VẦNG SÁNG BẠCH HÓA CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Lạc Minh Xuyên cảm thấy rằng, y rơi xuống vực đen, phía dưới chính là Vực Vẫn Tinh có vào không có ra, nói thế nào cũng không sống nổi.

Nhưng tất cả những chuyện này này quá mức chân thực, tâm mạch đau nhức, máu dần trôi đi, thân thể cứng lạnh, gió to lạnh lẽo, căn bản không giống như ở trong mộng.

Thế nhân nói Vực Vẫn Tinh là nơi mà ánh sáng chẳng thể chiếu đến, là cảnh kỳ mà trời lưu lại cho con người sau thiên kiếp. 

Có lẽ chỉ có những người đứng ở trên đỉnh của thế giới mới biết dưới vực sâu ấy là cái gì.

Nhưng y phát hiện mình vẫn còn có ý thức sống sót. Chỉ là không cảm giác được tất cả những thống khổ của thân thể.

Thần hồn không hề tiêu tan, vẫn còn ở trong người.

Nhưng y lại có thể đứng bàng quang như những người khác, nhìn xuống dưới tối, từng đợt tử khí ngưng tụ thành thực thể, bắt đầu cắn nuốt, ăn thi thể của y.

Lúc này y mới biết, hóa ra trên cõi đời này thật sự có ma vật sinh ra ở nơi cực âm, nuốt chửng máu thịt.

Bất ngờ thay, thân thể vốn đã ngừng thở, lại mở mắt một lần nữa.

Đồng tử đen kịt như mực, trông tựa như là Vực Vẫn Tinh sâu không thấy đáy. Không có chút tình cảm của nhân loại.

Đáy lòng Lạc Minh Xuyên đột nhiên phát lạnh. Trực giác nói cho y biết, chuyện kế tiếp, là chuyện y tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

Quả nhiên, thân thể của y đứng lên.

Sau đó há mồm ăn những ma vật đó.

Y không ngừng cắn nuốt, sắc mặt từ hờ hững biến thành thỏa mãn, tựa như là đói bụng trăm ngàn năm, rốt cuộc cũng đã được ăn món ăn hợp ý.

Thân thể này, đã không còn là loài người.

Y đi dưới vực sâu, ma vật tập trung ở bên cạnh càng ngày càng nhiều, có ma vật đã mở thần trí, nằm rạp tại dưới chân y. Sau khi y ăn no, thì đưa sức mạnh dư thừa cho những ma vật đó.

Trong Vực Vẫn Tinh không có ngày đêm, không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian dài dằng dặc. Y chỉ phất tay áo mà gió dữ đã dâng lên, thân hình bay lên thuận theo gió, cũng mang theo vô số ma vật ra vực sâu.

Mà ở một bên vực, là hàng ngàn hàng vạn ma tu đang chờ đợi. Ánh chiều tà đỏ quạch như máu, chiếu rọi dấu hiệu khác nhau của các Ma cung trên những lá cờ bay phần phật trong gió Tây. Nhìn từ xa là một mảnh đen kịt, không nhìn thấy điểm cuối.

Y đứng trước vạn người. Ánh sao trốn đi, núi cao dấu dáng, mười hai cung Ma đạo không ai không thần phục.

Mọi người lần lượt quỳ xuống như thủy triều, ở giữa tách ra một con đường cho y đi, tiếng hô rung động khắp nơi, “Cung nghênh ngô chủ thánh giá trở về —— “

Lạc Minh Xuyên lúc này rốt cuộc cũng biết, chuyện đáng sợ nhất, không phải là sư đệ không tin y.

Mà là y vốn là một tên ma đầu.

Mài răng hút máu, giết người như ma.

Sắp sửa mang sự hủy diệt và tội ác tới thế gian này.

Nỗi tuyệt vọng vô tận nhấn chìm y.

Lại mở mắt ra lần nữa, y đang đứng ở phía trước một tấm gương lớn.

Trong gương phản chiếu mặt mũi tái nhợt của y. Nhưng mà ngũ quan góc cạnh càng thêm sắc bén, sắc mặt kiêu ngạo mà lạnh lùng.

Trường bào màu đen buông thả có phù văn màu vàng phức tạp. Chỉ đứng ở nơi đó thôi, đã sinh ra ánh hào quang không thể lại gần. Nhưng lại là ánh hào quang màu đen.

Lạc Minh Xuyên bình tĩnh lại, y mở miệng nói, “Ngươi không phải là ta.”

Người trong gương có âm thanh trầm thấp, “Tại sao lại không phải?”

