Mặc Tức ngẩng phắt đầu lên.
Chỉ thấy giữa ánh nến mờ tối, Cố Mang giật giật hàng mi dài, sau đó chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt xanh thẳm sâu như biển.
Cố Mang ngơ ngác nhìn Mặc Tức, mọi ý thức vẫn chưa kịp trở về, khống chế biểu cảm của y chỉ có mỗi bản năng, thế là gương mặt gầy gò kia trông vừa nhẹ nhõm vừa hiền hòa, hệt như dáng vẻ mà “Cố Mang ca ca” nên có, dịu dàng đến tận cùng.
“Công chúa điện hạ của ta… sao đệ lại khóc rồi…”
Cố Mang thở dài nỉ non, ngờ đâu Mặc Tức còn chưa trả lời, nét mặt như đang nằm mơ của y chợt biến mất, y từ từ tỉnh lại.
Thế là mắt thường gần như có thể thấy được —— Kinh ngạc, hoảng sợ, chấp nhất, tàn nhẫn, hối hận… mỗi một cảm xúc đều là mảnh vỡ trong quá khứ của y, chúng tuôn trào như những cơn sóng triều, rửa sạch nét dịu dàng trong ánh mắt của y.
Chờ khi những cảm xúc đó tan biến, Cố Mang thình lình bật dậy, rút tay mình ra khỏi tay Mặc Tức, trên mặt lại là tấm mặt nạ ngoan độc mà y sớm đã đeo đến quen: “Mặc Tức đệ điên rồi sao?! Ai bảo đệ đến phòng Tu La tìm ta? Đệ có biết ——”
Nhưng cắt lời y chính là cái ôm bất ngờ của Mặc Tức, vòng tay rắn chắc mà ấm áp của người đàn ông này ôm lấy y thật chặt, như thể muốn vớt y lên khỏi hồ nước đóng ba thước băng dày, vùi y vào tháng tư nhân gian lâu lắm rồi không gặp của mình.
(1) Tháng tư nhân gian: Tháng tư được xem là tháng đậm sắc xuân nhất và đẹp nhất trong năm.
Tròng mắt xanh thẳm của Cố Mang thoáng chốc trợn to, bị Mặc Tức ôm sít sao như thế, y quá kinh sợ và cũng quá hoảng hốt, vì vậy đã quên mất mình định nói những gì.
Mặc Tức ôm chặt Cố Mang, gác cằm lên đầu y, không ngừng vuốt hôn mái tóc của y.
“Ta đã biết hết rồi.”
Chỉ một câu nói, cả người Cố Mang đã cứng đờ, y ngọ nguậy muốn đẩy Mặc Tức ra, nào ngờ tay còn chưa dùng sức đã cảm giác được người đàn ông ôm mình đang run rẩy từng hồi, Mặc Tức khàn giọng nói: “Sư huynh, đừng nói lời gì ngu ngốc nữa, cũng đừng làm việc gì ngu ngốc nữa.”
Cố Mang có chút bối rối.
Ngần ấy năm qua, y vẫn luôn ngụy trang thật kín kẽ, y dựng lên lớp vỏ trai cứng rắn nhất, khiến cho người đời chỉ thấy được lạnh lùng và quyết tuyệt, thù hận và tàn bạo của mình.
Nhưng chỉ ngủ một giấc tỉnh dậy, y phát hiện lớp ngụy trang của mình đã bị đâm nát bấy, vành mắt đỏ hoe của người mà y muốn bảo vệ nhất hiện ra trước mặt y, đưa tay chạm đến trái tim mềm mại không còn chỗ để trốn của y.
Y gần như chối bỏ theo bản năng: “Mặc Tức —— Đệ căn bản không hiểu được tất cả, vả lại chuyện của ta liên quan gì đến đệ? Ta đã sớm nói với đệ hai chúng ta không phải người chung đường, ta vốn dĩ… ta vốn dĩ…”
Mặc Tức đáp lại bằng cách đặt tay sau đầu y, cất giọng trầm đục lẫn với âm mũi, hắn nói: “Huynh vốn dĩ không phải người như vậy.”
Cố Mang: “…”
Bọn họ như cách một lớp băng, Mặc Tức ở bên ngoài muốn ôm Cố Mang dưới lớp băng.
Hắn mặc kệ băng lạnh lẽo thế nào, nhất quyết không chịu lùi một bước, thế là băng dần dần tan ra, rồi dần dần đổ sập.
“Huynh vốn dĩ không muốn sát phạt, không muốn chinh chiến.
Huynh cũng chưa bao giờ muốn làm hại ta, chưa bao giờ muốn trả thù bất cứ ai…”
Giọng Mặc Tức trầm thấp, khi nãy Cố Mang ngủ hắn còn đang ngồi khóc, bây giờ Cố Mang tỉnh rồi, hắn lại không muốn khóc nữa.
Những đắng cay mà Cố Mang phải chịu đã đủ nhiều, hắn không muốn làm cho sinh mạng cứng cỏi mà yếu mềm này lại lo lắng cho mình, lại khó chịu thay mình nữa.
“Tám năm rồi, Cố Mang, huynh đau khổ lắm phải không…”
“Xin lỗi, là ta không hiểu huynh.”
Mỗi lần hắn nói một chữ, Cố Mang trong ngực hắn lại run dữ dội hơn.
Cuối cùng khi câu này thốt ra, Cố Mang như sắp bị thứ gì đó đè sập, cả người y co rút liên hồi, thậm chí Mặc Tức còn nghe được tiếng nấc nghèn nghẹn mắc kẹt trong cổ họng của y, còn cảm giác được chất lỏng âm ấm nào đó thấm ướt lồng ngực mình.
“Không… không không…” Cố Mang xô đẩy loạn xạ, xưa nay Mặc Tức chỉ nhìn thấy dáng vẻ thông minh nhạy bén của Cố Mang ca ca, mà lúc này Cố sư huynh bị dồn vào đường cùng nhưng vẫn cứ vẫy vùng nói dối, không cho hắn đến gần chỉ vì bảo vệ hắn lại vụng về đến vậy, vụng về đến cố chấp, vụng về đến đáng thương.
Vụng về đến mức khiến cho cả trái tim, cả thân xác của hắn đều đau đớn tột cùng.
Cố Mang không biết mình còn có thể giải thích cái gì, hoặc còn có thể hiến dâng cái gì, y chỉ đang một mực bảo vệ người khác, sự bảo vệ này đã trở thành bản năng khắc sâu vào xương cốt của y, một khi làm không được, nó sẽ khiến y luống cuống tay chân như con rồng mù mắt bị gãy móng.
Y không ngừng lặp lại: “Không phải như thế… đệ không hiểu đâu…”
Mặc Tức nắm tay y, vành mắt đỏ bừng: “Huynh nhất định phải đẩy ra ta sao?”
“…”
“Nhiều năm như vậy, sư huynh, huynh có biết điều khiến ta đau đớn nhất là gì không? Không phải là huynh đâm ta một nhát, không phải là huynh bỏ ta mà đi, mà là huynh biến thành một người ta hoàn toàn nhận không ra… Huynh có biết lúc đó ta khó chịu thế nào không?”
“Ta biết huynh muốn bảo vệ ta, không muốn liên lụy ta, nhưng từ lâu ta đã nói với huynh, trên đời này ngoại trừ huynh, ta không còn người thân nào khác nữa.
Lúc huynh che chở ta, sao huynh không nghĩ xem cái gì mới là tàn nhẫn nhất với ta? Lẽ nào ta lại sợ chịu khổ chung với huynh, lẽ nào ta lại sợ bị mọi người chỉ trích dèm pha chứ? —— Ta chỉ sợ huynh sẽ không trở về bên ta nữa, Cố Mang, ta chỉ sợ huynh bỏ đi thôi!” Mặc Tức nhắm mắt lại, cho dù nén được nước mắt, hàng mi cũng đã ươn ướt.
“Nhiều năm như vậy… ta vẫn luôn thật lòng thật dạ với huynh.
Trước đây ta luôn hy vọng thật lòng của mình có thể đổi được thật dạ của huynh, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, huynh có thích ta hay không, có bằng lòng ở bên ta hay không, những điều này không còn quan trọng nữa… ta chỉ xin huynh…”
Hắn xoa đầu Cố Mang, rũ mắt hôn góc trán của Cố Mang, cố giữ cho giọng không run rẩy, cất tiếng trầm khàn nói: “Ta chỉ xin huynh cho ta cơ hội bảo vệ huynh, bầu bạn bên huynh… ta chỉ muốn được ở gần huynh thôi… Huynh thật sự không thể thổ lộ với ta bất cứ chân tướng nào, không thể san sẻ gánh nặng trên vai huynh cho ta dù chỉ một chút sao?”
