VĂN PHÒNG THÁM TỬ NHỊ LAM THẦN



Lưu Tống đề xuất hiệp trợ, rất nhanh cảnh sát thành phố L đã đồng ý, bọn họ phái người đưa Hoàng Hương Như quay về trấn Lâm Thủy.
Trong lúc chờ Hoàng Hương Như, Lưu Tống và Thẩm Hoa không hề nghỉ ngơi.
Xem lại bản án cũ là quá trình tẻ nhạt lại rườm rà, mà thông tin có ích bọn họ tìm được ít tới đáng thương.

Với một số lượng lớn hồ sơ án cũ mà không có chút manh mối cụ thể là tìm cái gì, giống như mò kim đáy biển vậy.
Ở thôn Đại Hà và trấn Lâm Thủy, hơn 30 năm trước gần như không có quy trình thủ tục nào chính thức.

Sau khi nghiêm trị vụ lừa bán người, từng kiện hồ sơ mới được chỉn chu lại, lúc này mới có rất nhiều hồ sơ vụ án được sửa sang lưu trữ.

Nhưng ghi chép thông tin hồ sơ khó tránh khỏi có sơ sót, lại có rất nhiều nội dung ghi chép không có ích gì với nhóm Lưu Tống, cũng rất khó liên kết mối liên quan giữa các hộ với nhau.
Vì trợ giúp nhóm Lưu Tống tra những việc trước đây, toàn bộ cảnh sát trên trấn đều được triệu tập tăng ca, mà vị sư phụ Dương Đức nói, cảnh sát già Hạ Vũ khoảng gần ba giờ chiều chạy đến sở cảnh sát.
Hạ Vũ là vị cảnh sát già hiểu rõ tình huống trước đây nhất, bao gồm Dương Đức, thì nhóm cảnh sát trẻ tuổi giỏi đều do một tay ông dẫn dắt.

Ông ở bệnh viện thành phố làm phẫu thuật sỏi thận, vốn còn đang truyền nước, buổi sáng nghe Dương Đức nói tình hình liền nhanh chóng chạy về từ bệnh viện.
Hạ Vũ biết Quản Hoài, cũng biết Lưu Đông và Hoàng Hương Như.

Trước đây ông là một cảnh sát trẻ tuổi trên trấn, tràn đầy nhiệt huyết, vì có thể mặc được bộ đồng phục cảnh sát mà rất tự hào.

Nhưng thực tế khiến ông cảm thấy khó khăn, rất nhiều chuyện không quản lý được, không cách nào quản, dân thường còn hung dữ hơn cảnh sát.

Mấy cảnh sát già ba phải đều có kinh nghiệm và đạo lý của họ.
Không ít người từ từ thích ứng với hoàn cảnh, không thích ứng được thì đi.

Hạ Vũ không đi, ông vừa thích ứng hoàn cảnh vừa mong hoàn cảnh thay đổi, cũng cố gắng để thay đổi.

Hạ Vũ từng bị xa lánh, cũng từng bị tiền bối cười nhạo.

Nhưng ông vẫn tập trung vào công việc của mình.

Ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt, huy hiệu cảnh sát sẽ càng ngày càng sáng, Hạ Vũ vẫn luôn tin là vậy.
Về sau, toàn bộ mọi thứ thật sự đã khác.
Có thay đổi lớn, cũng có thay đổi từ từ.
Hạ Vũ rất nhiệt tình.

Thay đổi là một quá trình gian nan, nhưng ông vui vẻ.
Ngày Hạ Vũ đến bệnh viện thành phố làm phẫu thuật, nhóm Thẩm Hoa vừa tới.

Hạ Vũ cũng không biết thượng cấp ở tỉnh lân cận muốn tới làm gì, nhưng hôm nay nhận điện thoại của Dương Đức, hiểu rõ được tình huống, Hạ Vũ không thể tiếp tục ở bệnh viện nữa.
Hạ Vũ nhổ dây truyền nước, nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, gọi xe đi đến trấn.

Lúc ông tới văn phòng, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, trên trán toàn là mồ hôi.


Dương Đức nhanh chóng kéo ghế cho sư phụ.
Hạ Vũ vừa áy náy vừa nói với nhóm Lưu Tống: “Xin lỗi, tôi bệnh không đúng lúc, làm chậm trễ vụ án rồi.”
Lưu Tống vội khoát tay khách sáo, đồng nghiệp của Hạ Vũ rót nước cho ông.
Hạ Vũ thở dốc một hơi, nói: “Tôi có ghi chép lại tình hình trước đây của thôn Đại Hà.

