VẺ NGOÀI

Gần đến giờ tan làm, đồng nghiệp ra ngoài kiểm tra dựa theo danh sách bị cáo đều lục tục trở về.

“Trương Lâm này rất thẳng thắn,” Chu Kỳ Dương lật ghi chép buổi chiều ra, nói với Mạnh Chiêu, “Anh ta nói rằng khi đó cả lớp bắt đầu cô lập Triệu Đồng một cách khó hiểu, nói cậu ta là đồng tính luyến, đam mê trang phục lạ gì đó. Nếu ai gần gũi với Triệu Đồng, nhất là nam sinh, vậy chắc chắn sẽ bị chế giễu.”

“Trương Lâm đã từng là bạn cùng bàn của Triệu Đồng, theo như anh ta nói, thật ra Triệu Đồng cũng rất tốt, tuy hơi ẻo lả nhưng tính tình tốt, hầu như đối với tất cả mọi người là có cầu tất ứng, cũng không biết tại sao bỗng nhiên biến thành cái bia.”

“Anh ta là bạn cùng bàn của Triệu Đồng à?” Trình Vận ngẩng đầu hỏi, “Vậy nếu anh ta cảm thấy Triệu Đồng tốt sao không ra tay giúp đỡ?”

“Tôi cũng đã hỏi, nhưng anh ta nói, dưới hoàn cảnh kia nếu ai dám đứng về phía Triệu Đồng, nhất định sẽ bị nhận định là một đôi với Triệu Đồng,” Chu Kỳ Dương nhún vai, “Cho nên cũng không lâu lắm, anh ta đã xin đổi chỗ ngồi, đúng lúc trong lớp có nữ sinh nghỉ học, chỗ ngồi của Triệu Đồng đã trở thành một chỗ.”

Trình Vận “xì” một tiếng: “Hèn quá.”

Chu Kỳ Dương nói xong, Nhậm Bân nói tiếp sau cậu: “Hứa Dương Dương này vừa nhìn thấy chúng tôi đã rất cảnh giác, cũng không hỏi được gì từ cậu ta, cảm giác có lẽ biết nội tình nhưng không chịu phối hợp điều tra.”

Mấy người đều nói lại kết quả điều tra, loại bỏ hai người không có quan hệ trực tiếp dẫn đến việc Triệu Đồng tự tử, cũng không có manh mối gì đặc biệt có giá trị.

Công việc thu mua lòng người làm rất đủ triệt để, Mạnh Chiêu thầm nghĩ. Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nhưng người biết chuyện liên quan đến sự kiện đều giữ kín như bưng, không có ai chịu nói ra sự thật. Song điều này cũng nghiệm chứng một sự thật từ khía cạnh — người chụp tấm ảnh kia, hẳn là cái người mà những người này cùng che giấu.

“Còn lại hai người tạm thời không liên lạc được,” Mạnh Chiêu cuộn tài liệu trong tay lại, “Ngày mai Tiểu Chu và anh Bân đến cửa tìm một chuyến.”

Đi xuống lầu, Mạnh Chiêu đến bãi đỗ xe trước, bỏ tài liệu vào trong xe.

Chắc Lục Thời Sâm sẽ lái xe tới đây, Mạnh Chiêu định bụng ăn cơm xong lại trở về lái xe của mình.

Ra khỏi cục thành phố, đối diện đang chuyển từ đèn đỏ sanh đèn xanh, mười mấy người bước lên vạch qua đường, Mạnh Chiêu liếc mắt nhìn thấy Lục Thời Sâm.

Lục Thời Sâm vai rộng chân dài, cộng thêm khí chất cách xa người ngàn dặm lại không nhập gia tùy tục[1] trêи người, khiến hắn thoạt nhìn như hạc giữa bầy gà trong đám người.

“Không lái xe?” Đợi Lục Thời Sâm đến gần, Mạnh Chiêu hỏi.

“Không phải xe của cậu sửa xong rồi sao?” Lục Thời Sâm dừng bước, “Lái của cậu đi.”

“Vậy cậu đợi một lát, tôi đi lái tới đây.” Manh Chiêu nói rồi đi về phía bãi đỗ xe của cục thành phố.

Khi Mạnh Chiêu lái xe tới, Lục Thời Sâm đang nghe điện thoại ở cửa cục thành phố.

Mạnh Chiêu đánh tay lái, lái xe đến ven đường, lúc nhấn cửa sổ xe xuống anh láng máng nghe thấy Lục Thời Sâm đang nói “viện điều dưỡng” gì đó. Nhưng Lục Thời Sâm nhìn về phía anh rồi lập tức đi vài bước về hướng ngược lại.

Bí mật thương nghiệp à… Mạnh Chiêu nhìn bóng lưng của Lục Thời Sâm, còn phải tránh người như thế.

Một lát sau Lục Thời Sâm nói chuyện điện thoại xong, đi về phía Mạnh Chiêu.

“Gọi điện cho ai vậy?” Thấy Lục Thời Sâm lên xe, Mạnh Chiêu hỏi một câu.

Lục Thời Sâm kéo dây an toàn: “Một người bạn.”

Mạnh Chiêu khởi động xe đồng thời ngửi được một mùi gỗ đàn hương rất nhạt, mùi thơm này trước kia anh đã ngửi thấy khi ngồi cùng xe với Lục Thời Sâm rồi. Vốn cho rằng là một loại nước hoa xe cao cấp nào đó, bây giờ mới phát hiện là mùi trêи người Lục Thời Sâm.

Chú trọng thật đấy, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, còn xịt nước hoa.

Một đường đi lên từ đại học công an, sau đó lại đến cục cảnh sát, người tiếp xúc hoặc là một đám cảnh sát cẩu thả, hoặc là phần tử tội phạm còn thô hơn cả đàn ông cẩu thả. Thỉnh thoảng gặp gỡ một hai luật sư có vẻ như tinh anh, cũng ăn mặc bình thường như bán bảo hiểm, nhìn qua còn lâu mới chú trọng đến mức thỏa đáng được như Lục Thời Sâm.

Trước kia cảm thấy thứ như nước hoa đều là phụ nữ xịt, nhưng mùi hương tỏa ra từ người Lục Thời Sâm rất nhạt, như có như không, chẳng những không nữ tính, mà còn… có phần gợi cảm.

Sau khi ý thức được mình xuất hiện ý nghĩ này, Mạnh Chiêu cảm thấy hạn hán lời với bản thân. Độc thân lâu quá, thế mà ngửi được mùi nước hoa thì bắt đầu muốn viết mấy thứ vô căn cứ, không thèm để ý đến giới tính của đối phương…

Anh vội vàng chuyển suy nghĩ của mình về vụ án, hỏi Lục Thời Sâm: “Đúng rồi, người bạn nước ngoài của cậu kiểm tra được chủ của dãy số kia giúp cậu rồi hả?”

“Là điện thoại Internet[2] nước ngoài.”

“Điện thoại Internet… nước ngoài? Mã hóa nhiều tầng, đủ cẩn thận.” Mạnh Chiêu có phần sầu muộn, nếu là điện thoại Internet trong nước, với kỹ thuật của Trương Triều, tối thiểu có thể định vị được vị trí của máy chủ, nhưng dãy số mã hóa ở nước ngoài, dù Trương Triều có kỹ thuật hơn nữa cũng không duỗi tay dài như thế…

Lục Thời Sâm nói tiếp: “Nhờ người phá được tầng mã hóa, định vị được vị trí máy chủ của điện thoại Internet này, lại đến cửa hỏi.”

“Ồ, toàn bộ quá trình của cậu đi rất lưu loát,” Mạnh Chiêu biết, mặc dù Lục Thời Sâm nói lời này rất thản nhiên, nhưng trong vòng hai ngày ngắn ngủi đã làm đến bước này, nghĩa là Lục Thời Sâm có tài nguyên ở nước ngoài, cũng không ít hơn anh ở trong nước, “Kết quả sao rồi?’

“Bọn họ nhận được ủy thác ở trong nước?”

“Tra được người ủy thác không?”

“Không, hacker cũng phải có phẩm đức nghề nghiệp, tiết lộ thông tin của khách hàng bọn họ có muốn làm tiếp nữa không? Có thể hỏi đến bước này đã là giới hạn rồi.”

“Cũng đúng.” Mạnh Chiêu gật đầu. Một chớp mắt vừa rồi anh vẫn nóng vội, còn tưởng rằng đây sẽ là điểm đột phá quan trọng.

Nhưng, manh mối Lục Thời Sâm cung cấp cũng đủ quan trọng, tối thiểu đã chứng thực một sự thật, Triệu Vân Hoa giết người, tự tử, mỗi một bước đều có người ở phía sau cẩn thận sắp đặt cộng thêm hướng dẫn thao túng!

Mạnh Chiêu đang rơi vào trầm tư thì Lục Thời Sâm mở miệng nói: “Cảnh sát Mạnh có hài lòng với kết quả điều tra này không?”

“Hửm?” Mạnh Chiêu lấy lại tinh thần, “Hài lòng, có thể điều tra đến một bước này cũng không dễ dàng, đợi phá được vụ án này, tôi tự bỏ tiền tặng cờ thưởng cho cậu.”

“Manh mối vừa rồi tôi dùng nhiều tiền lấy được, nếu là giao dịch, vậy để báo đáp lại, cảnh sát Mạnh cũng phải khiến tôi hài lòng đúng không?”

“Tôi mời cậu ăn cơm mà, bữa cơm này cam đoan cho cậu ăn hài lòng, này đến rồi.”

Lục Thời Sâm quay đầu nhìn lại, Mạnh Chiêu dừng xe trước một cửa hàng Nhật Bản. Lần trước là món Pháp, lần này là món Nhật… Lục Thời Sâm đẩy cửa xuống xe, ngước mắt nhìn trêи cửa một cái, sau đó đi vào trong nhà hàng với Mạnh Chiêu.

Sau khi được nhân viên phục vụ chỉ dẫn ngồi xuống chỗ, Mạnh Chiêu nhận ấm trà trong tay nhân viên phục vụ: “Để tôi.”

Anh rót chén trà vào trong chén trước mặt Lục Thời Sâm: “Tôi nói với cậu, vì để cho cậu ăn bữa cơm này hài lòng, tôi cũng tốn khá nhiều thời gian mới hỏi được một nhà hàng như thế. Cậu biết chúng tôi làm điều tra tội phạm thời gian còn đáng giá hơn tiền tài,” Mạnh Chiêu bắt đầu nói hươu nói vượn lừa gạt Lục Thời Sâm, “Cho nên cho dù kết quả như thế nào, thành ý của tôi chắc chắn có.”

Nói ngắn gọn, bất luận bữa cơm này cậu ăn có hài lòng hay không, dù sao ăn xong bữa cơm này sẽ không có bữa sau nữa.

Không ngờ Lục Thời Sâm không để ý tới lời nói này của anh: “Tôi không có hứng thú gì với ăn cơm, lấp đầy bụng thôi mà,” Đoạn chuyển đề tài lên vụ án, “Hôm nay các cậu đi kiểm tra người trong danh sách bị cáo đúng không? Thế nào, có tiến triển không?”

“Vừa gặp nhau đã trò chuyện vụ án,” Mạnh Chiêu nâng chén trà lên uống một ngụm trà, “Tôi nói thật, cậu đến đội điều tra hình sự của chúng tôi đi, tiền lương gì đó đều là vật ngoài thân.”

“Một triệu.” Lục Thời Sâm nói.

“Hả?”

“Thuê hacker khẩn cấp phá giải mạng mã hóa nhiều tầng, truy tìm định vị máy chủ giả lập, lại đến cửa tìm hacker, dùng nhiều tiền mua thông tin khách hàng, tổng cộng một triệu.” Lục Thời Sâm cầm chén trà lên, “Nội dung giao dịch trước đó là, tôi điều tra rõ nguồn gốc của cuộc điện thoại này, cậu cung cấp manh mối vụ án cho tôi, nếu bây giờ cảnh sát Mạnh hối hận, vậy trả tiền trước đi.”

Tiên sư cậu. Mạnh Chiêu đặt chén trà xuống, mắng một câu trong lòng. Quả nhiên Lục Thời Sâm đã đào hố trước chờ anh ở cái hố sâu chênh lệch giàu nghèo này.

“Khϊế͙p͙ tôi nói chứ… manh mối này cần một triệu?” Mạnh Chiêu một lời khó nói hết nhìn Lục Thời Sâm, “Mặc dù cũng không thể nói là hoàn toàn không có giá trị, nhưng cậu có cảm thấy cậu coi tiền như rác không?”

