VĂN PHÒNG THÁM TỬ NHỊ LAM THẦN

Thiệu Gia Kỳ tính ra cũng là nhân viên văn phòng Nhị Lam Thần, nhưng Nhị Lam Thần chỉ có một nghệ sĩ với sự nghiệp không có gì khởi sắc như Nghê Lam, nếu như Thiệu Gia Kỳ đến Nhị Lam Thần làm, chỉ sợ sẽ rảnh tới mức phải đi quét dọn vệ sinh. Hơn nữa nghệ sĩ không có thành tích, thu nhập của quản lý cũng không cao. Cho nên ông chủ Lam Diệu Dương đưa Thiệu Gia Kỳ vào Blue làm, trên cơ bản chỉ cần Nghê Lam không có chuyện gì, Thiệu Gia Kỳ có thể làm việc ở phòng nghệ sĩ của Blue.

Thiệu Gia Kỳ từng là quản lý của Nghê Lam. Cô chính là quản lý của Nghê Lam lúc Nghê Lam vào nghề bằng bê bối bị dân mạng chửi rủa. Duyên phận hợp tác của hai người không dài, nhưng tình bạn xem như là ‘khắc sâu.’ Khắc sâu tới mức Thiệu Gia Kỳ có thể lọt vào được danh sách nhóm người dám rống tên Nghê Lam,.

Với tư cách là bạn bè, Thiệu Gia Kỳ vẫn rất thích Nghê Lam. Nhưng làm quản lý, Thiệu Gia Kỳ cảm thấy ai dẫn dắt Nghê Lam lại không may.

Lúc Thiệu Gia Kỳ đến Blue nhận việc khí thế bừng bừng dự tính khai sáng sự nghiệp, giám đốc phòng nghệ sĩ lại hỏi cô: “Cô rất quen thuộc với Nghê Lam đúng không?”

Nghe xong lời này Thiệu Gia Kỳ cảm thấy có dự cảm không lành.

“Ai ya, hiện tại danh tiếng của Nghê Lam rất lớn nha. Quản lý có thâm niên chỗ chúng tôi phải dẫn dắt rất nhiều người, chăm sóc cô ấy không tốt. Quản lý không có kinh nghiệm cũng không dẫn dắt được cô ấy. Nghe nói trước đây cô với cô ấy hợp tác rất tốt, cô có thể dẫn dắt cô ấy được.”

Không, không, cô không thể. Quan trọng là giấc mộng nghề nghiệp của cô là làm một quản lý xuất chúng trong nghề, Nghê Lam không tệ, nhưng làm nghệ sĩ, cô đỡ không nổi bức tường bùn kia.

“Nghe nói Nghê Lam còn cứu mạng cô?”

Thiệu Gia Kỳ: “…”

Được thôi, cô đồng ý làm quản lý của Nghê Lam

Bây giờ ông chủ triệu tập, Thiệu Gia Kỳ cũng có thể đoán được là vì chuyện gì.

Lam Diệu Dương dặn dò cô: “Bây giờ Nghê Lam đang họp với phòng kỹ thuật dưới lầu, chị đi canh chừng cô ấy. Đừng để cô ấy nghịch điện thoại, đừng để cô ấy lên mạng.”

“Lam tổng.” Thiệu Gia Kỳ nhắc nhở anh. “Đó là phòng kỹ thuật. Chỗ đó ngoại trừ nhân viên nam chính là máy tính và mạng rồi. Lúc họp Nghê Lam gõ gõ gì trên máy tôi cũng không biết em ấy đang làm gì.”

Lam Diệu Dương nghĩ ngợi: “Được rồi, để tôi gọi điện thoại cho bên kia, kéo dài thời gian họp. Chị đưa Nghê Lam theo họp. Trước khi tôi xử lý xong vụ quay lén này, đừng để Nghê Lam nhúng tay vào.”

“Nghê Lam không nghe lời tôi đâu.”

“Nghe.” Lam Diệu Dương lịch sự trả lời, “Cô ấy cực kỳ sợ những người cô ấy thích.”

Thiệu Gia Kỳ: “…” Phương thức ân ái yêu đương của ông chủ anh thật tuyệt rồi, thật sự, trong sự kín đáo toát lên sự đắc chí.

“Chị tìm chút chuyện cho cô ấy làm, kéo dài thời gian chờ tôi họp xong là được.”

