VẺ NGOÀI

Chạy đông chạy tây cả ngày, mấy thành viên tổ chuyên án phụ trách hỏi thăm nạn nhân của lồng tối đều lần lượt trở về văn phòng.

Chu Kỳ Dương vừa về đã cầm cốc đi rót cốc nước, uống một hơi cạn sạch mới nói: “Bảy cô gái em và Tiểu Trình phụ trách hỏi đều không thể xác định trong những người tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ có Ngô Gia Nghĩa hay không, có mấy cô gái nói nhìn giống, nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn, chẳng thể lấy ra làm chứng cứ được.”

“Mấy cô gái bọn em phụ trách cũng giống vậy,” Tiểu Tống phụ họa nói, “Mới đầu nói hình như đã gặp người này, lúc hỏi có chắc chắn không lại không ai dám xác định.”

“Ngoại trừ màu tóc thì trêи mặt Ngô Gia Nghĩa cũng không có đặc điểm nào mang tính dấu hiệu, chỉ lộ ra một phần khuôn mặt quả thật khó xác định…” Chu Kỳ Dương đặt cốc nước trong tay xuống, “Nếu như chọn tơi tối tăm như vậy để áp dụng hành vi tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ, lại càng khó nhìn rõ.”

Mấy người trước đó phụ trách đi thăm hỏi điều tra đều báo cáo lại tình huống, không có một cô gái nào có thể xác định chính xác Ngô Gia Nghĩa.

Trong văn phòng rơi vào im lặng, Mạnh Chiêu dựa vào mép bàn, suy nghĩ một lát sau đó anh ngước mắt nhìn Trình Vận: “Ý thức của Thiệu Kỳ vẫn chưa tỉnh táo?”

Trình Vận lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Không lấy được lời khai nhận định sẽ không có cách nào chứng minh Ngô Gia Nghĩa đã tham gia lồng tối, và đã tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ những cô gái này. Xem ra trước khi Thiệu Kỳ tỉnh táo, con đường này lại không đi được, Mạnh Chiêu cảm thấy hơi đau đầu.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ dần dần sâu, vụ án một lần nữa rơi vào cảnh khó khăn không có cách nào lấy chứng cứ, trong thời gian ngắn không tìm được chỗ đột phá, Mạnh Chiêu chỉ đành nói: “Hôm nay vất vả rồi, mọi người tan ca trước đi, đợi tôi sắp xếp lại đã.”

“Vâng, anh Chiêu anh cũng về sớm đi.” Thấy Mạnh Chiêu lại nhăn mày, Chu Kỳ Dương an ủi một câu, “Dù sao Ngô Gia Nghĩa đã bị giám sát rồi, cũng chả vội trong chốc lát này.”

Những người khác cũng đáp lời, sau đó thu dọn đồ đạc lần lượt tan ca.

Người trong phòng làm việc đi gần hết, Mạnh Chiêu thở dài một tiếng đi đến phòng làm việc của mình, ngồi liệt trêи ghế ngửa đầu ra dựa vào lưng ghế.

Lúc này anh cũng không đoái hoài đến cơ thể khó chịu, chỉ cảm thấy có cảm giác bất lực không ném đi được. Biết rất rõ ràng giữa Ngô Gia Nghĩa và lồng tối có vô số liên hệ, nhưng khi anh vươn tay muốn vớt những liên hệ kia lên, những sợi dây cực nhỏ kia sẽ lập tức đứt trong nháy mắt anh đụng vào.

Cây bút ghi âm của Trương Lâm Thanh là vậy, quỹ trẻ em bị bỏ lại cũng vậy, bây giờ Ngô Gia Nghĩa dính líu đến tấn công ȶìиɦ ɖu͙ƈ nạn nhân lồng tối cũng như thế…

Lục Thời Sâm vừa rồi luôn im lặng lắng nghe tất cả mọi người báo cáo tình huống lúc này nhìn Mạnh Chiêu, lên tiếng hỏi: “Vẫn không tìm được chứng cứ có thể trực tiếp chỉ vào Ngô Gia Nghĩa?”

Mạnh Chiêu lắc đầu: “Tất cả chứng cứ hiện có, mặc dù đều có liên quan đến Ngô Gia Nghĩa, nhưng không có bất kỳ một chứng cứ nào chỉ thẳng vào ông ta, đây là vấn đề lớn nhất.”

Lục Thời Sâm cũng rơi vào trầm tư, một lát sau, hắn nói: “Nếu trước mắt không tìm được chứng cứ, không bằng ngẫm lại xem trước đó có chi tiết nào bỏ sót không.”

“Chi tiết bỏ sót trước đó…” Mạnh Chiêu lặp lại lời nói của hắn, vụ án này có thể đi đến hiện tại, ở giữa thật sự trải qua rất nhiều chuyện, anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra từng cảnh tượng ——

Góc chết của tòa nhà cũ đổ nát, mấy vết dây hằn lưu lại trêи cổ Chu Diễn choàng váy đỏ…

Trêи sân thượng của căn nhà phôi thô đơn sơ, Triệu Vân Hoa lùi từng bước một cho đến khi ngã xuống lầu…

Trong tầng hầm của viện dưỡng lão, mấy chiếc giường bệnh đặt song song và người không có ý thức nằm trêи giường…

Và trong ngôi nhà thấp màu xám trắng ẩn trong rừng, hơn ba mươi cô gái co rúm chen trong căn phòng…

Tất cả hình ảnh nhanh chóng chuyển động ở trong đầu anh giống như cuốn album cũ, bỗng nhiên, hình ảnh trong đầu anh dừng lại trong phòng họp rộng lớn phóng viên hùng hổ dọa người, cô bé khóc lóc kể lể, và bản thân nổi giận.

Mạnh Chiêu lập tức mở mắt: “Buổi họp báo!”

Lông mày của anh chậm rãi nhăn lại: “Phóng viên đài truyền hình kia…”

Lục Thời Sâm gật đầu: “Ừ.”

“Cậu cũng phát hiện ra?” Mạnh Chiêu nhìn hắn, “Sao trước đó không nói?”

“Lúc chuyện chưa xảy ra tôi đã nhận ra hình như có vấn đề, nhưng sau đó lại xảy ra chuyện ở Nham Thành, chuyện này bị gác lại, cũng vừa nhớ ra thôi.” Lục Thời Sâm nói.

Mạnh Chiêu ngồi thẳng người, cầm lấy con chuột trêи mặt bàn di chuyển mấy lần, màn hình máy vi tính theo đó sáng lên, anh vừa nhanh chóng gõ chữ trêи bàn phím vừa hỏi: “Cậu có suy nghĩ gì?”

Lục Thời Sâm suy nghĩ sơ qua, nói: “Đài truyền hình bình thường vẫn phải nhìn sắc mặt của cảnh sát để làm việc, dám ngang nhiên chất vấn và đối nghịch với cảnh sát dưới tình huống đó, không phải chuyện có thể làm ra trong tình huống bình thường, cũng không phải chuyện mà một phóng viên truyền thông nho nhỏ dám làm. Hao tổn tâm cơ lên kế hoạch một sự kiện như thế để kéo cậu xuống ngựa và cản trở quá trình điều tra, có thể là chuyện này đã động chạm đến lợi ích của một người cầm quyền nào đó trong đài truyền hình. Người chúng ta nên để ý, không phải phóng viên này, mà là người đứng sau hắn.”

Lục Thời Sâm vừa dứt lời, Mạnh Chiêu cũng tìm kiếm được tin tức liên quan trêи máy tính, anh nhìn trang web nói: “Đúng vậy, giám đốc này có giao tình khá sâu với Ngô Gia Nghĩa.”

Lục Thời Sâm đứng bên cạnh Mạnh Chiêu, một tay chống lên thành ghế sau lưng anh, hơi cúi người xuống nhìn vào màn hình máy tính.

“Trịnh Vịnh Niên.” Hắn lặp lại từ khóa trong khung tìm kiếm, “Đài truyền hình Minh Tế.”

