VỆ LINH PHONG

Gió làm phong linh lắc mình.

Tinh tinh tinh.

Âm thanh trong trẻo bao bọc bảo vệ lấy thanh niên nọ. Y ngửa mặt nhìn trời, khuôn mặt đẹp tới mê người, dáng người mảnh khảnh, nhưng đôi mắt lại đượm màu đau thương tỷ như chỉ một chút nữa y sẽ vỡ vụn trong bi ai.

Linh phong linh phong âm thanh của đất trời, có thể nào khiến ta hòa vào ngươi, rời đi thế tục?

Linh phong linh phong.

“Vệ Linh Phong, Linh Phong đại nhân!” Cố Trần Ngôn lay người đang ngủ gật trên bàn.

” Nếu huynh mệt quá thì về phủ nghỉ ngơi đi, ta sẽ xin phép hộ huynh”

Vệ Linh Phong từ từ mở mắt, đôi mắt xinh đẹp lại nhuộm một tầng mơ hồ khiến người động lòng.

” Cố huynh, Bảo Bảo nhà ta bảo không thể về trước khi hoàn thành công việc a”.

Bảo Bảo là tỷ tỷ của Vệ Linh Phong nhưng nàng từ nhỏ đã mang tật, đầu óc không khác gì một hài tử. Lần trước Vệ Linh Phong vì muốn nhanh chóng về với Bảo Bảo mà thường chốn việc về sớm, sau đó Tống đại nhân sai người tới trách phạt một hồi, ai ngờ tỷ tỷ nghe được liền nghiêm khắc nhắc nhở y phải nghiêm túc. Ai bảo Bảo Bảo là tâm can bảo bối của Vệ Linh Phong, bảo bối đã dặn y phải tuân theo thôi.

Nhắc thân mình đứng dậy, y tiếp tục làm công việc sắp xếp thư khố.

Ai, tại tên hoàng đế nào đó hôm qua quá mực vô độ mà. Vệ Linh Phong mệt mỏi xếp Tứ thư lên giá. Năm năm tròn, năm năm lấy sắc thị quân.

Bình luận

Truyện đang đọc