VẺ NGOÀI

Cảnh sát của đồng công an dưới tầng không ngờ vụ tự tử này đến đột ngột như vậy, người đang làm giường hơi cũng dừng động tác lại, nhìn Triệu Vân Hoa ngã trong vũng máu.Hồi lâu, Mạnh Chiêu mới thở dài một hơi, từ sáng sớm đến giờ anh vẫn chưa ăn miếng cơm nào, bây giờ ánh mặt trời chói chang trêи đỉnh đầu làm anh hơi choáng váng. Nhưng kinh nghiệm làm việc điều tra tội phạm bảy năm khiến anh đành phải giữ vững bình tĩnh, tập trung tinh thần xử lý chuyện trước mắt.

Lúc rời khỏi nóc nhà Mạnh Chiêu chú ý tới không biết Lục Thời Sâm buông cổ tay mình ra từ lúc nào, vừa nãy là ảo giác ư? Nhưng nhiệt độ hơi lạnh kia hình như vẫn dừng lại ở cổ tay vẫn chưa tiêu tan.

Mạnh Chiêu bước nhanh đi xuống lầu, đẩy mấy công nhân xây dựng đứng gần trước tòa nhà ra, đi đến bên cạnh Triệu Vân Hoa.

Anh vòng qua vũng máu, nửa ngồi xổm thò một ngón tay ra thử hơi thở của Triệu Vân Hoa.

“Sao rồi?” Lục Thời Sâm bên cạnh hỏi anh.

“Rất yếu ớt.” Mạnh Chiêu nói.

Lục Thời Sâm cũng nửa ngồi xổm xuống, hắn nhìn mặt Triệu Vân Hoa, mí mắt của đôi mắt kia nửa khép, lộ ra một ít tròng trắng, khiến người ta không thể nào phán đoán rốt cuộc bà ấy có nhìn rõ thế giới trước mắt không.

“Sợi lông chó kia do bà thả à?” Lục Thời Sâm hỏi.

Mạnh Chiêu nhìn hắn một cái, không quan tâm người trước mắt có phải tội phạm không, nhưng người bình thường đọc bài báo kia, lại đối mặt với Triệu Vân Hoa chết không nhắm mắt như thế, ít nhiều cũng sẽ sinh ra lòng trắc ẩn phức tạp. Nhưng biểu cảm lạnh lùng trêи mặt Lục Thời Sâm khiến Mạnh Chiêu không khỏi lại nghĩ đến vẻ mặt thờ ơ của Lục Thời Sâm mười bảy tuổi con chó đau đớn giãy giụa kia vào mười mấy năm trước

Đúng lúc này, Mạnh Chiêu chú ý tới đầu ngón tay của Triệu Vân Hoa cử động một cái khó mà nhận ra, rõ ràng Lục Thời Sâm cũng chú ý đến, thế là hắn lại hỏi lần nữa: “Có phải bà thả không, trả lời tôi.”

“Bây giờ bà ấy không có ý thức,” Mạnh Chiêu không khỏi sinh ra tâm lý chán ghét Lục Thời Sâm ép hỏi một người hấp hối sắp chết. Anh mở miệng ngăn cản nói, “Trước tiên đừng hỏi nữa, tình huống này nếu như khiến tâm trạng bà ấy không ổn định, sẽ tăng tốc cái chết của bà ấy.”

Lục Thời Sân nhìn Mạnh Chiêu một cái, đứng dậy không nói gì nữa.

Gương mặt tinh xảo không có biểu cảm nào, khiến hắn thoạt nhìn như một ma-nơ-canh không có cách nào thông cảm với nhân loại, Mạnh Chiêu sinh ra liên tưởng này.

Mấy phút sau, một chiếc xe cấp cứu do bệnh viện công gần nhất cử đến kêu inh ỏi đến hiện trường, các nhân viên y tế đưa Triệu Vân Hoa lên xe cứu thương, đồng thời hứa khi có tin tức sẽ lập tức thông báo cho Mạnh Chiêu.

