VẬT SỞ HỮU

" Em nghĩ tụi mình có thể từ từ ".
Tần Ngọc tựa mình lên bồn tắm, cách tấm cửa thủy tinh có thể nhìn thấy bóng người mờ ảo, thanh âm trầm thấp, thẳng thừng đập tan suy nghĩ của Tần Ngọc.
" Anh thấy không được ".
Tần Ngọc buồn bực ngâm mình trong nước, quên đi, giờ làm cũng chết không làm cũng chết, chỉ là làm tình thôi mà, hôm nay nhất định phải bộc lộ khí thế công của mình mới được!
Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực kéo cửa, sau đó ngọn lửa thiêu cháy trong mắt liền tắt ngúm.
" Sao anh không mặc quần áo! ! ! ".
Cái tên lưu manh giả danh tri thức Tần Bồi Phong này cư nhiên lại trần truồng đi dạo ngoài cửa, tính khí đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Tần Ngọc còn thoáng di chuyển, mang đến loại cảm giác vô cùng đắc ý, trên sóng mũi cao thẳng là cặp kính gọng vàng.
" Khỏa thân đứng trước mặt em, để bày tỏ thành ý ", Tần Bồi Phong nhìn Tần Ngọc mặc áo tắm, tay đưa lên đẩy kính " Đương nhiên em nửa che nửa hở anh cũng thích ".
Tần Ngọc bị hành động của con người không biết xấu hổ này dọa sợ chết khiếp, " Không biết xấu hổ! ".
" Lên giường không cần mặt mũi ".
Vừa nói Tần Bồi Phong vừa ôm Tần Ngọc ném lên giường, bắt đầu cởi quần áo cậu.
" Đợi đợi, đợi một chút ".
" Anh bôi trơn xong rồi "
" Không phải việc này! ! Cút ".
" Lần này anh sẽ nhẹ hơn, yên tâm, sẽ không kẹp em bị thương ".
" Anh đợi em nói hết đã! ! "
Tần Bồi Phong nhìn bàn tay Tần Ngọc đang ra sức cản trở anh cởi đai lưng của cậu, cảnh xuân trước ngực lộ ra nhưng vẫn không quên che chắn dưới hạ thể, nhìn thấy Tần Bồi Phong ngừng động tác, Tần Ngọc thở phào một hơi.
" Em nghĩ bản thân cần có uy lực của người nằm trên một chút. . . Á. Ư! ! ! ".
Lời vừa nói một nửa, Tần Bồi Phong đã vén vạt áo cậu lên.
Dương vật màu hồng vì trận đùa giỡn vừa rồi mà cứng một nửa, anh cầm nó trong tay tuốt lộng, nhấc mông lập tức nuốt vào, tuy dùng nhiều bôi trơn, nhưng khuếch trương còn chưa đúng chỗ, nên cảm giác hơi rát xen lẫn đau đớn, thời điểm quy đầu cắm vào,  di chuyển ngay điểm G, khiến thần kinh anh co giật, Tần Bồi Phong nuốt một ngụm nước miếng, tiếng nuốt đặc biệt rõ ràng.
" Ô. . .Anh chờ một chút. . .Đợi đã. . .Đừng động ".
Tần Bồi Phong đưa tay ấn vai Tần Ngọc xuống, thở hổn hển, cúi đầu nhìn cậu.
" Em. . .Em là công đúng chứ? "
" Ừ "
" Vậy em muốn ở trên ".
Tần Bồi Phong cười một tiếng, đầu lưỡi liếm liếm môi Tần Ngọc, tặng cậu một nụ hôn lưỡi nóng bỏng, sau đó thuận theo xoay người nhấc chân, để Tần Ngọc nằm lên người mình.
" Muốn như vậy? ".
Tần Ngọc không trả lời anh, yêu cầu mình nói ra đã được thỏa mãn nhưng lại càng khiến Tần Ngọc cảm thấy ngượng ngùng, cậu dùng răng nanh cắn bả vai Tần Bồi Phong, hơi dùng sức một chút, liền lưu lại trên đó một hàng dấu răng, hành động ngây thơ dẫn đến nụ cười khẽ của Bồi Phong.
" Hài lòng? "
" Hừ! ", Tần Ngọc từ từ di chuyển eo, đâm ra rút vào bên trong cơ thể Bồi Phong, Tần Ngọc hừ nhẹ, cậu thích được tỉ mỉ cảm nhận khoái cảm, để nó từng chút từng chút một dâng lên, hoàn toàn đắm chìm vào đó, cảm giác này đối với Tần Bồi Phong mà nói thật đặc biệt, không phải cảm giác cực độ sung sướng, nhưng lại tê dại khiến người mê mẫn, trên giường Tần Ngọc có hơi khớp, cậu không có kinh nghiệm, toàn làm theo bản năng, thứ cắm trong người anh hiện tại là của người anh yêu nhất, chỉ nghĩ đến đây thôi mà cả người Bồi Phong đã nóng lên, anh vòng chân qua eo Tần Ngọc, đánh dấu ấn của mình lên thân thể người yêu.
" Ưm, Tiểu A Ngọc, bây giờ anh rất muốn cưỡi trên người em ".
Tần Ngọc hưng phấn, nhanh chóng co rút vài lần, bắn toàn bộ tinh dịch vào trong thân thể Bồi Phong, cậu nằm trên người anh thoải mái rên rỉ.
" Ừ? Anh mới vừa nói gì? ", hạ thể được bao bọc. Thật ấm áp, Tần Ngọc tinh ranh hôn cổ Bồi Phong, dứt khoát không rút tính khí ra.
" Anh còn chưa bắn ".
Gương mặt nho nhã, nhưng lời nói ra lại ngay thẳng táo bạo, Tần Ngọc đã không còn còn muốn chửi nữa.
Hình tượng của tiên sinh nhà cậu đã sớm vỡ tan.
Hơn nữa Tần Bồi Phong quả thật vẫn còn cứng.
Đột nhiên cảm thấy có nguy hiểm.
" Không được, anh chờ chút ".
" Không được, đợi nữa sẽ mềm "
" Vậy để cứ nó mềm đi! ! ", Tần Ngọc chơi xấu đè Bồi Phong lại.
Đáp lại cậu là một nụ hôn nóng bỏng của Bồi Phong, đầu lưỡi ấm áp trơn mượt khuấy động, hôn Tần Ngọc đến có chút thiếu dưỡng khí.
" . . . . .Tên lừa gạt, nói chỉ làm một lần ".
" Đó là Tần Bồi Phong nói ", Tần Bồi Phong mút đầu vú Tần Ngọc, phát ra tiếng nước chóp chép, hàm hồ nói, " Tần tiên sinh của em không có nói ".
Hết chương 11.

Bình luận

Truyện đang đọc