Cụ thể mọi người muốn điều tra cái gì?”
Thẩm Hoa cẩn thận nói lại một lần tình tiết vụ án và phương hướng điều tra cho Hạ Vũ, đang nói thì con gái Hạ Vũ đưa ghi chép tới.
Đó là một cái rương lớn, con gái và con rể Hạ Vũ cùng đưa tới.
Hạ Vũ mở rương ra, bên trong là sổ cũ xếp chỉnh tề, gáy sổ và bìa đều ghi rõ năm và tên các loại.
“A Ngọc kia tôi rất ấn tượng.” Hạ Vũ lật từng quyển sổ ghi chép, “Tôi không biết tên bà ta, tôi còn phải tra từ điển.

Tìm được rồi, chỗ này.

Tên bà ta là Hám Nhiễm Ngọc.”
Hạ Vũ rút ra một quyển sổ: “Trong chữ Môn có một chữ Cảm (dũng cảm), đầu là chữ Thảo, phía dưới là Nhiễm (mặt trời từ từ dâng lên).”
Hạ Vũ nhanh chóng đem sổ ghi chép năm đó ghi xem một lần, tìm tới phần ghi chép Hám Nhiễm Ngọc.

Ông chỉ vào nội dung nói: “À, đúng rồi, chỗ này, tôi ghi lại chuyện của bà ta.

Bà ta bị bán vào thôn Đại Hà năm 80, năm đó mới 15 tuổi.

Lúc đầu tôi hỏi, năm 81 có trốn một lần, năm 83 lại trốn một lần nữa, nhưng cũng có người trong thôn nói trốn mấy lần, chỉ nói không rõ cụ thể quá trình.”
Hạ Vũ cầm quyển sổ đưa cho Thẩm Hoa.
Lưu Tống và Thẩm Hoa cùng nhau xem.

Giấy trên sổ đã ố vàng, nhưng không có dấu vết ẩm mốc.

Nhìn thấy được là chủ nhân rất chú ý bảo vệ chúng.

Chữ viết bên trong nhanh, hơi loạn, nhưng sắp xếp chỉnh tề, có thể thấy rõ, hẳn là đã sửa sang chép lại một lần.
Có năm phần liên quan đến Hám Nhiễm Ngọc trong sổ ghi chép của Hạ Vũ.

Tất cả đều là tư liệu ông ghé thăm người dân ở thôn lưu lại.

Mỗi một thông tin đều ghi rõ năm nào ngày nào và hỏi ai.

Cách viết rất nhất trí, tên người hỏi chuyện có ghi mấy người, cái nào nghi vấn đều ghi chấm hỏi ở phía sau.
Trong sổ ghi chép, năm 90 Hạ Vũ có gặp Hám Nhiễm Ngọc một lần, cũng là lần duy nhất gặp trực tiếp bà ta.

Lúc ông hỏi tên thì bà ta nói cho ông cách viết như thế nào nhưng cười nhạo ông: “Hỏi tên để làm gì, hỏi chữ làm gì, anh có biết chữ không? Tôi không thiếu đàn ông.”
Lúc đó Hạ Vũ nói rõ mình là cảnh sát, muốn hỏi nhà bà ta ở đâu, nhưng còn chưa dứt lời thì sắc mặt Hám Nhiễm Ngọc đã thay đổi khi nghe ông nói là cảnh sát: “Cảnh sát toàn là đồ xấu xa.

Cút ngay, đừng có nói chuyện với tôi, anh sẽ hại chết tôi.”
Hám Nhiễm Ngọc nói xong thì nhanh chóng quay đi.

Về sau Hạ Vũ ghi chép đoạn đối thoại, ghi chú: Ý thù địch rất nặng, phía sau vẽ dấu chấm hỏi.

Thời gian ngày 3 tháng 9 năm 90.
Hạ Vũ tiếp tục lục cái rương, lấy ra một quyển sổ khác: “Hoàng Hương Như ở quyển này.

Bà ta vẫn ở lại trong thôn, về sau dời thôn cùng về đây.

Lúc nhân viên giải cứu buôn người bà ta một mực không muốn đi, nói hai đứa bé đều ở đây, đây là nhà của bà.

Mẹ bà ta có đến, nhưng Hoàng Hương Như cũng không đi.

Về sau mẹ bà ta không đến nữa.

Lúc tôi chỉnh sửa lại, ghi chép mấy người như Hoàng Hương Như là một nhóm.”
“Hám Nhiễm Ngọc thuộc nhóm nào?” Thẩm Hoa hỏi.
“Vụ án chưa giải quyết.” Hạ Vũ nói: “Chỉ là cá nhân tôi ghi rõ ở đây.