“Cố Mang… ta cũng là anh em chiến hữu của huynh.
Huynh thà rằng đẩy ta xuống hầm băng, cũng phải bắt ta sống không bằng chết như thế sao…”
Những lời hắn nói nghe thâm tình mà thiết tha đến vậy, nhưng Cố Mang chỉ cảm thấy khó chịu không tả nổi.
Tám năm rồi.
Từ ngày Cố Mang quyết định trở thành mật thám, y đã suy tính cho tương lai của Mặc Tức.
Nhưng lúc đó bọn họ còn quá trẻ, chưa nếm trải nỗi khổ của ái tình, thế nên Cố Mang từng khờ dại cho rằng chỉ cần mình tuyệt tình một chút, chàng trai này sẽ cảm thấy yêu mình là chuyện quá đớn đau.
Chỉ cần đau, sớm muộn gì Mặc Tức cũng buông tay.
Nhưng rồi y chờ mãi, đợi mãi.
Y đâm Mặc Tức đến máu đổ đầy tay, y chém Mặc Tức đến thương tích đầy mình, từ đầu đến cuối Mặc Tức vẫn không buông y ra.
Mấy năm qua, y vẫn hy vọng Mặc Tức có thể quên đi tình yêu quá khứ của hai người, hy vọng Mặc Tức có thể sống những tháng ngày yên bình, cưới một người vợ hiền lương thục đức, sinh một đàn con đáng yêu hoạt bát.
Tình yêu khó lòng kiềm chế nảy sinh thời tuổi trẻ ngông cuồng, sớm muộn cũng sẽ bị năm tháng gột rửa thành vết mực phai mờ —— Ban đầu y suy tính như vậy cho Mặc Tức.
Nhưng cuối cùng y vẫn tính sai một việc: Yêu và không yêu trên đời này, đích thực đều có thể đổi thay, duy chỉ trái tim vĩnh viễn chỉ có một.
Trước giờ Mặc Tức không phải người tùy tiện, ngày hắn quyết định thổ lộ với Cố Mang, thứ mà hắn trao cho Cố Mang không phải là tình yêu của hắn.
Mà là trái tim của hắn.
Trái tim của…
Cố Mang thình lình nhận ra có gì đó không đúng, y đang kề sát lồng ngực của Mặc Tức, có thể cảm nhận được linh lực của Mặc Tức yếu ớt đến không ngờ, linh hạch gần như sắp vỡ nát.
Cảnh tượng trước khi hôn mê trong phòng Tu La như lại lóe lên trước mắt y —— Mặc Tức tới cứu y, sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ, chẳng lẽ…
Cố Mang ngẩng phắt đầu lên: “Đệ biết được những sự thật này từ đâu?”
“…”
“Đệ lại đến đảo Dơi? Lại dùng gương Thời Gian?”
Mặc Tức nhìn gương mặt đột nhiên căng thẳng của Cố Mang, nhìn cặp mắt xanh thẳm bất an lo sợ kia, nét mặt từ từ giãn thành ý cười dịu dàng mà bi thương.
“Huynh đang lo lắng cho ta hả?”
Chẳng đợi Cố Mang trả lời, hoặc như sợ bị phủ nhận và chối bỏ, hắn cúi đầu hôn lên ấn đường của Cố Mang: “Ta không sao.”
Nhưng trái tim của Cố Mang như bị cắt nát rồi, muôn vàn suy đoán xộc lên đầu rồi tức khắc lủi xuống, chỉ còn một đáp án không thể rõ ràng hơn nằm lại trên bãi bùn.
Lần này Cố Mang không hỏi nữa, y thì thào, nước mắt lăn xuống gò má mềm mại, y nói: “… Là… ngọc giản ghi sử…”
Hàng mi dài bỗng dưng khép lại, Cố Mang nhẫn nhịn, đè nén, dường như muốn nói thêm gì đó để phân rõ ranh giới giữa hai người.
Nhưng mà…
Tám năm rồi.
