Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Không phải! Nhưng chắc chắn chúng ta đã lạc đường. Dùng mắt ước lượng khoảng cách cộng thêm tốc độ của chúng ta thì nên đến từ lâu.
Linh Mục Địch nói:
- Ta nghi lâu rồi, dọc đường đi chỉ một đường thẳng tắp không quẹo.
Lý Vân Tiêu biểu tình khó xem vỗ cá saáu trên vai mình, mắng:
- Chưa ăn cơm sao? Thổi mạnh lên!
Vù vù vù vù vù!
Cá sấu nhảy vọt lên bỗng nhiên hình dạng hóa thành bán thú, há to miệng thổi vài luồng gió sắc bén thổi bốn phía.
ma vụ từ bốn phía không ngừng xâm nhập, hai trăm vũ giả chen lấn vào giữa sợ đụng phải sương mù.
Luồng gió thổi qua mọi người xua tan ma vụ, nhưng lực yếu hầu như không đem lại tác dụng lớn, chỉ giảm chậm một lúc.
Lý Vân Tiêu cực kỳ biến sắc mặt, hắn biết cá sấu đã hết sức.
Lý Vân Tiêu trầm giọng quát:
- Bay lên cao!
Năm ngón tay Lý Vân Tiêu co lại, một đống Tân Quý Ly Diễm Quang bay ra bắn lên trời.
Ánh sáng lao vào ma vụ mở ra một con đường.
Lý Vân Tiêu quát to:
- Đi theo ta!
Đám người Linh Mục Địch hiểu ngay, trong ma vụ chất chứa lực lượng không gian quái dị. Một đám cường giả bị đùa giỡn, không đi thông bốn hướng đông tây nam bắc được, chỉ có thể thử lên trời và xuống đất.
Nhưng Tân Quý Ly Diễm Quang mới xông ra vài teăm trượng thì ma vụ bốn phía đột nhiên trở nên kịch liệt, cuồn cuộn như mây đen ngòm giáng xuống, nuốt hết những ánh sáng.
ma vụ điên cuồng gào thét biến thành hình dạng Ma sát to lớn bên trên, nó gào rú lao xuống, há to mồm tá, lớn cỡ mấy chục mẫu, vượt qua không gian.
Vũ giả ba phái cảm giác như bầu trời đổ sụp xuống, toàn bộ ma vụ như cự thú sống.
Linh Mục Địch giật mình kêu lên:
- Sao có thể như vậy? Đây không phải ma vụ bình thường!
Nhưng đã muộn, Ma Sát khủng bố táp, mọi người bị nuốt vào.
Ma Sát nhắm mắt lại, thân hình từ từ hòa tan biến thành ma vụ bình thường hòa vào bốn phía.
Trong ma vụ tuyền đến tiếng kinh kêu của vũ giả ba phái:
- sương mù này có chất ăn mòn rất mạnh, tuyệt đối đừng để dính vào da!
Bọn họ rối loạn lao nhao.
- Mọi người bình tĩnh lại, đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích!
Lý Vân Tiêu cao giọng quát:
- Ma vụ này có thuộc tính không gian, nếu rối loạn sẽ bị lạc bên trong.
- Không nhúc nhích thì làm sao? Chẳng lẽ cứ ở đây sao?
Có người bất mãn kêu lên:
- Chúng ta nên tiếp tục bay lên cao, tuy tính ăn mòn của sương mù này mạnh nhưng so với thực lực của chúng ta thì chẳng đáng gì!
- Đúng vậy! Nên điều tra rõ phương hướng rồi sớm đi ra ngoài!
Mọi người đều phụ họa.
Lý Vân Tiêu hét to:
- Đừng vội, sương mù này kỳ dị đã vượt qua dự đoán của chúng ta, hãy nghĩ cách toàn vẹn rồi hành động sau, không thì dễ dàng bị động!
- Còn bị động thế nào nữa? Bây giờ đã rất bị động.
- Đúng rồi, Lý Vân Tiêu có tài năng lãnh đạo thật sự? Thoáng cái đã hại chúng ta rơi vào tuyệt cảnh.
- Hừ! Chúng ta gặp mỹ nữ nhiều còn hơn hắn thấy nữ nhân, hắn có tài năng gì? Chẳng phải được Diệp Nam Thiên đại nhân thưởng thức.
- Ài, sớm biết rắc rối nhưng không ngờ đến mau vậy.
Các chúng ta nghi ngờ, bất mãn nổi lên bốn phía, truyền tới trước. Đám người Lý Vân Tiêu nghe, biểu tình cực kỳ khó xem.
Bản thân Lý Vân Tiêu cũng hơi tự trách, hắn mang nhiều người vào thì nên chú ý cẩn thận một ít, chia thành từng nhóm vào thì đã không như hiện tại.
Linh Mục Địch tiến lên trước:
- ổn định tâm tính, mọi người có thể loạn, nhưng ngươi không thể.
Lòng Lý Vân Tiêu rung lên toát mồ hôi lạnh, thoát khỏi tâm tính tự trách. Lý Vân Tiêu cảm kích gật đầu hướng Linh Mục Địch.