“Có sao?” Giọng điệu của Lục Thời Sâm tản ra mùi vị tiên tiền như nước, “Không tra đến cuối cùng, cậu cũng không biết sẽ mua được manh mối gì.”

“Chủ nghĩa tư bản lừa người quá rồi.” Mạnh Chiêu lắc đầu nói.

“Trả tiền hay là giao dịch tiếp?” Lục Thời Sâm lại hỏi, “Hay là cảnh sát Mạnh có cách khác khiến tôi hài lòng?”

“Cậu ăn cơm để lấp đầy bụng, đi ngủ vì sinh tồn, tôi còn có thể nghĩ ra chiêu gì khiến cậu hài lòng.” Mạnh Chiêu thở dài đứng lên, đi đến xe lấy tài liệu.

Anh định cho Lục Thời Sâm xem mấy tài liệu của bị cáo mà Trình Vận tra được, tài liệu này nói quan trọng cũng không quan trọng lắm. So với danh sách bị cáo Lục Thành Trạch cũng cấp mà nói, chỉ cụ thể hơn thôi, nhưng nói không quan trọng lại vẫn có thể nhìn ra vấn đề…

“Này.” Mấy phút sau, Mạnh Chiêu đập tài liệu lấy được trước mặt Lục Thời Sâm, “Không phải tôi không để lộ với cậu, hôm nay thật sự cũng không có tiến triển gì.”

Lục Thời Sâm lật xấp tài liệu kia: “Những người này cũng không chịu tiết lộ sự thật của năm đó à?”

“Đúng rồi.” Món ăn lần lượt được đưa lên, Mạnh Chiêu lại một lần nữa ăn với tâm trạng phức tạp.

Hiếm khi hôm nay trêи đường về cục cảnh sát, anh cố ý hỏi Trình Vận có chỗ ăn cơm nào thích hợp để mời khách không. Bị nhìn với ánh mắt cổ quái kỳ lạ thì chớ, nguyên liệu của bữa này cũng không rẻ hơn bữa ăn hôm trước là bao, mà Lục Thời Sâm lại còn nói “Ăn cơm chỉ vì lấp đầy bụng”?

Cậu nói sớm tôi đã dẫn cậu đến nhà ăn của cục thành phố rồi!

“Trong mười một người, loại bỏ ba người không có liên quan trực tiếp đến vụ án, trong tám người còn lại, có một người ra nước ngoài, hai người ở nơi khác, còn lại năm người đều ở địa phương.” Lục Thời Sâm lật xem xấp tài liệu kia nói.

“Ừ,” Mạnh Chiêu khen một câu, “Môn toán tiểu học học tốt đấy.”

“Năm người lên đại học, có nơi khác, có địa phương, nhưng trường học đều bình thường, đúng không?”

“Đúng.”

“Nhưng sau khi tốt nghiệp đều tìm được một công việc tốt, nếu không phải bản thân có năng lực…”

Quả nhiên một phần tài liệu vô dụng như thế vào tay Lục Thời Sâm vẫn có thể bị hắn nhìn ra manh mối. Mạnh Chiêu cũng không có ý định che che giấu giấu nữa, tiếp lời của hắn nói: “Đó là có cao nhân giúp đỡ sau lưng.”

“Công ty mà những người này làm việc có tập đoàn cung cấp nhiệt, có tập đoàn bất động sản, có công ty chứng khoán, có tập đoàn ẩm thực,” Lục Thời Sâm cúi đầu lật tài liệu, “Các ngành các nghề, rất có thể là ân tình qua lại, dù sao nhét vài nhân viên vào trong công ty, vẫn rất dễ dàng với những người làm ăn có địa vị nhất định.”

“Cho nên kiểm tra bối cảnh gia đình của tất cả mọi người trong lớp họ, thì có thể khóa chặt mục tiêu,” Mạnh Chiêu gật đầu nói, “Tôi định làm như thế, nhưng vấn đề là, nếu như tất cả mọi người lựa chọn giấu giếm sự thật, vụ án mười năm trước… Cho dù tra được kẻ đầu têu thật sự cũng không có chứng cứ gì.”

“Cần chứng cứ làm gì, mục đích của cậu cũng không phải điều tra sự thật của vụ bạo lực học đường này, chỉ là tìm được người chụp ảnh, điều tra rõ ràng đến cùng là ai gửi ảnh cho Triệu Vân Hoa thôi.”

Có lẽ làm người như Lục Thời Sâm sẽ thoải mái hơn, Mạnh Chiêu cầm lấy chén trà uống một ngụm. Dù cho mục đích điều tra vụ bạo lực học đường này rõ ràng hơn nữa, nhưng anh vẫn muốn biết sự thật. Nếu có thể nói, anh vẫn muốn tìm được chứng cứ mấy người kia bức tử Triệu Đồng, để tất cả mọi người liên quan đến vụ án này phải chịu phạt đúng tội.

Dù sao trong mười năm qua, đã có ba người chết vì vụ án này, mà kẻ ác vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật…

Có điều Lục Thời Sâm nói cũng rất có lý, Mạnh Chiêu khẽ thở dài một hơi, việc cấp bách vẫn là điều tra rõ vụ án trước mắt quan trọng hơn.

Lục Thời Sâm lật đến tờ của bất động sản Lâm giang, lại hỏi: “Đã đến Dược phẩm Lâm Giang rồi?”

“Đến rồi, bây giờ ông già về hưu, do con trai xử lý công việc ở công ty, buổi chiều có gọi điện cho Nhậm Hải, không nhận.” Mạnh Chiêu lắc đầu, “Chậc, khó làm.”

“Dược phẩm Lâm Giang rất có thể chỉ là người giật dây năm đó, nếu hai bên là bạn hợp tác làm ăn, Nhậm Hải này hơn phân nửa cũng sẽ không tiết lộ tin tức.” Ánh mắt của Lục Thời Sâm chuyển từ tờ giấy lên mặt Mạnh Chiêu, “Trước tiên tìm ra những người có quyền thế trong lớp này đã.”

“Vâng, sếp Lục.” Mắt thấy đối phương chẳng những có hứng thú rất sâu với vụ án mà còn bắt đầu chỉ huy hành động tiếp theo của mình, Mạnh Chiêu cảm thấy buồn cười lại không biết làm sao. Rốt cuộc ai là người của đội điều tra tội phạm hả… “Được rồi, ăn cơm đi.”

Lật hết tài liệu Lục Thời Sâm mới bắt đầu ăn cơm.

Mạnh Chiêu nhìn tướng ăn không nhanh không chậm ở đối diện, dường như bữa cơm này đối với Lục Thời Sâm mà nói đúng là lấp đầy bụng mà thôi.

Đặt Lục Thời Sâm vào trong phim 3D, chắc là không mảy may không hài hòa. Tinh tế, chú trọng, như AI không có chút sơ hở nào.

(AI = Artificial Tntelligence: trí tuệ nhân tạo)

“Sao vậy?” Lục Tời Sâm ngước mắt nhìn anh một cái.

“Lục Thời Sâm,” Mạnh Chiêu dừng đũa, hỏi một thắc mắc mà với tư cách là một cảnh sát hình sự đã có bảy năm kinh nghiệm điều tra tội phạm nhưng vẫn không nhìn ra sở thích của Lục Thời Sâm, “Rốt cuộc cậu thích ăn gì? Lẽ nào không thích ăn gì cả?”

“Hình như quả thật không có gì thích ăn.”

“… Cậu uống hạt sương lớn lên à?”

Ngay khi Mạnh Chiêu hạ quyết tâm sau này tuyệt đối sẽ không ngồi cùng bàn ăn cơm với Lục Thời Sâm nữa, đối diện lại mở miệng: “Đồ lần trước tên tóc vàng ăn, ngon không?”

“Hả?” Mạnh Chiêu ngẩn ra, “Ý cậu là quầy đồ nướng ven đường kia?”

“Ừ.”

“Cậu chưa bao giờ ăn đồ nướng?” Mạnh Chiêu gần như khϊế͙p͙ sợ, “Ngài thật là không dính khói lửa trần gian á, thật sự uống hạt sương lớn lên?”

“Mười bảy tuổi tôi đã ra nước ngoài.” Lục Thời Sâm bình tĩnh nói.

“Cũng đúng,” Một lát sau Mạnh Chiêu đặt đũa xuống, nhìn đối diện: “Được, có thời gian sẽ dẫn cậu đi ăn đồ nướng.”

Bình luận

Truyện đang đọc