Sống chết tàn ác đã làm trọn, cuối cùng vẫn không thể ngăn được bước chân Mặc Tức đuổi theo y, dấn mình vào đường mòn trải đầy rẫy bụi gai.
Những chướng ngại vật y bố trí, những mối hiểm trở y để lại, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản bước tiến của chàng trai trẻ này.
Tiểu sư đệ của y vẫn luôn đuổi theo y, y đứng trong bóng đêm ngoái đầu lại, nhìn thấy người yêu tám năm trước đã không còn trẻ trung như thuở nào, hắn phong trần mệt mỏi, mình mẩy bê bết máu, thứ duy nhất không đổi chính là cặp mắt đen láy cố chấp kia.
Người yêu bị y cắt bỏ chạy nhanh về phía y, cố sức đuổi theo y, sau đó đứng trong bụi gai thở hổn hển, nói với y ——
Sư huynh, Cố Mang, ta đến đón huynh, chúng ta về nhà đi.
Mặt băng “ầm” một tiếng vỡ nát, vỡ thành ngàn vạn mảnh sáng lóa, cuối cùng người ngủ say đông cứng dưới mặt băng đã bị tiểu sư đệ của mình ôm vào lòng.
Cố Mang bỗng dưng không nhịn nổi nữa, dây cung kéo căng suốt tám năm rốt cuộc đã đứt toạc, y nghẹn ngào òa khóc, luôn miệng nói: “Xin lỗi… xin lỗi…”
Là ta xem nhẹ tình ý của đệ, không nhìn hiểu trái tim chấp nhất không đổi thay của đệ.
Là ta càn rỡ tự lựa chọn thay đệ, không hỏi đệ muốn đi con đường nào.
Là ta không tôn trọng ý nguyện của đệ, không biết đệ quan tâm thứ gì nhất, tự tiện áp đặt suy tính của mình lên vận mệnh của đệ.
Là ta vẫn luôn dối gạt đệ… không cho đệ cơ hội đi cùng ta…
Tám năm rồi.
Ta từng tổn thương đệ, làm hại đệ, xa lánh đệ, đâm đệ đau, ta làm hết những chuyện khiến đệ thất vọng, thậm chí còn suýt lấy mạng đệ ——
Sao đệ còn không quay đầu chứ, nhóc ngốc của ta, công chúa điện hạ của ta.
Sao đệ còn phải mạo hiểm thịt nát xương tan đào bới chân tướng lên, sau đó vượt gió mưa mang thương tích đầy mình đi đến bên cạnh ta, sao đệ ngốc vậy hả.
“Mặc Tức, xin lỗi…”
Bàn tay xoa đầu y của Mặc Tức khựng lại, hắn đã hiểu sai ý, bèn nói: “Không sao cả, ta biết huynh lựa chọn cái gì, ta cũng biết vì lựa chọn này mà huynh phải nhẫn nhịn những gì, chịu đựng những gì, trả giá những gì… Không cần xin lỗi ta, thật ra ta cũng đã nói với huynh từ lâu, nếu huynh thật sự không thích ta, không muốn bị trói buộc, ta cũng sẽ không miễn cưỡng nữa, chỉ cần huynh chịu trở về…” Mặc Tức nói đến đây, vành mắt dần hoe đỏ, môi chạm nhẹ lên trán của Cố Mang.
Tựa như lời chúc phúc thành kính nhất.
“Chỉ cần huynh khỏe mạnh, chịu cho ta giúp huynh, chịu cho ta cơ hội để san sẻ với huynh… Cố Mang, sư huynh tốt của ta, như vậy là đủ rồi.”
Nói đến nước này, có lẽ sợ cái ôm của mình sẽ khiến Cố Mang thấy bận lòng, Mặc Tức lại cúi đầu, quyến luyến dùng cằm cạ nhẹ lên trán của Cố Mang, sau đó định buông ra.
Nào ngờ đúng lúc này, hắn đột nhiên bị một độ lực mạnh mẽ ôm ngược lại, Cố Mang bất ngờ ôm lấy hắn, hệt như con thú tách đàn cuối cùng đã về với đồng bạn.