Thiệu Gia Kỳ tóm tắt lại ý đồ của sếp: “Chính là đừng để em ấy thẹn quá hóa giận tấn công server của trang, điều tra gốc gác trang đăng bài, hack tài khoản của người ta, làm cho máy tính người ta bị virus, hoặc là theo đường dây mạng leo đến trước mặt đánh người ta một trận. Không cho em ấy tự đăng Weibo chửi bậy để an ủi bản thân, không được giơ ngón tay thối, tạo chuyện scandal chém gió, phá hư kế hoạch sử dụng luật để giải quyết của Lam tổng anh, có đúng không?”

Lam Diệu Dương: “…” Có cần phải nói thẳng mà kỹ càng như vậy không?

“Cô ấy sẽ không làm vậy đâu, cô ấy có chừng mực.” Lam Diệu Dương rất ngoan cường bảo vệ bạn gái.

Haha, anh là sếp, anh nói sẽ không thì sẽ không.

Thiệu Gia Kỳ không nói lời nào nữa.

Lam Diệu Dương lại nói: “Chị cứ ở cạnh cô ấy một lúc, dời sự chú ý của cô ấy sang chuyện khác, đừng để cô ấy quá thẹn là được.”

Độ khó này cao quá, còn không bằng để cô đi cướp luôn cái tài khoản đăng bài kia.

Lam Diệu Dương lại dặn dò: “Chị cứ đưa cô ấy về nhà trước, mua cho cô ấy cái bánh ngọt, một cái không đủ thì hai cái. Canh chừng cô ấy. Tôi họp xong sẽ qua.”

Thiệu Gia Kỳ nhận lệnh rồi đi.

Bấm thang máy xuống hai lầu, vừa vào khu làm việc đã cảm thấy có gì không ổn. Không ít người biết Thiệu Gia Kỳ là quản lý của Nghê Lam, không cần cô mở miệng đã có một đống cánh tay chỉ về phía phòng họp.

Mẹ nó, chủ động như vậy chắc chẳng phải chuyện tốt lành.

Thiệu Gia Kỳ chuẩn bị tinh thần, đi về phía phòng họp.

Còn chưa đi tới nơi đã nhìn thấy Nghê Lam qua tấm kính ngăn cách.

Nghê Lam đang khoanh tay trừng mắt nhìn phía trước, vì lưng quay về phía kính, Thiệu Gia Kỳ không nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng bờ vai cô cứng ngắc, nhìn bóng lưng đã cảm thấy cô nổi giận đùng đùng.

Mà đối diện cô không có ai, phòng họp lớn như vậy dường như trống không, chỉ có Nghê Lam ngồi chéo đối diện với hai người đàn ông trung niên. Trong đó một người xem ra là giám đốc, lúc này mặt mày lúng túng, miệng mồm giựt giựt, giống như đang nói gì.

Không phải đang họp kế hoạch xây dựng an ninh mạng cho hệ thống an ninh của Blue sao? Sao lại không có ai?

Thiệu Gia Kỳ không rõ bây giờ có phải lúc thích hợp để vào phòng họp hay không, cô đứng ngoài cửa do dự một hồi. Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, có người gửi tin nhắn cho cô. Thiệu Gia Kỳ còn chưa kịp đọc, người đàn ông đang nói chuyện với Nghê Lam nhìn thấy Thiệu Gia Kỳ, hai mắt anh sáng lên như nhìn thấy cứu tinh, đứng dậy ra mở cửa phòng họp.

“Là Thiệu Gia Kỳ hả?”

Thiệu Gia Kỳ nhanh chóng bày ra dáng vẻ giọng nói chuyên nghiệp: “Đúng vậy. Chào anh, tôi là quản lý của Nghê Lam, Thiệu Gia Kỳ, xin lỗi đã quấy rầy rồi. Có công việc quan trọng cần Nghê Lam đi xử lý ngay. Lam tổng nói sẽ giải thích với Hồ tổng, sợ là cuộc họp Nghê Lam đang dự phải tạm hoãn lại chút.”

“Tiểu Lam tổng có nói với tôi rồi, không thành vấn đề.” Hồ tổng khoát tay, mời Thiệu Gia Kỳ tiến vào phòng họp, đưa mắt ra hiệu cho một vị khác đang ngồi.

