VẪN LUÔN BÊN EM


Trời đã xế chiều thế nhưng Tống Khải Hoàn vẫn ở lại phòng khám của Lam Di Tinh mà trò chuyện với cô.

Hiện tại, Lam Di Tinh cũng khá thoải mái mỗi khi nói chuyện với anh.
- "Trời đã tối rồi đấy, anh không định trở về nhà sao?"
Nghe cô hỏi, Tống Khải Hoàn khẽ thở dài, cả hai vừa nói vừa đi dạo quanh bờ hồ.

Mãi một lúc sau, Tống Khải Hoàn mới lên tiếng:
- "Tôi đã nói với mẹ rằng mình đến hộp đêm đánh bạc."
- "Anh...nói dối mẹ mình sao?"
Lam Di Tinh khó hiểu mà hỏi lại.

Nét mặt người bên cạnh thoáng đượm buồn, một lúc sau anh lên tiếng:
- "Từ trước đến nay, tôi luôn có một cảm giác rằng Tống gia không phải là ngôi nhà thực sự của mình."
- "Tại sao chứ?"
- "Tôi cũng không hiểu tại sao nữa.


Nó luôn mang đến cho tôi một cảm giác không thoải mái mỗi khi đặt chân bước vào.

Chính vì thế, tôi luôn tìm đến hộp đêm Tân Thành để lắp đầy sự trống vắng ấy."
Tống Khải Hoàn trầm giọng tâm sự.

Người bên cạnh chỉ im lặng lắng nghe những gì anh nói.

Một lúc sau, cô lên tiếng thắc mắc:
- "Anh ăn chơi như vậy, mẹ anh không ngăn cản sao?"
Tống Khải Hoàn khẽ cúi người xuống nhặt lấy một hòn đá nhỏ, sau đó ném mạnh xuống mặt hồ rộng lớn, nhìn bóng hai người đang dao động dưới mặt nước mà cười gượng đáp:
- "Cô biết tại sao tôi lại thành ra như thế không?"
Lam Di Tinh lắc đầu, người bên cạnh vội vàng giải thích:
- "Thật ra từ nhỏ, tôi ước mơ sau này sẽ trở thành nhà kinh doanh thành đạt cho nên đã cố gắng học thật giỏi.

Tuy nhiên, cho đến khi tôi học trung học, vì bản thân vốn yếu từ nhỏ, cộng thêm tim của tôi không tốt cho nên tôi đã nghỉ học."
Mười lăm năm trước....
- "Cái gì chứ? Bệnh tim của Khải Hoàn lại tái phát sao?"
Tống phu nhân nhíu mày hỏi vị bác sĩ bênh cạnh.

- "Thiếu gia khi nhỏ vốn sinh non cho nên sức khỏe vô cùng yếu ớt, nay lại mắc phải bệnh tim, tôi e rằng..."
- "Không được.

Bằng mọi giá thằng bé phải được chữa trị."
Trở về thực tại, Lam Di Tinh quả thực không ngờ bản thân anh cũng có những tâm sự mà không phải ai ai cũng biết.

Khi trước cô luôn cho rằng người vốn sống trong nhung lụa như anh thì biết gì là cô đơn, là đau khổ.


Nhưng hiện tại, cô cần phải hiểu thêm nhiều ẩn khuất về con người này.

Tống Khải Hoàn trầm giọng tiếp tục câu chuyện:
- "Kể từ đó, mẹ tôi quyết định cho tôi ở nhà tập trung dưỡng bệnh mà tạm gác toàn bộ việc học ở trường.

Tuy nhiên, vì không thể dễ dàng từ bỏ, tôi đã âm thầm tự học từ các giảng viên có tiếng trên mạng.

Rồi một ngày, mẹ tôi đã phát hiện việc tôi tiếp tục học cho nên bà ấy đã đốt toàn bộ sổ sách mà tôi đã dày công ghi chép."
- "Khải Hoàn, con là đại thiếu gia duy nhất của Tống gia quyền lực nhất nơi này, con chẳng phải cần học cao làm gì, chỉ cần thoải mái tiêu tiền là được.

Cờ bạc, mĩ nữ, chỉ cần con thích, mẹ đều sẽ chiều con."
- "Kể từ đó, tôi gác bỏ việc học mà đâm đầu vào những thứ được cho là hạnh phúc nhất.

Cờ bạc, mĩ nữ, thậm chí là ngao du kết bạn với xã hội đen, xăm trổ, thứ gì tôi cũng đã thử qua."
Nói đến đây, hai mắt Tống Khải Hoàn có chút đo đỏ, thế nhưng anh vẫn mĩm cười mà nhìn người đối diện, vui vẻ đáp:
- "Tôi kể đến đây chắc có lẽ cô ghê tởm tôi lắm đúng không? Kể cả bản thân tôi bây giờ mỗi khi nghĩ lại vẫn còn ghê tởm chính mình."
Chẳng hiểu tại sao anh càng tỏ ra bản thân vui vẻ thế nhưng cảm xúc trong lòng đã đánh bại hoàn toàn lý trí.


Một giọt nước mắt bất giác lăn dài xuống gương mặt góc cạnh của anh.

Nói rồi, Tống Khải Hoàn xoay lưng trở về phía chiếc xe đang dừng ở cách đó không xa, anh trầm giọng nói:
- "Trời cũng đã tối rồi, cô nên trở về nhà sớm thì tốt hơn."
- "Khoan đã."
Xoạt...
Bất ngờ, Lam Di Tinh từ phía sau chạy lên mà ôm chặt lấy người Tống Khải Hoàn khiến anh một phút chết trân tại chỗ.

Anh khẽ đưa tay toang tách tay cô ra khỏi người mình thì cô lại càng ôm chặt anh hơn.

Lam Di Tinh ở phía sau bờ lưng rộng lớn của người đàn ông, cất giọng:
- "Tôi xin lỗi vì đã không hiểu hết con người anh.

Xin lỗi."


Bình luận

Truyện đang đọc