VẦNG SÁNG BẠCH HÓA CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Bị ánh mắt lạnh lẽo của Quân Dục quét qua, Yến Hành ngượng ngùng cúi đầu, “Đệ uống rượu không tỉnh, nói chuyện không dùng đầu óc.”

Khi thốt ra lời nói đó thì chính hắn cũng sợ hết hồn trước tiên. Ai bảo vừa nhắc tới nhà mình có việc vui như Hợp Tịch, phản ứng đầu tiên chính là đại sư huynh cùng sư phụ.

Khó mà tin nổi nhưng lại hợp lẽ vô cùng, nếu như nhất định phải nói bằng lý lẽ, vậy cũng chỉ có thể nói là trực giác.

Khóe miệng Chính Dương Tử hơi co rút, tự cảm thấy mình hoàn toàn không theo kịp tư tưởng của người trẻ tuổi hiện nay.

Vẫn là Liễu Khi Sương phản ứng nhanh nhất, “Tứ sư đệ, đệ muốn Hợp Tịch với Lạc sư đệ?”

Nàng tuy là nữ tử, nhưng ở phương diện tình cảm lại chậm chạp hơn nhiều so với người thường. Lúc trước chỉ cảm thấy hai người từng cùng nhau trải qua mấy chuyện ở Chiết Hoa hội, Hưng Thiện tự, lại đồng hành mấy lần, đã phá tan hiềm khích ở địa lao lúc trước từ lâu, quan hệ ngày càng chặtt chẽ, không có gì là không đúng.

Yến Hành rốt cuộc tìm được trọng điểm, kinh ngạc nhìn Lạc Minh Xuyên và Ân Bích Việt, “Hôm nay nếu không ai nhắc, hai đệ không định nói sao, âm thầm làm chuyện lớn, lão tứ đệ giỏi lắm!”

Ân Bích Việt không chút xấu hổ khi bị trêu ghẹo nào, ưỡn ngực bình thản nói,

“Thời loạn chưa bình, vốn không nên gả lấy, nhưng Hợp tịch của đệ với sư huynhchỉ cần treo cái danh là tốt rồi, chỉ cầu danh chính ngôn thuận, không màng nghi thức xã giao phô trương. Đệ là không muốn đợi thêm nữa. Cho nên không cần điển lễ, không mời khách mời, cũng hoàn toàn không nhận quà.”

Lạc Minh Xuyên nghe vậy chỉ cười cười, “Hiynh hoàn toàn nghe theo sư đệ.” Nói xong liền thì không mở miệng nữa.

Chính Dương Tử nãy giờ không nói gì, coi như là chấp nhận.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt mọi người, chính là Lạc Minh Xuyên rất thẹn thùng, mà Ân Bích Việt rất có phong độ của một chủ nhân gia đình.

Ánh mắt Yến Hành nhìn hai người thay đổi trog khoảnh khắc, nghĩ thầm rằng Lạc Minh Xuyên này lúc thường nhìn rất khôn khéo, không nghĩ tới lại hiền lành yếu mềm như vậy, mà tứ sư đệ nhìn như ngây thơ, lại có thể ăn sạch người ta.

Chuyện này thật sự là giả heo ăn thịt hổ, lấy yếu thắng mạnh trong kiểu mẫu mà, nếu sư phụ còn ở đây chắc là vui mừng lắm!

Đáng tiếc là khi Ân Bích Việt đối diện với nụ cười của đạo lữ nhà mình thì máu nón g dâng lên, cool ngầu chỉ có 3 giây, dùng hết dũng khí rồi bắt đầu nói sang chuyện khác, “Nhị sư tỷ, lần này tỷ xuống núi sao rồi? Có thấy Ngọc Triển Mi không?”

Rốt cục trở lại chính sự. Bầu không khí trong đại điện cũng theo câu nói này mà trở nên nghiêm túc lần nữa.

Cho dù Dung Trạc lại xuất hiện ở nhân gian, 12 cung Ma đạo quy thuận, Ngọc Triển Mi tuy không còn là cung chủ có thế lực mạnh nhất ở Đông Địa nữa, nhưng địa vị của nàng cũng vẫn siêu việt như cũ.

Huống hồ sau trận chiến trên Hoành Đoạn Sơn, Dung Trạc, Dư Thế, Chưởng viện tiên sinh, cả ba người đều có thương tích trên người, Á Thánh Vô Vọng của Giai Không tự không biết là muốn ở ẩn đến khi nào… Trước tình trạng như vậy, Ngọc Triển Mi đủ để coi như là nhân vật quan trọng ảnh hưởng đến chiến cuộc.

Ánh mắt của Liễu Khi Sương rơi trên bàn cát to lớn hư ảo trong điện. Nàng nhìn cánh đồng tuyết mênh mông ở Đông Địa, tựa như nhìn thấy tuyết đọng trên cây cầu nhỏ ở ngoại ô thành Thái An.

“Tỷ đã gặp được nàng ta. Ở bờ biển cực Nam, nàng ta ngồi liễn vượt biển từ Nam Địa, tỷ và nàng ta gặp nhau ở thành Thái An.”

Trong lòng Ân Bích Việt hơi kinh hãi, trước kia hắn cho là nhị sư tỷ xuống núi, cũng giống như Yến Hành thôi, chỉ thăm dò hư thực trong bóng tối, không nghĩ tới lại là đụng độ trực tiếp.

Đáng mừng chính là bởi vì nguyên nhân nào đó, hai nàng không đánh nhau.

“Ngọc Triển Mi đến Tây Địa vốn là vì công pháp ‘Thiên La Cửu Chuyển’. Mà kết cục trên Hoành Đoạn Sơn lại ngoài ý muốn, Dung Trạc bị thương, sau khi nàng nhận được tin tức thì không kịp dừng lại, liền quay về cánh đồng tuyết Đông Địa.”

Yến Hành không rõ, “Vậy chuyến này của cô ta chẳng phải là tay trắng trở về?”

“Cũng không phải vậy. Lúc trước nàng ta đi ngang qua hai lục địa Trung Nam, phòng ngự các nơi đã được sắp xếp cẩn thận.”

Lạc Minh Xuyên đột nhiên nói, “Thiên La Cửu Chuyển ở ngay trên người đệ. Đệ đoán nàng là tới tìm đệ, trên đường thì đi vòng vèo Đông Địa, chưa chắc là trung thành với Dung Trạc, càng có thể là Dung Trạc có thể cho nàng ta lợi ích lớn hơn nữa.”

Yến Hành tự nói, “Là lợi ích gì mà có sức hấp dẫn hơn cả Thiên La Cửu Chuyển?”

Ba người Quân Dục biết công pháp khác thường của Lạc Minh Xuyên, dù chưa biết tường tận, nhưng trong lòng cũng có mấy phần suy đoán. Chỉ là bọn họ lựa chọn giống Kiếm Thánh, cho nên cũng không nhiều hỏi.

Chính Dương Tử nãy giờ không nói gì lúc này lại mở miệng nói, “Vực Vẫn Tinh. Nếu như có thể biến khí tức của ma trong Vực Vẫn Tinh để sử dụng cho mình thì tốc độ tiến cảnh có thể coi là thần tốc.”

Kiếm Thánh vào mộ kiếm, dẫn ra kiếm khí tàn dư của thời đại Chư Thánh, cũng chỉ phong ấn được một nửa vực sâu.

Ân Bích Việt tin rằng, bây giờ Dung Trạc đã có thể mượn sức mạnh Vực Vẫn Tinh. 12 cung phân tán đã lâu, cũng không có lợi ích gì nhiều, hà tất phải sát nhập nó.

Liền nghe đạo lữ của mình nói, “Việc này không nên chậm trễ, đệ cùng với sư đệ xuống núi trước, đi Trung Địa ngăn lại ma quân. Rồi lại đi thăm dò Vực Vẫn Tinh.”

