VỊ BƠ YÊU THẦM

Huấn luyện quân sự ngày mười sáu bắt đầu, mãi cho đến cuối tháng, huấn luyện chừng nửa tháng.

Một lớp được chia thành một trung đội, lớp nào ít người thì xác nhập với lớp khác cùng khoa, một trung đội có chừng năm mươi người, một khoa làm thành một đại đội.

Trung đội trưởng và đại đội trưởng đều là sĩ quan được mời đến từ quân đội, mà đại đội phó là do sinh viên quốc phòng của trường đảm nhiệm. Trường có tổng cộng sáu ngành, phân ra nhiều khoa, cho nên số sinh viên quốc phòng đảm nhiệm chức đại đội phó cũng không ít.

Hứa Phóng được phân thành đại đội phó của khoa Tâm lý học, tức là đại đội phó đại đội 18.

Lâm Hề Trì không nghĩ vậy mà sẽ trùng hợp như vậy, sẽ bị phân tới đại đội của Lâm Hề Cảnh.

Bởi vì số lượng tân sinh rất nhiều, mỗi một đại đội sẽ được huấn luyện ở những nơi khác nhau trong trường học, một vài đội ở sân thể dục, một vài đội ở sân bóng rổ, đều là những sân bãi ngoài trời.

Khoa Tâm lý bị phân tới sân bóng rổ.

Không giống với mặt cỏ nhân tạo trên sân thể dục, sân bóng rổ là nền xi-măng, bị mặt trời hâm nóng cả một buổi sáng, nhiệt độ trên sân gần như đã có thể dùng để chiên trứng gà. Ngay cả thời gian nghỉ ngơi, sinh viên cũng không dám ngồi trực tiếp trên mặt đất.

Chỉ có thể ngồi chồm hổm nghỉ ngơi.

Lâm Hề Trì nhàn rỗi không có việc gì làm, xin làm tì,nh nguyện viên Hội chữ thập đỏ, mỗi ngày đều ngồi trong lều trại, trước ngực gắn huy hiệu, có sinh viên cảm thấy không khỏe trong lúc huấn luyện thì đi qua đó giúp đỡ, rót nước, bôi dầu,... cho bọn họ.

Tháng tám ở thành phố cảng, ánh mặt trời rất độc, Lâm Hề Trì ngồi trong lều trại mà cũng cảm thấy không thể mở mắt ra được, không ngừng thoa kem chống nắng, nghĩ không ra lúc trước chính mình huấn luyện quân sự rốt cuộc là làm sao mà qua được.

Trước mắt là từng mảng từng mảng màu xanh, phía chéo bên lều trại chính là nơi Lâm Hề Cảnh đang xếp hàng, trung đội 2 của đại đội 18.

Hứa Phóng đang đứng ngay phía trước, trên người mặc thường phục quân đội, thân hình cao lớn lại rắn rỏi, đường nét quần áo phác họa dáng vẻ chính trực. Sườn mặt anh rõ ràng sắc nét, dáng vẻ lười nhác lúc bình thường đã được thu hồi lại, nhìn qua vừa nghiêm túc vừa đứng đắn.

Đã nói làm đại đội phó rất soái mà....... Lâm Hề Trì dựa vào mặt bàn suy nghĩ.

Có lẽ là kết thúc huấn luyện, anh sẽ nhận được một đống thư tình từ mấy đàn em thôi.

Khoảng cách không phải quá gần, Lâm Hề Trì cũng không biết bên kia đang làm gì.

Chỉ biết bây giờ đã thổi còi nghỉ ngơi rồi, nhưng trung đội 2 vẫn đang đứng trong tư thế quân đội.

Lâm Hề Cảnh đứng hàng thứ nhất, lúc này mặt đã phơi nắng đến đỏ, Lâm Hề Trì nhìn không rõ vẻ mặt của cô ấy.

Mãi cho đến thời điểm cách lúc kết thúc thời gian nghỉ ngơi còn năm phút, Hứa Phóng mới thả bọn họ đi uống nước nghỉ ngơi.

Lâm Hề Cảnh cầm cái cốc đi qua đây, ở bên lều trại này rót một cốc trà lạnh, ngồi bên cạnh Lâm Hề Trì thoa thêm kem chống nắng, cả khuôn mặt không có cảm xúc gì, cũng không nói chuyện.

Lâm Hề Trì chớp chớp mắt, nhắc nhở cô ấy: "Em mau trở về đi thôi, còn hai phút nữa là thổi còi rồi."

Lâm Hề Cảnh nhìn cô một cái thật sâu, muốn nói gì đó, nhưng không dám đến muộn, vội vàng uống hai ngụm nước rồi lập tức chạy về bên kia.

Huấn luyện vừa mới bắt đầu, đại đội 18 đã có không ít người sụp đổ.

Mười người trong lều trại có một nửa đều là của đại đội 18, nhưng đa số là giả vờ cả, Lâm Hề Trì và những tình nguyện viên khác hiểu rõ nhưng không nói ra.

Huấn luyện xếp hàng chủ yếu là do trung đội trưởng huấn luyện, còn đại đội phó chỉ làm một việc là giám sát.

Lâm Hề Trì nhìn Hứa Phóng vẫn luôn đứng bên cạnh giám sát, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cô, hai con ngươi sơn đồng thâm trầm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mỏng. Mũ quân đội không ngăn được ánh mặt trời chiếu thẳng, bên dưới hàng mi tạo thành một bóng râm.

Bởi vì một thân quần áo này, cảm giác cấm dục trên người tăng lên gấp bội lần.

Lâm Hề Trì không nhịn được liếm liếm môi.

Thời gian huấn luyện buổi chiều là từ hai giờ rưỡi tới năm giờ.

Sau khi kết thúc huấn luyện, Lâm Hề Trì cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, đứng lên. Lúc cô định sang tìm Hứa Phóng cùng đi ăn cơm, thì Lâm Hề Cảnh đã chạy tới trước.

Trong tay cô ấy ôm một thùng nước 1,5 lít, tháo mũ quân đội xuống, tóc bị mũ ép gãy, hai má hồng hồng, nhìn qua có vