như thế này đâu, nhớ cho kỹ vào.”.

33: Tìm Hiểu Chuyện Xảy Ra

"Dương Ánh Nguyệt, chuyện giữa cậu và Bạc Uyển Như là sự thật?"

Sau khi bị trực tiếp chỉ trích đến từ hiệu trưởng trước học sinh toàn trường, ngay sau đó, Trương Lạc Vĩ, bạn trai Bạc Uyển Như đã tìm đến Dương Ánh Nguyệt với vẻ mặt nhăn nhó khó coi tra hỏi cô nàng về xích mích trong thời gian vừa qua. Dường như đối phương cảm thấy khó tin, ánh mắt dán chặt lên thân thể Dương Ánh Nguyệt, chờ đợi câu trả lời thốt ra từ miệng cô nàng.

Người con gái hất tay Trương Lạc Vĩ ra, nheo mắt quan sát, hừ lạnh một tiếng: "Cậu nghĩ thế nào thì tùy? Chẳng lẽ ngay cả đích thân hiệu trưởng ra mặt rồi cậu vẫn còn hoài nghi? Đây là đến bất bình thay Bạc Uyển Như? Nếu vậy thì Trương Lạc Vĩ, tôi khuyên cậu nên nhanh chóng tới bệnh viện khám lại đôi mắt của mình giùm."

Đang yên đang lành bị cậu ta chắn đường, Dương Ánh Nguyệt phát quạo, nhất là khi đụng mặt Trương Lạc Vĩ, và cô còn chưa quên chính kẻ đang đứng ở phía đối diện là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc bản thân chịu cảnh tượng khó coi ấy. Và Dương Ánh Nguyệt đang nghi ngờ, phải chăng Trương Lạc Vĩ tới đây tìm cô để chất vấn nọ kia vì hại Bạc Uyển Như?

Nếu vậy thì cô cũng chẳng ngần ngại xử lý cậu ta đâu.

"Cậu nghĩ nhiều rồi. Thật ra tôi…" Trương Lạc Vĩ ngắc ngứ, mi tâm giật giật, lời ra đến miệng cứ như bị điều gì đó chắn ngang.

Chẳng để cho đối phương có cơ hội tiếp lời, Dương Ánh Nguyệt trực tiếp mở miệng cắt ngang: "Đủ rồi. Tôi chả rảnh rỗi đến mức đứng đây nghe cậu nói vớ nói vẩn. Thời gian thừa tôi thà làm việc khác còn hơn. Với cả cảm phiền cậu từ nay về sau tránh xa Dương Ánh Nguyệt tôi ra một chút, đừng tới gần tôi. Tôi chưa muốn suốt ngày gặp chuyện vì bạn gái cậu đâu. Trương Lạc Vĩ, mong cậu quản tốt Bạc Uyển Như giùm, đừng để tôi điên lên thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng là đình chỉ học đâu."

Người con gái khoanh tay trước ngực, nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ, hàm ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng. Thi đại học đến nơi rồi, Dương Ánh Nguyệt cần tập trung vào vấn đề quan trọng nhất để học cùng trường với Triệu Mạc Ngôn chứ chẳng rảnh rỗi đến mức cả ngày cứ phải giải quyết một đống phiền phức Trương Lạc Vĩ và Bạc Uyển Như gây ra cho mình.

Đảm bảo rằng nếu cô ta biết hôm nay bạn trai mình tới tìm Dương Ánh Nguyệt thì nhất định Bạc Uyển Như sẽ nổi điên lên, năm lần bảy lượt tìm cách hại cô lần nữa.

"Dương Ánh Nguyệt, cậu nói vậy là sao?" Trên đầu Trương Lạc Vĩ mọc ra hàng loạt những dấu hỏi chấm, sự khó hiểu biểu hiện rõ ràng qua gương mặt nhăn nhó của cậu ta.

Gạt bỏ câu hỏi sang một bên, Dương Ánh Nguyệt nhếch môi, nhàn nhạt đáp trả: "Muốn biết tự tìm Bạc Uyển Như mà hỏi. Giờ thì yêu cầu cậu nhanh chóng tránh đường, tôi phải tới tìm bạn trai mình."

Đẩy Trương Lạc Vĩ ra, cô nàng ưỡn thẳng lưng tiến về phía trước, mặc xác sắc mặt Trương Lạc Vĩ đen kịt như đít nồi.

Chưa hết, sau khi Triệu Mạc Ngôn biết được việc cậu ta chưa chịu từ bỏ việc làm phiền Dương Ánh Nguyệt, chàng trai trực tiếp tới tìm Trương Lạc Vĩ, thái độ kiên quyết: "Bạn học Trương, đừng quên cậu đã có bạn gái rồi, nên lo cho người yêu cậu đi. Suốt ngày tới tìm bạn gái tôi làm gì? Tránh xa Dương Ánh Nguyệt ra, tôi nhịn cậu chẳng đồng nghĩa với việc cậu có quyền gây chuyện với cô ấy. Nếu cậu còn muốn tốt cho Dương Ánh Nguyệt thì đừng làm phiền người yêu tôi."

Từng là một chàng trai khép nép, kín tiếng, tránh xa mọi xung đột quanh mình, tuy nhiên, khi Dương Ánh Nguyệt gặp phải chuyện bất trắc, Triệu Mạc Ngôn cũng chả ngồi yên chứng kiến cô gái cậu thích, được bản thân nâng niu trong lòng bàn tay bị kẻ khác dở trò tính kế, Triệu Mạc Ngôn tự nhủ mình nhất định phải hành động. Bỏ qua tính khí khó chiều, ghen ghét của Bạc Uyển Như thì chính Trương Lạc Vĩ là một trong những nguyên nhân sâu xa hại Dương Ánh Nguyệt thiếu chút nữa mang theo nỗi oan khó rửa.

Giờ cậu ta vẫn ngang ngược tới tìm Dương Ánh Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, Triệu Mạc Ngôn tự mắng đối phương là không biết xấu hổ.


"Triệu Mạc Ngôn, cậu có ý gì?" Trương Lạc Vĩ thắc mắc.

Dù vậy, chàng thiếu niên vẫn chẳng thèm nhiều lời với cậu ta, để Trương Lạc Vĩ tự mình tìm hiểu.

Khi Bạc Uyển Như trở về trường học sau khoảng thời gian bị đình chỉ, bạn bè ai nấy đều xa lánh cô ta, tránh như tránh tà. Trương Lạc Vĩ nhân cơ hội ấy tới tìm đối phương hỏi rõ mọi chuyện, cậu ta trong đầu đang tồn tại muôn vàn những thắc mắc khó lòng giải đáp.

Đứng trước Bạc Uyển Như, biểu cảm trên khuôn mặt Trương Lạc Vĩ lạnh như băng, khoanh tay trước ngực, trừng mắt: "Bạc Uyển Như, tốt nhất cô nên thành thật khai hết mọi chuyện, vì cớ gì cậu hại Dương Ánh Nguyệt? Tưởng trước đây thanh thuần, tuy nhiên, đúng thật tôi chẳng ngờ được con người thật của cô tâm cơ đến vậy."

"Tại sao? Trương Lạc Vĩ, anh còn có mặt mũi hỏi tôi câu này à?" Bạc Uyển Như gân cổ lên, đôi mắt chằng chịt những tia máu đỏ ửng, gầm gừ thành tiếng: "Tôi ngứa mắt Dương Ánh Nguyệt, muốn cô ta cút khỏi trường đấy. Sao nào? Anh cảm thấy xót cho cô ta khi bị tôi hại à? Trương Lạc Vĩ, hay là anh đang tiếc nuối Dương Ánh Nguyệt, trước kia cô ta theo đuổi anh, anh gạt sang một bên, còn giờ thì hối hận?"

Đối phương ngay lập tức á khẩu, nhất thời chưa thể thốt ra câu nào.

Bạc Uyển Như tiếp tục nói: "Tuy vậy, Trương Lạc Vĩ, anh đừng quên, hiện tại tôi mới chính là bạn gái anh. Bản chất tôi thật sự chính là thế đấy? Anh biết hiện tại cũng chưa muộn đâu. Một phần chính vì anh, ai kêu anh cứ mặt dày chạy theo Dương Ánh Nguyệt. Trương Lạc Vĩ, lần này anh đừng hòng thoái thác trách nhiệm, anh là nguyên nhân đấy."

Thiếu chút nữa cô ta đã bật cười thành tiếng, âm thanh ngập tràn oán hận. Dù bị phạt nhưng Bạc Uyển Như vẫn không hề cảm thấy hối hận trước những gì bản thân đã làm. Thậm chí cô ta còn thêm phần hận thù với Dương Ánh Nguyệt, muốn hoàn toàn triệt hạ đối phương là đằng khác.

"Cô đúng thật là điên rồi." Trương Lạc Vĩ buột miệng thốt ra một câu.

Hiện tại, cuối cùng cậu ta đã hiểu nguyên nhân cả Dương Ánh Nguyệt lẫn Triệu Mạc Ngôn gằn giọng cảnh cáo mình tránh xa đối phương ra. Nguyên nhân chính là Bạc Uyển Như ghen tuông vô cớ, rồi làm loạn, tìm thời cơ gây hại đối với Dương Ánh Nguyệt.

Và Trương Lạc Vĩ đặc biệt cảm thấy hối hận khi phải hẹn hò với một kẻ ngoài mặt đáng yêu, tỏ vẻ ngây thơ nhưng trong bụng đầy tâm cơ, toan tính như Bạc Uyển Như. Thành thật một câu rằng, cô ta vô cùng đáng sợ. Chỉ cần nghĩ tới thôi là da gà trên người Trương Lạc Vĩ đã nổi đầy lên rồi.

Sắc mặt Bạc Uyển Như khó coi nay càng thêm khó coi, cô ta nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ au: "Đúng đấy. Bạc Uyển Như tôi điên rồi. Thế thì sao? Trương Lạc Vĩ, anh làm gì được tôi à? Hay muốn vãn hồi mối quan hệ với Dương Ánh Nguyệt? Nằm mơ đi, bây giờ cô ta có Triệu Mạc Ngôn ở bên cạnh rồi, anh chẳng là cái thá gì hết đâu."

"Bạc Uyển Như, cô đừng suy bụng ta ra bụng người, đừng nghĩ rằng ai cũng độc ác như mình." Trương Lạc Vĩ mặt mày khó coi, tuy nhiên, cậu ta vẫn đanh thép đáp trả: "Chúng ta chia tay đi Bạc Uyển Như. Tôi chẳng thể ở bên cạnh một kẻ thích hãm hại người khác như cô. Tôi cũng chả gánh nổi đâu, tự lo cho bản thân mình đi."

Kẻ đang đứng trước mặt Trương Lạc Vĩ bỗng chốc gầm lên: "Anh vừa nói gì cơ?"

Bình luận

Truyện đang đọc