Hắn vội nghiêm túc đáp, “Được. Hôm nay liền xuất phát.”

Sau khi đánh giặc xong liền về nhà thành thân ~(≧▽≦)/~

Quân Dục nói với Yến Hành, “Ma quân đi hai đường, đệ cũng xuống núi đi, đi Nam Địa đi.”

Yến Hành chần chờ trong nháy mắt, “Nếu như Bão Phác tông…”

“Thương Nhai có Chưởng môn chân nhân và huynh.”

Yến Hành đành phải yên lặng gật đầu. Nghĩ thầm mình không bao giờ nói mấy lời ngu xuẩn như sư phụ và đại sư huynh Hợp Tịch nữa.

Chính Dương Tử thở phào một cái, “Như vậy tất cả đều tùy vào quyết định của những người trẻ tuổi các ngươi.”

Ông vung tay, không để cho Lạc Minh Xuyên tiễn, một mình chậm rãi đi ra khỏi đại điện.

Từ lúc Vệ Kinh Phong đi xa, Khúc Giang, Chu Viễn Đạo, Đoàn Thánh An liên tiếp qua đời, thế giới này tựa như không còn là thế giới mà ông quen thuộc, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác bi thương ủ rũ trong lòng. Nhưng mà thời khắc gian nan nhất vẫn chưa đến, Thương Nhai sơn còn có một trận chiến lớn phải đánh.

Mấy người tiễn bước Chưởng môn, Yến Hành thấy Liễu Khi Sương có mấy phần ngẩn ngơ, “Nhị sư tỷ, tỷ…”

Liễu Khi Sương hoàn hồn, bình tĩnh nói, “Tỷ muốn bế ‘sinh tử quan’.”

Quân Dục nhíu mày, “Sao lại đến mức này?”

Liễu Khi Sương tránh né không đáp, “Đại sư huynh, muội có chừng mực.”

Ân Bích Việt biết câu ‘Có chừng mực’ này bất quá chỉ là lời an ủi, trong sinh tử quan là đập nồi dìm thuyền, nào có thứ gọi là ‘chừng mực’. Trực giác của hắn nói rằng quyết định này của nhị sư tỷ có liên quan đến Ngọc Triển Mi, nên hắn không nói ra lời khuyên bảo.

Yến Hành cũng không tiếp tục nói nữa.

Đây là quy củ mà người tu hành ngầm thừa nhận. Dù quan hệ giữa đồng môn với nhau có thân cỡ nào, nhưng gặp phải quyết định trong việc tu hành thì cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.

Bởi vì tu hành là chuyện của một người.

Mùa đông năm nay làm đến sớm vô cùng, trong gió Bắc lạnh lẽo, Thương Nhai sơn lại bắt đầu có tuyết rơi.

Lúc trước Lạc Minh Xuyên đã sớm phân chia đệ tử trong môn thành các tiểu đội, chọn ra các đệ tử thân truyền của các trưởng lão để dẫn dắt. Có người tuần tra trong núi, có người ngăn cản ma tu dưới núi, động viên dân lưu lạc, mỗi người làm tròn chức vụ của mình, đều đâu vào đấy. Trước khi y đi kiểm tra đệ tử Luyện Khí luyện tập kiếm trận thì dặn dò Hà Yên Vân vài câu, rồi cùng Ân Bích Việt đi về phía Trung Địa.

Yến Hành cũng vác đao, mang theo rượu xuống núi.

Quân Dục luyện kiếm bên vách núi trên Hề Hoa phong, vẫn là Tiểu Trọng sơn kiếm quyết.

Liễu Khi Sương đi vào tĩnh thất, nhưng không trực tiếp bắt đầu thổ nạp nhập định.

Bởi vì nàng lại nhớ cuộc đối thoại bên cầu ở ngoại ô thành Thái An. Cũng biết tâm tư cũng không yên tĩnh, bế quan sẽ nguy hiểm vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc