VẾT NHƠ DƯ Ô


Chỉ thấy da thịt nơi máu tươi chảy qua, mọi vết nhăn nhỏ bé đều chậm rãi biến mất.

Giữa hơi nước mịt mù, dung mạo của Vụ Yến đang thay đổi một cách diệu kỳ.
Gương mặt hơi chảy xệ của ả lại trở nên căng mịn, nếp nhăn lờ mờ ở lông mày và đuôi mắt như được hơi nước ủi phẳng, khóe miệng từ từ không còn chùng xuống nữa, vân môi cũng giảm đi đáng kể, thân mình nõn nà như nhụy hoa đầu tiên nở vào lúc chớm xuân.
Một lần tắm hồ máu, không ngờ lại khiến cho phụ nhân xinh đẹp thoạt nhìn bốn mươi có thừa này biến thành một thiếu nữ tuyệt đại phương hoa mười phân vẹn mười.
Ả kiều diễm, quyến rũ, hệt như một cây hoa ngâm tẩm trong hồ máu, hút hết máu oan hồn chết trăm ngàn năm qua vào mạch máu của mình, từ nay da thịt có màu sắc, mặt mũi có cảm xúc.
Vụ Yến múc một vốc máu, đôi môi đỏ thẫm hé mở, uống xong mới lại mở mắt ra.
Ngay cả ánh mắt cũng trong sạch như thiếu nữ thanh xuân tuổi đôi mươi.
Nhìn cảnh tượng khó bề tin nổi trước mắt, cõi lòng của Cố Mang chấn động, đột nhiên có thứ gì đó như trồi đất mà lên —— Y bỗng chốc tỏ tường!
Thật ra mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành trong lời đồn của nước Liệu chính là ả, mà bà già tóc bạc da mồi cũng là ả!
Xem ra chuyện tu tiên, Vụ Yến không tìm được đúng hướng, chẳng những không thành công mà còn hại mình nguyên khí đại thương và già đi chóng vánh.

Nhưng với tuổi thọ của loài yêu mà nói, ắt hẳn ả đang tuổi xuân thì, hồng nhan chưa chi đã điêu tàn, Vụ Yến làm sao cam lòng được?
Vậy nên công dụng của Huyết Linh Đan luyện từ máu Vũ Dân, chắc hẳn cũng tương tự như hồ Mã Não này —— Không, hẳn là mạnh hơn thế.

Chẳng những khôi phục được nguyên thần của Vụ Yến, nó còn giúp cơ thể của ả phản lão hồi xuân nữa.

Có lẽ hồ máu chỉ giúp ả trở về tuổi đôi mươi, song thời gian duy trì lại không được bao lâu, còn Huyết Linh Đan…
Chắc hẳn Huyết Linh Đan có thể biến cơ thể của ả trở về mười lăm mười sáu tuổi, hơn nữa duy trì được càng lâu…
Vụ Yến ngâm mình chốc lát, âm khí đầy hồ cho ả nguồn dinh dưỡng vô tận, hào quang của tuổi trẻ tưởng như đang toát từ trong ra đến ngoài.

Có vẻ điều này đã xua tan được chút phiền muộn trong lòng ả, giọng điệu nói chuyện của ả cũng dễ chịu hơn nhiều: “A Phương, ngươi nói xem lần này những kẻ lên đảo là hạng người gì?”
A Phương đáp: “Nghe Sơn Cao nói, có bốn người đến, đều là nam tử.

Nhưng Sơn Cao cứ chửi xiên chửi quàng, miệng mồm cũng không nhả được lời nào đàng hoàng, vì vậy thuộc hạ cũng không biết nhiều hơn.”
“Bốn nam tử.” Vụ Yến hừ một tiếng: “Bản tọa không đi bắt người phàm thì thôi, vậy mà lũ kiến hôi này cứ kéo nhau chạy lên đảo của bản tọa hết lần này đến lần khác.


Bị bản tọa chế thành nam sủng cũng đáng đời.”
“…”
Cố Mang nghĩ thầm, quả nhiên là thế, ả không nói giữ làm nam sủng mà là “chế” thành nam sủng.

Xem ra trong lòng ả Dơi Vương này thật sự có một vầng trăng sáng, thế nên mới phải dùng cổ trùng thay đổi dung nhan và tướng mạo của Nhạc Thần Tình.

Không biết vị nhân huynh nào có mị lực kinh thế, bị Nữ Dơi Vương nhung nhớ một cách gần như biến thái lâu đến vậy.
A Phương nói: “Vương thượng, tính mạng của người phàm cũng chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, tu sĩ lần trước lên đảo xin thuốc thay mẹ, người mới chơi mười hai mười ba năm, hắn đã chịu không nổi giày vò buông tay lìa trần thế, người cảm thấy bắt bốn người này đủ chơi được mấy năm?”
Vụ Yến nhấc ngón tay, kéo theo một chuỗi giọt đỏ tươi, nói: “Bọn chúng mưu đồ cướp đi thuốc dẫn Vũ Dân từ đảo của bản tọa, chọc bản tọa giận như thế, chơi ít đi mấy năm cũng chẳng sao.

Dù gì cũng là con rối do bản tọa tạo nên, lại không phải…”
Ả khựng lại, vẻ trong sáng trên gương mặt diễm lệ biến mất, thay vào đó là một loại tối tăm và điên cuồng mà yêu thuật cũng không che hết được.
“Lại không phải là người đó thật sự.”
“Vương thượng…”
“Bỏ đi, đừng nhắc nữa.” Vụ Yến ngẩng đầu lên, tựa gáy vào đá cuội: “Người đó là tiên, ha ha, nhưng tiên nhân này lại là kẻ thất tín bội nghĩa, bản tọa đã sớm không còn chân tình gì với y.

Suốt trăm năm qua, thứ mà bản tọa không thể quên được chỉ là gương mặt tuấn tú của y thôi, mà muốn một gương mặt giống thế, chẳng phải dễ như trở bàn tay?”
Cố Mang giật mình —— Cái gì? Vụ Yến coi trọng một tiên nhân?
Sau hãi hùng là bất chợt hiểu ra.
Đúng rồi… không thì một yêu vật như ả, cớ sao phải khổ sở nghịch mệnh tu hành, không đi đường ma mà đi đường tiên? Thì ra vì tình lang trong mộng ả là một vị tiên nhân.
Từ xưa tiên yêu không chung đường, năm đó ả Dơi Vương này một lòng si mê, thế nên mới hạ quyết tâm thay đổi tông tịch của mình để được danh chính ngôn thuận ở bên tiên nhân kia.

Nhưng theo lời ả nói, sau đó vị tiên nhân này “thất tín bội nghĩa”, chắc hẳn đã làm chuyện gì khiến ả thất vọng tột độ hoặc thậm chí tuyệt vọng, vì vậy ả mới tu tiên không thành, còn rước thêm một thân bệnh tật, đang tuổi xuân thì đã già yếu.
Kể từ đó, si tình hủ mục năm xưa đã biến thành chấp niệm vặn vẹo —— Ả không muốn chủ động nhìn thấy bất cứ nam tử nào không cùng chủng tộc với mình, mà nếu có nam tử nào xâm nhập vào đảo Dơi, ả sẽ nặn bọn họ thành hình dáng của vị tiên nhân kia, hành hạ dâm loạn cho đến chết.
Cố Mang nhìn nữ yêu này, cảm thấy ả vừa đáng giận vừa đáng thương, không khỏi thở dài một tiếng.

A Phương vừa bóp vai cho Vụ Yến vừa nói: “Đúng nha, chờ bắt được bốn kẻ không thức thời đó, cứ cho chúng lẫn con tiểu quỷ mà chúng muốn cướp đi ăn cổ trùng, đổi túi da của chúng, làm chúng quên kiếp đời, ngoan ngoãn ở lại trên đảo hầu hạ Vương thượng của chúng ta.

Hừ! Còn lợi cho chúng đấy!”
Vụ Yến dần dần vui lên, cười nói: “Chỉ ngươi giỏi nói ngọt.”
Dứt lời nghiêng đầu nói: “Bưng mâm trái cây qua đây, bản tọa ăn một chút.”
Cố Mang lấy lại tinh thần, bình tĩnh dùng hai tay bưng mâm sứ bạch ngọc, đi tới bên hồ Mã Não rồi cung kính quỳ xuống.
Ngón tay trắng dài của Vụ Yến bới móc trong đó một phen, cuối cùng chỉ vào một chùm vải: “Cái này đi, lột vỏ ra.”
Cố Mang đáp: “Vâng.”
Một thị nữ đứng bên cạnh lập tức dâng lên một cái chén sứ nhỏ, thịt vải tươi mềm nhanh chóng bị Cố Mang lột ra, tổng cộng sáu miếng, đặt ở trong chén.
Vụ Yến bốc một miếng trong đó, hé môi son nhét quả thơm trái ngọt vào miệng, nhai vài cái rồi nói: “Vải hôm nay ngon lạ thường nhỉ.”
Cố Mang im lặng cười cười.
Mâm trái cây này đã được y yểm thuật Hút Hồn lúc bưng tới.

Nhằm che giấu vết tích pháp thuật, y còn yểm thêm chút ảo thuật từng cho rằng không có đất dụng võ, biến trái cây trở nên thơm ngọt ngon miệng hơn.
Pháp thuật của y vốn đã rất trác tuyệt, mà tộc dơi lửa lại là chủng yêu vật có đầu óc cực kỳ đơn giản trong số các loài yêu, vậy nên càng dễ dàng qua mặt.

Sau khi Vụ Yến ăn đống vải này, chú Hút Hồn sẽ tản ra trong người ả, cướp lấy ký ức mà Cố Mang cần có, tiếp theo chỉ cần đọc lại chú quyết, pháp chú không màu vô hình này sẽ bứt ra khỏi đầu Vụ Yến, cuối cùng trở về với Cố Mang, nộp hết tình báo thu được cho Cố Mang.
Ăn trái cây xong, Vụ Yến dùng khăn lụa mà thị nữ kịp thời dâng lên lau ngón tay, sau đó lười biếng nhắm mắt lại, tựa vào bên hồ ngâm máu tiếp.
Bước quan trọng nhất đã thành công, Cố Mang âm thầm thở phào một hơi, lúc này lại nghe A Phương hỏi: “Vương thượng, đêm nay người có cần gọi thị vệ tới thị tẩm không?”
Cố Mang vừa thở phào một hơi lại nghẹn họng.
Thị, thị tẩm?!!
“Pháp môn Huyền Nữ song tu vốn đã có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, hôm nay bản tọa không uống được Huyết Linh Đan, càng cần phải thu dương bổ âm, tất nhiên cần thị vệ thị tẩm.”
Cố Mang: “…”
“Đi sắp xếp cho bản tọa đi.”

A Phương đáp: “Vâng.”
Đại thị nữ A Phương đi ra, Vụ Yến ngâm trong hồ máu, ả phụ nhân diêm dúa này hệt như nữ quỷ bò ra từ luyện ngục, xinh đẹp khó diễn tả.

Ả cong ngón tay, ngắm nghía sơn đỏ trên đầu ngón chốc lát, thế rồi hờ hững nói: “Hôm nay bản tọa không được vui, các ngươi đổ một chút huân hương, trợ hứng cho bản tọa.”
“Vâng!” Hai ả dơi tinh ở hai bên đồng loạt bước lên, mỗi ả cầm một lọ thủy tinh miệng nhỏ bụng to, trong lọ chứa huân hương nước hoa màu hồng nhạt.

Các ả quỳ bên hồ máu, cần cổ thanh mảnh cúi xuống, đổ nước thơm vào trong hồ.
Cả đình thoáng chốc ngát hương, một mùi thơm lạ thấm tận ruột gan tức tốc tản ra khắp thuỷ tạ, lan dần ra bên ngoài.

Cố Mang chưa bao giờ ngửi được mùi hương nào ngọt ngào một cách đặc biệt đến vậy, nó như tập hợp tất cả mùi vị mà y yêu thích trong đời vào một chỗ.

Y ngửi được mùi hương của bãi cỏ, mùi thơm của ao sen ngày hè… và cả mùi thanh ngọt của mật.
Y kinh ngạc trước việc trên đời này lại có mùi hương hợp với sở thích của mình một cách hoàn hảo đến như vậy, nhác thấy đám dơi tinh kia cũng lộ vẻ si mê.
—— Không ổn, chỉ e huân hương này cũng như Phù Sinh Nhược Mộng mà Mộ Dung Liên hút, đều có tác dụng mê hoặc thần trí!
Cố Mang vội vã lắc đầu nguầy nguậy, điều vận nội tức, cố dằn cảm giác ngất ngư mà huân hương mang đến cho mình xuống mức thấp nhất.

Đến khi bình tĩnh nhìn lại, quả nhiên thấy được yêu vật trong thủy tạ đã ngất nga ngất ngây.

Vụ Yến gối đầu bên hồ máu, giữa mùi hương lạ lùng hun bốc này, dung mạo của ả trông càng xinh đẹp mê người, toàn thân cũng mềm rũ như bùn xuân, ánh mắt đưa tình, môi son khẽ nhếch.
Hương thơm kiều diễm đó như nước mực trên giấy, chậm rãi lan khắp bốn phía.

Qua thêm chốc lát, A Phương đã trở về.
“Vương thượng, người đã đưa đến rồi.”
Ả đi vào trong thuỷ tạ, theo sau là một nhóm thị vệ, tổng cộng khoảng mười người, cả bọn đều vai rộng eo thon, phong độ ngời ngời.
Cố Mang nhìn lướt qua, lập tức thấy được nam tử có dung mạo thanh thoát nhất, mặt mũi anh tuấn nhất trong số mười người kia.
“…”
Quả nhiên Mặc Tức đã bị chọn tới đây lật thẻ.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Mặc Tức, hình như hắn còn chưa biết mình bị đưa vào đây làm gì.

Mặc Tức nhíu mày kiếm, lạnh lùng lia mắt qua lũ yêu, nấn ná trên người Cố Mang giây lát rồi dời đi, con ngươi thoáng hiện nét hoang mang.

Cố Mang nhủ thầm tiêu rồi, Mặc Tức thuộc loại đẹp mà không tự biết, sở dĩ xưa nay có thể đẩy lùi đám ong bướm lẳng lơ, đơn giản là vì hắn đã quen bày ra bản mặt nghiêm túc như núi băng, làm người ta nhìn mà tụt cả hứng.

Chỉ khi nào hắn gặp chuyện gì nghĩ không thông, mặt mũi sẽ lộ vẻ mờ mịt, nét lạnh lùng sắc sảo mới giảm đi phần nào, thậm chí còn gợi lên chút khí chất ngây thơ.
Hai chữ lời ít ý nhiều, mỹ nhân.
Nếu vẻ đẹp của Mặc Tức đã không thể che giấu, vậy chỉ đành trông chờ khẩu vị của Vụ Yến đặc biệt, hoặc trông chờ Vụ Yến bị mù thôi.
Cố Mang liên tục cầu nguyện, đừng chọn công chúa, đừng chọn công chúa, công chúa xấu nết lắm, ăn vô nghẹn chết đó… Lòng đầy thành kính lẩm nhẩm cả buổi trời, chỉ thấy Vụ Yến giơ tay chỉ về phía Mặc Tức.
“Ngươi đi.”
Cố Mang: “…”
Mặc Tức: “?”
Vụ Yến phô bày tư thái, đứng dậy khỏi hồ máu.

Tộc dơi lửa có thể chất đặc biệt, máu sẽ không nhuộm đỏ cơ thể của Vụ Yến, mà chỉ như nước suối nóng bình thường chảy xuống, để lộ cơ thể nõn nà như bạch ngọc của ả.
Cố Mang tưởng chừng muốn đâm đầu vào tường vì sự phóng khoáng của loài yêu.
Ả đột ngột rời khỏi hồ tắm, ngay cả khăn tắm cũng không bọc.

Nhìn từ hướng của Cố Mang, chẳng qua chỉ thấy lưng trần của ả thôi, song nhìn từ hướng của Mặc Tức… sẽ thấy bộ ngực của ả đó…
Cố Mang nhìn trộm sắc mặt của Mặc Tức, đỏ cam vàng lục lam chàm tím như đèn kéo quân lướt qua một lượt, phải nói là muôn màu muôn vẻ.
Ngặt nỗi tộc dơi lửa quá đần độn, không nhìn hiểu sắc mặt của người khác, cộng thêm Vụ Yến đã bị huân hương ngấm cho tâm thần tán loạn, đầu óc ngất ngư, thế nên chỉ thấy được vẻ tuấn tú của Mặc Tức, chứ chẳng thấy được sát khí của Mặc Tức.
Ả ta còn lười biếng giang hai cánh tay, gom lại mái tóc dài, tặc lưỡi nói: “Tên hầu nhà ngươi thật vô dụng, chọn ngươi đến thị tẩm, mừng đến đứng hình luôn rồi à? Qua đây, qua hầu hạ bản tọa thay quần áo.”
Nói đến nước này rồi, Mặc Tức còn gì mà không hiểu? Hắn thình lình trợn to mắt, đầu tiên kinh ngạc nhìn Vụ Yến, sau đó đưa mắt nhìn Cố Mang.
Cố Mang chột dạ cúi đầu.
“…”
Mặc Tức như bị cái gì tắc họng, tầm mắt đột nhiên quay về phía Vụ Yến, gương mặt anh tuấn dần dần tái mét.
_______________________
Tiểu kịch trường
Mặc Tức: Ả dơi này rất thích hợp đóng quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ.
Cố Mang Mang: Vậy còn đệ? Đệ thích hợp đóng quảng cáo gì?
Mặc Tức: … Không biết.
Cố Mang Mang: Đệ không thích hợp đóng quảng cáo, đệ thích hợp đến làm việc cho ủy (khụ) ban (khụ) kỷ (khụ) luật (khụ) trung (khụ) ương (khụ) quét (khụ) mại (khụ) dâm..


Bình luận

Truyện đang đọc