“Ừ, phóng viên hôm đó đặt câu hỏi là phóng viên của đài truyền hình Minh Tế, Trịnh Vịnh Niên này chính là giám đốc của đài truyền hình Minh Tế. Dưới Minh Tế không chỉ có đài truyền hình, mà còn có cả báo chí và video tin tức, mặc dù sức ảnh hưởng của đài truyền hình bị giới hạn trong tỉnh, nhưng sức ảnh hưởng toàn truyền thông lại phóng xạ cả nước.” Mạnh Chiêu vừa giải thích cho Lục Thời Sâm, vừa mở bức ảnh chung giữa Ngô Gia Nghĩa và Trịnh Vịnh Niên. Hai người thường xuyên cùng xuất hiện ở những trường hợp khác nhau, trông quan hệ vô cùng thân thiết.

Mạnh Chiêu lại mở một bản tin liên quan đến quỹ trẻ em bị bỏ lại, tin tức nói Ngô Gia Nghĩa đã quyên góp hai mươi triệu tệ cho quỹ, đồng thời đích thân đến vùng nông thôn thăm hỏi những trẻ em bị bỏ lại kia.

Trêи bức ảnh dưới tin tức, là một tấm ảnh chung của Ngô Gia Nghĩa, Trịnh Vịnh Niên, và ảnh chụp chung của ba người phụ trách quỹ.

Sau mấy giây nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia, Mạnh Chiêu cầm lấy điện thoại trêи bàn, gọi một cuộc điện thoại cho Trương Triều: “Anh Triều, anh có ở trong cục không? Được, giờ em qua tìm anh.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu đứng lên để lại cho Lục Thời Sâm một câu “Tôi đến phòng điều tra kỹ thuật một chuyến”, rồi hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Đẩy cửa đi vào, thay vì nói chuyện khác với Trương Triều, Mạnh Chiêu đi thẳng vào vấn đề chính: “Anh Triều, tìm kiếm giám đốc Trịnh Vịnh Niên của đài truyền hình Minh Tế, so sánh ông ta với tất cả khách hàng của lồng tối, xem có thể đối chiếu được không.”

“Giám đốc đài truyền hình Minh Tế có liên quan với lồng tối?” Trương Triều vừa thao tác hệ thống nhận dạng vừa khó nén cả kinh nói, “Ông ta đã nhận hối lộ ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Ngô Gia Nghĩa?”

“Vẫn chưa chắc chắn.” Mạnh Chiêu đi qua, nhìn thanh tiến độ lấp lóe trêи màn hình máy tính.

Hệ thống đang tính toán tốc độ cao, khoảng hai mươi phút sau, thanh tiến độ tiến triển đến chín chín phần trăm, ánh mắt của ba người lúc này đều nhìn chằm chằm vào màn hình.

Một giây sau, bên phải ảnh của Trịnh Vịnh Niên, một tấm ảnh chụp khách hàng lồng tối đeo mặt nạ màu đen nhảy ra ngoài —— độ giống nhau là 99.99%!

“Đệt, quả nhiên.” Mạnh Chiêu thấp giọng chửi một câu.

Anh lập tức cầm điện thoại lên, gọi điện cho Chu Kỳ Dương: “Tiểu Chu, cậu gọi Tiểu Tống, lập tức dựa theo địa chỉ đến nơi ở của Trịnh Vịnh Niên triệu tập ông ta ngay mặt rồi đưa ông ta đến cục cảnh sát.”

Đi ra từ chỗ Trương Triệu, Mạnh Chiêu bước nhanh trở về văn phòng điều tra tội phạm.

Lục Thời Sâm kéo một cái ghế xoay ngồi xuống, lật xem tài liệu của quỹ kia, thấy Mạnh Chiêu quay lại, bèn ngẩng đầu hỏi anh: “Sao rồi?”

“Trịnh Vịnh Niên này quả nhiên là một trong những khách hàng của lồng tối,” Mạnh Chiêu ngồi trước máy vi tính, “Thật không ngờ trong khi nhận hối lộ ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Ngô Gia Nghĩa cũng bị Ngô Gia Nghĩa nắm được thóp, cuối cùng chỉ có thể trở thành một con chó săn, bị Ngô Gia Nghĩa thả ra cắn người trong buổi họp báo. Tôi đã gọi Tiểu Chu đi bắt người, trước tiên suy nghĩ ý tưởng thẩm vấn lát nữa đi.” Mạnh Chiêu nói xong vừa lật tài liệu vừa hình thành phương án thẩm vấn trong đầu.

