VẪN LUÔN BÊN EM


Sau khi an táng Đoàn Thế Khương chu toàn, đến hiện tại, trong lòng Lam Di Tinh vẫn chưa nguôi ngoai đi sự mất mác của anh.

Tang lễ cũng đã xong xuôi, cô cứ thẫn thờ hai tay ôm chặt tấm di ảnh của người đã khuất.

Phan Nhất chứng kiến bộ dạng này của cô cũng không khỏi đau lòng mà lên tiếng:
- "Di Tinh, cậu ấy đã đi thật rồi.

Em cũng đừng như vậy nữa, có được không?"
Nghe anh nói khiến cô không kìm lòng được mà bật khóc nức nở:
- "Ngay cả khi nhắm mắt, anh ấy vẫn luôn cô độc, chẳng ai ở cạnh bên.

Hơn nữa, Thế Tường ở bên Úc cũng chưa thấy hồi âm.

Cậu ấy không thể gặp mặt anh trai mình lần cuối cùng."
Phan Nhất không biết làm gì hơn, anh chỉ có thể là điểm tựa lúc này của cô.

Bỗng nhớ lại điều gì đó, một lúc sau, anh lên tiếng:
- "Di Tinh, anh muốn đưa em đến một nơi."
Nói rồi, Phan Nhất lái xe đưa Lam Di Tinh đến địa điểm mà khi trước anh đã từng cùng Đoàn Thế Khương đến đó.


Ngay khi mở cửa xe bước xuống, Lam Di Tinh hoàn toàn bất ngờ trước những gì mình đang thấy mà hai mắt rưng rưng.

Trước mắt cô chính là phòng khám đã được hoàn thành, bảng hiệu cũng đã được treo.

Bên trên được khắc hai chữ "Nhân Ái", cái tên mà trước kia cô đã từng chia sẻ với anh rằng nếu như sau này cô mở một phòng khám riêng.
Ước mơ của cô bây giờ đã thành hiện thực, chỉ là bây giờ, anh không thể hoàn thành lời hứa sẽ cùng nhau cắt băng rôn ăn mừng cùng cô.
Phan Nhất đứng cạnh, giọng trầm lắng nói:
- "Vài ngày trước khi xảy ra tai nạn, Thế Khương một mực đòi anh lái xe đưa cậu ấy đến ngân hàng rút toàn bộ số tiền tiết kiệm chỉ để thuê nhân công tu sửa lại nơi này nhằm tạo bất ngờ cho em."
Lam Di Tinh nhìn lên tấm bảng hiệu càng thêm chua xót.

Con người này lúc nào cũng tự ý đưa ra quyết định.

Cứ muốn tạo bất ngờ cho người khác mà chẳng nghĩ bản thân thích gì, cần gì?
- "Đoàn Thế Khương, em suy nghĩ lại rồi.

Em không cần phòng khám, em chỉ cần anh ở cạnh động viên em thôi."
Đôi chân cô không đứng vững mà khụy gối ngay phía trước phòng khám mà gào thét.


Hai tay cô siết chặt, càng nghĩ lại càng căm tức đám người xấu xa ấy.

Suy nghĩ một hồi, Lam Di Tinh quyết định ngày mai sẽ đến bệnh viện nộp đơn nghỉ việc.

Cô không tha thiết làm việc dưới sự giám sát của những kẻ tham tiền mà bán rẻ lương tâm như Cao Tâm Đức.

Mỗi lần nhìn thấy mặt ông ta, cô chỉ muốn khinh bỉ mà thôi.

Tuy nhiên, cũng không vì thế mà cô từ bỏ việc ông ta câu kết với Tống gia tự ý phẫu thuật cướp tim từ Đoàn Thế Khương.
- "Thế Khương, em sẽ thay anh tiếp tục sứ mệnh cứu người còn đang dang dở.

Về phía tên Tống Khải Hoàn, kẻ đã lấy tim của anh, em sẽ khiến cuộc sống của anh ta trở nên hỗn loạn, đau khổ từng ngày."
Dinh thự Tống gia...
- "Tống thiếu gia đã về."
Tiếng vui mừng hò reo của các cô gái ở trong dinh thự ngay khi thấy người trước mặt đang được người dìu từng bước tiến vào bên trong.

Những cô gái này chính là thú vui tiêu khiển mỗi khi Tống Khải Hoàn cảm thấy không vui.

Xưa nay, anh nổi tiếng là ăn chơi, cờ bạc, rượu chè, mĩ nữ.

Chẳng có thứ gì anh chưa từng thử qua.

Thói quen này của anh cũng chẳng mấy xa lạ đối với những người ở Tống gia.

Về phía Tống phu nhân, vốn cưng chiều con trai hết mực cho nên bà sẵn sàng chi một số tiền lớn để mua những cô gái xinh đẹp để anh tự ý đùa giỡn, thỏa mãn thú vui của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc