VẬT SỞ HỮU

Tần Ngọc không tìm thấy phiếu ghi danh của mình, dạo này trong lớp có một bạn học bỗng nhiên đặc biệt nhiệt tình với cậu, mời cậu tham gia câu lạc bộ của hắn, ngoài mặt Tần Ngọc không biểu hiện ra, nhưng thật sự trong lòng vẫn rất vui vẻ, cậu còn nhớ lúc vừa nhận đơn liền mang về nhà viết, nhưng hiện giờ không biết đã để ở đâu rồi, toàn bộ ngăn kéo trong phòng cũng bị lục tung lên.
Đại khái không có trong phòng ngủ, vài ngày trước lúc Bồi Phong dọn phòng, còn cố ý nhắc cậu một tiếng, kêu cậu cất kĩ văn kiện và giấy tờ của mình, Tần Ngọc gãi gãi đầu lại bắt đầu lật tìm trong tủ quần áo, cậu sợ mình để đồ trong đó mà quên lấy ra, trong lúc vô tình mở tủ của Bồi Phong, bên trong có một chồng đồ đạc được xếp ngăn nắp, hàng trong sắp quần áo, chính giữ hai chồng quần áo có kẹp một phần văn kiện, bình thường cậu sẽ không đụng đến đồ của Bồi Phong, đối với giấy tờ của anh cậu cũng chỉ nhìn thoáng qua, lần này do vội vàng tìm đồ, nên thuận tay lật xem, chữ trên đó đều viết bằng tiếng Anh, từ đâu một chiếc thẻ cứng từ trong xấp giấy rơi ra.
Tần Ngọc " A " một tiếng, thứ rơi xuống chính là thẻ căn cước của cậu.
" Mình làm mất hồi nào nhỉ? "
Có chút mê man, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, nhìn thấy tầng trên của tủ còn để hai chai màu trắng, Tần Ngọc do dự một chút, dưới lầu truyền tới âm thanh mở của gara, cậu liền để văn kiện lại, nhặt thẻ căn cước của mình lên.
" Anh về rồi! "
Tần Ngọc nhún nhảy xuống lầu, nhào vào lòng Bồi Phong, " Anh nhìn thấy giấy ghi danh của em không? "
" Anh để trong cặp của em đó. ", Tần Bồi Phong xoa mái tóc rối của cậu, " Tiểu lơ mơ. "
Nói một hồi Tần Ngọc đã nhớ ra, cậu còn có một cái balo, từ khi lên đại học, món đồ này cũng không còn hữu dụng mấy, khi đi học chỉ cần đem theo sách rồi ngồi xe đến trường, cảm giác có tài xế riêng thật là siêu cấp tốt.
" Em quên mất. ", Tần Ngọc ngượng ngùng gãi đầu, thẻ căn cước kẹp giữa ngón trỏ và ngón áp út, khiến nụ cười của Bồi Phong có chút cứng ngắc.
" Em cầm thẻ căn cước chi vậy? "
" À, cái này, em không biết mình làm rơi lúc nào, tìm được trong tủ của anh đó. "
" Em có tính hay quên, để anh giữ giùm em. "
Tần Ngọc theo bản năng tránh cánh tay đang đưa tới của Bồi Phong. " Em cần dùng thẻ căn cước. "
" Để làm gì? "
" Bạn trong lớp mời em đi chơi ", Tần Ngọc nhét giấy tờ vào túi, liếc nhìn Tân Bồi Phong một cái, không biết làm sao, mà sắc mắt người này tựa hồ không được tốt cho lắm.
" Sao vậy? "
" . . . .Bạn trong lớp? Sao lại đột nhiên mời em đi chơi? "
" Em cũng không biết, gần đây tự nhiên đối xử nhiệt tình với em, có thể là do lần trước em giúp đỡ cậu ta. "
" Giúp gì? ".
" Thì. . .Đỡ hắn vào phòng y tế, cậu ta chạy bộ nên trẹo chân. "
Tần Bồi Phong nghe vậy, sắc mặt tối xuống, " Em đỡ hắn? ".
" Đúng vậy ".
" Đỡ như thế nào? ", Tần Bồi Phong đưa tay vòng qua dưới nách Tần Ngọc, ôm người yêu vào lòng " Đỡ như vậy sao? ".
" Sao có thể chứ! ", Tần Ngọc bất chợt phản ứng, " Ai da, Tần tiên sinh ghen sao? ".
Tần Bồi Phong không chút nào che dấu gật đầu.
" Sao lại nhỏ nhen vậy chứ? Bạn bè chung lớp giúp đỡ hỗ trợ nhau là chuyện rất bình thường. "
" . . .Nhưng mà ", âm thanh của Bồi Phong mang theo một tia ủy khuất, " Nhưng mà em là người đã có gia đình, em. Không thể. . .Để người đàn ông khác chạm vào em ".
Lời nói này, sao lại kỳ quái như vậy.
" Vậy anh nói em nên làm gì? ".
Tần Bồi Phong chôn trong cổ Tần Ngọc, mút vào tạo thành dấu hôn ngân, " Em liền đưa cái này cho hắn xem. "
Vết hôn nóng lên, hiện ra ở nơi dễ thấy nhất, có che cổ cũng không dấu được, Tần Ngọc trở tay, vỗ vào gáy Bồi Phong.
" Anh cho rằng ai ai cũng như anh sao? Trong đầu tối ngày toàn nghĩ đến chuyện không sạch sẽ, làm gì có nhiều người đồng tính như vậy. "
" Lỡ như có thì sao? ", Tần Bồi Phong lẩm bẩm, lại nhân cơ hội hôn vành tai xinh xắn của Tần Ngọc, " Em tốt như vậy, lỡ đâu bị người khác để ý thì sao? "
" Vậy chứng tỏ mị lực của em lớn. "
" Không được ".
Em chỉ có thể nhìn anh, anh chỉ muốn em nhìn anh.
" Được rồi được rồi, anh lớn như vậy rồi còn làm nũng ", Tần Ngọc xoay người tặng cho Bồi Phong một nụ hôn, " Không đi tắm? Hửm? Bồi thường cho anh, buổi tối làm hai lần được không? ".
Suy nghĩ chợt loé, Tần Bồi Phong liếm liếm môi, hiếm có cơ hội, muốn tiến thêm một bước, " A Ngọc, anh muốn chơi thêm nhiều kiểu mới. . . "
" Không, đừng có mơ ".
Thành công nhìn thấy mất mác trong mắt Tần tiên sinh, Tần Ngọc phá lệ vui vẻ.
——————————
Tần Bồi Phong đứng ngoài phòng tắm, người ở trong nhẹ giọng ngân nga, anh nhích gò má lại gần, dán lên cửa thủy tinh mờ ảo, ngón tay mô tả hình dáng người trong lòng.
Tần Ngọc tắm xong còn chưa lau khô tóc, mở cửa nhìn thấy Bồi Phong đứng bên ngoài.
" Anh nhìn lén em tắm? ".
Nói xong cũng bị người ôm lấy, " A Ngọc, em nhìn thấy đồ trong tủ của anh rồi? "
Tần Ngọc còn đang trần trụi bị ôm có chút lơ mơ, " Không có, em không có di chuyển đồ của anh, sao vậy? Không tìm thấy tài liệu nào? "
" Không phải ", Tần Bồi Phong ngẩng đầu, nhìn biểu tình lãnh lẽo của mình trong gương.
Như vậy sẽ dọa A Ngọc, anh giơ tay lên tắt hết đèn, ôm Tần Ngọc lên giường
" Anh chờ không kịp ".
Hết chương 10.

Bình luận

Truyện đang đọc