Tứ nữ cũng đồng thời chạy tới, vừa thấy chỉ là Vũ hoàng, lại đem thần thức khuếch tán ra, sau khi không có phát hiện những người khác, từng cái từng cái thở phào nhẹ nhõm.
- Hạ Thư, ngươi là Thuật luyện sư cấp sáu, nhìn thanh kiếm phía dưới kia, có phải là huyền khí cấp chín hay không?
Sắc mặt Trần Phong ngưng trọng nói.
Tứ nữ đồng thời cả kinh, nhìn tới trường kiếm kia, thấy từng trận hàn ý lộ ra, để bốn người đều kinh hãi không thôi.
Hạ Thư vội vàng dùng hồn lực tìm kiếm, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, sợ hãi nói:
- Công tử, chuyện này... Đây thật sự là huyền khí cấp chín, chuyện này... Nơi này tại sao có thể có huyền khí cấp chín tồn tại?
Tam nữ còn lại cũng đều tâm thần chấn động, mặc dù là Đao Kiếm Tông, một trong bảy đại siêu cấp thế lực, huyền khí cấp chín cũng không phải là phàm vật, trong mắt từng cái từng cái lộ ra vẻ khát vọng.
Trần Phong hơi khép hai mắt, tự mình suy tư nói:
- Vừa nãy nhất định là hai tên Vũ Đế cao thủ ở đây quyết đấu, sau khi phân ra thắng bại một người trong đó vẫn lạc, tên còn lại trọng thương, đã bỏ chạy. Người phía dưới kia hẳn là tùy tùng của Vũ Đế vẫn lạc, ở dưới sức mạnh quyết đấu cuối cùng, tuy rằng lẫn rất xa, nhưng vẫn bị dư lực liên lụy, vì lẽ đó người bị thương nặng ở đây. Chuôi huyền khí cấp chín kia là đồ vật của chủ nhân hắn.
- Nhất định là như vậy, công tử quả nhiên thông minh hơn người.
Xuân Cầm lộ ra vẻ khâm phục, trong hai mắt đều là ngôi sao nhỏ, tam nữ khác cũng đều là vẻ sùng bái.
- Óc chó.
Hai chữ rất không đúng lúc ngang trời vang lên, để tứ nữ đều ngạc nhiên, thay đổi sắc mặt, đồng thời trợn mắt nhìn xuống.
Sắc mặt của Trần Phong cũng lạnh lẽo xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm người nói ra hai chữ kia, lạnh giọng nói:
- Vũ hoàng tiểu tử, ngươi chửi ai?
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói:
- Ai tự cho là thông minh liền mắng a.
Hắn lười biếng mở mắt ra, hướng về trên trời cao nhìn tới, đột nhiên sắc mặt ngẩn ra nói:
- Nơi nào tới bốn nữ nhân xinh đẹp như vậy?
Lập tức lắc đầu liên tục, thương tiếc nói:
- Đáng tiếc đáng tiếc, bốn cái thân hình đầy đặn, tất cả đều không phải xử nữ, củ cải trắng cho heo ăn, hoa tươi cắm trên bãi cức trâu a.
Lúc trước thời điểm Tứ nữ nghe hắn tán dương đẹp đẽ, mỗi cái diện như hoa, lộ ra ý cười, nhưng càng nghe càng không đúng, nghe tới cuối cùng càng là thay đổi sắc mặt, Trần Phong thì đã từ lâu lửa giận ngập trời.
Đông Họa khiển trách:
- Nơi nào đến tiểu tử, ăn nói bừa bãi, đáng chết.
Xuân Cầm an ủi Trần Phong nói:
- Công tử không nên tức giận, người bên ngoài chính là không biết điều như vậy. Bọn họ không biết thân phận của công tử, lúc này mới dám mạo phạm như thế, nếu không thì đã sớm quỳ xuống dập đầu.
Lúc này Trần Phong mới thoáng dẹp loạn lửa giận nói:
- Hừm, ta sẽ không cùng người bình thường như thế tính toán, lấy bảo kiếm, cho hắn một chút giáo huấn là tốt rồi.
Hắn là công tử nổi tiếng thiên hạ, nhất định phải có khí lượng cùng phong của mình độ.
Thu Thư nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, lạnh lùng nói:
- Ngươi còn không mau đem bảo kiếm hai tay trình lên, sau đó quỳ gối chờ đợi công tử nhà ta phát lạc.
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, hừ lạnh nói:
- Chỉ bằng câu nói này của ngươi, ta liền muốn phiến công tử của ngươi mười cái bạt tai.
Thu Thư thay đổi sắc mặt, giận dữ cười nói:
- Ha ha, ếch ngồi đáy giếng, cười chết người. Ngươi đại khái ngay cả tu vi của chúng ta cũng nhìn không thấu đi. Nói cho ngươi biết, thực lực chúng ta...
- Bốn các ngươi là nhất tinh Vũ Tôn, tên ngu ngốc kia là thất tinh Vũ Tôn, hơn nữa trong mơ hồ lộ ra khí tức còn ở trên thất tinh Vũ Tôn.
Lý Vân Tiêu không để ý năm người kinh hãi, tiếp tục tự nói:
- Hừm, đai lưng màu xanh lam bên hông tên ngốc kia tựa hồ là huyền khí vô cùng lợi hại. Ồ, ta thế nào cảm giác có chút quen mắt? Lấy đai lưng làm binh khí, còn có thể lưu lại ấn tượng cho ta, ta nghĩ một chút...
Bốn tên tỳ nữ đã chấn động đến nói không ra lời, trên mặt Trần Phong cũng hoảng hốt, trong lòng đột nhiên có một loại tâm tình tức giận, tựa hồ bị loại phế vật kia nhìn thấu thực lực là một loại sỉ nhục, chớ đừng nói nhìn thấu lai lịch của hắn, nội tâm cực kỳ không vui, phẫn nộ quát:
- Đừng vội ăn nói linh tinh, chỉ bằng ngươi chỉ là Vũ hoàng, sao có thể có tư cách nhận thức ta, chuyện này...
- A, nhớ ra rồi.
Lý Vân Tiêu vỗ đùi, ngắt lời nói:
- Là Tử Xà Trần kiếm của Trần Đoạn Thiên. Làm sao, hắn truyền cho ngươi? Lẽ nào ngươi là con trai của hắn? Ngạch, quả thật có chút giống.
Trần Phong triệt để choáng váng, đối phương một thoáng liền nhận ra thân phận của hắn, để hắn lập tức bối rối.
Bốn tên mỹ tỳ cũng triệt để dại ra, năm người lần thứ hai đánh giá Lý Vân Tiêu, một thân ô uế cùng vết máu, muốn nói bao nhiêu lôi thôi thì có bấy nhiêu lôi thôi, trên mặt cũng bẩn muốn chết, người như vậy đặt ở bình thường, các nàng có thể nhìn một chút, liền cảm thấy là vinh hạnh lớn lao của đối phương, giờ khắc này lại lộ ra một cỗ quái dị.
Đột nhiên Xuân Cầm nói:
- Công tử chớ bị hắn ăn nói ba hoa lừa gạt, ở toàn bộ Bắc Vực, có thể có phong độ tuấn nhã như công tử, còn có tứ mỹ xuân, hạ, thu, đông chúng ta làm bạn, mọi người rất dễ dàng đoán ra thân phận của công tử. Nếu đoán ra thân phận công tử, lại liên tưởng đến Thần Kiếm của Tông chủ cũng chẳng có gì lạ.
- Thì ra là như vậy.
Trần Phong lộ ra vẻ bừng tỉnh, hèn mọn nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Quả nhiên là tiểu nhân hèn hạ, ngươi cho rằng giở trò lừa bịp như vậy, liền có thể trốn một mạng sao? Ngây thơ.
Xuân Cầm lạnh lùng nói:
- Nguyên bản chỉ là muốn cho ngươi một chút giáo huấn mà thôi, hiện tại ngươi thực sự là tự mình muốn chết, không oán chúng ta được.
- Vô tri.
Lý Vân Tiêu xem thường hừ lạnh một tiếng nói:
- Trần Đoạn Thiên tự mình đến ta còn có thể kiêng kỵ mấy phần, con của hắn mà nói, còn chưa đủ tư cách... Hai nha đầu này bất kính với ta, xem ở mặt mũi của cha ngươi, phiến ngươi hai mươi bạt tai liền thôi.
- Muốn chết.
Xuân Cầm chỉ cảm thấy chưa từng gặp người không biết điều như vậy, nếu đã biết thân phận bọn họ, không cung cung kính kính, khúm núm nghe theo mình dặn dò thì cũng thôi, lại vẫn dám nói năng lỗ mãng, ở trong mắt nàng, này đã là thiên đại mạo phạm.
Một đạo bảo kiếm "tranh" ra khỏi vỏ vang lên, hàn quang lóe lên, liền nhìn thấy một quang ảnh màu trắng phi tập xuống, như điêu luyện ngang trời, bộc lạc cửu thiên.
Trên mặt Trần Phong hiện ra vẻ tán thưởng, lời bình nói:
- Chiêu này của Xuân Cầm hoàn mỹ diễn dịch ra tinh túy của Xuân Thủy kiếm pháp, khoảng thời gian này tu luyện không tệ a. Phía dưới chuôi huyền khí cấp chín kia vừa vặn là đồ vật hàn tính, sau khi ngươi bắt tiểu tử này, chuôi huyền khí kia công tử liền ban thưởng cho ngươi.
- Đa tạ công tử.