VAI CHÍNH CÔNG THỤ SAO LẠI ĐÁNH NHAU VÌ MÌNH?!

“Bây giờ khoan nói đến nghệ thuật thưởng trà, các em có biết chú Lăng ở đâu không?” Đường Bạch nói sang chuyện khác.

Giang Tuyền quay đầu chỉ vào cửa sổ sát đất phía sau: "Ông Lăng ở đó."

Đường Bạch đứng dậy, nhìn bóng dáng mảnh khảnh phía sau cửa sổ. Đó là một omega tao nhã lịch sự, khí chất thanh tao điềm đạm đang ngồi ở chiếc bàn thấp chuyên tâm pha trà.

Đôi tay chú Lăng được chăm sóc rất cẩn thận, các động tác khi pha trà của chú rất uyển chuyển lưu loát, vô cùng đẹp mắt.

Những búp chè xanh như ngọc chìm trong làn nước trắng xóa, sóng biếc xoay tròn, nước trà nhanh chóng chuyển thành màu vàng xanh.

Chú Lăng đổ nước trà đã ủ vào khay trà, sau đó rót hai tách trà cho Đường Bạch và Tạ Như Hành, ấm áp nói: "Xin mời."

Tạ Như Hành thản nhiên nhìn thoáng qua Đường Bạch, khi thấy Đường Bạch bưng tách trà lên ngửi, đồng thời quan sát sự thay đổi của màu trà và lá trà, hắn cũng nghiêm túc học theo.


Đường Bạch nhấp một ngụm trà thơm ngon dịu ngọt, dư vị vô tận, không khỏi khen ngợi: "Trà ngon!!!"

Quả thật là một loại trà ngon, Đường Bạch đã lâu không uống loại trà thơm ngon thượng hạng thế này rồi!

"Trà này vừa ngọt ngào vừa hoang dã. Lẽ nào đây là loại trà tuyệt phẩm được nuôi lớn nhờ hấp thụ tinh hoa đất trời ở miền rừng núi, mọc lẫn trong cỏ dại?!" Đường Bạch kích động nói.

Tạ Như Hành: "???"

Tạ Như Hành nhìn chú Lăng từ trước đến nay luôn không tỏ rõ vui buồn lại đang vui mừng khôn xiết khi gặp được tri âm tri kỉ đời mình: "Đúng vậy!"

Tạ Như Hành: "??????"

Chỉ thấy chú Lăng nhướng mày, hơi tỏ vẻ muốn giải thích cho Đường Bạch toàn bộ quy trình gieo trồng, thu hái đến làm ra chén trà, còn lấy những lá trà quý giá của mình chia cho Đường Bạch. Ánh mắt như nhìn vật báu tuyệt thế vô song xưa nay hiếm thấy của hai người dừng trên hũ đựng trà.


Tạ Như Hành mặt lạnh uống một ngụm, cũng không uống ra chút cảm nhận trà nào, ngược lại còn uống một lá trà vào miệng, Tạ Như Hành tỉnh bơ phun lá trà vô tội ra.

Cỏ là một loại thực vật. Và hắn chính là cỏ dại bị mắc kẹt giữa hai vị chuyên gia trà đạo.

Nhìn thấy vẻ mặt trầm lắng của Tạ Như Hành, Lăng Hiên Vân lo lắng bản thân đã lạnh nhạt Tạ Như Hành: "Cậu Tạ?"

Đường Bạch ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Như Hành bưng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, thở dài nói: "Trà ngon! Trà ngon!"

Kinh nghiệm theo đuổi crush của trà xanh ps10: Bỏ qua sở thích, dù không có tiếng nói chung cũng không được chê bai sở thích của đối phương.

Thấy Tạ Như Hành đang tập trung thưởng thức trà, hai người lại bắt đầu bàn tán sôi nổi về trà đạo, chỉ nghe Đường Bạch nói: "Cháu yêu thích trà tự nhiên, từ tâm mà thành, thuận theo tự nhiên, đưa trà vào cách xử sự, vào các phương diện đời sống."


Lý thuyết này không chỉ khiến chú Lăng gật đầu liên tiếp mà còn khiến cả Tạ Như Hành bị sốc!

Thì ra đây chính là lý thuyết tu tâm dưỡng tính của trà xanh cao cấp sao? !

Tuyệt!

Kinh nghiệm theo đuổi crush của trà xanh ps11: Trình độ cao nhất của trà học là sự hợp nhất giữa trà và người, mọi thứ trên đời đều là trà.

“Chú Lăng, lần này cháu đường đột đến thăm là vì muốn xin chú giúp một việc.” Nghe xong mục đích của Đường Bạch, chú Lăng im lặng một lúc, sau đó lại thấy Đường Bạch nói liến thoắng không ngừng, chú cũng không đồng ý ngay lập tức.

Tuyến thể là bộ phận riêng tư, mà vết sẹo do cắt bỏ tuyến thể bị nhìn thấy, sẽ từ xấu hổ gặp người biến thành không thể gặp người.

"Chú Lăng không muốn cũng không sao."

Chú Lăng vuốt ve tách trà, thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Cậu Đường theo tôi vào phòng ngủ đi."
Đường Bạch vui mừng khôn xiết theo sát chú Lăng vào phòng ngủ. Phòng ngủ là giường đôi, nhưng trong phòng có rất ít dấu vết của ông chủ còn lại.

Đường Bạch thu hồi tầm mắt, thấy chú Lăng ngồi trước bàn trang điểm nhìn vào gương cởi vòng cổ, sau gáy lộ ra một vết sẹo mờ mờ, nhìn từ xa trông giống con rết nhỏ màu hồng nhạt.

“Xấu quá đi!” Chú Lăng đưa tay vuốt ve vết sẹo: “Có người dùng hình xăm để che vết sẹo này, nhưng tôi không muốn chiều lòng người khác nữa, nên cứ mặc kệ.”

Đường Bạch cẩn trọng từng chút nói: "Cháu có một ít thuốc mỡ làm mờ sẹo."

“Không cầu đâu. Sau khi tôi học trà đạo, tôi không quan tâm đến những thứ này nữa.” Trên bàn trang điểm của chú Lăng chỉ có một chiếc lược gỗ, không có sản phẩm chăm sóc da nào hết.

Đường Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Cháu có đọc《Trà thư》và vô cùng ấn tượng với một đoạn văn trong đó."
Chú Lăng ngước nhìn Đường Bạch, nghiêm túc lắng nghe cậu nói: "Trà đạo thực chất là sự ngưỡng vọng cái "không hoàn hảo", bởi nó là một nỗ lực thường xuyên nhằm tiến tới thực hiện được một cái gì có thể trong thế thái nhân sinh đầy rẫy những điều không có thể.”

Im lặng một lúc, chú Lăng thở dài rồi nở nụ cười.

*

Khi Đường Bạch và chú Lăng ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Tạ Như Hành đang bị một đám nhóc vây quanh, bên trên màn hình quang não trên không là ngôn ngữ thông dụng cơ bản nhất.

Người trước nay luôn trầm lắng kiệm lời như Tạ Như Hành lại đang kiên nhẫn dạy chữ cho đám nhóc, những đứa nhỏ đó học rất nghiêm túc, không đứa nào trốn học.

“Mỗi lần cậu Tạ trở về, cậu ấy đều giúp tôi dạy những đứa nhóc này đọc chữ và đếm số.” Lăng Hiên Vân nói: “Cậu ấy sẽ chuẩn bị phần thưởng cho những đứa nhóc này để thỏa lòng mong ước của những nhóc học tốt.”
"Lục Tiểu Sơn lần nào cũng học rất tốt, cậu Tạ rất thích thằng nhóc này. Tâm nguyện của Lục Tiểu Sơn là được học cơ giáp với cậu Tạ, cho nên cậu Tạ sẽ soạn bài tập riêng cho Lục Tiểu Sơn."

"Tháng trước cậu Tạ vừa mua quần áo mới cho bọn trẻ. Giang Tuyền là người vui nhất! Nhóc ấy là một omega rất yêu cái đẹp, cậu Đường có thể không nhìn ra vì cha mẹ Giang Tuyền cho nhóc ấy ăn mặc giống beta."

"Trước khi đến nhà trẻ này chúng rất gầy, mấy tháng liền không ăn được thịt. Có vài đứa nhà nghèo không có gì để ăn, bữa cơm duy nhất trong ngày của chúng đều ăn ở nhà trẻ, một bữa có thể ăn hai bát lớn."

"Có vài đứa ở đây nửa năm đã muốn đi, chúng muốn đến trường đi học, nhưng nhà của vài đứa thật sự rất nghèo, học được vài năm cũng thôi học về giúp gia đình.”
“Thôi học về giúp gia đình?” Đường Bạch hỏi: “Một đứa nhỏ không đi học, lại còn nhỏ như vậy thì giúp được cái gì cho gia đình?”

"Rất nhiều. Chẳng hạn như nhiều khu khai thác mỏ sử dụng lao động trẻ em. Một đứa trẻ mười tuổi làm việc ở khu khai thác mỏ có thể kiếm được bảy, tám tinh tệ một ngày, đối với chúng mà nói là nhiều rồi. Vì chút tinh tệ đó mà trong khu khai thác mỏ có người già, trẻ nhỏ, người tàn tật, còn có cả omega."

Nhìn thấy ánh mắt khó tin của Đường Bạch, chú Lăng nhẹ giọng nói: "Cậu Đường có thể không tin nhưng ở khu ổ chuột, ngoài omega ở phố đèn đỏ sẽ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, còn có rất nhiều omega muốn có công việc bình thường cũng đi phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, chẳng hạn như làm việc trong khu khai thác mỏ."
Đường Bạch sửng sốt một chút, hỏi: "Không thể dùng thuốc ức chế sao?"

"Thuốc ức chế đắt lắm cậu Đường ạ! Một gói giá một nghìn tinh tệ. Với thể lực của omega, liều mạng làm việc trong khu khai thác mỏ một ngày cũng chỉ kiếm được hai mươi tinh tệ. Một tháng không ăn không uống, bỏ hết sức làm việc hai mươi bốn tiếng trong khu khai thác mỏ cũng chỉ có thể kiếm được sáu trăm tinh tệ. Sao họ có thể mua nổi?"

"Phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể là việc làm một mẻ, khỏe suốt đời. Chỉ cần một trăm tinh tệ. Tại sao lại rẻ như vậy? Bởi vì họ không đòi hỏi quy trình phẫu thuật hay chăm sóc hậu phẫu loại tốt. Có một số omega tiếc tiền, đến thuốc tê cũng không nỡ bỏ tiền ra tiêm.”

"Thật ra, một phần nguyên nhân khiến chi phí phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể thấp có liên quan đến phố đèn đỏ. Một số omega muốn trợ cấp cho gia đình sau khi phẫu thuật cắt bỏ tuyến nên sẽ đến phố đèn đỏ để làm những công việc tạm thời. Thật đấy, tôi không đùa đâu, vì họ rất cần số tiền này."
Tạ Như Hành kiểm tra bài tập của Lục Tiểu Sơn xong mới nhận ra thời gian không còn sớm, đã đến giờ bọn trẻ về nhà. Hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Đường Bạch, tim hắn rung lên, hắn nhận ra bản thân còn không biết Đường Bạch đi ra lúc nào. Hắn thế mà lạnh nhạt với Đường Bạch!

“Em không sao...” Tạ Như Hành vừa mở miệng định sửa chữa lỗi lầm, góc áo liền bị Đường Bạch kéo nhẹ, chỉ nghe Đường Bạch nhỏ giọng nói: “Anh Tạ, em muốn giúp những đứa nhỏ ở đây học thẳng đến đại học."

Mắt phượng đen kịt lộ vẻ kinh ngạc.

“Không chỉ có ở đây, em muốn tất cả trẻ em trong khu ổ chuột đều được đi học, em muốn chúng được ăn no, mặc quần áo mới.” Đường Bạch nói một nửa đã nghẹn ngào: “Em cũng muốn hỗ trợ thuốc ức chế cho tất cả omega, tìm cho họ một công việc bình thường, không phải loại công việc bóc lột như ở khu khai thác mỏ.”
Đôi mắt màu hổ phách đã đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ ửng, Đường Bạch vùi mặt vào vai Tạ Như Hành, buồn bực nói: "Sao lại có công việc bóc lột người khác thế chứ? Làm việc cả ngày mà chỉ trả hai mươi tinh tệ."

Một mảng áo trên vai đã ướt đẫm nước mắt, kiến thức này khiến tim Tạ Như Hành như bị thứ gì đó khe khẽ chích một cái.

Hắn cẩn thận đặt tay lên tấm lưng đang run rẩy của Đường Bạch, Tạ Như Hành có thể ngửi thấy mùi sữa mềm mại lại sạch sẽ trên người Đường Bạch, cho nên Tạ Như Hành dùng giọng điệu dịu dàng dỗ con nít nói: "Được rồi, chúng ta sẽ làm như em nói."

Đường Bạch úp mặt trên vai Tạ Như Hành một hồi, nỗi buồn trong lòng cũng nguôi ngoai. Cậu ngại ngùng ngẩng mặt lên, phát hiện đám trẻ xung quanh đều trợn mắt ngoác mồm nhìn mình.
Đường Bạch: "..."

"Anh tiểu Tạ, anh trai xinh đẹp của anh sao lại khóc?"

"Anh tiểu Tạ bắt nạt anh xinh đẹp đúng không?"

"Lúc nãy anh tiểu Tạ nói thích anh Đường Bạch, cho nên anh ấy sẽ không bắt nạt anh Đường Bạch đâu!"

"Thế nhưng ba lớn của tớ thích ba nhỏ của tớ thì sẽ bắt nạt ba nhỏ của tớ!"

Đường Bạch: "..."

Lại một lần nữa, Đường Bạch cảm thấy bản thân như chết rồi.

***********

Trà đạo thực chất là sự ngưỡng vọng cái "không hoàn hảo", bởi nó là một nỗ lực thường xuyên nhằm tiến tới thực hiện được một cái gì có thể trong thế thái nhân sinh đầy rẫy những điều không có thể. ——  “Trà thư” của Okakura Tenshin.

Bình luận

Truyện đang đọc