VĂN PHÒNG THÁM TỬ NHỊ LAM THẦN



Nhà kho 32 khu Tây Nam B.
Tiền Ngọc Đức chờ Hàn Châu phát cáu xong thì nói với Liễu Vân: “Được rồi, Hàn Châu đã chứng minh bản thân rồi.

Việc này dừng ở đây.

Bây giờ, bà đi đường bà, Hàn Châu giao cho tôi xử lý.”
Liễu Vân cười cười: “Hàn Châu quả thực chứng minh bản thân rồi, cậu ta là người của cảnh sát.”
Bà vừa dứt lời, ở chỗ xa bỗng nhiên vang lên vài tiếng.
Toa xe chấn động, đèn treo trên trần nhà kho lắc lư mạnh.
Mặt Tiền Ngọc Đức trầm xuống, mắt nhìn về phía Hàn Châu và Mẫn Lương: “Xảy ra chuyện gì?”
Mẫn Lương cũng trừng mắt về phía Hàn Châu.
Hàn Châu kinh ngạc, nhưng anh nhìn Liễu Vân.
Liễu Vân nói: “Tôi nói rồi cậu ta là người của cảnh sát.

Trên người cậu ta có máy nghe lén.”
“Không thể nào, tôi đã tìm rồi.” Mẫn Lương nói.
“Vậy có khả năng trên người cậu, cậu sờ thử xem.” Liễu Vân nói.
Mẫn Lương vô thức sờ lên túi, sau đó hắn ta thật sự tìm thấy một cái máy nghe lén nhỏ như tiền xu trong túi quần của mình.
“Bồ câu bại lộ rồi.” Quan Phàn siết tay lại.

“Liễu Vân cũng thế.” Viên Bằng Hải nói, “Bà ta cho nổ xe, coi như không có cảnh sát theo dõi Hàn Châu thì cũng dẫn cảnh sát tới rồi.

Điều động toàn bộ cảnh lực, rút toàn bộ người ở hiện trường đi.

Âu Dương Duệ nói đúng, Kền kền là kẻ có tâm ăn miếng trả miếng cực mạnh, mỗi một vụ đều vì trả thù.

Liễu Vân chính là Kền kền, chỗ này là nơi trả thù cuối cùng của bà ta.”
“Chim Đầu rìu báo cáo, tài xế xe lớn chạy trốn rồi.” Giọng Nghê Lam truyền đến trong kênh.

“Khoang xe vẫn chắn ở cửa nhà kho, nhưng tài xế chạy rồi.”
Nhóm cảnh sát cũng nhìn thấy hình ảnh trong camera Nghê Lam lắp được.
Nghê Lam nói: “Bọn họ không có ý định rút lui à? Tiền Ngọc Đức sao có thể đồng ý?”
“Đội trưởng Từ.” Viên Bằng Hải nói với Từ Cương: “Nhanh chóng khai thông đường.” Liễu Vân quả thực định dùng cách chết hết cùng nhau.
Từ Cương nói: “Rõ, hiện tại đang xử lý.”
“Tài xế chạy về hướng khu C.” Nghê Lam nói.
“Khu C đang sửa chữa, bịt lại sàn gác.

Trước mắt dùng chung cửa ra với khu A.” Quan Phàn nhanh chóng trả lời.

“Nếu như hắn không phải chạy lung tung do chưa quen thuộc tình huống thì là do biết tuyến đường gì mới.”
“Tôi đi bắt hắn hỏi một chú.” Nghê Lam xoay người nhảy từ đường ống xuống, cô bám vào tường, ẩn thân hình mình đi, hạ giọng nói: “Tôi sẽ không kinh động nhà kho số 32.”
“Được.” Viên Bằng Hải phê chuẩn hành động.
Nghê Lam bám tường đi tới gần chỗ tên tài xế, cô phải đợi hắn đi xa tầm nhìn nhà kho số 32 mới ra tay, cô chờ, cảm thấy thời cơ phù hợp, đang tính lao ra bỗng nghe một tiếng xé gió, tên tài xế bỗng nhiên dừng lại, ngã xuống đất.
Trong nháy mắt Nghê Lam lùi vào sát tường, ngẩng đầu quan sát.
“Tay bắn tỉa.”
Nhóm cảnh sát đang nghe lén còn chưa kịp hiểu ra, lại nghe Nghê Lam nói tiếp: “Tài xế bị bắn chết.

Lặp lại, tài xế bị bắn chết.”
Từ Cương: “!!!”
“Em bị phát hiện rồi sao?” Quan Phàn vội hỏi.
“Chắc chưa.” Nghê Lam lùi về phía chân tường.
Từ Cương: “Từ hướng nào?”
“Không rõ lắm.” Nghê Lam móc ống nhòm mini ra quan sát bốn phía, “Ở vị trí của tôi giờ nhìn không thấy ai.

Nhưng nếu có cảnh sát xông tới gần nhà kho số 32 sẽ nằm trong tầm bắn của hắn.”
Từ Cương nhíu chặt mày, thông báo vào tần số có tay bắn tỉa cho nhóm đặc công bên kia.
Nghê Lam nhìn tài xế một chút, mặt hắn đang hướng về phía cô.


Cô lấy điện thoại ra chụp mặt hắn, gửi cho trung tâm chỉ huy.

“Có thể điều tra thêm thân phận của hắn.”
“Nhận được.” Quan Phàn đáp lại, đưa ảnh cho nhân viên cảnh sát tương ứng.
Trong kho hàng.
Mẫn Lương giẫm nát máy nghe lén.
Một nhân viên phụ trách máy nghe lén báo cáo: “Tín hiệu máy nghe lén đã mất.”
Viên Bằng Hải im lặng, bọn họ không còn cách nào.
Tiền Ngọc Đức nhìn Hàn Châu, ánh mắt rất nguy hiểm.
Hàn Châu lắc đầu: “Tôi không có cách nào giải thích, cơ bản tôi không biết thứ này.

Bây giờ cũng không phải lúc giải thích, bất kể bọn họ cho nổ cái gì, khẳng định cảnh sát đang trên đường đến rồi.”
“Trói nó lại.” Không đợi Tiền Ngọc Đức nói, Liễu Vân đã mở miệng trước.
Tiền Ngọc Đức không phản đối hai đề nghị này, ông ném ra một sợi dây to nói: “Mang theo nó, chúng ta đi.”
Mẫn Lương thô lỗ chụp Hàn Châu lại, bẻ hai tay anh ra phía sau lưng, lấy sợi dây vừa quấn vừa thắt, buộc chặt lại.
Hàn Châu không giãy dụa, nhưng anh nói lớn với Tiền Ngọc Đức: “Chú Tiền, chú đừng tin bà ta.

A Sinh bắt cóc bà ta chỉ để che mắt, lúc đó nó cũng lén thả máy nghe lén vào người Nghê Lam, đây là chiêu bọn họ quen dùng.

Không phải tôi.”
Tiền Ngọc Đức nhìn chằm chằm Hàn Châu, nói với Mẫn Lương: “Dẫn nó ra…” Lời còn chưa nói xong, Liễu Vân bỗng nhiên móc ra một khẩu súng, bắn liền ba phát.
Phát đầu tiên ngay chính giữa đầu Tiền Ngọc Đức, hai phát khác bắn vào ngực Mẫn Lương.
Tiền Ngọc Đức bỗng ngã xuống.

Mẫn Lương không thể tin nổi, lắc lư, cũng ngã xuống, vừa khéo đè xuống người Hàn Châu.
Một con dao lò xo nhỏ rơi từ trong túi hắn ra.
Hàn Châu giãy dụa, đẩy thi thể Mẫn Lương ra ngồi dậy, anh giật mình trừng to mắt, hét với Liễu Vân: “Bà điên rồi sao!”
Họng súng Liễu Vân chĩa vào anh.
Hàn Châu ngậm miệng, anh trừng mắt nhìn khẩu súng, sau đó ánh mắt chuyển từ khẩu súng sang mặt Liễu Vân.
Liễu Vân nhìn nét mặt của anh, tựa hồ đang chờ anh phản ứng.
Hàn Châu không phản ứng, mặt không chút biểu tình.
Liễu Vân nhảy từ khoang xe xuống.
Hàn Châu giãy dụa đứng lên, suýt chút nữa đạp phải thi thể Mẫn Lương.

Anh lui về sau, Liễu Vân vẫn cầm súng chỉa vào anh.

Hai người giằng co trong mấy bước, cuối cùng Liễu Vân chỉ chỉ vào một cái ghế trong nhà kho: “Cậu ngồi xuống.”
Hàn Châu chần chờ một chút, rồi ngồi xuống.

Súng của Liễu Vân không có dụng cụ giảm thanh.

Ba tiếng súng vang lên kia làm Nghê Lam kinh ngạc.
“Trong kho hàng có ba tiếng súng vang lên.” Nghê Lam báo cáo cho trung tâm chỉ huy.

Cô chờ một hồi lại báo cáo: “Không có ai đi ra.

Không có tài xế, không có ai rời đi.”
Đã không còn máy nghe lén, không ai biết được bên trong xảy ra chuyện gì.
Nghê Lam cân nhắc một chút vị trí và tình huống hiện tại của mình, sau đó cô nói: “Tôi đi tìm tay súng bắn tỉa kia.”
“Chim Đầu rìu!” Từ Cương vội nói: “Trước mắt cô là hậu viện duy nhất gần Bồ câu, tốt nhất cô đừng đi.”
“Mẹ nó tôi đây còn không có hậu viện, tôi hỗ trợ không nổi cho anh ta.” Nghê Lam nói: “Trong nhà kho kia có súng.

Tôi muốn đi vào thì phải lái chiếc xe kia đi, hoặc chen vào từ trần xe, gầm xe, bên cạnh xe.

Làm sao cũng thành bia ngắm.

Hơn nữa còn một tên bắn tỉa đang canh chừng, tôi không cách nào tiếp cận được.

Hàn Châu biết tình cảnh của mình, anh ta ôm quyết tâm hi sinh mà đi.

Nhiệm vụ của anh ta là dụ Kền kền ra, mà nhiệm vụ của tôi là định vị vị trí của anh ta, để các người có thể bắt Kền kền.

Bây giờ nhiệm vụ của tôi với anh ta đều hoàn thành rồi.

Tôi tính đi giúp loại trừ chướng ngại trên đường cho mấy người, các người lăn vào đây nhanh đi, mẹ nó.

Nếu như Bồ câu chết rồi, đừng để anh ta chết vô ích.”
Trong tần số truyền tin im lặng tĩnh mịch.
Cuối cùng Từ Cương phát ra tiếng nặng nề: “Hiểu.”


Bình luận

Truyện đang đọc