VẪN LUÔN BÊN EM

"Hahaha..."

Bỗng nhiên, Tống phu nhân lại bật cười thật lớn khiến Khải Hoàn có chút đắn đo mà không ngừng suy nghĩ rằng rốt cuộc bà ta đã chuẩn bị trước những gì mà lại tỏ ra vô cùng tự tin đến vậy. Vốn nắm được điểm yếu của anh, bà ta lập tức lên giọng thách thức:

- "Con trai yêu dấu của mẹ, nếu con bắn chết mẹ thì cũng đồng nghĩa người con gái mà con bất chấp mọi thứ để bảo vệ sẽ bị thuộc hạ của mẹ bắn chết ngay tức khắc."

- "Cái gì chứ? Không thể nào, bà đang nói dối. Di Tinh cô ấy đã bay sang nước ngoài rồi."

Nghe được thông tin mới từ anh, gương mặt bà ta tỏ ra vô cùng đắc ý liền nhếch mép cười nói:

- "Con nhóc đó đã bị tao cho người bắt giam trong một nơi mà mày chắc chắn không bao giờ tìm thấy được."

Nói rồi, bà ta giơ chiếc điện thoại đang cầm trên tay lên trước mặt Tống Khải Hoàn, giọng thách thức:

- "Ngay khi tiếng súng nổ ra, chiếc điện thoại này sẽ truyền đến thông tin phía bên kia báo rằng tao đã gặp nguy hiểm. Đến lúc đó, thuộc hạ của tao cũng sẽ bắn nát sọ con nhỏ Lam Di Tinh đó."

Nghe đến đây, hai tay Tống Khải Hoàn khẽ run run. Anh thực sự bị những lời nói của bà ta làm cho dao động mà chầm chậm hạ khẩu súng xuống. Tống phu nhân khẽ liếc mắt quan sát biểu hiện đang rối loạn của anh mà khẽ gật đầu ra hiệu cho những tên thuộc hạ xung quanh.

Rầm...

- "Khải Hoàn, cậu bình tĩnh lại đi. Mụ ta chẳng qua chỉ đánh vào tâm lí khiến cậu phân tâm mà thôi. Lam Di Tinh chẳng bị làm sao cả? Cô ấy đã gọi điện cho tôi ngay khi đáp xuống sân bay rồi."

Phía ngoài cửa chính, Dương Chấn cùng mười tên thuộc hạ mạnh mẽ xông vào. Anh lớn tiếng trấn tỉnh người phía trước.

Đùng...Đùng...

Vừa dứt lời, đám thuộc hạ xung quanh Tống gia cũng vì thế mà hành động nổ súng nhằm bắn lén sau lưng Tống Khải Hoàn. May thay, hành động này của bọn chúng đã kịp thời bị người của Dương Chấn ngăn cản. Cảnh tượng hiện tại vô cùng hỗn loạn, tiếng nổ súng vang lên khắp nơi. Thoáng chốc, vài tên thuộc hạ của Tống phu nhân đã bị người của Dương Chấn hạ gục. Anh giữ chặt súng, chỉa thẳng về những tên còn lại khiến bọn chúng tạm thời không dám manh động liền sau đó hướng về phía Tống Khải Hoàn nói:

- "Khải Hoàn, mau hành động đi. Ở dưới này, hãy giao cho tôi."

Lúc này, Tống Khải Hoàn mới tỉnh táo trở lại. Anh nhìn về phía Dương Chấn mà gật nhẹ đầu liền sau đó dùng tay siết chặt cổ Tống phu nhân mà kéo lê bà ta bước từng bước lên trên lầu.

Bà ta ra sức vùng vẫy, cố tách từng ngón tay của Tống Khải Hoàn nhưng càng làm thế, anh càng mạnh tay siết chặt cổ hơn làm ngần cổ bà ta in hằn dấu tay của anh.

Phịch...

Tống Khải Hoàn mạnh tay xô mạnh bà ta về phía cái xác nằm dưới mặt đất đang bốc mùi hôi thối mà nghiến răng nói gằng từng chữ:

- "Bà nhìn đi, bà đã hành hạ mẹ ruột của tôi ra sao?"

Nói rồi, anh đưa ra trước mặt Tống phu nhân tờ giấy xác nhận ADN khiến bà ta lúc này không còn gì chối bỏ, chỉ biết cười lớn như một người điên loạn:

- "Hahaha...phải. Tao không phải là mẹ ruột của mày. Tao làm tất cả mọi thứ để khiến mày trở thành kẻ mang đầy tệ nạn, sa vào hố đen của vật chất, đau khổ vì tình yêu chính là cái giá khi mày là con của con ả Trịnh Nhữ Lâm ấy. Người dám cướp đi người đàn ông mà tao yêu. Đồ tiểu tam thấp hèn."

Nghe đến đây, Tống Khải Hoàn không kìm chế được nữa mà mạnh tay áp mặt bà ta xuống nền nhà dơ bẩn, tức giận nói:

- "Mẹ tôi chẳng hề sai khi yêu một người có gia thế. Có trách thì trách những kẻ giàu sang như các người vì lợi ích gia tộc mà chia rẻ tình duyên cho nên mới dẫn đến ân oán như hôm nay."

- "Tao không hề sai. Tao là người được Tống gia chỉ hôn chính vì vậy, mẹ của mày chính là kẻ đã phá hoại gia đình hạnh phúc vốn thuộc về tao."

Tống Khải Hoàn nhếch môi khinh thường, anh trầm giọng đáp:

- "Bà nghĩ rằng chỉ cần có tiền thì sẽ có được hạnh phúc sao? Tôi chính là ví dụ điển hình của cái việc sinh ra trong gia thế giàu có. Chính vì đồng tiền và những bài dạy của bà đã suýt biến tôi thành một người gây hại cho xã hội. Tôi chỉ thắc mắc là tại sao ban đầu bà không gi3t chết tôi, như thế, tôi sẽ không đau khổ và khó xử như bây giờ."

Nói đến đây, khóe môi anh run run. Đôi mắt đỏ ngầu như sắp bật khóc. Mặc dù bản thân rất câm hận người phụ nữ này, nhưng trong thâm tâm anh vẫn có chút tình cảm mẹ con với bà ta suốt mấy mươi năm. Quả thực hiện tại đối đầu với bà, anh thực sự không muốn.

Bình luận

Truyện đang đọc