VẬT SỞ HỮU

Giọng nói của Bồi Phong dọa Tần Ngọc ngây ngẩn cả người, cậu sợ hãi buông tay khỏi bàn phím.
" Anh có phải là hacker trong truyền thuyết không? Anh muốn làm gì? Tôi nói anh nghe tôi rất nghèo, không có tiền cho anh đâu "
Tai nghe truyền đến tiếng tạp âm nhỏ xíu, khiến cho giọng cười của Bồi Phong nghe có chút kỳ quái.
" Tôi muốn tiền của em để làm gì? "
" Sao tôi biết được. "
" Đứa nhỏ ngốc ", âm thanh Bồi Phong nghe rất cao hứng, " Em quên mình đã kết bạn với tôi rồi à? Thông tin cá nhân và tiểu sử hoạt động đều công khai, nhìn tuổi tác có thể đoán em là sinh viên, em đăng bài cũng được mấy ngày, nhưng số lượng người xem và thích ít đến đáng thương, nếu như tài khoản này không phải nick phụ, thì chủ nhân của nó hẳn phải là một người hướng nội không thích kết giao bạn bè, những người khó hòa đồng thường sẽ có tỉ lệ không ở lại trường rất lớn. "
Tần Ngọc nghe xong hơi sửng sốt một chút, " Anh. . . . .Thật là lợi hại ", qua mấy giây mới kịp phản ứng nói, " Tôi không phải đồ ngốc, nào có ai giống như anh tự nhiên khi không không có việc gì làm đi lục tìm thông tin của người khác để đưa ra nhiều kết luận như vậy? Rảnh rỗi dễ sợ. ".
" Không phải ai tôi cũng lục tìm. "
Lời này nghe hơi quái quái, lòng Tần Ngọc đột nhiên căng thẳng, nhỏ giọng hỏi, " Có ý gì? "
" Tôi chỉ tìm thông tin của người mình thích. "
Trái tim trong ngực đập " thình thịch ", Tần Ngọc không cần xem cũng biết mặt mình hiện tại nhất định đã đỏ thành một trái táo.
" .......Anh đừng ăn nói bậy bạ. "
" Tôi nói thật. "
" Chúng ta. . . .Chúng ta đều là nam ", Tần Ngọc bĩu môi nói.
" Nam cũng có thể yêu đương. "
Cũng không biết vì sao mà đề tài nói chuyện lại trở nên kỳ cục như vậy, ngón tay Tần Ngọc khẩy bàn phím, nút ấn trên đó cũng sắp bị cậu khựi ra
" Em rất đáng yêu, anh rất thích. "
Giọng nói cúa Bồi Phong từ trong tai nghe truyền tới, phím bấm đã bị hư hoàn toàn, ngay cả màn hình cùng trở nên tối đen, Tần Ngọc lại lỡ tay.
Kích thích quá lớn, đến khi cậu phản ứng lại, dây nguồn của máy tính đã bị cậu giựt ra.
Làm sao có thể như vậy, Tần Ngọc suy nghĩ, làm sao có thể tùy tiện như vậy.
Trong bóng tối, ánh mắt Tần Bồi Phong u ám nhìn ảnh đại diện trước mắt, miệng nhếch lên, không nhịn được nở nụ cười, biết rõ đối phương đã off, nhưng vẫn nói vào trong microphone, " Em đừng trốn quá lâu, nếu không anh sẽ không nhịn được. . . "
Tần Ngọc lăn lộn trên giường, trong đầu tất cả đều là lời Bồi Phong nói, anh nói con trai cũng có thể yêu nhau, Tần Ngọc chưa từng tiếp xúc với loại chuyện này, thậm chí cả mối tình đầu cũng không có, con đường tình duyên hoàn toàn trống không.
Thời kỳ trưởng thành, những người con trai khác đều lặng lẽ ẩn chứa bóng hình một nữ sinh nào đó, còn trong đầu cậu đều là: heo ở nhà còn phải nuôi, vịt còn phải chăn, tới mùa còn phải quay về làm ruộng.
Ngay cả việc thủ dâm cũng là do nhìn sách playboy của bạn cùng bàn nên mới biết.
Không ai nói cho cậu nghe, cậu cứ cái gì cũng không biết thi lên đại học, vào trường rồi thì như mở ra một chân trời mới, thời kì phản nghịch tuy tới muộn nhưng cũng sẽ tới, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, nhìn cái gì cũng muốn thử, cái gì cũng muốn biết.
Đương nhiên, đến tận bây giờ điều mà cậu cho rằng mình làm là phản nghịch nhất chính là tách khỏi mấy người có tính cách không hợp trong ký túc xá, dọn ra ngoài ở.
Cậu mơ màng trong chăn, biết tới trên thế giới còn có một cộng đồng người đồng tính như vậy.
Vậy Bồi Phong là người đồng tính sao?
Suy nghĩ đó lướt qua đầu cậu, trong lòng càng thêm mê mang khủng hoảng.
Vậy mình là đồng tính sao?
Không biết, cũng không muốn nghĩ nữa.
Cậu muốn hỏi Bồi Phong có phải là đồng tính hay không, tin nhắn đã được soạn, nhưng không cách nào gửi đi.
Cậu yêu thích loại cảm giác được người ta yêu như vậy, cũng đồng thời sợ hãi đây chỉ là trò đùa dai.
Bởi vì thiếu ngủ dẫn đến sáng hôm sau cậu phải đánh một giấc ngủ gật vào buổi trưa, sau khi trở về phòng trọ lại ngại mở máy tính lên, nên lại nằm trên giường bấm điện thoại.
Bỗng nhiên nhớ tới những lời Bồi Phong nói với mình hôm qua, cậu xem lại tiểu sử của mình, không nói thì không nhận ra, nói tới mới thấy, cậu quả thật đã viết thông tin cá nhân của mình quá nhiều, liền dứt khoát đem tài khoản chuyển thành chế độ riêng tư.
Một tháng sau đó cũng không mở lại, dù sao cậu cũng không có bạn bè nào cần liên lạc, người nhà nếu cần đều sẽ gửi tin nhắn cho cậu.
Cậu không biết nên đối mặt với Bồi Phong ra sao, bất thình lình được tỏ tình, khi bình tĩnh lại Tần Ngọc lựa chọn trốn tránh, dù sao đây cũng chỉ là mạng ảo, cậu không biết dáng dấp đối phương ra sao, cũng không biết người ta là hạng người gì, có lẽ chỉ là một trò đùa mà thôi, sau vài ngày an tĩnh, đối phương sẽ vì nhàm chám mà đổi mục tiêu khác.
Một tháng sau, Tần Ngọc mở di động lên nhận được tin nhắn đầu tiên sau một tháng từ người lạ.
" Em là đứa nhỏ xấu. "
Cậu lại xem tài khoản của Bồi Phong, điều này chứng tỏ tài khoản đã bị xóa.
Tần Ngọc không để chuyện này trong lòng, chẳng qua cậu không chơi trò này nữa, thật vất vã mới làm quen được một người bạn qua mạng, cuối cùng kết thúc lại như vậy, trong lòng mơ hồ có chút mất mác.
Hết chương 2.
Mỗi chương của truyện này khá ngắn nên edit sẽ nhanh hơn, nhưng tuần sau Dưa thi rồi, hẹn mọi người hai tuần nữa quay lại <3

Bình luận

Truyện đang đọc