Anh đang ngửa đầu dựa vào lưng ghế ngồi, lúc nhắm mắt rơi vào trầm tư, môi dưới bỗng nhiên bị thứ gì chạm vào, mở mắt ra nhìn, Lục Thời Sâm cầm một hạt dẻ đã bóc vỏ đưa đến bên miệng anh.

Khựng lại một lát, Mạnh Chiêu hé miệng ngậm hạt dẻ kia vào.

Nuốt hạt dẻ xuống, Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn Lục Thời Sâm: “Đói bụng không?”

“Vẫn ổn.”

“Lát nữa thẩm vấn giám đốc này xong, tôi dẫn cậu đi ăn đồ ngon.”

“Ừ.” Lục Thời Sâm nói, lại bóc một hạt dẻ đưa tới.

Ăn hết mấy hạt dẻ, điện thoại đặt trêи mặt bàn rung lên, Mạnh Chiêu nhìn một cái, là Chu Kỳ Dương gọi điện tới. Anh cầm lấy điện thoại nghe máy, “Sao rồi?”

“Anh Chiêu, Trịnh Vịnh Niên không ở nhà,” Chu Kỳ Dương nói trong điện thoại, “Vợ ông ta nói ông ta đi công tác rồi, đi buổi chiều, anh kiểm tra hành trình cá nhân của ông ta trong hệ thống đi.”

Mạnh Chiêu lập tức mở nội bộ hệ thống, gõ ba chữ “Trịnh Vịnh Niên” trong khung tìm kiếm.

“Không tra được hành trình hôm nay của người này,” Biểu cảm của Mạnh Chiêu trở nên nghiêm túc, “Ông ta đi lúc nào?”

“Ba bốn giờ chiều nay.”

Rốt cuộc Trịnh Vịnh Niên đi đâu… Trong đầu Mạnh Chiêu nhanh chóng tự hỏi các loại khả năng, sau đó anh quyết định thật nhanh: “Chỉ cần ở trong nước sẽ dễ nói, chỉ sợ ông ta muốn chạy ra nước ngoài, hơn nữa người có thân phận và địa vị như Trịnh Vịnh Niên nếu đã có dự định bỏ trốn từ trước, vậy làm căn cước giả cũng không phải việc gì khó. Bây giờ anh tìm người đăng thông báo hỗ trợ điều tra cho các chốt giao thông và sân bay, Tiểu Chu cậu và Tiểu Tống cũng lập tức chạy đến sân bay, liên hệ với đồn cảnh sát xung quanh tiến hành lục soát toàn diện.”

“Vâng.” Chu Kỳ Dương đáp.

Cúp máy, Mạnh Chiêu tìm cảnh sát hình sự trực ban hôm nay, phân công nhiệm vụ đăng thông báo hỗ trợ điều tra xuống, lại đăng một tin nhắn trong nhóm của tổ chuyên án: “Tất cả mọi người, bây giờ lập tức đến sân bay phối hợp công việc lùng bắt.”

Làm xong tất cả công việc, anh đứng lên kéo Lục Thời Sâm đi ra ngoài: “Bây giờ chúng ta đến sân bay.”

Đi xuống lầu, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm bước nhanh đến bãi đỗ xe, mỗi người mở cửa xe ngồi xuống.

Mạnh Chiêu khởi động xe, chửi một tiếng: “Bố tiên sư, Trịnh Vịnh Niên này trốn nhanh thật.”

Lục Thời Sâm ngồi ở ghế phó lái, lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin chuyến bay quốc tế: “Bốn giờ năm lăm phút chiều có một chuyến bay quốc tế, nếu Trịnh Vịnh Niên không đuổi kịp thì rất có thể phải đi chuyến bay vào bảy giờ bốn lăm phút tối.”

“Đã phát thông báo hỗ trợ điều tra xuống rồi,” Mạnh Chiêu giẫm chân ga vượt xe suốt dọc đường, đi thẳng đến sân bay, “Chắc chắn ông ta không lên được chuyến bảy giờ bốn lăm phút.”

Bóng đêm đen đặc, trêи con đường chạy đến sân bay xe cộ thưa thớt, hoàn toàn yên tĩnh. Mạnh Chiêu một mạch tăng tốc, giảm đường xe vốn hơn nửa tiếng xuống còn hai mươi mấy phút.

