VẦNG SÁNG BẠCH HÓA CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Ân Bích Việt tùy ý để sư huynh nắm chặt mạch môn ở cổ tay mình, một luồng chân nguyên ngụy trang thành khí tức của ma truyền qua.

Sau khi song tu, trong linh mạch của hắn vốn đã có chân nguyên của Lạc Minh Xuyên lưu chuyển, cách vận hành tuyệt nhiên khác với chân nguyên của hắn, như là có một dòng chảy nhỏ lẫn trong con sông lớn, không dung hợp cũng không xung đột. Bởi vì tu tập Hàn Thủy kiếm nhiều năm, chân nguyên của hắn bị nhuốm lạnh, nhưng chân nguyên của sư huynh lại như mưa xuân, làm cho toàn thân hắn khoan khoái. Chỉ là hắn chưa bao giờ tu hành Thiên La Cửu Chuyển, vẫn còn chưa thể vận dụng như thường.

Lúc này kia sợi ‘Khí tức của ma’ mới kia chạy một vòng trong cơ thể hắn, mỗi một linh mạch đều được phủ một tầng khí tức của ma thật mỏng.

Lạc Minh Xuyên nói, “Chỉ cần không đấu pháp với người khác thì từ Đại Thừa trở xuống không ai có thể nhìn ra dấu vết.”

Ân Bích Việt cũng rõ, nếu như đến mức phải đấu pháp với người ta, thì đương nhiên đó là lúc không cần ẩn nấp hoặc không thể ẩn nấp nữa.

Bọn họ bước qua biên giới cây cỏ đầy sương và tuyết đọng, thân hình biến mất trong gió tuyết.

Cánh đồng tuyết rộng lớn vô bờ, đưa mắt nhìn chỉ thấy trời đất một màu trắng, chỉ có đỉnh núi tuyết cao đến trời đứng giữa mây mù chỉ dẫn phương hướng. Nếu như không dùng thần thức để nhìn, thì mấy tháp trạm gác dưới núi tuyết cũng chỉ là mấy đốm đen trong tầm mắt.

Tuyết đọng đến đầu gối cùng cái rét đến mức nước đóng thành băng, đủ để ngăn trở người tu hành có tu vi yếu, giết chết những mạng yếu ớt.

Ngoài cánh đồng tuyết hơn mười dặm, chỗ mấy gò tuyết thường có mấy hung thú thoáng qua rồi biến mất, sói xám thành đàn hoặc tuyết hồ đi một mình. Mặc dù linh trí không cao, nhưng cũng hiểu được gần lợi tránh hại. Nhận ra được uy thế cường đại lướt ngang qua, chúng nó tránh đi như là mấy con chim sợ cành cong.

Một đội người áo đen đang vội vã đi về phía núi tuyết, gió lạnh cuốn lên hoa tuyết, rất nhanh đã che lấp đi dấu chân nhợt nhạt. Tiểu đội này có hơn năm mươi người, mười người có tu vi cao nhất chia nhau đi ở đầu và cuối đội ngũ. Trong đội ngũ thỉnh thoảng có tiếng xì xào bàn tán, như là đang dò hỏi cái gì đó, nhưng chưa bao giờ được trả lời.

Đột nhiên một người ở cuối đội ngũ quát lên, “Người nào đó?!”

Mọi người cuống quít quay đầu nhìn lại, người đi ở phía trước nhất người còn trực tiếp rút đao ra, chém ra một đao mang theo khí tức của ma cuồn cuộn.

“Xẹt —— “

Khí tức của ma thất bại, tuyết đọng bị bổ ra ba tấc thật sâu. Người vừa mới lên tiếng như là bị chấn động rồi, sắc mặt có chút hoảng hốt, “Không có ai cả, là tiếng gió.”

Người cầm đầu không nhìn hắn ta nữa, đội ngũ tiếp tục tiến lên.

Chẳng biết lúc nào trong đội có thêm hai người, khí tức hòa làm một thể với trời, lặng yên không một tiếng động hệt như hoa tuyết.

Ân Bích Việt che kín trong áo bào đen, khí tức của ma quanh thân không mạnh không yếu, không có cảm giác tồn tại gì, hắn truyền âm nói, “Tiểu đội này không phải đội tuần tra, bọn họ đến từ ngoài cánh đồng tuyết, hơn nữa rõ ràng là có hai nhóm người. Rất lạ.”