Linh Mục Địch nói:
- Đừng hoảng, dù sao đây là lần đầu tiên ngươi nắm quyền chiến dịch lớn thế này, ta tin tưởng ngươi nhất định làm được!
Lý Vân Tiêu cao giọng quát:
- Mọi người yên tĩnh đi, giờ phút này chỉ có thể lấy tĩnh chế động, nếu hành động lỗ mãng sẽ càng nguy hiểm hơn!
- Yên tĩnh cái khỉ gì? Yên tĩnh điềm tĩnh làm mỹ nam tử sao? Yên tĩnh là chờ chết!
- Đúng rồi, nếu chúng ta bất động, kẻ địch cũng không động vậy là tiêu hao sự nhẫn nại, lực lượng của chúng ta. Chờ chúng ta mỏi mệt bọn họ sẽ lại ra tay!
- Đúng thế, phải tự mình tìm đường ra, nếu không muốn chờ chết thì thì đi theo ta!
Một cường giả đảo Huyền Ly hét to, hai tay chắp trước mặt giơ cao qua đầu biến thành hai luồng cầu vồng rẽ hai bên người.
Cường giả quát lớn, người phát ra dải sáng bay lên trời.
Hạo Phong nổi giận:
- Dừng lại hết, còn biết tính kỷ luật không?
Người kia cuồng cười:
- Ha ha, kỷ luật? Thứ lỗi khó tuân theo kỷ luật chờ chết!
Có vài vũ giả không nhịn được lao lên trời theo.
Mọi người hợp sức tách ma vụ ra, nhưng bay lên mấy ngàn trượng thì ánh sáng yếu bớt, bị hắc ám cắn nuốt.
Mọi người nuốt nước miếng, không biết kết quả của đám người kia thế nào.
Hạo Phong hỏi:
- Vân minh chủ có thấy tình huống của người đó không?
Nguyệt đồng lấp lóe một lúc, Lý Vân Tiêu trả lời:
- Người kia lưo lửng trên cao không nhúc nhích, chắc đã lạc đường. Nhưng tạm thời không có nguy hiểm.
- Thật không vậy? Thế này cũng nhìn thấy được?
Có người trào phúng lộ vẻ nghi ngờ:
- Nếu giỏi vậy thì đã không biến thành hoàn cảnh hiện tại.
Lý Vân Tiêu kiên nhẫn nói:
- Ta tu luyện Diệu Pháp Linh Mục, còn là thập giai thuật thần. Tuy ma vụ cản trở nhưng chỉ suy yếu ánh mắt, thần thức chứ không che chắn hoàn toàn. Đúng là ta có trách nhiệm với tình cảnh trước mắt nhưng hy vọng mọi người hãy tin tưởng ta trước sau như một, lòng người tan rã thì càng khó tru ma hơn.
Hạo Phong nói:
- Vân minh chủ nói không sai, bản vương là người thứ nhất ủng hộ minh chủ!
Đám người Thiên Vũ Minh như Khúc Hồng Nhan, Trần Đoạn Thiên cũng lần lượt tỏ thái độ ủng hộ, thế là không còn thanh âm phản đối. Mọi người im lặng công nhận quyền lãnh đạo của Lý Vân Tiêu.
Cường giả có thể tu luyện đến cao giai Vũ Đế, thậm chí thần cảnh trừ Thủy Tiên là ngoại lệ đặc biệt ra chẳng ai ngu ngốc, bọn họ hiểu tầm quan trọng của việc đoàn kết một lòng.
Lý Vân Tiêu chắp tay nói:
- Đa tạ các vị tin tưởng! Ta nhất định sẽ dốc hết sức mình dẫn mọi người ra ngoài!
Vừa dứt lời, Lý Vân Tiêu đột nhiên biến sắc mặt vụt ngẩng đầu, mắt phải như máu, mắt trái như mực nhìn lên trời.
- Ủa? Đó là cái gì?
Lý Vân Tiêu biểu tình cực kỳ khó xem, tràn đầy kinh hoàng.
Mắt Lý Vân Tiêu nhìn chăm chú, mấy vũ giả lúc trước bay đi khựng giữa không trung chẳng biết rơi vào ảo cảnh hay sao mà giẫm chân tại chỗ. Trên đầu bọn họ có một con quái vật mập mạp rơi xuống.
Quái vật cao hai, ba mươi trượng, tay chân nhỏ xíu. Cái binh nhô cao, trên bụng bóng loáng như ngọc, cánh tay và sau lưng quái vật mọc đầy cục u.
Bùm!
Khi quái vật đáp xuống liền há mồm phun ma quang ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mấy vũ giả bị cuốn vào, hai người hét thảm nổ banh xác. Mấy người phản ứng lại, trực tiếp thi triển thần thông phòng ngự
- Chuyện gì xảy ra?
Biến dị trên bầu trời, tiếng hét thảm dẫn đến vũ giả ba phái khủng hoảng, vội đề phòng.