Cùng lúc trò chuyện vui vẻ với độc giả "x", Đường Bạch chuyển sang tài khoản chính, nhấp vào giao diện trò chuyện với Tạ Như Hành, hỏi: "Anh Tạ, em có thể nhờ anh trang điểm giúp em được không?"
Tạ Như Hành bị trà xanh làm tổn thương sắp chết, chậm rãi gõ ra một câu hỏi: "Tôi trang điểm cho em?"
Thấy Tạ Như Hành hỏi lại, Đường Bạch có chút xấu hổ khi nhờ Tạ Như Hành giúp mình hóa trang vết sẹo tuyến thể.
Hóa trang vết sẹo tuyến thể là do Bạch Trí bàn bạc với tài khoản phát sóng trực tiếp của cậu.
Bạch Trí đánh giá cao sự nổi tiếng của phòng phát trực tiếp lớp học trà nghệ của cậu, hy vọng lần này cậu sẽ trang điểm đẹp chút, tiêu đề có thể giật tít một tí, chẳng hạn như "Hóa trang phong cách người trong ngành", những omega bị ép cắt bỏ tuyến thể sẽ tạm thời không bị đánh dấu bằng vết cắn, những người đó ở trong mắt của một số alpha chính là đĩ điếm.
Bạch Trí đưa ra một mức giá rất hấp dẫn cho tài khoản phát sóng trực tiếp của Đường Bạch, cũng phân tích sau hoạt động hóa trang lần này Đường Bạch có thể thu được bao nhiêu fan, có thể giúp ích gì cho cộng đồng omega.
Đường Bạch sắp bị nói đến rơi nước mắt: "Đàn anh à, thật ra em là đồng minh của anh! Là loại sẵn sàng làm việc không công!"
Khó khăn lớn nhất trong việc hóa trang lần này là Đường Bạch cần tìm người giúp đỡ, bởi vì dù kỹ thuật trang điểm của Đường Bạch có giỏi đến đâu, cậu cũng không có mắt sau gáy, một mình không thể tự hóa trang vết sẹo tuyến thể.
Mà loại hiệu ứng của hóa trang vết sẹo tuyến thể này là đáng sợ, dữ tợn. Đường Bạch đoán nhóm chị em của mình cũng không dám đụng đến loại trang điểm này. Tìm Tạ Như Hành còn có thể đưa đi thu thập chút tư liệu thực tế từ việc nhìn những vết sẹo của các omega ở phố đèn đỏ, càng nghĩ càng thấy Tạ Như Hành thích hợp nhất.
Đường Bạch: "Em muốn thêm hiệu ứng trang điểm ở tuyến thể, một mình em không nhìn thấy tuyến thể được, nhờ người khác lại không yên tâm."
Tạ Như Hành: "!!!"
Tuyến!!! Thể!!!!!!
Quá! Táo! Bạo!!
Quá! Kích! Thích!!
Đây chính là trà xanh quyến rũ người ta chết không đền mạng sao?!
Tạ Như Hành bị bệnh sắp chết kinh ngạc ngồi dậy, vừa định nói tôi có thể, nhưng vừa gõ được nửa chừng, máu não từ từ hạ xuống.
Tuyến thể của omega có sức hấp dẫn tự nhiên đối với alpha, còn là omega chưa bị đánh dấu mà hắn thích. Ngày thường thấy Đường Bạch đeo một chiếc vòng ở cổ, sự chú ý của hắn thường xuyên tập trung vào khu vực cấm bị che đi. Bây giờ Đường Bạch lại để lộ tuyến thể trước mặt, hắn thật sự có thể kiềm chế ý muốn đánh dấu Đường Bạch sao?
"Lần này em muốn hóa trang vết sẹo tuyến thể, thật ra là còn hợp tác với một nhóm nhỏ nữa. Bọn em muốn cho nhiều người biết đến những điều mà omega ở phố đèn đỏ phải chịu thông qua video hóa trang vết sẹo tuyến thể. Em nghĩ omega có thể học cách hóa trang này, người qua đường nhìn thấy kiểu trang điểm này sẽ tò mò muốn tìm hiểu. Nếu omega nào cũng trang điểm kiểu này thì có lẽ sẽ không có cảm giác tội khi mình là nạn nhân của vết cắn nữa."
