VẠN CỔ CHÍ TÔN

– Bắc Minh Đoạn Quyết, ngươi thân là tông chủ một tông, không ngờ đi làm chuyện đánh lén hèn hạ như thế!

Vạn Nhất Thiên kiềm chế rung động trong lòng, tức giận quát lên.

Bắc Minh Đoạn Quyết liếc nhìn hắn một cái, dường như cực kỳ khinh thường, nói:

– Ngạo Trường Không tại thành Tân Duyên còn bị ngươi sai sử đánh lén Lăng Bạch Y một quyền, bổn tọa đánh lén hai thức thì được coi là cái gì?

Vạn Nhất Thiên lúc này im lặng.

Bắc Minh Đoạn Quyết giơ tay lên, chỉ vào Lý Vân Tiêu nói:

– Cổ Phi Dương, không thể ngờ trong Thiên Đãng sơn mạch còn không lấy được mạng ngươi, trái lại cho ngươi thiên đại cơ duyên. Nhưng hôm nay ngươi có thể trốn đi sao?

Lý Vân Tiêu giờ phút này nội tức cực kỳ hỗn loạn, từng kinh mạch bị hàn khí đông cứng, không cách nào vận chuyển, khẽ động chân nguyên thù ho ra máu, không cách nào nói chuyện được.

Nhĩ Lôi nói:

– Cổ Phi Dương cực kỳ lợi hại, Quân Đình cùng Huyền Nữ bố trí không chê vào đâu được bị hắn khám phá. Nếu không có Đoạn Quyết đại nhân ở đây, chỉ sợ hắn đã trốn đi rồi.

Bắc Minh Đoạn Quyết nói:

– Cổ Phi Dương người mang nguyệt đồng, có thể nhìn thấu tất cả giả dối, muốn lừa gạt hắn xác thực rất khó. Nhưng mà các ngươi mang theo Thanh Liên Phỉ Thủy Bình của Thần Tiêu Cung, nó có thể che đậy tất cả thần thức, nếu không làm sao có thể đánh lén.

Hắn không lấy đánh lén làm hổ thẹn, ngược lại đắc chí sau khi đắc thủ.

Nhĩ Lôi đau lòng nhìn qua mảnh vỡ bình phong, nói:

– Bình phong này cung chủ đại nhân cực kỳ ưa thích, chúng ta trộm ra ngoài làm tổn hại, sau này không biết bàn giao thế nào mới tốt. Nhưng chỉ cần có thể giết Cổ Phi Dương, liều mạng bị cung chủ quở trách cũng đáng.

– A, ha ha.

Lý Vân Tiêu nuốt rất nhiều đan dược và thiên tài địa bảo xong, thương thế mới dần dần áp chế, không nhịn được cười rộ lên.

Bất diệt kim thân đang hết sức thu nạp Huyền Âm hàn khí chuyển thành lực lượng bản thân, nhưng hiệu quả cực yếu, trong thời gian ngắn chỉ làm thương thế không biến xấu.

– Kỳ thật Đoạn Quyết đại nhân hoàn toàn không cần trốn trong phỉ thúy bình, bằng vào da mặt này đủ ngăn cản thần thức rồi.

Lý Vân Tiêu nói móc.

– Ha ha, Cổ Phi Dương, ngươi trước sau vẫn ẩn dấu như vậy nha.

Bắc Minh Đoạn Quyết không giận bật cười, nói:

– Có thể được Phá Quân Võ Đế tán dương, kinh sợ, nhưng ta còn xem đây là khen thưởng đấy.

Lý Vân Tiêu im lặng, vốn định lại nói móc vài câu, nhưng biết rõ không có tác dụng, cũng dứt khoát câm miệng.

Giờ phút này miệng còn có thời gian, tất cả đều nhồi đầy thiên tài địa bảo, nuốt tất cả vào miệng.

Bắc Minh Đoạn Quyết khẽ cười nói:

– Như thế nào, không cần phép khích tướng kéo dài thời gian sao? Huyền Âm chân khí trong cơ thể của ngươi, không chết đã là vạn hạnh, muốn áp chế trong thời gian ngắn là không có khả năng, kéo càng lâu càng không xong.

Hắn dù thế nào cũng không ngờ thân thể Lý Vân Tiêu biến thái như vậy, lập tức ngăn chặn thương thế, hiện tại đang không quan tâm tất cả nuốt đan dược khôi phục.

Lý Vân Tiêu vẫn nhét đầy miệng, chậm rãi nói ra:

– Đã như vầy, không bằng kéo thêm hai ba ngày, để cho hàn độc của ta phát tác mà chết, thế nào?

– Ha ha, ý kiến hay. Nhưng mà hai ba ngày quá lâu, bổn tọa không có tính nhẫn nại như vậy.

Bắc Minh Đoạn Quyết nói:

– Nghe nói trong thánh khí của ngươi có cao thủ long tộc, bảo hắn xuất hiện đi. Nếu thực lực đầy đủ, có lẽ có thể kéo hai ba canh giờ đấy.

Lý Vân Tiêu lườm hắn một cái, nói:

– Ngươi nói hắn đi ra thì hắn đi ra sao, vậy mặt mũi hắn ở đâu? Ngươi tính toán là thứ gì chứ?