Cố Mang khóc đến không thành tiếng, người đàn ông lang bạt khắp nơi, cô độc quá lâu, chịu đựng quá nhiều, giữ kín bí mật suốt tám năm ròng rã, cuối cùng sụp đổ òa khóc trong ngực của người yêu, trán y kề sát lồng ngực của Mặc Tức, tưởng chừng đang thảm thiết kêu gào, cứ như muốn chảy hết khổ đau trong suốt tám năm qua theo dòng nước mắt lã chã này.
Cố Mang ôm chặt eo Mặc Tức, đuôi mắt mảnh dài trông đỏ đến đáng thương, cuối cùng y nức nở thốt ra những lời bao năm qua vẫn ủ kín trong lòng, gần như đã ủ đến thối rữa: “… Đau đớn lắm… Mặc Tức… ta thật sự đau đớn lắm…”
Mặc Tức bị y ôm, cái ôm như người sắp chết đuối vớ được tấm gỗ nổi, tuyệt vọng mà mệt mỏi cùng cực, trái tim của hắn thoáng chốc bị bóp chặt, hắn vuốt ve mái đầu của Cố Mang, thấp giọng an ủi: “Ta biết, ta biết…”
“Ta làm chuyện gì cũng chỉ có một mình… ta làm chuyện gì cũng chỉ có thể có một mình… Nhiều năm như vậy ta không thể nói dù là một câu thật lòng với những người xung quanh, ta còn phải đi giết bách tính và tu sĩ nước mình… giết các anh em và chiến hữu của ta… thật sự đau đớn lắm… Mặc Tức…”
Mặc Tức nghẹn ngào nói: “Phải… ta biết mà…”
“Ta thật sự sắp bị ép điên rồi… giống như mỗi ngày mỗi đêm, mỗi giờ mỗi phút đều có một thanh đao đang đâm mạnh vào ta, mà ta còn phải nói… đâm hay lắm, đâm sướng lắm…” Cố Mang run lẩy bẩy, đau khổ nhắm mắt lại: “… Ta không muốn giết người đâu… ta muốn về Trọng Hoa… ta muốn Lục Triển Tinh còn sống, ta muốn mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra…”
“Ta biết, ta biết, huynh nói đi, huynh nói ra lòng sẽ dễ chịu hơn, ta ở với huynh, ta sẽ luôn ở bên huynh…”
Cố Mang lại không nói tiếp nữa, y mở to đôi mắt bị dòng lệ rửa đến xanh veo vắt, hồi lâu sau, y thấp giọng thì thào: “Ta cũng không muốn rời xa đệ…”
“Ta ——” Mặc Tức vốn định tiếp tục an ủi y, tiếp tục nói ta biết mà, ta hiểu huynh, nhưng nghe đến câu này, hắn lại hơi sửng sốt.
Thật lâu thật lâu sau, hai người không ai phá vỡ sự im lặng này, chỉ có tiếng tim đập thình thịch.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
Gấp đến thế, nhanh đến vậy, dường như những lời chân tình chôn sâu dưới đáy lòng suốt bao năm sắp trồi lên mặt đất.
Cố Mang khẽ khàng mở miệng, người kiên cường cứng cỏi luôn hừng hực quyết đoán khiến lòng người an ổn, lúc này lại sợ sệt khôn cùng.
Hệt như một người nghèo rách nát đang dè dặt giang tay, thử ôm lấy món quà quý giá mà mình từng cho rằng chẳng thể nào có được.
Y thấp giọng nói: “Ta không muốn gạt đệ… không muốn đệ đi, ta, ta chưa bao giờ muốn…”
“…”
“Ta không muốn nhìn đệ đi, ta không muốn nhìn đệ ở bên bất cứ người nào khác.”
Bàn tay của Mặc Tức khựng lại, gương mặt anh tuấn của hắn bỗng dưng tái nhợt, rồi lại đỏ lên.
Rõ ràng hắn đã từ bỏ hy vọng, nghĩ rằng chỉ làm sư huynh đệ cũng được, chỉ cần Cố Mang vui vẻ khoẻ mạnh, tự do thoải mái thì sao cũng được cả.
Hắn sẽ không bao giờ ép buộc Cố Mang nữa, sẽ không bao giờ cưỡng cầu làm khó Cố Mang nữa.
Thế nhưng câu này của Cố Mang lại thắp lên ngọn lửa mà vừa rồi hắn tự tay dập tắt.
Cố Mang nhắm mắt lại, lớp ngụy trang bao năm giờ đây cuối cùng đã sụp đổ.
Y nói: “Mặc Tức, ta thật sự thích đệ…”
Nhịp tim của Mặc Tức như ngừng đập ngay tại khoảnh khắc đó, hắn nhìn người trước mắt, nhìn gương mặt ướt sũng, tiều tụy, nhưng lại chân thành đó.
Trong giấc mộng đẹp nhất đời này mình từng mơ, Mặc Tức cũng không dám mơ rằng sẽ nghe được Cố Mang thật lòng thật dạ nói câu này.
“Ta thích đệ, vẫn luôn thích đệ… Xin lỗi, trước đây là ta quá ích kỷ, là ta chưa từng nghĩ xem đệ thật sự muốn cái gì, thật sự sợ cái gì, ta chỉ muốn dùng cách của mình che chở đệ, lại không biết… lại không biết…”
Lại không biết đệ sẽ loạng choạng đuổi kịp tám năm thời gian, cô phụ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của mình, chỉ vì muốn tìm ta trở về.
Ta không biết từ thuở còn trẻ dại như vậy, đệ đã nhận định một người suốt một đời.
Ta không biết dù cho trải qua nhiều như thế, cuối cùng đệ vẫn nguyện theo ta, chẳng sợ phải theo xuống địa ngục.
Cố Mang không nói thêm gì đi nữa, gương mặt của y bị Mặc Tức nâng lên, đôi mắt của Mặc Tức ướt nhòe, hắn nhấc tay lau từng vệt nước mắt trên gò má đối phương.
Sau đó thấp giọng hỏi: “Lại không biết ta cũng thích huynh đến thế? Có thể thích lâu đến thế”
Cố Mang rũ mi mắt, nói khẽ: “Xin lỗi… gạt đệ nhiều năm như vậy.”
“…”
“Đệ còn cần ta không?”
“Đồ ngốc… từ lần đầu tiên ta thổ lộ với huynh, ta đã nói ta nhận định một người là cả đời cơ mà.” Dẫu cho trái tim đang run rẩy, Mặc Tức vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình.
Hắn không thể khóc trước mặt Cố Mang nữa, hắn đã nhắc nhở mình rồi.
Thế là hắn cong đôi mắt phượng ướt át, giãn thành nụ cười như rực rỡ vô hạn lại đau thương tận cùng, nói: “Những chuyện ta đã hứa với huynh, đều giữ lời suốt đời.
Bây giờ mới qua tám năm thôi, cuộc đời của huynh và ta còn rất dài, huynh nói xem ta làm sao không cần huynh được đây.”
Hai con người phải chịu vô số lời nói dối, trải qua biết bao cuộc thăng trầm, ngơ ngác mà thẫn thờ nhìn nhau, vì gương vỡ lại lành cuối cùng đã chờ đến, cả hai không ai khóc tiếp nữa, nhưng vì trong lòng đôi bên đều biết đời người tuy dài thật, nhưng đã định trước không thể nào lành lặn, không thể được như xưa, vì vậy không ai có thể thoải mái nói lời vui mừng được.
Bọn họ đã sớm bị số phận và thời thế hành hạ đến thương tật chất chồng, nhưng khi hai đôi mắt ngấn lệ ấy nhìn nhau, bọn họ vẫn không khỏi nghẹn ngào, chậm rãi gom nhặt mọi dũng khí và ấm áp trong lòng, cố gắng nở nụ cười dịu dàng nhất mà lúc này mình có thể trao đến cho đối phương.
Một cặp thú bị vây khốn mang thương tích đầy mình, cuối cùng lại ôm ghì lấy nhau chẳng sợ ngăn cách nữa, lớp băng đã tan rã, cuối cùng cả hai có thể hấp thu hơi ấm trên người nhau, chia sẻ nỗi đau trên người nhau.
Từ nay hồ băng không đáy cũng được, tháng tư nhân gian cũng được, bọn họ sẽ mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Hết chương 131
Stormi: Mình cảm thấy bộ này giống như suối nguồn bi thương vô tận ấy, lẽ ra đọc chương này phải vui mà vẫn cứ buồn đến nao lòng…
Artist: JZ_漠城宿@weibo