Tạ Như Hành nhìn tin nhắn đến của Đường Bạch, hắn đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ đen tối vừa rồi của mình.
Đây là hoạt động công ích, là công cuộc mà Đường Bạch đã hao tốn tinh thần và thể lực, hắn nên tôn trọng và giúp đỡ Đường Bạch càng nhiều càng tốt.
"Nhưng chuyện này thật sự rất phiền phức, học trang điểm mất rất nhiều thời gian. Anh Tạ không có thời gian cũng không sao, em có thể tìm người khác."
Tạ Như Hành: "!!!"
Tạ Như Hành: "Không sao, tôi có thể."
Đường Bạch: Tốt lắm! Không hổ danh là chị em tốt của mình!
Đường Bạch vô cùng cảm động: "Hu hu hu, em còn muốn phiền anh Tạ dẫn em đến phố đèn đỏ thu thập tư liệu. Nhưng nếu anh Tạ bận rộn thì không cần phải đưa em đến đó."
Tạ Như Hành: "Không bận, có thời gian rảnh, bây giờ cũng được. Em đang ở đâu? Tôi đến tìm em hay em đến tìm tôi?”
Đường Bạch vô cùng cảm động trước thái độ sốt sắng và nhiệt tình của Tạ Như Hành. Chị em tốt thực sự là phải biết suy nghĩ cho người khác!
"Ba mươi phút nữa gặp nhau ở học viện quân sự nhé!"
Vui vẻ hẹn xong thời gian và địa điểm, trước khi rời đi thu dọn đồ đạc, Đường Bạch trả lời "x": "Thật xin lỗi, lúc nãy tôi tán gẫu với người bạn nên quên trả lời anh."
x: "Không sao, lúc nãy tôi cũng tán gẫu với omega mình thích."
Đường Bạch: "Ha ha ha tốt quá, hai người nói chuyện tiếp đi, tôi sắp ra ngoài chơi với bạn thân rồi! Lát nữa bận rộn sẽ không có thời gian xem tin nhắn."
x: "Đi chơi với alpha mình thích?"
Đường Bạch: "Không phải, là bạn thân."
x: "..."
Đường Bạch: "Sao vậy?"
x: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra một chuyện. Đại Đại đi chơi vui vẻ, lúc về đừng quên viết tiểu thuyết."
x: "Nghĩ lại thì tôi vẫn không thể ngừng u mê Đại Đại. Tiểu thuyết của Đại Đại viết rất hay, tôi rất vui khi biết đến tiểu thuyết của Đại Đại. Chúc Đại Đại có thể kiên trì làm những chuyện mình thích, trái tim chứa nhiều nhiệt huyết, không quên ý định ban đầu.”
Đường Bạch: "Anh cũng vậy! [Khổng tước hài hước xòe đuôi chong chóng siêu to khổng lồ.gif]"
x: "[Khổng tước hài hước xòe đuôi chong chóng siêu to khổng lồ.gif]"
*
Đường Bạch thay một chiếc áo sơ mi tay phồng, cởi khuy măng sét đá quý trên cổ tay ra, khoác lên người chiếc áo khoác màu xanh đậm. Khi mặc áo khoác lên người, Đường Bạch phát hiện tóc mình hơi dài, cậu thuận tay rút dây ruy băng đỏ từ hộp quà được tặng, tùy ý buộc một búi tóc nhỏ.
Sau đó Đường Bạch mang theo bánh quy làm riêng cho Tạ Như Hành rời đi, vui vẻ chạy tới bóng dáng ở cổng học viện quân sự.
Hôm nay là cuối tuần, Tạ Như Hành không mặc đồng phục học viện quân sự mà là áo sơ mi trắng quần đen đơn giản. Bộ trang phục này làm giảm cảm giác xa cách rất nhiều, đi ra đường lộ chính là alpha mặt băng đẹp trai quá mức khiến người ta nhìn một lần còn muốn dũng cảm quay lại nhìn thêm lần nữa.