Xuống xe, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm sải bước đi vào sân bay.

Cảnh sát của phân cục sân bay đang đi qua đi lại trong đại sảnh, tìm kiếm bóng người của Trịnh Vịnh Niên trong đám người muôn hình muôn vẻ.

Nhìn thấy Mạnh Chiêu đến, đội trưởng phân cục hành động đi tới báo cáo tình huống trước mắt với anh: “Đội phó Mạnh, đã đóng tất cả lối ra ở sân bay, mỗi lối ra đều sắp xếp hai cảnh sát phụ trách xác minh thân phận, những cảnh sát khác phụ trách tiến hành lùng bắt trong sảnh.”

“Ừ.” Mạnh Chiêu đáp một tiếng, sau đó đi lại khắp nơi trong sảnh với Lục Thời Sâm, dùng ánh mắt tìm kiếm bóng người Trịnh Vịnh Niên.

Trong sân bay lớn thế này, đám đông lại không dừng di chuyển một phút nào.

Tất cả chuyến bay bị hoãn vì tất cả cửa lên máy bay đều đột nhiên đóng cửa, trong đại sảnh tràn ngập cảm xúc sốt ruột của các hành khách, có mấy khách hàng đang lớn tiếng tranh luận với nhân viên của quầy phục vụ.

Sau khi đi hết ba tầng, tất cả cảnh sát vẫn không phát hiện mục tiêu khả nghi. Chẳng lẽ Trịnh Vịnh Niên không đến sân bay? Ánh mắt Mạnh Chiêu lướt qua đám người trước mắt, nhìn chằm chằm gương mặt của mỗi người. Đúng lúc này, Lục Thời Sâm gần cửa sổ đi tới bỗng nhiên nói: “Nhìn chỗ kia.”

Mạnh Chiêu quay đầu theo, nhìn xuống theo tầm mắt của Lục Thời Sâm.

Trong bóng đêm trống trải ngoài cửa sổ, ở góc đông bắc của bãi đậu xe sân bay, một người đàn ông đeo khẩu trang đang trốn sau một chiếc xe. Dáng vẻ khả nghi, có thể nhìn ra ông ta đang cố gắng lảng tránh tầm mắt của cảnh sát gần đó, chờ đợi cơ hội để di chuyển. Mạnh Chiêu biến sắc: “Bắt ông ta lại!”

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đồng thời cất bước, nhanh chóng đuổi theo. Các cảnh sát khác đang truy lùng ở sân bay thấy vậy cũng lập tức đi theo.

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đi xuống lầu rất nhanh, đến vùng phụ cận chiếc xe, nhưng mấy chục giây ngắn ngủi, người đàn ông khả nghi kia lại mất dấu!

“Chưa chạy xa, tranh thủ thời gian tìm kiếm.” Mạnh Chiêu cầm lấy bộ đàm, “Tất cả mọi người ra ngoài, các thành viên tản ra phủ kín các góc của sân bay, tuyệt đối không được để người chạy!”

Dứt lời, Mạnh Chiêu nhìn thấy phía tây của bãi đỗ xe, một bóng người hình như bò lổm ngổm đột nhiên chợt xuất hiện, cố gắng chạy về hướng tây nam lao ra ngoài.

Trịnh Vịnh Niên này, lại có thể nằm rạp xuống trong gầm xe bò sang bên khác!

Thấy tình cảnh này, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm mở rộng bước chân, toàn lực đuổi theo mục tiêu. Cùng lúc đó, Mạnh Chiêu lập tức dùng bộ đàm triệu tập các cảnh sát đóng giữ ở hướng tây nam đến phong tỏa khu vực này.

Cách khu vực chính của sân bay ngày càng xa, đèn đường càng thưa thớt, lại thêm mục tiêu mặc áo đen, bóng người cũng trở nên không rõ ràng, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đuổi theo cũng không dễ dàng. Có điều, dưới sự rượt đuổi của hai người, mục tiêu đã dần dần bị ép vào góc tây nam của sân bay, đó là một tòa ký túc xá dành cho nhân viên sân bay, là điểm mù không có lối ra.