Nhĩ Lôi hừ một tiếng, nói:

– Đã như vầy, tiễn ngươi đi tây thiên được rồi.

Trường kiếm trong tay nàng quét ngang, một đạo hồng ảnh hiện lên trời cao, đâm thẳng về phía trước.

Kiếm thế phi thường nhanh chóng, đâm thẳng vào cổ họng.

Nội tâm Lý Vân Tiêu vạn phần ngưng trọng, Nhĩ Lôi Nhĩ Lâm đều là trưởng lão thực lực siêu cường trong Thần Tiêu Cung, trước kia đi theo hai bên Khúc Hồng Nhan, nhiều lần gặp được, thực lực không tầm thường.

Còn Vạn Nhất Thiên và Tô Liên Y bị kiếm trận vây khốn, đây cũng là một kiếm trận cực kỳ lợi hại của Thần Tiêu Cung, do mười ba người bố trí thành.

Từ tình huống trước mặt muốn chuyển bại thành thắng là không có khả năng, chỉ có thể nghĩ tất cả biện pháp thoát thân, mà khôi phục lực lượng nhất định chính là mấu chốt.

Nghĩ đến đây, lập tức dùng tâm thần gọi Xa Vưu, Bắc Quyến Nam và Tân Thần đi ra, nói tình huống trước mắt cho bọn họ biết, nói:

– Các huynh đệ, chỉ có thể dựa vào các ngươi thôi.

Bắc Quyến Nam mặt không biểu tình, trực tiếp vươn tay chụp lấy thân kiếm Nhĩ Lôi.

– Cuồng đồ!

Nhĩ Lôi khiếp sợ, trường kiếm bắn ra vô số kiếm hoa.

Phanh!

Nhưng vẫn bị Bắc Quyến Nam bắt lấy, bàn tay hóa chưởng đánh ngược trở về.

– Ngươi, ngươi là người phương nào?

Nhĩ Lôi thoáng kinh hãi, kiếm thế của nàng lăng lệ, cửu giai huyền khí bình thường cũng bị cắt đứt, huống chi là thân thể.

Đồng tử Bắc Minh Đoạn Quyết cũng co lại, cẩn thận đánh giá Bắc Quyến Nam, cho dù tìm trong trí nhớ thế nào cũng không tìm được tin tức về người này.

Một chiêu của Bắc Quyến Nam đánh lui Nhĩ Lôi xong, liền đứng bên cạnh Lý Vân Tiêu, căn bản không quan tâm địc nhân trước mặt.

Xa Vưu tức giận hừ nói:

– Không có việc gì thì gọi ta là Long Long, hiện tại có việc gọi huynh đệ của ta?

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Hổ thẹn hổ thẹn, ta sẽ nghĩ lại. Toàn bộ nhờ các ngươi ngăn cản, ta đi tìm nơi chữa thương trước đây.

Hắn thả người bay lên, biến hóa thân ảnh mấy lần, lui ra phía sau.

Đột nhiên không gian có chút lắc lư, một đạo trùng kích lăng lệ phá không bay tới, nhanh chóng áp chế hắn xuống.

Lý Vân Tiêu cả kinh, thương thế của ngươi quá nặng, tuy lực lượng không được, nhưng giờ phút này đã đủ rồi, chân thân bất đắc dĩ rơi xuống đất.

Sau đó không gian không ngừng hoạt động, thoáng cái xuất hiện rất nhiều huyễn ảnh do lực lượng thuần túy ngưng tụ thành, đao kiếm búa kích, từ xa ngàn dặm đánh thẳng xuống.

Lý Vân Tiêu cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện Hàn Quân Đình gây nên, nàng mượn nhờ lực lượng huyền khí của cửu trọng thiên ba áp chế.

Nơi mọi người đang đứng chính là bản thân huyền khí.

Những quang ảnh binh khí không ngừng chém xuống, nhìn như bình thường nhưng không có bao nhiêu uy lực, nhưng giờ phút lại cực kỳ mạnh mẽ.

Lý Vân Tiêu một tay bấm niệm pháp quyết, một mặt bảo kính hiện ra trong lòng bàn tay, huyễn hóa thành hào quang như kim cương sáng ngời.

Những quang ảnh công kích rơi vào mặt kính, lập tức bị phân giải thành vô số quang ảnh, tất cả đều cải biến phương hướng.

Đại bộ phận năng lượng thể không ngừng khuếch tán ra, còn có bộ phận dùng góc độ vật lý phản xạ lại, hóa thành hào quang đầy trời bao phủ toàn thân Lý Vân Tiêu, không có cái nào bắn thẳng vào người của hắn.

Hàn Quân Đình kinh hãi, nàng khống chế cực kỳ tinh diệu, công kích không hề có góc chết, không ngờ bảo kính lại thần kỳ như vậy.

– Chết!

Huyền Nữ quát to một tiếng, tay trái nâng bảo cầm, kéo động dây đàn sau đó âm thanh dồn dập không ngừng sinh ra, ngưng tụ thành lưỡi đao khổng lồ trên mặt kính.

Bình luận

Truyện đang đọc