Đường Bạch thoải mái nhìn hắn thật lâu:"Quào, bộ đồ hôm nay anh Tạ mặc đẹp quá! Đẹp theo kiểu khác với ngày thường!"
Kinh nghiệm theo đuổi crush của trà xanh ps5: Chọn trang phục đơn giản và tươi tắn, thỉnh thoảng chọn phong cách khác với với ngày thường sẽ thu hút ánh nhìn của người ấy.
Tạ Như Hành tự nhiên cầm lấy túi xách của Đường Bạch, gió nhẹ thổi qua, vệt đỏ thẫm như ẩn như hiện, mắt phượng nhìn cái gáy trắng nõn bị lụa đỏ nhẹ nhàng vuốt ve, hô hấp Tạ Như Hành cứng lại, trong đầu điên cuồng hiện lên chữ "trà xanh cao cấp".
Dây buộc tóc này chắc chắn đã được tính sẵn! Lợi dụng màu sắc bắt mắt hấp dẫn ánh nhìn!
Hơn nữa, việc lựa chọn dây buộc tóc cũng rất được chú trọng, tơ lụa chứa đựng cảm giác thanh lịch, nhẹ nhàng phóng khoáng, rất phù hợp với khí chất riêng của Đường Bạch.
Càng tâm cơ hơn nữa chính là Đường Bạch còn dùng dây cột tóc để buộc một búi nhỏ, kiểu tóc này không chỉ lạ mắt, hoạt bát, dễ thương, tràn đầy sức sống mà còn có thể chuyển hướng sự chú ý của mọi người từ cột tóc dời đến chiếc gáy trắng nõn.
Thì ra là thế! Tâm cơ vừa phải chính là tinh hoa phong cách tươi mới của trà xanh!
Không chỉ vậy, Đường Bạch vừa đến đã nhiệt tình khen phong cách ăn mặc của hắn, khen ngợi vừa phải khiến lòng người ta gợn sóng.
Tốt lắm! Phải ghi vào sổ ghi chép.
Kinh nghiệm theo đuổi crush của trà xanh ps6: Bạn phải có mắt tìm ra cái đẹp và miệng lưỡi khen người khéo léo, khen ngợi vừa phải mới có được thiện cảm của đối phương.
Tạ Như Hành cố nén rung động trong lòng, áp dụng lí thuyết vào thực tiễn nói: "Kiểu tóc hôm nay của em rất đáng yêu!"
“Ơ?” Đường Bạch sờ sờ búi tóc nhỏ của mình: “Ha ha ha ha em tùy tiện dùng dây ruy băng trên hộp quà buộc thôi.”
Tạ Như Hành: "!!!"
Học được rồi! Trà xanh cao cấp phải tạo ra cảm giác đẹp mà không cần làm gì cả! Thay vì thừa nhận mọi vẻ đẹp của mình đều được suy tính tỉ mỉ, thì tốt hơn là ám chỉ bản thân tự nhiên, sử dụng dây duy băng gói quà như một sợi dây buộc tóc nghe có vẻ đơn giản, bình thường.
Kinh nghiệm theo đuổi crush của trà xanh ps7: Tạo ra vẻ đẹp không cần nỗ lực, không trau chuốt.
Đường Bạch trên xe huyền phù, vẫy tay với Tạ Như Hành đang sững sờ: "Anh Tạ?"
Tạ Như Hành phục hồi tinh thần lại, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lấy bánh ngọt và đồ ăn vặt đã mua trong ngăn kéo ra.
"Em có làm bánh quy cho anh nè, vị nào cũng có. Chúng được đựng trong những chiếc lọ nhỏ để đặt trong ngăn kéo xe, ký túc xá và học bàn. Em còn làm thêm những gói nhỏ để anh có thể mang theo bên người." Đường Bạch chỉ vào phần bánh quy khác: “Hộp quà này là để anh Tạ ăn cùng với bạn bè. Những chiếc bánh quy này không ngọt bằng hộp em đặc biệt làm riêng cho anh.”
Tạ Như Hành: "..."
Hỏng rồi! Với tình hình tương phản bất ngờ thế này, bánh ngọt của mình mất đất diễn rồi!
Kinh nghiệm theo đuổi crush của trà xanh ps8: Đồ ăn tự làm sẽ thể hiện tình cảm nhiều hơn đồ ăn mua ở ngoài. Hơn nữa, phải chú ý đến độ ngon của món ăn, đừng quên đóng gói. (lưu ý: cách này phù hợp với trà xanh có trình độ nấu ăn thượng thừa.)
“Anh Tạ, sao anh mua nhiều đồ ăn vặt vậy?” Đường Bạch nhớ lần trước ngồi xe Tạ Như Hành, trong ngăn kéo chỉ có nước và bánh quy nén.
Tạ Như Hành không phải người coi trọng ăn uống, mấy món đồ ăn vặt này cũng không phải tự nhiên mua, khả năng lớn nhất là chúng đặc biệt mua cho cậu.
Trong sách, Tạ Như Hành là người một ngày ba bữa cơm cũng quên ăn, thế mà vẫn nhớ chuẩn bị đồ ăn vặt cho cậu.
Aaaaaaaaaaaa dễ thương quáaaaaa! ! !
Đường Bạch đột nhiên ngẩng mặt lên, đôi mắt ngấn nước lóng lánh nhìn Tạ Như Hành. Lúc cậu ngẩng mặt nhìn chăm chú Tạ Như Hành sẽ luôn khiến người ta sinh ra một loại ảo giác "anh là cả thế giới của em".
Tạ Như Hành bị ánh mắt trong veo mềm mại như vậy nhìn chằm chằm, tim hắn rung lên. Hắn nhìn khuôn mặt cậu càng lúc càng gần, sau đó...
Một bên sườn mặt hắn bị khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của omega cọ xát, bên tai truyền đến giọng nói mềm mại như kẹo bông gòn của Đường Bạch: "Boo boo!"
Trong nháy mắt tiếng tim đập cũng chậm nửa nhịp.
Đường Bạch cọ mặt với chị em tốt xong, mỹ mãn mở đồ ăn vặt ra ăn không khác gì chuột hamster: "Ôn tập lễ kề mặt giữa omega và omega một chút, anh Tạ chưa quên những gì em dạy lúc trước chứ? Còn một số phép xã giao mà em chưa dạy, chờ khi nào rảnh chúng ta sẽ học!"
Tạ Như Hành bị quyến rũ còn chút xíu máu: "..."
Kinh nghiệm theo đuổi crush của trà xanh ps9: Như xa như gần, cứng mềm linh hoạt, đủ thân mật thì chạm khẽ rồi rời ra, lúc quyến rũ cũng phải dè dặt chút.
Thực sự đã học được rồi!
*
Đường Bạch vốn muốn bao một omega trong phố đèn đỏ để xem vết sẹo tuyến thể của người kia nhưng Tạ Như Hành nói hàng xóm của hắn là một omega đi ra từ phố đèn đỏ.
"Bốn mươi tuổi, họ Lăng, chúng tôi đều gọi là chú Lăng. Nghe nói lúc trẻ chú Lăng gặp một alpha, người đó chuộc chú ra khỏi phố đèn đỏ, mua cho chú phòng ở phố Lục Âm, chú Lăng biến căn phòng đó thành nhà trẻ."
Phố Lục Âm là một con đường rợp bóng cây trong một khu ổ chuột, cạnh con phố giàu có trong khu ổ chuột, mức độ an ninh rất cao, ít nhất trên phố Lục Âm sẽ không có băng nhóm xã hội đen đánh nhau, những tên trộm vặt sẽ không xuất hiện ở đây. Bởi vì những gia đình ở phố Lục Âm thật sự không dễ chọc.
Nhà trẻ của chú Lăng có thể giúp trông nom bọn trẻ trong ngày, cha mẹ của những đứa trẻ này làm việc ở nhà máy quặng mỏ, không có thời gian chăm sóc con cái, lại lo bọn trẻ sẽ gặp nguy hiểm khi ở nhà một mình nên họ bỏ ra ba tinh tệ mỗi ngày để giao con cho chú Lăng trông nom.
Bởi vì chú Lăng không chỉ phụ trách bữa trưa mà còn dạy chữ cho bọn trẻ.
“Chú ấy hẳn sẽ không từ chối thỉnh cầu xem vết sẹo tuyến thể của chúng ta đâu.” Xe huyền phù dừng trong ga ra, Tạ Như Hành cùng Đường Bạch xuống xe.
Cây cối ở đây sum sê tươi tốt, khi ánh nắng giữa trưa xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây sẽ hóa thành những đốm sáng nhỏ khẽ rơi trên thân người.
Tạ Như Hành ở tầng 2-6 còn chú Lăng ở tầng 1-6. Trước mỗi tòa nhà đều có một khoảng sân. Đường Bạch đã thấy qua khoảng sân các tòa nhà khác, đều là lạnh lẽo hoang vắng, đồ tạp nham chất đống, thảm cỏ trơ trụi.
Nhưng khoảng sân phía trước tòa nhà số 6 được giữ gìn đẹp đẽ, trồng rất nhiều hoa cỏ, có đào một cái ao nhỏ trong đó nuôi rất nhiều cá chép đỏ.
“Đây là sân của chú Lăng.” Tạ Như Hành nói.
Vài đứa trẻ đang ngồi xổm trước ao xem cá, một đứa thính tai nghe thấy giọng nói của Tạ Như Hành liền nhanh chóng quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Tạ Như Hành, nhóc lập tức nở nụ cười: "Anh tiểu Tạ về rồi!"
"Anh tiểu Tạ!" "Người đứng bên cạnh anh tiểu Tạ là ai thế?" "Thật xinh đẹp!"
Mấy đứa trẻ ríu rít thì thầm bàn tán, tò mò quan sát Đường Bạch, tiếng “Anh tiểu Tạ mang theo anh xinh đẹp về!” lập tức vang lên khắp sân.
Đôi mắt của những đứa trẻ đó tràn đầy khao khát về những điều tốt đẹp, nụ cười chúng thể hiện với Đường Bạch vừa chân thành lại vừa bẽn lẽn. Về cơ bản chúng khác với những đứa trẻ mà Đường Bạch từng thấy ở khu ổ chuột trước đây, trong mắt những đứa trẻ này có ánh sáng.
"Chào các em!" Đường Bạch ngồi xổm xuống, tươi cười nhìn những đứa trẻ này: "Các em có thể gọi anh là anh Đường Bạch."
“Anh có bánh quy nhỏ nè. Các em có đói không? Có muốn ăn bánh quy nhỏ không?” Đường Bạch lấy ra một lọ bánh quy, cười hỏi.
Đám trẻ con cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không nói lời nào, có đứa nuốt nước miếng lùi lại một bước, có đứa tràn ngập chờ mong nhìn Tạ Như Hành.
Đường Bạch không ngờ những đứa nhỏ này lại nghe lời Tạ Như Hành như vậy.
“Ăn đi.” Tạ Như Hành nói xong, đám trẻ con mới vui mừng hớn hở tụ lại.
Những đứa trẻ này rất có nề nếp, chúng biết xếp hàng để nhận bánh. Đứa xếp hàng đầu tiên nếu không có sức khỏe tốt thì cũng nói chuyện mạch lạc. Ví dụ như một thằng bé đầu to sau khi nhận bánh quy của Đường Bạch, nói cảm ơn xong còn chỉ vào chiếc ghế đá trong sân, hỏi Đường Bạch có muốn ngồi ở đó không.
Nó nghĩ Đường Bạch ngồi xổm là vì đứng mệt.
"Cảm ơn em nha! Anh không mệt, em có thích bánh quy vị dâu không?"
Chu Tiểu Sơn nhìn omega cười nói dịu dàng trước mặt, dưới ánh sáng mặt trời, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh giống như bán trong suốt, Chu Tiểu Sơn miêu tả không tốt cho lắm.
Bàn tay giấu sau lưng lau mạnh lên quần áo vài cái rồi mới cẩn thận duỗi ra nhận lấy chiếc bánh quy mà omega kia nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay nhóc.
“Ở đây anh có những vị khác. Ai thích bánh quy vị matcha nào?” Đường Bạch cảm giác mình đang cho mèo lạc ăn. Những đứa trẻ ở đây đều rất gầy, gầy đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa.
Mà dáng vẻ thỏa mãn khi ăn bánh quy của chúng cũng giống như mèo con thỏa mãn, trong lòng Đường Bạch mềm nhũn.
“Vị matcha là gì vậy ạ?” Một đứa trẻ thì thầm hỏi.
Đường Bạch không biết diễn tả thế nào nên đút cho cậu nhóc thanh tú một cái bánh quy vị matcha.
Giang Tuyền được Đường Bạch tự mình đút bánh cho ăn, “tạch” một cái đỏ mặt, nhóc ngại ngùng nhìn vào mắt Đường Bạch, xấu hổ cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Đường Bạch, đẹp mắt giống như hoa hồng được ông Lăng chăm sóc tỉ mẫn trong vườn hoa.
Nhóc lại nhìn đôi giày Đường Bạch đang mang, rất sạch sẽ, xung quanh đế không có nhiều vết bùn.
Giang Tuyền không nhịn được nhìn trộm quần áo trên người Đường Bạch, nhóc nhìn áo khoác màu lam sẫm có những đường nét nhợt nhạt, hoa văn chìm sẽ mơ hồ lộ ra ánh sáng lập lòe dưới ánh mặt trời, hoa văn lộ ra còn giống hình bông hoa.
Giang Tuyền bị hoa văn chìm trên áo thu hút cả buổi, nhóc chưa từng thấy chất liệu đẹp như vậy, thoạt nhìn trơn bóng khiến nhóc muốn sờ trộm một chút.
Nhưng không thể sờ, áo khoác đẹp như vậy, nếu bị mình sờ bẩn thì phải làm sao?
Giang Tuyền cẩn thận cất ba cái bánh quy còn lại vào trong túi, quyết định hôm nay khi trở về nhà sẽ nói cho ba mẹ biết chuyện hôm nay, sẽ cho ba mẹ mấy cái bánh quy ngon thật ngon này.
Nghĩ đến đây, Giang Tuyền thỏa mãn nở nụ cười.
“Anh ơi, anh mua mấy cái bánh quy này ở đâu vậy?” Có đứa tò mò hỏi, mấy đứa trẻ khác cũng nhìn Đường Bạch. Thật ra bọn chúng cũng muốn biết bánh quy ngon như vậy có giá bao nhiêu một cái.
"Là anh tự tay làm. Các em muốn học thì anh có thể dạy các em." Đường Bạch nhẹ giọng nói: "Anh không chỉ có thể dạy các em làm bánh quy, còn có thể dạy các em nhiều thứ khác!"
Giang Tuyền nghe vậy mắt cũng sáng lên: "Anh cũng sẽ dạy nghệ thuật thưởng trà mà ông Lăng hay nói sao?!"
Sau đó, nhóc nhìn thấy anh trai xinh đẹp sững người trong giây lát: “A!”
Đường Bạch: "Cái này, cái này cũng có thể."
Tác giả có điều muốn nói:
Hỏi: Tại sao Tạ Matcha lại nghĩ Đường Đường đang quyến rũ mình?
Đáp: Vì trong mắt người bạn thích, mỗi động thái của crush đều là quyến rũ.
Hỏi: Tại sao Tạ Matcha không tốt bằng Đường Đường?
Đáp: Vì thích trước thì thua trước. Tạ Matcha cẩn thận bày binh bố trận đến đâu thì chỉ cần một ánh mắt của Đường Đường cũng có thể đánh Tạ Matcha không còn manh giáp.