Thấy không có chỗ để trốn, người đàn ông chỉ có thể đâm đầu vào tòa nhà ký túc xá, men theo cầu thang bộ chữa cháy rồi liều mạng chạy, Lục Thời Sâm đuổi theo không bỏ, tầng hai, tầng ba, tầng bốn… Đến tầng cao nhất, người đàn ông đã không còn đường lui, ông ta không suy nghĩ nhiều đã mở cánh cửa trước mắt ra. Lục Thời Sâm theo sát phía sau, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, cuối cùng hắn thấy rõ người đàn ông trước mắt – giám đốc Trịnh Vịnh Niên của đài truyền hình Minh Tế.

Đi lên sân thượng, Lục Thời Sâm dừng bước, quay đầu nhìn một cái — Mạnh Chiêu đâu?

Vừa rồi hắn và Mạnh Chiêu cùng rượt đuổi, không biết chạy tách ra lúc nào, lúc này không biết tung tích Mạnh Chiêu.

Mà ở phía trước cách đó không xa, Trịnh Vịnh Niên lùi lại từng bước, đến gần mép sân thượng từng chút một. Ý thức được Trịnh Vịnh Niên muốn tự tử, Lục Thời Sâm không kịp nghĩ đến những chuyện khác, cảnh chết của Triệu Vân Hoa vẫn ngay trước mắt, một khi Trịnh Vịnh Niên rơi xuống lầu, manh mối lại bị đứt.

Ở hai bên sân thượng, hai người đàn ông hơn kém nhau hơn hai mươi tuổi, cách một khoảng năm sáu mét đối mặt nhau.

Giám đốc đài truyền hình hơn năm mươi tuổi thở không ra hơi, thoạt trông hơi nhếch nhác, nhưng vẫn nỗ lực duy trì thể diện, đứng ở đó nhìn Lục Thời Sâm, “Cậu đừng qua đây, tôi sẽ nhảy xuống.”

Lục Thời Sâm đánh giá ông ta, cũng quan sát ông ta: “Tại sao phải trốn?”

Trịnh Vịnh Niên vẫn thở hồng hộc: “Tôi không trốn chẳng lẽ đợi các cậu đến bắt tôi hả?”

Lục Thời Sâm nhìn ông ta, hỏi ngược lại: “Ông đang không đánh đã khai à?”

Trịnh Vịnh Niên đe dọa lần nữa: “Cậu đừng ép tôi, tôi biết cậu muốn hỏi được gì từ tôi, cậu bước thêm một bước nữa tôi sẽ lập tức nhảy xuống!”

“Có nhảy hay không tùy ông, tôi không phải cảnh sát, sinh mạng của ông chẳng liên quan gì đến tôi.” Trong giọng điệu của Lục Thời Sâm như thể không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc gì, “Vả lại, tôi đã thấy người tự tử, người thật sự muốn nhảy xuống sẽ không giống như ông.”

Trịnh Vịnh Niên nhìn thoáng qua sau lưng, khoảng cách ba, bốn mươi mét so với mặt đất khiến ông ta không tự chủ được tiến về phía trước một bước trong nỗi sợ hãi.

“Cậu không phải cảnh sát?” Trịnh Vịnh Niên nhìn hắn, hơi thở hổn hển chậm rãi ổn định lại, “Vậy cậu là ai, tại sao phải đuổi theo tôi?”

Lục Thời Sâm không trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ nhìn ông ta và nói với giọng điệu đều đều: “Ông nhảy xuống chưa chắc là giải thoát. Độ cao tòa nhà xung quanh sân bay có hạn, khoảng cách ba, bốn mươi mét, có thể chết, cũng có thể tàn phế, ông nghĩ xong hậu quả chưa?”

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lục Thời Sâm biết, là Mạnh Chiêu chạy đến.

Trịnh Vịnh Niên lập tức kéo căng thần kinh lần nữa, cảnh giác nhìn Mạnh Chiêu đi lên sân thượng.

“Cho dù muốn tự sát, trước khi chết chắc ông cũng có người muốn gặp đúng không?” Mạnh Chiêu dừng bước, đứng bên cạnh Lục Thời Sâm, đặt điện thoại của mình lên mặt đất, tay dùng sức đẩy về phía trước, điện thoại trượt theo mặt đất đến dưới chân Trịnh Vịnh Niên.

Điện thoại đang trò chuyện video, trêи màn hình, vẻ mặt con gái ông ta lo lắng, trong lòng ôm cháu gái vừa chào đời không lâu.

Trịnh Vịnh Niên cúi đầu nhìn hai người trêи màn hình, bàn tay buông bên người khẽ run lên.

“Bố,” Giọng nói của người phụ nữ trẻ tuổi truyền đến từ trong ống nghe, “Bố ở đâu?”

Trịnh Vịnh Niên không nói chuyện, đôi môi và cằm cũng bắt đầu hơi run.

“Bố ơi, bố đừng chết,” Trêи màn hình, con gái Trịnh Vịnh Niên rơi nước mắt, “Cho dù bố làm sai chuyện gì, chuyện cũng chưa đến mức đó, ông hãy sống trước…” Cô nói còn chưa dứt lời, em bé trong lòng cũng bắt đầu khóc ré lên.

Trịnh Vịnh Niên nhìn con gái và cháu gái trêи màn hình, hai hàng nước mắt trượt xuống theo đôi má già yếu của ông ta.

Mạnh Chiêu nhìn ông ta, mặc dù người đàn ông trước mắt khiến anh cực kỳ ghê tởm, nhưng lúc này anh nhất định phải kiềm chế cảm xúc của mình: “Nếu ông chết đi, sẽ là sỉ nhục cả đời đối với họ.”

Ánh mắt của Trịnh Vịnh Niên rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía Mạnh Chiêu, hòa hoãn lại cảm xúc của mình: “Tôi không chết sẽ phải tiếp tục đối mặt với chuyện này, họ cũng sẽ bị đóng đinh vào cột nhục nhã.”

“Có một số việc mặc dù không thể tha thứ, nhưng ít nhiều vẫn có thể cứu vãn được, ông có thể lựa chọn một cuộc sống ít nhục nhã hơn tiếp theo, ” Mạnh Chiêu biết, nếu Trịnh Vịnh Niên sống sót, có thể sẽ mang đến tiến triển vượt qua mong muốn cho vụ án này, anh nhất định phải khuyên Trịnh Vịnh Niên sống sót, “Nghĩ lại ý định ban đầu khi ông bước vào nghề truyền thông, ngay từ đầu ông không phải như vậy, nếu lương tâm của ông vẫn chưa hoàn toàn biến mất, tôi tin ông sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.”

Câu nói cuối cùng của Mạnh Chiêu đã gọi lên hồi ức hơn ba mươi năm hành nghề của Trịnh Vịnh Niên. Từ khi nào, ông cũng đã hăng hái như tên nhóc tóc để chỏm cầm micro vạch trần sự bất công và tối tăm của xã hội ở khắp nơi. Từ lúc nào mình đã bước ra một bước sai lầm kia? Rồi bắt đầu từ khi nào, ông ta buông micro xuống, cũng chối bỏ lương tri của bản thân, chấp nhận mọi thứ dễ như trở bàn tay?

Trong ống nghe điện thoại dưới chân, tiếng khóc của người phụ nữ trẻ tuổi và em bé sơ sinh trộn lẫn với nhau, khiến ông ta rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tiếp đó ông ta nghĩ đến cảm giác tuyệt vọng mình sắp bị công chúng phán xét và nghĩ đến tất cả sự sỉ nhục mà gia đình phải gánh chịu vì mình, Trịnh Vịnh Niên nhắm mắt, lùi lại một bước một chân đạp vào không trung.

Một chớp mắt này rất giống cảnh Triệu Vân Hoa tự tử, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm tức thì tiến lên, định giữ chặt Trịnh Vịnh Niên, nhưng không còn kịp rồi, Trịnh Vịnh Niên đã nhảy xuống.

Mạnh Chiêu tiến lên một bước, Lục Thời Sâm vô thức nắm chặt tay anh. Đứng ở rìa sân thượng, Mạnh Chiêu cúi đầu nhìn xuống lầu.

Trêи mặt đất cách sân thượng ba, bốn mươi mét, một chiếc giường hơi khổng lồ đã đỡ được Trịnh Vịnh Niên rơi từ mái nhà xuống. Chu Kỳ Dương đứng dưới lầu làm động tác “ok” với Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm —— lần này, cuối cùng cũng đuổi kịp rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc