VAN'S FORCE: PHẾ TÍCH THẾ GIỚI CÁC THẦN

Cũng không mất quá lâu, Turan để tay xuống, hít sâu một hơi, thả lỏng người. Cơn mưa tên đã kết thúc. Thành quả đạt được có cao hơn dự kiến một chút, nhờ có việc hai hội Nanh báo và Ngàn hoa công kích lẫn nhau.

Nếu đổi lại là họ hợp lực phòng thủ, có lẽ người chết sẽ chẳng có mấy ai, hơn nữa còn có thể giữ sức để sau đó đối phó Turan. Mặt khác, nếu đối phương bất chấp mọi thứ mà dùng súng, nó chắc chắn sẽ chịu thương tổn. Không tới mức chết, nhưng tiếp tục chiến đấu sẽ thành khó khăn.

Turan từ tốn kiểm tra tình trạng bản thân. Ma năng đã tiêu hao gần hết, không thể sử dụng thêm ma pháp nào nữa. Ngay cả bùa chú cũng khó thể kích hoạt. Như vậy nhìn đến, năng lực chiến đấu của nó đã phế một nửa.

Đối phương còn có năm người, bao gồm cả tên đấu sĩ cầm rìu bỏ chạy đầu tiên. Phía xa, chiến đấu đã chậm lại. Họ đương nhiên đã chú ý tới động tĩnh nơi đây, nhưng không rõ có sẽ chạy tới góp sức hay không.

Nếu có thì tốt, Turan có thể dựa vào mấy đòn tấn công diện rộng để mau chóng giải quyết. Còn không thì nó chỉ đành hạ sát từng người từng người một mà thôi, tối ưu hóa lượng năng lượng được sử dụng.

Phải biết, nguyên khí của Turan chẳng còn bao nhiêu cả, mặc cho nó sở hữu kỹ năng ‘Hấp thu nguyên khí’. Từ lúc nó kích hoạt kỹ năng ‘Sinh lực tràn trề’ cho tới giờ chỉ vừa trải qua vài phút mà thôi.

Nghĩ ngợi một hồi, Turan nâng tay lên, hơi nhíu mày. Đang lúc nó vừa định tiếp tục đánh, có tiếng nói vang lên:

– Khoan đã!

Gần như là đồng loạt, một người từ mỗi hội Nanh báo và Ngàn hoa đứng ra, giơ tay ra hiệu tạm dừng. Nếu là bình thường, Turan sẽ không dừng lại, nhưng trông thấy cả đám du hành giả ngay cả giáp và vũ khí cũng đều tháo bỏ trên đất, không thể không chần chừ một hồi.

Dù sao thì bây giờ Turan còn cần thêm thời gian hồi phục, nhất là về thể lực. Cố quá sẽ mệt chết. Thời gian do đó càng kéo dài lâu càng tốt, chỉ cần mấy tên du hành giả phía xa chịu an phận là được.

Thấy Turan đã chịu dừng tay, hai người vừa lên tiếng nhìn nhau một cái, vẻ như âm thầm thỏa hiệp, xong thì người bên hội Ngàn hoa bước về trước, bảo:

– Chúng tôi sẽ tránh. Mong cậu nghĩ kĩ mà bỏ qua.

Trong lời nói có hàm ý đe dọa. Đối phương có thể nhìn ra lực lượng của Turan còn lại chẳng có bao nhiêu, nếu là gọi người thêm, tình thế sẽ xoay chuyển. Có thể thấy được mấy tên du hành giả phía xa đã sẵn sàng tới giúp sức, chỉ chờ quyết định của nó.

Đáng tiếc là Turan không có lựa chọn nào khác. Fyr đã nói rõ, phải diệt sạch cả hai bên, không chừa một mống; và nó thì chưa từng thấy cô ta sẽ để người khác xem nhẹ lời nói của mình.

Lúc này, Turan hoàn toàn có thể giả vờ thỏa hiệp, sau đó bất ngờ công kích khi cả du hành giả cả hai bên đang rút lui. Tuy nhiên nếu làm vậy, nó sẽ khó lòng nào phát triển bản thân. Áp lực là cần phải có. Nó tự tin mình có thể vượt qua.

– Không cần nghĩ. Đánh đi. – Turan cố tình nói lớn cho cả phía xa cũng có thể nghe được – Dù sao cũng chỉ là một mạng mà thôi, mấy người không ngại chứ?

Sắc mặt hai tên du hành giả trầm xuống. Đối phương dù cho đã đoán trước sẽ là tình huống như vậy, vẫn khó mà chấp nhận được. Người đứng trước mặt đây, thế lực tất nhiên không tầm thường, bất kể có thật sự như Turan đã nói, chỉ là một tổ đội hay không.

Hai người không biết hội của mình đã đắc tội gì với đối phương, giờ nếu thật đánh lên, ước chừng khó thể nào vãn hồi. Tính cho lâu dài, vẫn là nên giải quyết mâu thuẫn là tốt nhất.


Turan mơ hồ đoán ra được suy nghĩ của mấy tên du hành giả, bỗng thấy thật tội nghiệp. Kẻ yếu, dù cho đè đầu cưỡi cổ cũng chỉ đành cam chịu, chỉ vì cái lợi lớn hơn. Mấu chốt vẫn ở việc họ có thể tái sinh, nên nếu có thể tránh đi mâu thuẫn với kẻ mạnh, tự nhiên sẽ lựa chọn làm như vậy.

“Không thể tiếp tục thế này.”

Turan nhủ thầm. Nó là muốn đánh. Nếu đối phương chưa gì đã từ bỏ, sự tình sẽ thành vô nghĩa. Nhưng giờ nếu làm tới cùng, e rằng hai hội Nanh báo và Ngàn hoa cũng chỉ làm kiểu đối phó, càng khó xử.

Bất đắc dĩ, Turan quay sang, nhìn về phía Fyr. Cô ta vẫn đứng đấy, rõ ràng trong tầm mắt nó, nhưng không một ai khác có thể trông thấy được.

– Giết.

Không có giọng nói vang lên, nhưng Turan lại có thể nghe rõ mồn một, lạ kì. Ánh mắt kiên quyết của Fyr đã cho thấy cô ta sẽ không từ bỏ. Ngay từ đầu, cô ta vốn dĩ không quan tâm cách thức nó hành động, chỉ cần đạt được mục đích.

Thầm thở dài một hơi, Turan bước tới, vung tay, lấy ra một cây đao. Nhất định phải đánh.

Trận chiến diễn ra hoàn toàn nghiêng về một phía. Du hành giả hội Nanh báo và hội Ngàn hoa vẫn dùng sức đấu với Turan, nhưng chiêu thức không hề mạnh như trước. Các kỹ năng của họ đều chỉ dùng không tới một nửa, càng chẳng nói tới các kỹ năng cấp cao. Nhàm chán.

Dĩ nhiên, dẫu cho như thế, Turan vẫn không thể nhẹ nhàng giải quyết hết cả. Nó thậm chí còn bị thương, ép cho phải kích hoạt vài tấm bùa quý hiếm vốn chỉ dành cho tình thế hiểm nghèo.

Thấy mấy tấm bùa ấy, người của hai hội Nanh báo và Ngàn hoa càng thêm tin tưởng vào quyết định của mình. Họ mặc dù cũng có, nhưng để thoải mái dùng như Turan thì đừng nghĩ. Đánh trận này thắng cũng có được gì đâu. Đối phương vốn đã muốn giết hết cả, cũng không sợ chịu thiệt so với phe bên kia.

Xử lí nốt tên du hành giả cuối cùng tự đến nạp mạng, Turan còn có thể nghe được đối phương cất lời mời mình đến làm khách, ý muốn giải quyết dứt điểm mâu thuẫn. Nó không từ chối, cũng không định đi. Không có ý nghĩa.

– Làm rất gọn gàng.

Fyr bước đến bên cạnh, mở miệng đánh giá. Trong giọng nói đã bớt đi ý giận, có lẽ khá hài lòng với màn trình diễn của Turan.

Đưa mắt nhìn nữ người sói bị lôi một cách không thương tiếc tới, Turan chỉ đành tặc lưỡi, bảo:

– Rốt cuộc cô muốn làm gì?

Fyr há họng, chừng như muốn la lớn, nhưng rồi lại thành điềm tĩnh đáp:

– Trút giận.

“Trút giận?” Turan thốt thầm, còn muốn hỏi thêm, lại thôi. Đối phương nếu muốn giải thích thì đã giải thích rồi. Hỏi nhiều thành thừa. Chuyện tới giờ e là còn chưa kết thúc.



Fyr liếc nhìn Turan, ánh mắt lộ ra phật ý, hỏi:

– Ngươi tại sao không dùng bản lĩnh thật sự của mình?

Turan nhướn mày, ra vẻ khó mà hiểu được ý đồ đối phương, nói:

– Ma pháp hai vòng vừa rồi lại còn chưa được xem là bản lĩnh thật sự ư?

– Tất nhiên. – Fyr quả quyết khẳng định – Ngươi đừng tưởng dùng vài chiêu trò cỏn con ấy là có thể qua mắt được ta.

Turan nghe vậy lại không cảm thấy yếu thế, đáp:

– Nói vậy, cô đang thăm dò tôi?

– Không có. Cũng không cần.

Nói rồi, Fyr vung tay vứt nữ người sói sang bên, tỏ vẻ bực dọc. Xong, cô ta bảo:

– Ta có nghe chị ta nói rằng, ngươi đang muốn luyện tập. Không phải giả?

Đúng là Turan từng dùng luyện tập làm lý do giải thích cho việc cất lời cầu khấn tới thần Zizra khi bị thần Syrathr tra hỏi. Khi ấy phần nhiều chỉ là kiếm cớ, giờ lại thành thật. Bản thân nó vốn cũng là muốn biến điều đó thành sự thật.

– Phải. – Turan xác nhận – Tôi muốn trở nên mạnh hơn.

– Điều đó rất tốt. – Fyr lên giọng – Nhưng ngươi không nghĩ rằng mình đang đi quá nhiều đường sao?

Turan hiểu ý của đối phương. Không chỉ là vận dụng nguyên khí, ma năng, tinh thần lực, lời cầu khấn, mà còn bao gồm cả sự đa dạng trong chiêu thức và vũ khí được sử dụng, cận chiến hay tầm xa. Gần như là mọi thứ, nó không dám nói bản thân tinh thông, nhưng đều cố gắng luyện tập đến một mức độ nhất định.

Thế này, Turan khó thể nào biểu hiện cho tốt được khi đối đầu với những kẻ địch mạnh. Chênh lệch Thần cấp khiến cho mọi ưu thế mỗi chỗ một chút đó của nó dễ dàng bị triệt tiêu. Chỉ có riêng một hoặc một vài chuyên nghiệp bùng phát mới may ra bù đắp được phần chênh lệch ấy.

Nhất là bây giờ khi Turan đang ở Thần cấp 15, kẻ địch của nó khả năng cao đều sẽ vượt qua giới hạn Thần cấp 15, tạo sự cách biệt lớn. Lúc đối phó với mấy con quái cấp cao, nó đã cảm nhận được rất rõ sự nguy hiểm và phần nào cả sự bất lực. Đối mặt với du hành giả, những điều ấy sẽ càng thêm rõ ràng.

Tuy nhiên, bản thân Turan lại không muốn từ bỏ bất kì một chuyên nghiệp nào cả. Có lẽ là nó tham lam, nhưng trong lòng nó tin tưởng rằng mình thật sự mong muốn nắm giữ càng nhiều càng tốt.


Turan không ngốc. Để bù lại, nó luôn ưu tiên phát huy khả năng vận dụng nguyên khí của mình, dành cho nhiều thời gian và công sức hơn. Chỉ có điều, càng lên Thần cấp cao, càng thấy được như thế là không đủ.

Fyr không cần có câu trả lời của Turan. Mọi thứ đều đã lộ ra cả, quan trọng hơn vẫn là con đường phía trước.

– Ngươi có biết trận pháp? – Fyr hỏi.

Turan nhíu mày. Nó tất nhiên biết đối phương sẽ không vô cớ nhắc đến trận pháp.

– Tôi biết.

– Đó là một hướng đi tốt. Ngươi có thể thử.

Lời gợi ý tưởng chừng như đơn giản ấy lại khiến Turan nghĩ ngợi rất lâu. Nó vẫn chưa quên rằng trước đây khi mới gặp mèo Jorz không lâu, chính ông ta đã mở lời mời nó học trận pháp. Lúc đó, nó vẫn chỉ nghĩ rằng đối phương muốn truyền dạy thứ mà ông ta giỏi nhất.

Giờ xem ra không phải, hoặc ít nhất là không hẳn. Thế nhưng bản thân Turan nghĩ thế nào cũng không thấy rằng mình giỏi về trận pháp.

Như đoán được ý nghĩ của Turan, Fyr giải thích:

– Ngươi chưa từng biểu hiện năng lực của mình về trận pháp, thế nhưng mọi thứ tới giờ đều cho thấy rõ rằng ngươi có thể làm được. Trận pháp sư rất hiếm có, đặc biệt là trận pháp sư mạnh mẽ. Yêu cầu của trận pháp sư ở mỗi chỗ đều không cao, nhưng rất hà khắc, cần sự thấu hiểu và nắm bắt chuẩn xác. Ngươi vừa vặn phù hợp.

Turan nhếch môi, không biết nên nói gì. Lời của Fyr không sai, nhưng nó lại khó thể nào đồng tình với kết luận rằng mình nên đi theo con đường trận pháp sư. Đến cùng cũng chỉ là phù hợp mà thôi.

– Tôi không chắc. – Turan đáp – Nếu có cơ hội, tôi sẽ thử.

Fyr tặc lưỡi. Cô ta có vẻ chỉ đơn giản là hứng thú, cũng không nhất định ép Turan làm cái gì. Dù sao, thời gian còn rất dài.



Tàu rực lửa tô màu nắng hạ
Sóng dữ gầm vang vọng trời xa
Thuốc súng đen, xác quân thù như rạ
Máu đỏ hồng quyết giữ núi sông ta!

Bình luận

Truyện đang đọc