Lạc Minh Xuyên nói, “Ta không phải là Ma tôn.”

“Ai tin?”

“Sư đệ tin.”

Người trong gương nở nụ cười, “Hắn không tin, rồi sẽ muốn giết ngươi. Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, trước đó trong bí cảnh Tử Tiêu, tại sao hắn lại bài sát trận ‘Huỳnh Hoặc Thủ Tâm’.”

“Chỉ là hiểu lầm mà thôi, sư đệ bị người khác đầu độc, chấp niệm quá sâu mà đi nhầm đường lạc lối… Vốn là lỗi của ta.”

“Buồn cười. Ngươi cho rằng chỉ dùng Già Lan đồng thuật là đã hỏi được sự thật? Hắn vốn không nên biết ngươi có đồng thuật, nhưng trong Phật điện Hưng Thiện tự, sao hắn lại chẳng có chút kinh ngạc nào?”

Đúng vậy. Y chưa bao giờ nói chuyện này với sư đệ.

Bởi vì này công pháp có mấy phần quỷ quyệt, cho dù là lúc giao đấu ở Chiết Hoa hội, hắn cũng chỉ sử dụng khi người bên ngoài không nhìn thấy được tình hình chiến đấu trên đài. Trong Phật điện là lần đầu y sử dụng nó trước mặt sư đệ, nhưng sư đệ giành nói trước, “Hoàn toàn là nói bậy! Già Lan đồng thuật là pháp môn của Hưng Thiện tự các người!”

Chuyện này không đúng.

Người trong gương liền cười rộ lên, tiếng cười như ma âm lả lướt, “Ngươi còn không biết nhỉ, trong đêm kết thúc khóa học ở học phủ đó, vốn chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nếu ngươi không tin, ta có thể đưa ngươi trở về lúc đó để xem tận mắt… Chẳng qua là sư đệ của ngươi có cách mê hoặc hồn phách người khác lợi hại hơn cả ngươi, vẫn cứ luôn khiến ngươi cảm thấy có lỗi với hắn.”

Lần này Lạc Minh Xuyên cũng cười.

Y phát hiện suy nghĩ vừa rồi của mình, lại bị lời nói của người này khống chế, thật sự là hoang đường. Y nắm Trầm Chu kiếm trong tay, thoáng chốc suy nghĩ đã rõ ràng hơn rất nhiều.

Người trong gương thấy y cầm kiếm, cũng không phản đối, “Ngươi cảm thấy ngươi có thể giết được ta…”

Lời còn chưa dứt, Lạc Minh Xuyên rút kiếm đâm qua tâm mạch của mình!

Máu tươi nóng chảy ra!

“Sư đệ ta ra làm sao, ngươi không có tư cách phán xét.”

“Rầm —— “

Ảnh trong gương vỡ vụn.

Phật đường xuất hiện lần nữa.

**********

Ân Bích Việt cảm thấy mình có thể miễn cưỡng chuyển động, bởi vì trời đất bốn phía quay cuồng, sau một khắc lại phát hiện căn bản là không phải.

Mà là hắn bị người ôm ngang lên, đi về phía điện ở sau đại điện.

Một đường có ánh nến chiếu sáng, rơi trên mặt mũi của người kia, tạo thành một cái bóng hình quạt dưới đôi mi dày.

Nhiệt độ lạnh như băng như là muốn ngấm vào bên trong xương thịt. Từng phút từng giây nhắc nhở hắn, cho dù là có khuôn mặt tương tự, nhưng người này cũng không phải là sư huynh.

Cái ôm của sư huynh rất ấm áp, bất kể là cái đêm say rượu hay là dưới ngày hè nắng chói cùng dìu nhau, cái ôm ấy vẫn luôn ôn hòa ấm áp như nắng xuân.

Bên trong điện có tầng tầng trướng vải rủ xuống, hình như còn có đốt lò hương, hơi khói nhẹ nhàng bay lượn trong không khí.

Nếu như nói đây là giấc mộng, thì không khỏi quá mức chân thật.

Vào lúc này, Ân Bích Việt sinh ra nỗi sợ hãi vô tận.

Nếu như là hắn đã chết ở Phật đường, bây giờ lại xuyên qua thế giới thứ hai thì sao?

Một thế giới không có sư huynh.

Sau lớp trướng vải là giường bạch ngọc lạnh lẽo cứng rắn, mà động tác của người kia rất dịu dàng, nhẹ nhàng đặt người ở trên đó, tựa như là đang đặt một món trân bảo dễ vỡ.

Dù là như thế, cũng vẫn có thể cảm nhận được kháng cự của người trong lòng, vì vậy người kia khẽ cười nhẹ, “Ngươi không muốn sao?”

Thanh âm này quá quen thuộc, Ân Bích Việt bỗng nhiên giương mắt, liền đối diện một đội mắt màu hổ phách ôn hòa.

Trong suốt mà bao dung, giống như một hồ nước yên tĩnh.

Hắn không khỏi mở miệng kêu, “Sư huynh…”

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt người kia bỗng trở nên kỳ dị, đồng tử cũng trở về màu mực vốn có, người đó nhíu mày cười nói, “Sư huynh? Ha ha ha ha Ân Chưởng môn thật thú vị.”

Người kia cúi xuống ở một bên cổ Ân Bích Việt, ngữ điệu tình tứ lại tràn ngập ác ý tàn nhẫn,

“Sư huynh của ngươi đã chết, là ngươi tự tay giết hắn.”

“Không nhớ rõ sao? Bên Vực Vẫn Tinh, một kiếm xuyên tim, vừa chuẩn vừa vững vàng, bổn tọa bội phục.”

Ân Bích Việt khiếp sợ mở to mắt, “Ta giết… Sư huynh…”

Nhưng sau đó hắn lại đột nhiên yên lòng, đây không phải là một thế giới mới.

Có lẽ chỉ là ảo cảnh trong Phật đường.

Đối phương vẫn đang nói gì đó, nhưng hắn đã nghe không được nữa rồi.

Suy nghĩ một chút, trường kiếm ra khỏi vỏ, máu tươi trào ra.

Cuối cùng hắn nói, “Mặc kệ là mộng cảnh hay là ảo trận, kẻ giết sư huynh cũng không phải là ta.”

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy xà nhà mục nát.

Đảo mắt liền thấy Lạc Minh Xuyên nằm ở bên cạnh, cùng lúc đó mở mắt ra nhìn hắn.

Tuyệt vọng và thống khổ đã trải qua lúc trước, lúc này đối diện nhau, mang theo vui sướng sau khi sống sót sau nạn, đủ để khiến đầu óc người ta choáng váng.

Sau khi Ân Bích Việt khi nghe thấy sư huynh kêu rên, mới phản ứng được mình đã làm cái gì.

Tuy nói là ôm ấp, nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao, lại càng giống như là hắn bỗng nhiên nhào vào ngực Lạc Minh Xuyên.

Quả thật là… Quá thất lễ!

Hắn cuống quít muốn đứng dậy, lại không thể đứng lên.

Bởi vì lần này, Lạc Minh Xuyên không có thuận thế mà buông tay, mà là cũng ôm chặt lấy hắn.

Hơi thở và nhiệt độ quen thuộc, không nói lời nào mà bao phủ xung quanh.

Ân Bích Việt nghĩ, có lẽ… Sư huynh cũng đã trải qua một ít chuyện rất thống khổ.

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng sư huynh.

Cái hành động tựa như là an ủi trẻ nhỏ này khiến Lạc Minh Xuyên dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời tâm tư gì cũng biến mất. Cũng cười vỗ vỗ lưng sư đệ ngây thơ của mình.

Qua một lát, hai người rất nhanh lại trở nên cảnh giác, đứng dậy đánh giá cả gian Phật đường một lần nữa.

Vẫn là dáng vẻ khi đến. Nhưng lúc này bọn họ biết, không có gì đó quái lạ mới là điều quái lạ nhất. 

Vì vậy hai người đứng tại chỗ, một thân chân nguyên phát ra đến mức tận cùng, lại không động một bước.

“Lúc trước sư huynh nhìn thấy gì?”

“… Không quan trọng, bây giờ tỉnh lại, huynh biết tất cả đều là giả. Sư đệ, bất kể đệ nhìn thấy gì, đều phải tin rằng chúng ta chắc chắn sẽ không rời bỏ nhau.”

Trong lòng Ân Bích Việt dựng lên một cái flag chói sáng trong nháy mắt! (Flag: Là những sự kiện hoặc lời nói mang tính chất đánh dấu/cảnh báo cho việc sắp có một sự kiện quan trọng sắp xảy ra, ngôn ngữ trong game.)

Tại sao huynh!

Chỉ bằng kinh nghiệm diễn bối cảnh hình người mấy năm nay của đệ, nếu bây giờ không nói rõ ràng, thì sau này sẽ có chuyện lớn đó!

Bao nhiêu cặp nam nữ bị ngược đến chết, BE thảm thiết chỉ vì một câu hiểu lầm rồi?!

Bao nhiêu thằng bạn tốt bởi vì cảm thấy là không cần nói nhiều nên trở mặt thành thù?! (thằng bạn tốt ở trên là bạn ‘gei’ tốt)

Nói cho tui biết, để đạt được cuộc sống hạnh phúc thì điều quan trọng nhất là cái gì!!

Không sai!

Nói! Cho! Rõ! Ràng!

Chuyện quan trọng có nói ba lần cũng không đủ đó!!

Hắn lập tức nghiêm túc, “Sư huynh, nếu như chúng ta thật sự tin tưởng nhau, không bởi vì ảo cảnh giả dối không có thật mà nghi ngờ lẫn nhau, thì phải nói ra hết. Trao đổi tin tức, sau đó mới không xảy ra hiểu lầm.”

Lạc Minh Xuyên nhìn đôi mắt trong suốt của thiếu niên, y phát hiện trong chuyện này, sư đệ còn hiểu rõ hơn cả y.

“Đệ nói đúng.”

Trốn tránh và quên đi cũng không là cách tốt nhất.

Vì vậy y nói về ảo cảnh lúc nãy, Ân Bích Việt vẫn luôn lắng nghe mang sắc mặt trầm trọng.

Cuối cùng, y an ủi sư đệ, “Huynh biết người cầm kiếm giết huynh không phải đệ, cho nên đệ không nên khổ sở.” Nhưng mà trong nháy mắt y lại trầm ngâm, “Nhưng nếu như dưới Vực Vẫn Tinh thật sự có ma vật…”

Ân Bích Việt hiểu ý của y.

Hắn và Lạc Minh Xuyên cũng không biết dưới Vực Vẫn Tinh có cái gì.

Ảo cảnh mê hoặc tâm trí không có cách nào tự dưng khởi động, đó cũng chỉ là ảnh chiếu từ tiềm thức. Có lẽ là nỗi sợ và lo lắng nhất của bản thân.

Nếu như có chuyện xuất hiện ngoài phạm vi nhận biết, ví dụ như chuyện có ma vật là thật, như vậy đây rất có thể cũng không phải là ảo cảnh nữa.

Mà là ảnh chiếu của vận mệnh trong tương lai.

Trong tương lai hắn sẽ giết Lạc Minh Xuyên sao?

Không thể nào.

Ân Bích Việt bình tĩnh nói, “Sư huynh, đệ cũng nhìn thấy một người, khuôn mặt tương tự huynh. Hắn nói là đệ giết huynh. Nhưng chúng ta đều biết chuyện này là không thể nào. Đồng thời bây giờ hai chúng ta cũng không mang bộ dáng thấy trong mộng, điều này nói rõ, có lẽ vận mệnh đã thay đổi.”

Sau khi Lạc Minh Xuyên nói ra chuyện trong ảo cảnh thì như trút được gánh nặng, giờ nghe Ân Bích Việt nói, lại càng thêm an tâm, “Đúng thế. Nếu như là ảo cảnh, đó chính là giả, nếu như là vận mệnh, vậy hãy khiến nó thay đổi.”

Mây đen không còn, khoái ý đầy ngập.

Tựa như lúc y lôi kéo sư đệ nhảy xuống vực ở Hưng Thiện tự, loại cảm giác quen thuộc lướt qua kia lần thứ hai dâng lên.

Ánh mắt Lạc Minh Xuyên rơi trên tượng Phật ở đối diện. Đồng tử biến thành màu đen. Già Lan đồng thuật được sử dụng đến mức tận cùng.

Ánh mắt là vô hình.

Thế nhưng thời khắc này, Ân Bích Việt đột nhiên cảm nhận được uy thế cuồn cuộn.

Hắn thậm chí cảm thấy rằng nếu như người bị nhìn chăm chú chính là mình, gân cốt đều sẽ bị bức ép đến đau nhức.

Mà tượng Phật là vật chết, làm sao có thể đau?

Khiến người ta khiếp sợ chính là tượng Phật cũ nát đã có một tầng bụi dày vậy mà thật sự bắt đầu thay đổi.

Nước sơn vàng còn sót lại tróc ra từng mảng, lộ ra thân đá màu nâu đen vốn có, tiếp đó, từ mi mắt đến đầu ngón tay, mỗi một tấc bụi đá trên người vỡ vụn ra từng mảnh.

Trong bụi mù, tượng Phật mở mắt ra.

Có lẽ không thể nói là Phật, mà là một vị tăng nhân gầy khô.

Áo cà sa phai màu, tướng Phật trang nghiêm.

Bình luận

Truyện đang đọc