Năm 93 lúc đại thanh tra, Hám Nhiễm Ngọc đã mất tích rồi.

Người trong thôn đều nói đã chết.

Tôi đã hỏi hết những người có thể hỏi..” Hạ Vũ nhìn thoáng qua quyển sổ trên tay Thẩm Hoa, “Ừm, chỗ này có ghi, tôi hỏi người trong thôn, người cuối cùng nhìn thấy Hám Nhiễm Ngọc là Hoàng Hương Như.

Thời gian mất tích là tháng 9 năm 90, lúc đó đã ba năm rồi, Hoàng Hương Như nói ngày tháng cụ thể bà ta không nhớ.

Buổi sáng Hám Nhiễm Ngọc ra khỏi nhà họ Lưu, sau đó không trở về nữa.

Khi đó, bé thứ hai của Hoàng Hương Như được hai tuổi, thai thứ ba bị sẩy không lâu sau.”
Lưu Tống đọc thấy đoạn ghi chép này.

Đằng sau Hạ Vũ còn viết: Vì đã nói chuyện với cảnh sát???
Sau đó Hạ Vũ liền hỏi dò người dân trong thôn về Hám Nhiễm Ngọc.

Nhưng lúc đó chính phủ đại thanh tra tình huống buôn người ở thôn Đại Hà, người dân trong thôn nói ít được thì bớt nói, có thể không nói thì không nói.

Hám Nhiễm Ngọc này đã mất tích ba năm, người dân trong thôn đương nhiên không thừa nhận có người này.


Mà Hoàng Hương Như sau này cũng đổi lời, nói không nhớ mình đã từng nói.

Người thân trong nhà từng người ra đi, bà ta không nhớ rõ nữa.
Nếu không phải Hạ Vũ từng gặp qua người thật, đã từng ghi chép, chỉ sợ Hám Nhiễm Ngọc này thật sự không có ghi chép gì trong hồ sơ chính phủ.
Cũng may Hạ Vũ không hề từ bỏ, ông liệt kê những người cùng tình huống này ở trong thôn thành một sơ đồ, sửa sang lại thăm hỏi và ghi chép, mỗi năm đều ghé vào thôn hỏi một chút.
Hạ Vũ lấy báo cáo tên Hám Nhiễm Ngọc, ông cảm thấy tên người này rất đặc biệt, có lẽ trong vụ án mất tích sẽ có ghi chép của bà ta.

Người nhà bà ta, cha mẹ khẳng định vẫn đang tìm.

Nhưng những năm gần đây ông đã tra kho dữ liệu liên quan rất nhiều lần, nhưng không tìm được ghi chép mất tích nào tương ứng.
Hạ Vũ lấy ra hết ghi chép lúc ông còn làm nhân viên.

Lưu Tống, Thẩm Hoa và mấy người khác cuối cùng đã hiểu rõ tình hình của Hám Nhiễm Ngọc.
Hám Nhiễm Ngọc ở thôn Đại Hà 10 năm, 15 tuổi tới, 25 tuổi mất tích.

Vì mãi không sinh con, lại mấy lần muốn bỏ trốn, tình cảnh bà ta ở trong thôn cực kỳ thảm.

Năm 81, 83, hai lần bà ta trốn đi đều bị bắt lại, vẫn là Quản Hoài xử lý, Quản Hoài không lập hồ sơ, xử lý theo tranh chấp gia đình, đưa thẳng Hám Nhiễm Ngọc về nhà họ Lưu.

Tình huống này là sau khi Quản Hoài về hưu, Hạ Vũ có hỏi người già trong thôn, ông ghi lại trong sổ.
Trước đây người già trong thôn còn nói Hám Nhiễm Ngọc còn ô uế với rất nhiều đàn ông trong thôn, Hạ Vũ vẽ một dấu chấm hỏi đằng sau, viết hai chữ ‘cưỡng hiếp’.

Hạ Vũ ghi lại tên những người kia.
Triệu Hưng, Kim Hậu, Trần Giang, Trần Quảng Sinh.
Còn có vài cái tên, Hạ Vũ đều đánh dấu chấm hỏi phía sau.

Ông không thể xác định được thật giả.
“Không phải ô uế.” Hạ Vũ cũng đọc thấy nội dung ghi chép của mình, ông rất nghiêm túc: “Với tình cảnh của bà ta, chính là bị cưỡng hiếp.

Bốn người này, Trần Quảng Sinh đã chết, ba người khác mất tích, con số sau đó là năm bọn họ mất hoặc mất tích, bọn họ đều không ở trong thôn.”
Lưu Tống nhìn, đều là những năm 90, 93 rời đi.
“Nếu như tôi cho anh xem mấy tấm hình, anh có thể nhận ra Hám Nhiễm Ngọc không?” Lưu Tống hỏi.
Hạ Vũ lắc đầu: “Không thể, tôi không nhớ rõ dáng dấp của bà ta.” Liên quan đến tướng mạo, ông chỉ ghi lại trong sổ một câu: Diện mạo thanh tú, rất có khí chất.

“Tôi chỉ gặp bà ta một lần.

Thời gian đã lâu, tôi hoàn toàn không còn ấn tượng gì.”
“Đây là Kim Hậu, chính là Kim Thụ Bồi trong vụ án của chúng tôi.

Ông ta đổi tên, đổi thân phận.” Lưu Tống nói.
“Kim Hậu từng là bá chủ một phương trong thôn, trước đây là người dẫn người ngoài thôn vào.

Đôi khi còn đưa phụ nữ mang thai và con nít làm mồi nhử yểm trợ cho ông ta.

Bốn người này đều giống nhau, làm không ít chuyện xấu.

Còn Triệu Hưng này, cũng vang danh dữ dội trong thôn.

Mỗi lần bọn họ kết bè kết đảng bên ngoài, A Ngọc lúc nào cũng bị họ lôi theo.” Hạ Vũ nói, “Đáng tiếc Quản Hoài đã chết, ông ta biết rõ thôn Đại Hà hơn tôi.

Trước đây ông ta cắm chốt ở đây, tôi chỉ là bổ sung sau, chỉ dò hỏi từng chút.”
Lưu Tống nhìn cái rương lớn của Hạ Vũ, lại xem sổ ghi chép trên tay.

Ngoại trừ Hám Nhiễm Ngọc, ông còn ghi chép tài liệu của những người phụ nữ khác, vì muốn tìm ra nhà của họ.

Còn một phần hồ sơ cục cảnh sát, đều là những tình huống nhân viên cảnh sát địa phương vào từng nhà dò hỏi điều tra ra được.
“Vất vả rồi.” Lưu Tống rất xúc động.
“Không không.” Hạ Vũ vội vàng khoát tay, “Chuyện nên làm.

Có thể làm tốt hơn nữa.

Tôi tính làm mấy bộ ghi chép này thành bản điện tử, nhưng cứ dây dưa mãi.

Tôi cũng già rồi, giờ bọn Dương Đức mới làm tốt được, mạnh hơn thời chúng tôi.

Quả thực trước đây…” Hạ Vũ dừng một chút, thở dài “Có rất nhiều tiếc nuối.”
Lịch sử ám muội của thôn Đại Hà, vùng đất này để lại quá nhiều đau khổ, máu và nước mắt.
Lưu Tống vỗ vỗ quyển sổ, lại chỉ chỉ vào máy tính của cục cảnh sát, “Tôi cần hồ sơ và tư liệu hộ tịch của tất cả đàn ông có liên quan đến Hám Nhiễm Ngọc, còn hình của bọn họ nữa.

Nhất là bốn người kia, có từng tham gia mua bán và phạm tội khác không.”
Dương Đức vội vàng nói: “Cái này có, có thể tra được.”
Lưu Tống nói: “Đối chiếu với những gì đã hỏi trong thôn hôm nay, không quan tâm có chứng thực hay không đều cần hình ảnh và tư liệu cá nhân.”
“Được.” Dương Đức đi xử lý ngay.
Nửa tiếng sau, Âu Dương Duệ nhận được tài liệu hộ tịch Lưu Tống gửi tới: Triệu Hưng, Kim Hậu, Trần Giang.
Kim Hậu đã chết.
Triệu Hưng và Trần Giang, trong hai người này có một người có hiềm nghi rất lớn.
Âu Dương Duệ và Lưu Tống nói chuyện qua điện thoại, hai người nói rõ tình hình điều tra bên trấn Lâm Thủy.

Lưu Tống nói cho Âu Dương Duệ ông đã sắp xếp để tổ chuyên án bên cảnh sát tỉnh đi nhận diện Tống Xương và mấy nhân viên đi tù của Kim Dương, ông nói Âu Dương Duệ nhanh chóng theo sát, xem có thể cạy miệng được Dương Hiểu Phương, Tiểu Hồng hay đám người bên Kim Khổng Tước không.
Hạ Vũ vẫn còn lật quyển bút ký trân quý kia, nhưng không tìm được gì hơn.

Ông nói: “Đáng tiếc không còn cách nào tìm được tư liệu của Hám Nhiễm Ngọc.


Lúc trước tôi đã thử rồi.

Lúc họ bị lừa bán tới, rất nhiều thẻ căn cước bị đốt, trong thôn đề phòng họ chạy trốn.

Hám Nhiễm Ngọc cũng vậy.

Nghe nói lúc bà ta tới tất cả đồ tùy thân đều bị đốt.

Lúc nào bà ta cũng muốn trốn, mấy người dân khác trong thôn không dám đến gần, sợ bị đánh.

Tôi đã thử hỏi không ít người, không ai biết lai lịch của bà ta.

Trong thôn có rất nhiều người bị lừa tới đây nhưng lại không muốn rời đi, sau đại thanh tra thì bổ sung hộ tịch.

Khi đó Hám Nhiễm Ngọc lại không còn.”
Lưu Tống nói: “Không sao, chúng tôi còn một nhân chứng.”
Hoàng Hương Như.
Hoàng Hương Như đến lúc gần chín giờ tối.

Sắc mặt bà lộ vẻ mệt mỏi, không được tốt, tướng mạo trông có vẻ già hơn tuổi thật, cả người toát lên sự âm u chết chóc.
Lúc bà nhìn thấy Hạ Vũ thì mắt mở to, bà còn nhớ rõ ông.
Nhưng bà không biểu hiện bất kỳ điều gì, bà treo vẻ mất kiên nhẫn và bất mãn trên mặt.

“Không phải đã nói là không nhớ gì sao?”
Thẩm Hoa nói: “Muốn hỏi lại chị chuyện về cô Ngọc.”
Mặt Hoàng Hương Như cứng đờ.
“Hám Nhiễm Ngọc.” Lưu Tống nói.
Hoàng Hương Như điều chỉnh lại tư thế ngồi, vẫn là câu nói kia: “Tôi không nhớ rõ nữa.”
“Hẳn là nhớ được.

Là cô ấy đưa chị về.

Hai người còn sống chung ở nhà họ Lưu năm năm.”
Hoàng Hương Như im lặng hồi lâu, lại nói: “Không nhớ rõ.”
“Cô ta gạt chị tới đây, thay đổi cuộc đời chị, vậy mà chị không nhớ gì sao?” Lưu Tống nói.
Hoàng Hương Như bóp bóp tay, sau đó đặt dưới đùi.
“Chị tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Anh, học tới năm 2, thành tích xuất sắc, còn hai năm nữa đã tốt nghiệp.

Nếu như không gặp phải Hám Nhiễm Ngọc, hẳn là chị đã thuận lợi tốt nghiệp xong ở lại thành phố lớn đi làm, làm văn phòng, bây giờ có lẽ là quản lý.

Nhưng chị bị giam cầm ở nông thôn xa xôi, bị ép gả cho đàn ông nông thôn không quen biết, sinh ra những đứa con quấn chặt với đời mình.

Bán mặt cho đất, cuộc sống khốn khổ.

Cha mẹ chị đến đón nhưng chị không còn mặt mũi về nhà, không dám về nhà.

Chị bị xã này thôn này vây khốn.

Tới giờ, các người chỉ có thể một nhà mở tiệm tạp hóa, làm công ở nhà hàng.

Cuộc đời của chị bị Hám Nhiễm Ngọc hủy rồi.

Chị không hận cô ta sao? Không nhớ rõ cô ta sao?”
Hoàng Hương Như cắn chặt răng, dùng sức đến nỗi thấy môi đều đang run.
Lưu Tống lấy ra bốn tấm hình, bày ra trước mặt Hoàng Hương Như.

“Tôi muốn chị nhận diện, ai là A Ngọc?”
Hoàng Hương Như không khỏi cúi đầu, chăm chú xem bốn tấm hình.

Đó là bốn tấm hình chụp gương mặt của phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi.

Hoàng Hương Như xem một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở một tấm trong đó.
Các bà sinh cùng một năm.
Nhưng nhìn tấm hình này, hiển nhiên bà ta sống tốt hơn mình nhiều.

Bà ta nhìn qua trẻ hơn mình, đẹp hơn mình.
Hoàng Hương Như đột nhiên thét lên phẫn nộ, bà quét tay qua bàn, bốn tấm hình rớt xuống đất, bà đấm bàn, lớn tiếng hét, cuối cùng phủ phục xuống bàn gào khóc.


Bình luận

Truyện đang đọc