Mười người đầu cuối của đội ngũ đều mặc áo choàng chống lạnh chặn tuyết, là sắp xếp theo tiêu chuẩn của 12 cung. Những người đi trong đội ngũ, chất liệu vải vóc của áo choàng đen cũng tốt xấu không đều nhau, chỉ có thể tự dùng khí tức của ma của mình mà chống lạnh, góc áo không có bất kỳ huy hiệu của cung nào.

Lạc Minh Xuyên nói, “Mười người kia ra tay ngay khi tình huống xảy ra bất ngờ, cũng là bởi vì muốn đề phòng theo dõi đội người.”

Tháp trạm gác đầu tiên trên cánh đồng tuyết đã gần trong gang tấc. Ở bên trên có người nhìn xuống bọn họ.

Lúc này người bên tay phải Ân Bích Việt bắt đầu nói chuyện, trong đội người này dường như cũng chỉ có mấy người xung quanh hắn thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu.

“Mấy người cảm thấy cách đó có thể tin không?”

Tiếp lời hắn là người phía sau, “Đã đến đây rồi, bây giờ nói không tin, cũng đã chậm rồi.”

“Không chậm, nhưng mà không qua tháp gác thì coi như là khỏi tiến cung, bây giờ mà đổi ý, thì cần phải…”

Mấy tán tu ở Đông Địa không có thói quen truyền âm cẩn thận, chỉ là âm thanh đè tới mức nhỏ nhất, nhưng còn lâu mới đủ để né tai mắt của người ngoài. Có lẽ bọn họ cũng đang cố ý thăm dò cái gì đó.

Dường như ngại mấy lời liên miên cằn nhằn này khiến người ta phiền chán, người cầm đầu quay đầu đi, đi về gò tuyết cách đó không xa.

Tuyết đọng nổ tung, đi kèm đó là tiếng xé gió lướt qua của một cái bóng trắng, một linh hồ tuyết không kịp chạy trốn bị hắn ta xách trong tay, trực tiếp cắn động mạch dưới cổ nó, máu tươi trào ra, nhưng rất nhanh đã bị nuốt.

Không ai lộ vẻ gì cả, trong sắc mặt lạnh lùng còn có mấy phần tìm tòi.

Hung thú hiếu chiến còn chưa kịp giãy dụa, đã trở nên khô quắt bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, chỉ còn một tầng da lông bóng loáng, bị ném trên mặt tuyết. Máu thịt không còn một giọt.

Điều kiện sinh tồn trên cánh đồng tuyết khó khăn nhưng linh khí lại dư thừa, nên hung thú sinh ra cũng có cảnh giới bẩm sinh. Ân Bích Việt nhìn ra con tuyết hồ kia đã tương đương với người tu hành Luyện Khí kỳ, mà sau khi người kia ăn, khí tức của ma quanh thân không hề che giấu chút nào mà xao động bắn ra.

Người cầm đầu chùi miệng, mắt lạnh nhìn mấy người mới vừa xì xào bàn tán lúc nãy, “Nếu còn lắm lời nữa. Thì ăn ngươi.”

Đầu và cuối đội ngũ đều vang lên tiếng cười khô khan mà sung sướng. Xen lẫn vài câu linh tinh, “Vừa được ăn lại còn có thể tăng tu vi.”

Biểu tình của mấy người trong đội người không có chút sợ sệt kinh hoảng, có lẽ dưới cái nhìn của bọn họ, vì sinh tồn mà phải ăn tươi nuốt sống, và vì tăng tu vi mà phải ăn vật còn sống thì cũng chẳng có gì khác nhau. Giờ khắc này ngược lại như là chứng thực một việc nào đó, tất cả đều trở nên yên lòng.

Dọc theo đường đi không còn ai nói chuyện nữa. Đội ngũ yên ổn đi qua bốn tháp canh gác.

Ân Bích Việt nhíu mày, truyền âm hỏi người bên cạnh,

“Ngoại trừ Thiên La Cửu Chuyển, có loại công pháp nào có thể hấp thu máu thịt của vật còn sống, không cần luyện hóa mà vẫn có thể nâng cao tu vi không?”

“Không có. Già Lan đồng thuật cũng không phải là chân chính nuốt chửng máu thịt, mà là cướp đoạt sức sống của người khác. Có thể trực tiếp hấp thu như vậy, không phải là người, chỉ có thể là ma vật.”

Đáp án khiến lòng người phát lạnh.

Ma vật dưới Vực Vẫn Tinh đợi trăm vạn năm, rốt cục đã đi ra kiếm ăn rồi sao?

Lạc Minh Xuyên bình tĩnh liếc mắt nhìn ma tu cầm đầu, “Mà trong cơ thể hắn không có ma vật.”

Ân Bích Việt dù chưa từng tu hành thuật bói toán, nhưng lúc học tập thân pháp ‘Đạp Sơn Hà’, năng lực tính toán mạnh mẽ đã trở thành bản năng. Bây giờ lại là Đại Thừa cảnh giới, đã có thể nhìn thấy chút thiên cơ.

Hắn bình tĩnh nghĩ, trong cơ thể không có ma vật, nhưng có bản năng của ma vật. Không phải ký sinh, hẳn là thành lập một mối liên hệ nào đó. Ví như… Khế ước.

Ngàn vạn sợi tơ quấn quanh nhau giờ đã tìm ra được sợi tháo gỡ, mọi chuyện trở nên rõ ràng như kéo tơ phá kén. Quả thật là giống như khế ước.

Tu vi của Lạc Minh Xuyên còn cao hơn hắn, thấy cũng nhiều hơn, “Loại khế ước này có thể mượn sức mạnh của ma vật bên trong Vực Vẫn Tinh. Ma tu nuốt chửng máu thịt nuôi dưỡng ma vật, ma vật cung cấp sức mạnh cho ma tu. Cho dù biết là đang tranh ăn với hổ, nhưng cũng rất ít người có thể cự tuyệt cách nâng cao sức mạnh một cách nhanh chóng như thế này.”

“Không giống với khế ước dùng để thuần dưỡng dị thú của Bắc Địa, khế ước giữa ma vật và ma tu, còn có Dung Trạc còn có hiệu lực môi giới. Chỉ có như vậy, mới có thể nắm trong tay mười vạn người, nhanh chóng thu về 12 cung.”

“Có lẽ còn có chút điều kiện hạn chế, ví dụ như là người ký khế ước không thể cắn nuốt lẫn nhau. Nếu không thì Đông Địa vẫn sẽ nóng lòng nội chiến năm bè bảy mảng.”

Hai người chắp vá ra một suy đoán đáng sợ. Ân Bích Việt cảm thấy là sắp chạm đến chân tướng rồi.

So với phong ấn vực sâu giống như Kiếm Thánh, giết Dung Trạc ngược lại trở thành một lựa chọn đơn giản hơn, cũng là cách khả thi nhất trong cục diện khẩn cấp hiện nay.

Lúc này đội ngũ đã tới dưới đỉnh núi tuyết Thông Thiên, cũng không men theo đường núi mà đi lên, mà là chọn vòng qua núi tuyết, tiếp tục đi về nơi xa xa trong cánh đồng tuyết. Dọc theo đường đi, đội tuần tra và trạm gác cũng càng ngày càng dày đặc, người cầm đầu không chỉ một lần tiến lên nói chuyện.

Ân Bích Việt luôn luôn tính toán. Không có tính khoảng cách tuần tra của mấy ma tu, tu vi cao thấp, dùng mấy kiếm có thể loại trừ được mấy người. Ngược lại là đang tính toán diện tích cánh đồng tuyết, độ cao của đỉnh núi tuyết, độ dày tuyết đọng của mấy vị trí khác nhau, những dữ liệu nhìn như không liên quan đến chiến đấu.

Qua chỗ kiểm tra cuối cùng, lúc đội ngũ dừng lại, hắn đã tính xong mọi thứ đã nghĩ, lòng kiên định thêm rất nhiều.

Nơi này không còn là cánh đồng tuyết rộng lớn, có mấy con đường mòn do người tạo ra, ngước mắt có thể thấy được một dãy phòng xá tối om cách đó không xa.

Ba người có tu vi cao thâm tiến lên đón, hơn mười người ở đầu và cuối đội ngũ ra hành lễ. Ba người kia quan sát vài lần mọi người trong đội, ánh mắt không hề che giấu khinh bỉ chút nào.

Khi đội ngũ đi ngang qua cửa trọng diêm của một cung điện bỏ hoang, Ân Bích Việt ngẩng đầu liếc nhìn một cái, trực giác cảm thấy cung điện này có chút quen mắt, dường như đã gặp nhau ở nơi nào.

Hắn đang muốn thu hồi ánh mắt thì ba chữ ‘Điện Trường Uyên’ sơn vàng loang lổ trên tấm gỗ đen bỗng nhiên đập vào mắt.

Một cảm giác quen thuộc không thể nắm được chợt lóe lên rồi biến mất, hắn theo bản năng nhìn người bên cạnh.

Lạc Minh Xuyên nói, “Cách ba dặm về phía Tây từ nơi này chính là Vực Vẫn Tinh.”

Không biết từ lúc nào, tiếng gió gầm rú đã lắng xuống. Ân Bích Việt ngước mắt nhìn ra xa, có thể thấy được một đường vân màu đen uốn lượn, tựa như vết sẹo xé rách cánh đồng hoang.

Lạc Minh Xuyên bỗng nhiên dừng bước lại, bình tĩnh nói, “Huynh biết Dung Trạc đang ở nơi nào. Hắn ta cũng biết huynh đến.”

Vào lúc y nương theo ánh mắt Ân Bích Việt nhìn về phía đại điện, thì cũng có người thấy được y.

Cùng thời khắc đó, khắp nơi vang lên một âm thanh khàn khàn, mang theo ý cười, tại xa xa truyền ra từ trong gió tuyết, “Có bằng hữu từ phương xa tới, lại không tiếp đón từ xa.”

“Ầm —— “

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, không khí trên cánh đồng tuyết đột nhiên thay đổi, mặt đất dưới chân liên tiếp nổ tung, như tiếng sét đánh, tuyết đọng và đất đá bắn tung toé, đội ngũ kêu thảm chạy khắp nơi.

Hơn mười luồng hơi thở cực kỳ mạnh chớp nhoáng đánh tới nơi này.

Không chút chậm chạp, kiếm khí đã bổ ra tầng tầng màn bụi tuyết, lúc kiếm hạ xuống đột nhiên có bốn luồng máu bắn ra, ép bốn người phía sau hiện thân.

Ân Bích Việt đứng trên mái cong của cung điện, mũ trùm hạ xuống, ba ngàn tóc bạc tại bay lượn trong tuyết.

Chiêu kiếm này của hắn cực kỳ chính xác, không có chút rối loạn nào khi hành tung bại lộ. Những thứ hắn muốn tính đã tính xong, không thể tránh khỏi một trận chiến, đánh sớm đánh trễ cũng không khác nhau nhiều.

Ngay khi Lạc Minh Xuyên nói xong câu nói kia, bọn họ liền liếc mắt nhìn nhau.

Cuộc chiến bắt đầu quá nhanh, cái gì cũng không kịp nói. Mà một cái ánh mắt đã đủ rồi.

Ý của Ân Bích Việt rất đơn giản mà kiên định, ‘Huynh yên tâm đi, đệ có thể làm được.’

Cho nên khi kiếm khí chém xuống, Lạc Minh Xuyên đã cách đó ba dặm, đứng trước điểm bắt đầu của vực sâu, gặp người khởi xướng kia.

Ân Bích Việt đứng trên mái cong, mỗi hướng đều bị người áo đen phong tỏa. Có kẻ lơ lửng giữa không trung, có kẻ đứng trên thềm đá trước đại điện. Khí tức của ma của 12 người này cô đọng, uy thế to lớn, năm người trong đó còn đạt đến đỉnh của cảnh giới Đại Thừa. Ngay cả bốn người vừa mới bị kiếm khí của hắn đâm trúng, trên người cũng đã không nhìn ra vết thương.

Không ngoài dự đoán, mấy cường giả Ma đạo đỉnh cao ở Đông Địa đều đi ra hết.

Bình luận

Truyện đang đọc