Người đàn ông kia nhanh chóng cầm lấy laptop và giấy tờ trên bàn, đi đến bên cạnh Hồ tổng.

Hồ tổng cũng không hề đi vào, đứng ngay tại cửa nói vào với Nghê Lam: “Nghê Lam, vậy cô đi trước nhé. Cái này chúng ta sẽ họp sau. Tôi sẽ cho bọn họ gửi báo cáo mới nhất cho cô, có vấn đề gì cô cứ gọi tôi nhé.”

“Cảm ơn cảm ơn.” Thiệu Gia Kỳ rất lịch sự cúi người, khách sáo nói với hai người đàn ông kia, “Thật là ngại quá, tiến độ công việc bên này Nghê Lam nhất định sẽ bù lại.”

Hồ tổng khách sáo cười cười, đưa người nhanh chóng đi lên lầu.

Thiệu Gia Kỳ lúc này mới lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên là tin nhắn Lam Diệu Dương gửi tới: ‘Nghê Lam đã biết rồi, chị đưa cô ấy về nhà trước đi.’

Thiệu Gia Kỳ nhìn thoáng qua Nghê Lam. Nghê Lam không nhìn cô, cũng không nói chuyện, lại gõ gõ laptop ở trước mặt.

Thiệu Gia Kỳ đóng cửa phòng họp lại, nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó đến ngồi xuống bên cạnh Nghê Lam: “Đừng giận nữa, đi thôi.”

“Em còn việc phải làm, làm xong sẽ đi.”

Phải không đó? Lại còn tâm tình làm việc? Thiệu Gia Kỳ thò đầu lén nhìn màn hình máy tính của Nghê Lam, tất cả đều là code, xem không hiểu được. Lại giương mắt nhìn thấy Nghê Lam đang trừng mình, cô vội rụt đầu về.

“Vậy cái đó, Lam tổng kêu chị nói với em…”

“Em sẽ không đụng vào Weibo.” Nghê Lam không đợi cô nói xong đã cắt ngang.

“Ồ.” Thiệu Gia Kỳ không nói gì nữa. Một lúc sau mới nói: “Vừa nãy chị nói với bọn họ em có việc khác phải đi, em tính ngồi trong đây bao lâu nữa?”

“Chị lo cái gì! Mọi người đều biết cuộc đối thoại vừa rồi đều là đối phương diễn trò, đều là giả, chỉ có cơn giận của em là thật thôi.”

“…” Thiệu Gia Kỳ: “Bây giờ em đang giận đó hả?”

“Cực kỳ.” Nghê Lam lạnh lùng nói, tốc độ gõ bàn phím thật nhanh.

Ai yo mẹ ơi, thật là đáng sợ a.

Thiệu Gia Kỳ không dám hỏi Nghê Lam, cũng không dám quấy rầy Lam Diệu Dương, liền nhắn tin cho Cổ Hoắc, ‘Người anh em, vừa rồi phòng kỹ thuật họp xảy ra chuyện gì anh nghe ngóng được không?’

Cổ Hoắc rất nhanh đã trả lời: ‘Câu hỏi này của chị làm như tôi nhiều chuyện lắm vậy.’

Ngay sau đó có một tin nhắn mới tới: ‘Nghe nói có người trong phòng họp nhìn thấy video kia, mọi người khống chế sắc mặt không được tốt, bị Nghê Lam bắt được.’

Mẹ nó, kích thích như vậy, bắt tại trận hay sao?

Cổ Hoắc lại gửi tin nhắn tới: ‘Nghê Lam xem video xong liền hỏi người ta, bộ mặt cười của anh là đang cười nhạo tôi hay là cười nhạo bạn gái của Lam Diệu Dương?’

Thiệu Gia Kỳ: …

Cổ Hoắc: ‘Trong này có phân biệt gì hả?’

Thiệu Gia Kỳ: ‘Khác biệt giữa làm nhục cô ấy và làm nhục Lam tổng.’ Công lực yêu đương của đôi nam nữ này bây giờ quả là thâm hậu, vô chiêu thắng hữu chiêu.

Cổ Hoắc: ‘À, hiểu rồi. Vậy cô ấy cũng rất bảo vệ cho ông chủ. Sau đó Nghê Lam còn nói người ta nhảy thử, nói chỉ cần nhảy đẹp hơn sếp cô ấy cổ liền đưa cho người ta 100 vạn.’

Thiệu Gia Kỳ: “…” Thật là có gan chém gió. Cô làm gì có 100 vạn, mười vạn còn chưa chắc đã có.

Cổ Hoắc: ‘Cô ấy còn nói anh cảm thấy tôi sỉ nhục các anh à? Các anh cười trước mặt tôi, trong lúc họp hành quan trọng cố ý coi cái này trước mặt tôi, các anh không biết tôn trọng là gì, nếu như có thấy nhục thì cũng là tự chuốc lấy.’

Thiệu Gia Kỳ: “…” Cho nên bọn họ vì sao lại cảm thấy Nghê Lam cần được an ủi? Cô hoàn toàn không biết phải an ủi cô gái yếu đuối này thế nào. Lại còn mua bánh ngọt? Hai cái?

Thiệu Gia Kỳ lại quan sát biểu cảm của Nghê Lam một chút, sắc mặt cứng ngắc như bức tường trắng, không nhìn ra được cảm xúc gì. Chuyện này thật là quá sức, lửa nhỏ thì sặc người, lửa lớn thì án mạng nha.

Thật đáng sợ.

Thiệu Gia Kỳ lại nhắn tin cho Cổ Hoắc: ‘Đợi Lam tổng họp xong, anh nhớ giúp anh ấy gạt hết mấy chuyện khác, nhắc anh ấy là Nghê Lam cực kỳ cần anh ấy.’

Cổ Hoắc trả lời: ‘Hiểu, hiểu. Bảo trọng nhá.’

Thiệu Gia Kỳ: “…”

Tiêu rồi. Cô cất điện thoại đi, chờ Nghê Lam.

Nghê Lam liên tục gõ bàn phím, không chút biểu cảm, không nói chuyện. Thiệu Gia Kỳ nghĩ ngợi, tìm tiệm bánh ngọt ở hướng nhà Nghê Lam.

Một lát sau, rốt cuộc Nghê Lam cũng dừng lại, thấy cô còn muốn tìm con chuột, Thiệu Gia Kỳ vội nói: “Lam tổng nói chị nói với em…”

“Xong rồi, tụi mình đi.” Nghê Lam lại ngắt lời Thiệu Gia Kỳ một lần nữa, tắt laptop một cách khí thế.

Thiệu Gia Kỳ thở dài một hơi, có thể đi là tốt rồi.

Hai người ra khỏi phòng họp, Nghê Lam nhìn không chớp mắt, đi thẳng về trước như không có người. Người làm việc xung quanh cũng cúi đầu không nhìn cô.

Lúc sắp ra khỏi văn phòng, bỗng nhiên có người hét lên một tiếng, nhảy dựng người lên, điện thoại cũng văng ra ngoài.

Thiệu Gia Kỳ giật nảy mình, vừa mới dừng bước lại gặp một người cũng hét ‘a’ một tiếng như vậy, cà phê đổ ra cả bàn phím. Sau đó lại có mấy người kêu lên, còn có người không hét lên nhưng lại rúm ró người lại, cứ như bị thứ gì trong màn hình dọa sợ.

Thiệu Gia Kỳ nghi ngờ không thôi, nhưng dường như Nghê Lam không phát giác gì, bình tĩnh tiếp tục đi về trước. Thiệu Gia Kỳ nhanh chóng bước theo sau.

Lúc hai người đang đứng trước thang máy chờ thang, Thiệu Gia Kỳ hỏi Nghê Lam: “Những người kia sao thế?”

“Đang xem video em khiêu vũ.” Nghê Lam cộc cằn nói, biểu cảm rất lạnh lùng.

Thiệu Gia Kỳ: “…”

Thang máy tới, Thiệu Gia Kỳ theo Nghê Lam đi vào. Lúc cửa thang máy sắp đóng, Thiệu Gia Kỳ bỗng nhiên đoán ra: “Mẹ ơi, vừa rồi em gõ máy tính một hồi là hack mạng công ty sao?”

Nghê Lam cười lạnh: “Để cho bọn họ xem!”

Thiệu Gia Kỳ: “…” Cô không biết có nên báo tin này cho Lam tổng không? Bạn gái của anh quả thực rất nghe lời, không hề động gì đến tài khoản Weibo, nhưng cô lại ra tay với công ty nhà mình.

Lam Diệu Dương đang họp với mấy vị lãnh đạo cấp cao trên lầu. Cổ Hoắc đang ngồi tại bàn làm việc, các nhân viên khác đều vùi đầu trước máy tính, tạo ra bầu không khí làm việc yên tĩnh.

Cổ Hoắc nói chuyện xong với Thiệu Gia Kỳ, nghĩ đến biểu cảm lúc xem video của Lam Diệu Dương, không nhịn được lại ấn mở video kia xem lại. Tiểu Lam tổng nhìn thấy cái gì mà lại cười dịu dàng? Là lúc Nghê Lam cứng đờ trên khuỷu tay anh, anh nói không cần lo lắng anh không để cô té hay là lúc Nghê Lam xoay mạnh từ đầu ngón tay anh ra ngoài, anh cố gắng kéo cô trở về….

Nghê Lam được kéo trở về, sau đó màn hình đột nhiên hiện ra bộ mặt xanh đen của một ma nữ, miệng mở to toàn máu nhào tới trước mặt, động tác nhanh chóng, hiệu quả chân thực, tựa như muốn lao ra khỏi màn hình cắn anh một cái, máu tươi từ miệng ma nữ kia phun ra, còn có màu xanh xanh vàng vàng không biết là gì, trong nháy mắt tung tóe đầy màn hình…

“A a a!” Cổ Hoắc sợ nhảy dựng lên, Ipad văng ra cửa phòng làm việc của Lam Diệu Dương.

Một vị đồng nghiệp ngồi bên cạnh anh cũng hét lên sợ hãi, ghế làm việc trượt hẳn ra ngoài đụng vào một vị đồng nghiệp khác.

Còn có vài tiếng hét liên tiếp, cả khu làm việc cứ vang lên từng hồi.

Cổ Hoắc kinh ngạc đến ngẩn người.

Cửa phòng làm việc Lam Diệu Dương mở ra, thư ký cuộc họp thò người ra hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có việc gì.” Mấy người cùng đồng thanh.

Giang Húc Hồng không kịp gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương, bà nói chuyện với Nghê lam xong thì Liễu Vân từ toilet đi ra.

Giang Húc Hồng để điện thoại xuống, thấy cảm xúc của Liễu Vân dường như đã ổn định, liền an ủi vài câu.

Liễu Vân hỏi bà: “Lúc đó chị kiên trì bao lâu?”

Giang Húc Hồng ăn ngay nói thật: “Tôi đã chuẩn bị tâm lý cả đời này không từ bỏ, nhưng tình huống của tôi không giống chị.”

“Cũng đúng.” Liễu Vân nói, “Dù sao chị còn có chồng chị ủng hộ.”

Giang Húc Hồng im lặng một hồi, bà không biết nên nói cái gì, sợ nói bậy lại kích động Liễu Vân.

Liễu Vân cũng im lặng, một lát sau bà thở dài nói với Giang Húc Hồng: “Chị có thể đi cùng tôi một chút không?”

“Được.” Giang Húc Hồng thanh toán tiền, đi cùng Liễu Vân ra khỏi quán cà phê.

Hai người cực kỳ quen thuộc đường Hòa Bình. Liễu Vân lững thững bước đi, chỉ vào chỗ mình nhìn thấy bóng người cực kỳ giống con gái Trần Hân: “Chính là chỗ này. Lúc ấy tôi giật nảy mình, liền đứng lại. Lúc nhận ra thì đuổi theo, chỉ thấy bóng nó lẫn trong đám người.”

Giang Húc Hồng khẽ gật đầu, chuyện này bà biết. Bà từng tới xác nhận với Liễu Vân, cũng từng tìm kiếm ở con đường này.

Hai người tiếp tục đi lên phía trước, Liễu Vân lại hỏi bà: “Có phải tôi nên thử đi gặp bác sĩ tâm lý không?”

Giang Húc Hồng trả lời: “Chắc là có thể giúp được. Bất kể…” Bà còn chưa nói dứt lời thì ngưng lại.

“Sao thế?” Liễu Vân hỏi.

Giang Húc Hồng chỉ chỉ con hẻm nhỏ đối diện bên đường: “Ở đó có người….”

Liễu Vân nhìn theo hướng bà chỉ, có một cô gái đang leo ra ngoài cửa sổ tầng ba.

Đường Hòa Bình là khu phố cũ, nhà trong hẻm này cũng thuộc loại cũ xưa, các loại đường ống, cửa có lưới chống trộm, dây phơi quần áo,…. Cô gái kia chính là chui ra ngoài từ cửa sổ bị phá mất lưới chống trộm ở tầng ba, đang dò dẫm phía dưới tìm chỗ đặt chân.

Giang Húc Hồng nhíu mày nhìn, Liễu Vân cũng nhìn chăm chú, sau đó bà đột nhiên chụp lấy cánh tay Giang Húc Hồng: “Đó là, đó là…”

Bà kích động đến không nói ra lời, Giang Húc Hồng chợt hiểu ra. Tuy có chút nhìn không rõ, nhưng bà cũng xem đi xem lại ảnh chụp và video ngắn của Trần Hân lúc còn sống, qua lời nhắc của Liễu Vân, cảm thấy dường như rất giống.

Liễu Vân nhanh chân chạy tới phố đối diện, Giang Húc Hồng kêu to: “Cẩn thận xe.”

Thiệu Gia Kỳ lái xe, đang đưa Nghê Lam về nhà.

Một đồng nghiệp trong bộ phận nghệ sĩ nhắn tin cho cô, nói mạng công ty có vấn đề rồi, máy tính bị trục trặc, sau đó mọi người ném hư hết mấy chiếc điện thoại.

Thiệu Gia Kỳ giả vờ không nhìn thấy.

Nghê Lam vẫn ngồi yên trên ghế lái phụ.

Thiệu Gia Kỳ cảm thấy như vậy cũng không tệ, phẫn nộ trong yên tĩnh vẫn còn hơn nóng nảy ngượng ngùng.

Vừa mới nghĩ như vậy, Nghê Lam bên cạnh liền kêu to một tràng “Aaaaa”, hai chân đạp loạn xạ.

Thiệu Gia Kỳ giật mình, suýt chút nữa lạc tay lái.

“Còn dám quay lén!” Nghê Lam phẫn nộ la lên: “Quay em xấu như vậy!”

“Đừng có dậm chân, đừng có dậm chân…” Thiệu Gia Kỳ cũng kêu to. Mẹ nó động tác này cũng làm cô liên tưởng đến hình ảnh trong video.

Nữ cường mà làm nũng không phải ai cũng chịu được, hiểu không?

Nghê Lam quay đầu trừng mắt với cô.

Thiệu Gia Kỳ sợ Nghê Lam hiểu tiếng lòng mình, nhanh chóng chửi sang chuyện khác: “Não bộ phụ trách phản ứng xấu hổ của em cũng phản ứng quá chậm rồi hả?”

Nghê Lam vẫn nhìn cô chằm chằm.

Thiệu Gia Kỳ ngậm miệng lại.

Nghê Lam hỏi: “Chị cũng xem hả?”

“Xem cái gì? Em đang nói gì vậy?” Giọng điệu Thiệu Gia Kỳ cực kỳ vô tội.

Hi vọng đại não của Nghê Lam có thể khống chế khả năng kích động phạm tội của cô, cô không muốn là người đầu tiên bị giết người diệt khẩu.

Trong xe rất yên tĩnh, không khí hơi lạnh.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Nghê Lam.

Thiệu Gia Kỳ bỗng nhẹ nhàng thở ra, Lam tổng à, anh quá đúng lúc rồi, bạn gái anh quả thực rất cần an ủi, vẫn là anh hiểu cô ấy.

Nhưng người gọi điện là Giang Húc Hồng.

“Dì Hồng. Con không có họp, con đang ở ngoài. Cái gì? Hai người thấy Trần Hân rồi? Là cô ấy sao? Cầm súng à?”

Nghê Lam đang nói điện thoại, Thiệu Gia Kỳ nghe thấy mà tim cứ thót từng nhịp. Mẹ nó, chỉ làm quản lý thôi, ngày tháng có cần phải kích thích thế không?

“Báo cảnh sát chưa? Đừng sợ, một phút nữa tụi con tới!”

Thiệu Gia Kỳ không nhịn được liếc nhìn Nghê Lam.

Nghê Lam cực kỳ có khí thế vung tay lên: “Rẽ phải, đường Hòa Bình, lên ga.”

Thiệu Gia Kỳ: “…”

Gần vậy à? Thật đúng một phút là có thể tới.

Bình luận

Truyện đang đọc