Lúc ngồi xe của Lục Thời Sâm trở về, Mạnh Chiêu ép buộc bản thân tỉnh táo lại, trong đầu sắp xếp lại vụ án này. Quả thực, sợi lông chó kia ban đầu quấy nhiều tầm mắt anh rất nhiều, khiến anh từng coi Lục Thời Sâm là chỗ đột phá của vụ án. Nhưng trong lúc này cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, tối thiểu Lục Thời Sâm đã cung cấp thông tin “tòa nhà số bảy”, để anh phát hiện manh mối quan trọng trong cuốn nhật ký của Chu Diễn…

Rõ ràng mỗi một bước đều không phạm sai lầm, đều tiếp cận sự thật từng bước một, rốt cuộc bắt đầu bị làm rối loạn tiết tấu từ đâu… Trong đại não rối loạn như tơ vò, Mạnh Chiêu hơi đau đầu xoa huyệt thái dương, anh ngửa ra sau, nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế ngồi, muốn cho bản thân bình tĩnh lại.

Một lát sau Lục Thời Sâm ở bên cạnh mở miệng: “Bài báo công khai kia viết rất đúng lúc.”

Đúng, là bài báo công khai kia, Mạnh Chiêu lập tức mở mắt, đó là nguyên nhân trực tiếp nhất dẫn đến Triệu Vân Hoa tự tử. Rất rõ ràng, từ lúc bắt đầu Triệu Vân Hoa giống như ngày thường đến nhà Chu Diễn quét dọn vệ sinh, cố ý biểu hiện ra mình không biết gì về cái chết của Chu Diễn, sau đó nữa bà dự định bí mật xử lý hung khí gây án — sợi dây bện chặt kia. Còn có hôm nay bà định đi xe buýt chạy trốn, cũng nói rõ lúc đầu suy nghĩ tự tử của Triệu Vân Hoa không mãnh liệt đến vậy.

Mà bài báo công chúng kia cố làm ra vẻ bí ẩn, một mực chắc chắn Triệu Vân Hoa giết lầm Chu Diễn, trực tiếp dẫn đến Triệu Vân Hoa từ bỏ chạy trốn lựa chọn tự tử.

Là hung thủ giết Chu Diễn, Triệu Vân Hoa có lẽ đáng chết, nhưng tuyệt đối phải là mang theo thù hận cả đời với Chu Diễn mà chết. Bà lựa chọn tự tử như thế, cho dù đối với Chu Diễn hay đối với bà mà nói, đều là một kết cục tàn khốc nhất.

Bình thường mà nói, để không quấy rầy quá trình phá án, thông tin liên quan đến án giết người này, những truyền thông chính đáng sẽ rất cẩn thận trước khi công bố, như bài báo trực tiếp điểm tên chỉ họ phỏng đoán thân phận hung thủ này, trước kia cho tới bây giờ chưa từng xảy ra.

Ngẫm lại đã biết hậu quả công bố bài báo này sẽ nghiêm trọng cỡ nào —

Nếu tác giả đoán sai, Triệu Vân Hoa không phải hung thủ, vậy bài báo này rất có thể ép một người vô tội đến đường cùng trở thành mục tiên công kϊƈɦ.

Nếu vừa khéo đoán đúng, Triệu Vân Hoa chính là hung thủ, vậy bài báo này sẽ trực tiếp làm cho hung thủ chạy trốn, càng khỏi nhắc đến bài báo này còn dùng giọng điệu cố ra vẻ bí ẩn kϊƈɦ thích tình hình phát triển…

Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho bộ phận kỹ thuật: “Alo anh Triệu, gửi cho anh một tài khoản chứng thực, anh tra giúp em địa chỉ của người hoạt động phía sau.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu siết chặt điện thoại, anh phải đến gặp người đăng bài báo kia một lần, đích thân dạy dỗ gã.

Mấy phút sau, điện thoại Mạnh Chiêu rung lên — Trương Triều gửi một địa chỉ của tài khoản chứng thực kia.

Là địa chỉ trong thành phố, Mạnh Chiêu đoán vị trí, xem như thuận đường với Ngự Hồ Loan.

“Làm phiền cho tôi xuống đường Vân Tây.” Bởi vì biểu cảm hờ hững vừa rồi của Lục Thời Sâm, trước đó ấn tượng của Mạnh Chiêu với hắn vừa tốt hơn lại đột ngột giảm xuống. Lần thứ hai anh nhận thức rõ ràng, anh và Lục Thời Sâm vốn không phải một loại người. Anh dự định xuống ở đường Vân Tây, sau đó lại đón xe tới.

Lục Thời Sâm dùng ngón tay gõ gõ vô lăng: “Kết nối với điều hướng ô tô đi, tôi đưa cậu qua.”

“Không cần,” Mạnh Chiêu uyển chuyển từ chối nói, “Trưa hôm nay cũng làm chậm trễ nhiều thời gian của cậu, còn một khoảng thời gian giữa cửa hàng 4S mới tan làm, đến xem tình huống bảo hành xe của cậu đi.”

Đầu tiên Lục Thời Sâm không nói gì, sau khi đến đường Vân Tây mới nói lần nữa: “Địa chỉ.”

“Dừng lại ở đây là được rồi.” Mạnh Chiêu nói, nhưng anh nhận ra Lục Thời Sâm cũng không có ý định dừng xe, “Không phải, Lục Thời Sâm cậu có ý gì?”

Giọng nói của Lục Thời Sâm không có gợn sóng: “Nói địa chỉ cho tôi, tôi đưa cậu qua.”

Mạnh Chiêu: “Dừng xe.”

“Địa chỉ.”

Mắt thấy Lục Thời Sâm không mảy may có ý định dừng xe, Mạnh Chiêu lên giọng: “Lục Thời Sâm cậu dừng xe cho tôi!”

“Phía trước rẽ trái à?”

“Tôi bảo cậu dừng xe!” Mạnh Chiêu hoàn toàn nổi nóng, “Cậu đang cản trở người chấp hành công vụ biết không?”

“Tôi cho rằng tôi đang giúp cậu,” Giọng điệu của Lục Thời Sâm bình tĩnh đến mức giống như một vốc nước đá, đổ lên cơn giận bừng bừng của Mạnh chiêu, “Tôi rẽ trái nhé.”

… Được rồi, Mạnh Chiêu hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại cảm xúc, để bản thân không đến mức đánh nhau với Lục Thời Sâm trong xe.

Trước mắt không phải lúc xung đột với Lục Thời Sâm, anh còn phải giữ lại tinh lực xử lý chuyện quan trọng hơn.

Giằng co một lát, Mạnh Chiêu không nhịn được mắng một câu: “Cậu bị bệnh gì hả Lục Thời Sâm?” Chuyện này có thể tính là giam cầm nhân viên chính phủ phi pháp không?

Đâm lao phải theo lao là như thế nào, lùi một bước trời cao biển rộng là như thế nào, Mạnh Chiêu cảm thấy hôm nay xem như mình có trải nghiệm khắc sâu.

Thể xác và tinh thần của Mạnh Chiêu đều mệt, thực sự lười nói nhảm với Lục Thời Sâm, anh kết nối điện thoại với bluetooth trong trong xe, âm thanh điều hướng vang lên, bầu không khí giương cung bạt kiếm trong xe lúc này mới tiêu tan.

Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, mở tài khoản chứng thực kia.

Anh lướt xem lịch sử đẩy bài của tài khoản, nhìn từ nội dung đẩy, đây là một tài khoản chứng thực chuyên môn phân tích án cũ năm xưa, án chưa giải thích rõ, rất nhiều thời gian xảy ra vụ án gần như sớm hơn cả thời gian Mạnh Chiêu ra đời, chỉ có vụ án của Chu Diễn là xảy ra mới nhất.

Lượng đọc của tài khoản chứng thực không tính là quá lớn, ngoại trừ bài báo của Chu Diễn, những bài khác trêи cơ bản vừa quá mười nghìn.

Mạnh Chiêu lướt xem bài báo của tài khoản công chúng này suy nghĩ, người tự xưng là bạn cấp ba của Triệu Đồng và Chu Diễn, tại sao không trực tiếp tìm tới cảnh sát phối hợp điều tra, hoặc cung cấp manh mối cho truyền thông chính quy, ngược lại lựa chọn một tài khoản chứng thực có lượt đọc không nhiều? Cứ cảm thấy có phần không giải thích rõ.

Dựa theo địa chỉ Trương Triều cung cấp, người điều hành tài khoản chứng thực sống ở trong một khu dân cư, Mạnh Chiêu lấy chứng nhận cảnh sát ra với bảo vệ cửa, lan can bảo vệ nâng lên, Lục Thời Sâm mới lái xe vào.

“Cho tôi xuống dưới tòa nhà số mười một, sau đó cậu lái về là được.” Mạnh Chiêu cố gắng để cho giọng nói của mình bớt hung dữ, ai ngờ Lục Thời Sâm làm như không nghe thấy lời anh nói, tự ý lái xe đến gần tòa nhà số mười một rồi dừng lại.

Xe dừng lại, Mạnh Chiêu duỗi tay định mở cửa xuống xe, nhưng Lục Thời Sâm vẫn chưa mở khóa điều khiển trong cửa, anh thúc giục một câu: “Mở khóa đi anh..”

Động tác của Lục Thời Sâm không nhanh không chậm, cởi dây an toàn sau đó mới mở khóa điều khiển trong cửa ra, sau đó xuống xe với Mạnh Chiêu.

“Cậu muốn đi lên với tôi?” Xuống xe, Manh Chiêu đi về phía trước mấy bước, bước chân khựng lại.

“Ừ.” Thoạt trông Lục Thời Sâm rất đương nhiên.

“Không được, cậu như vậy là quấy nhiễu cảnh sát phá án.”

“Sẽ không quấy nhiễu cậu phá án.” Lục Thời Sâm nhìn anh.

Mạnh Chiêu không nói gì, anh xem như đưa ra kết luận, cho dù anh nóng tính đến mức nào, tuyệt nhiên không có bất kỳ tác dụng gì với thái độ không mặn không nhạt từ đầu tới cuối của Lục Thời Sâm. Xem ra cách hữu hiệu nhất vẫn là đánh một trận với Lục Thời Sâm.

“Này Lục Thời Sâm, tôi nhớ trước kia cậu không như thế,” Mạnh Chiêu vừa đi về phía trước vừa nhìn hắn một cái, “Cũng vì sợi lông chó kia? Cậu cảm thấy mình kết thù quá nhiều nên có người muốn hãm hại cậu đúng không?”

“Có lẽ vậy.” Lục Thời Sâm nói.

Đi thang máy lên tầng mười ba, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi ra ngoài, đi tới cửa Mạnh Chiêu đứng vững, giơ tay gõ cửa.

“Ai đấy?” Trong căn phòng vang lên âm thanh, Mạnh Chiêu không lên tiếng, lại gõ cửa hai lần.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân tới gần, có người đi tới, hình như đầu tiên lại gần mắt mèo nhìn một cái, lại mở cửa: “Hai người là?”

“Cảnh sát,” Mạnh Chiêu giơ giấy chứng nhận lên, “Hỏi thăm cậu một vài tình huống.”

“Tình huống gì…” Thanh niên trong phòng khoảng hai mươi tuổi, vóc người không cao, đen gầy, nhìn có phần khôn khéo, vừa nghe Mạnh Chiêu là cảnh sát, trong ánh mắt đã lộ ra cảnh giác.

Mạnh Chiêu đến gần nhìn xung quanh phòng, phòng này có hai phòng ngủ, trong một gian phòng mở rộng hơi lộn xộn, máy tính đang bật, bên cạnh chất đống tài liệu in.

“Cậu viết bài báo liên quan đến Chu Diễn và Triệu Vân Hoa ở đây?” Mạnh Chiêu đi vào, tiện tay nhặt được một tập tài liệu in, “Lư Dương, tên cậu đúng không?”

“Có vấn đề gì không…” Thanh niên tên Lư Dương kia đi theo vào, “Một bài báo thôi mà.”

“Cậu làm thế nào xác định Triệu Vân Hoa chính là hung thủ?” Mạnh Chiêu xoay người nhìn chằm chằm Lư Dương, “Có chứng cứ không?”

“Tôi cũng không chắc chắn mà… Tôi đã viết hết trong bài báo kia rồi, chỉ là suy đoán thôi.”

“Cho nên không có chứng cứ gì cả, chỉ suy đoán đúng không?” Mạnh Chiêu tiến về phía cậu ta một bước, duỗi tay túm chặt cổ áo cậu ta, “Có nghĩ đến hậu quả đoán sai không?”

“Đoán sai, đợi bắt được hung thủ rồi trả lại trong sạch cho bà ấy là được mà,” thấy Mạnh Chiêu tới gần, thanh niên rõ ràng bắt đầu hoảng sợ, “Bắt, bắt hung thủ là chuyện của cảnh sát các anh…”

Lời nói của cậu ta lập tức chọc giận Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu cao hơn cậu ta một cái đầu, vừa dùng lực xách cậu ta lên khỏi mặt đất, chống Lư Dương lên tường, lúc siết nắm đấm đang định vung đến, Lục Thời Sâm giơ tay bắt lấy cánh tay anh.

Mạnh Chiêu lập tức giận không có chỗ trút, mặc dù anh thật sự muốn đánh Lư Dương một trận, nhưng bởi vì một năm qua cục trưởng Từ đều nhắc bên tai anh không được quá bốc đồng, cho nên vừa nãy vung đấm, vốn không hướng về phía Lư Dương, chỉ muốn đấm lên tường bên tai cậu ta để hù dọa cậu ta.

Lục Thời Sâm cầm cánh tay Mạnh Chiêu, kéo anh cách Lư Dương, sau đó hỏi Lư Dương: “Bài báo kia do cậu viết?”

“Phải…” Tuy vừa rồi không nhận cú đấm kia, nhưng Lư Dương vẫn hơi e sợ.

“Viết khi nào?”

“Sáng hôm nay…”

“Người cung cấp nội tình kia liên lạc với cậu bằng cách nào?”

“Trêи tài khoản chứng thực của tôi có ghi cách liên lạc, cô ấy gọi điện cho tôi.”

Mắt thấy Lục Thời Sâm bắt đầu hỏi với giọng khách át giọng chủ, Mạnh Chiêu không lên tiếng, anh ở bên cạnh bình tĩnh lại, quan sát vẻ mặt qua lại của hai người trước mắt.

“Cho tôi xem lịch sử trò chuyện.” Lục Thời Sâm nói.

“Chuyện này… Tôi phải giữ bí mật cho người cung cấp thông tin.” Thoạt nhìn Lư Dương hơi khó xử.

“Thì ra cậu cũng hiểu một chút về yêu cầu tố chất của người hành nghề truyền thông à?” Mạnh Chiêu cười nhạo một tiếng, cấm lấy điện thoại của Lư Dương trêи mặt bàn bên cạnh, “Mở khóa, mau phối hợp cảnh sát tra án.”

Lư Dương nhận lấy điện thoại, lẩm bẩm nói: “Các anh như vậy, nếu bị người khác biết, về sau sẽ không có ai chịu cung cấp manh mối cho tôi.”

“Cậu biết Triệu Vân Hoa xảy ra chuyện gì chưa?” Lục Thời Sâm nhìn cậu ta.

“Xảy ra chuyện gì là sao, bà ấy nhiều tuổi như thế, chắc chắn sẽ không xem vòng bạn bè.”

“Bà ấy tự tử một tiếng trước, trước khi tự tử bà ấy đã xem bài báo đó của cậu.”

Nghe vậy, Lư Dương lập tức trợn tròn mắt, mấy lần há miệng mới phát ra âm thanh: “Vậy… vậy cũng không liên quan tới tôi đúng không…”

“Không liên quan à?” Lục Thời Sâm nói với giọng bình tĩnh, “Trong mắt tôi, là cậu trực tiếp ép Triệu Vân Hoa chết.”

“Anh đừng ngậm máu phun người,” Lư Dương lùi lại một bước, “Lại nói, bà ấy tự tử chứng tỏ bà ấy là hung thủ, vậy bà ấy đáng chết…”

“Có đáng chết hay không không phải do cậu quyết định, bài báo của cậu liên quan đến một mạng người, mở khóa, đừng để tôi phải giục lần hai.” Mạnh Chiêu tiến lên một bước, nói với Lư Dương.

Lư Dương trở nên thấp thỏm không yên tới tốc độ mắt trần có thể thấy, có lẽ trước khi công bố bài báo này, cậu ta cũng không ngờ thật sự sẽ ép Triệu Vân Hoa đến đường cùng, từ đó dẫn đến kết cục bà nhảy lầu tự tử.

Cậu ta run tay mở khóa, Mạnh Chiêu lấy điện thoại của cậu ta, mở nhật ký cuộc gọi ra. Lục Thời Sâm rũ mắt xuống, nhìn về phía màn hình điện thoại trong tay anh.

Một nhật ký cuộc gọi gần nhất vào chín giờ sáng nay, là một cuộc gọi nước ngoài. Lục Thời Sâm dùng đầu ngón tay chỉ nhật ký cuộc gọi kia, hỏi Lư Dương: “Là cái này?”

“Ừ…” Lư Dương nuốt khan một cái.

“Điện thoại của cậu có thể gọi ra nước ngoài đúng không?” Mạnh Chiêu chưa nói xong câu này, chỉ thấy Lục Thời Sâm đã lấy điện thoại của mình ra, nhập dãy số này vào màn hình, sau đó gọi đi, nhấn loa ngoài.

Trong ống nghe vang lên âm thanh đợi tút tút, một lát sau vang lên tiếng nhắc nhở bằng tiếng Anh, dựa vào trình độ vượt qua tiếng Anh cấp bốn năm đó, Mạnh Chiêu miễn cưỡng nghe hiểu đôi câu.

Anh ngước mắt đối mặt với Lục Thời Sâm: “Không ai nghe?”

“Ừ.” Lục Thời Sâm nói.

Bình luận

Truyện đang đọc