ƯỚC HẸN MỘT ĐỜI VÌ NHAU


“Yên tâm, tôi nhất định chẳng để cậu thất vọng đâu.

Cứ tin tưởng ở tôi.”
Dương Ánh Nguyệt đưa tay vỗ ngực, cô nàng khẳng định chắc như đinh đóng cột, đồng thời tặng cho Triệu Mạc Ngôn cái nháy mắt với ý muốn nói rằng cô đảm bảo đạt được thành tích tốt.

Chàng thiếu niên gật đầu, cậu cũng chả dặn dò gì nhiều, dù sao với thực lực hiện tại thì Dương Ánh Nguyệt hoàn toàn đủ sức lọt vào top trên, nếu cao hơn thì khả năng lọt được vào tầm ngắm các trường đại học, đặc biệt chung với Triệu Mạc Ngôn.
Hai người vẫy tay chào tạm biệt nhau, Triệu Mạc Ngôn và cả Dương Ánh Nguyệt đều xoay lưng tiến về phòng thi.
Ngồi trong phòng, cô nàng chống cằm nhìn đồng hồ đang treo trên tường, chờ đợi thời gian trôi qua, với những kiến thức Dương Ánh Nguyệt đã ôn tập trước đó thì chẳng cần gì để lo ngại cả, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy hơi hồi hộp, linh cảm không lành dâng lên một cách mạnh mẽ, Dương Ánh Nguyệt cảm thấy dường như sắp tới đây sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Thỉnh thoảng để ý được Bạc Uyển Như đang ngồi đằng sau hay liếc mắt về phía cô, dẫu vậy, Dương Ánh Nguyệt vẫn quyết định chả thèm để tâm, đằng nào hai người cũng đâu có liên quan gì tới nhau, Bạc Uyển Như chắc chắn tính tìm cô nói gì đó, tuy nhiên, sau giờ thi, Dương Ánh Nguyệt nhất định từ chối đối phương tới cùng.
Trong đầu cô bây giờ chỉ tồn tại hình bóng Triệu Mạc Ngôn thôi.

Ngoài ra thì Dương Ánh Nguyệt chả có thời gian quan tâm đ ến những chuyện ngoài lề hay khiến bản thân gặp phải rắc rối nghiêm trọng.
Rất nhanh chuông báo đã vang lên.
Chờ khoảng mười lăm phút sau, giám thị ôm theo đề thi bước vào lớp học, nhanh chóng phát đề rồi làm bài.

Cầm giấy trên tay, Dương Ánh Nguyệt tỉ mỉ quan sát từng câu hỏi, xác định loại bài tập cùng những câu nào dễ đánh lừa hoặc trong khả năng sẽ suy xét làm trước.

Nói chung với Dương Ánh Nguyệt, đề này hoàn toàn vừa sức.
Cô đủ khả năng đẻ làm.
Ngay lập tức cầm lấy bút cùng máy tính, người con gái lao đầu vào giải đề.

Với môn Toán, Dương Ánh Nguyệt đặc biệt tự tin, nhất trong ba môn vì được anh bạn trai kèm cặp đặc biệt kỹ càng, vừa làm, khóe môi Dương Ánh Nguyệt lộ ra nụ cười hài lòng, tay bấm máy tính thoăn thoắt thoăn thoắt.
Không khí trong lớp học rơi vào yên tĩnh.
Ai nấy đều tập trung vào những câu hỏi ở trước mặt, thậm chí còn chẳng dám thở mạnh bởi vì giám thị liên tục đi vòng xung quanh bọn họ, có bạn học căng thẳng đến mức hơi thở nặng nề, lồ ng ngực phập phồng lên xuống.

Ngoài ra, có những người chả thể làm được, đưa mắt cầu cứu những người xung quanh mà đâu mấy ai để ý.
Bạc Uyển Như ngồi dưới Dương Ánh Nguyệt vài dãy bàn, cô ta cứ thấp thỏm liên tục, bàn tay run rẩy, nguyên nhân là bởi Bạc Uyển Như hoàn toàn không có chữ gì trong đầu, bài làm bày trước mặt cô ta trắng tinh chưa hề có chữ gì bên trên.

Bạc Uyển Như đưa mắt quan sát xung quanh, bàn tay run rẩy tính mở phao bản thân đã chuẩn bị trước đó để cứu lấy mình, cô ta cứ tưởng rằng đơn giản như mọi lần, giáo viên nhất định mắt nhắm mắt mở cho qua, ai dè coi chặt đến thế, Bạc Uyển Như chả tài nào nhúc nhích được dù chỉ một chút.
Mới chỉ thập thò một chút, tiếng ho từ giám thị ngay lập tức dọa Bạc Uyển Như sợ đến mức mặt mày tái mét, vội vàng cầm chặt tờ giấy trong tay, cô ta chỉ muốn nhanh chóng tiêu hủy chứng cứ phạm tội.
Tìm được thời cơ, hơn thế nữa Bạc Uyển Như còn đang muốn dạy cho Dương Ánh Nguyệt một bài học vì tội dám dụ dỗ bạn trai cô ta, thế là nhân lúc giáo viên không chú ý, Bạc Uyển Như ném phao về phía đối phương, rơi đúng ngay vị trí Dương Ánh Nguyệt đang ngồi.


Và khi vừa vặn đi qua nơi đó, giáo viên ngay lập tức bị thu hút bởi tờ giấy dưới chân Dương Ánh Nguyệt.

Cúi người mở ra xem thì chính là tài liệu.
Sắc mặt giám thị khó coi, đôi lông mày trên khuôn mặt nhăn nhó, gõ tay xuống bàn trong lúc Dương Ánh Nguyệt đang hăng say làm bài, thấp giọng mở miệng: “Bạn học này, trước lúc thi thử hẳn là giáo viên chủ nhiệm đã phổ biến quy chế cho các em rồi chứ? Tại sao bây giờ dám lớn gan sử dụng tài liệu? Làm bài bằng thực lực mới biết rõ bản thân đang ở đâu.”
“Tài liệu? Tài liệu gì cơ ạ?” Trên đầu Dương Ánh Nguyệt xuất hiện hàng loạt những dấu hỏi chấm, gương mặt cô nàng viết rõ hai chữ hoang mang.
Cái gì thế?
Rõ ràng cô đang tập trung vào việc giải bài tập mà.

Tuy nhiên, giám thị gạt phăng đi sự nghi vấn Dương Ánh Nguyệt đặt ra, trực tiếp kết tội: “Em đừng có giả vờ giả vịt nữa? Chép tài liệu còn chưa thừa nhận.

Tôi đi coi thi bao nhiêu năm nay, em nghĩ bản thân qua mặt được tôi hay gì mà dám chép bài?” Đặt tờ giấy phao chứa đáp án lên trên bàn:
“Bạn học Dương Ánh Nguyệt, em thử nói xem đây rốt cuộc là gì?”
Người con gái khóe môi giật giật, lắc đầu phủ nhận: “Em đâu có biết.

Thầy à, thầy nghĩ oan cho em rồi.


Em rõ ràng đang tập trung vào bài làm mà, lấy đâu ra thời gian để sử dụng tài liệu chứ? Huống chi thầy liên tục đi qua đi lại chỗ này, em mà chép hẳn là thầy thấy được luôn.”
Dương Ánh Nguyệt phủ nhận, cô nhướng mày, khó hiểu nhìn chằm chằm đống giấy vụn được đặt trước mặt mình kia.
Cô hoàn toàn chả hiểu cái quái gì hết.
Sự việc thu hút những bạn học xung quanh.
“Em nói em không chép vậy thì tại sao thứ này rơi ở dưới ghế em?” Thầy giáo chất vấn với thái độ lạnh lùng, nghiêm trọng: “Em có thể chưa xem, nhưng chuẩn bị tài liệu trước thì hoàn toàn có thể.

Các em thì tôi còn lạ gì nữa, học thì không lo, toàn làm dăm ba cái chuyện lung tung, bây giờ thì cuống cuồng lên.”
Dương Ánh Nguyệt cật lực thanh minh: “Thầy à, những gì em nói là thật, em chẳng chuẩn bị tài liệu hay chép bài giống như thầy nói.

Mong thầy hãy tin tưởng vào em.”.


Bình luận

Truyện đang đọc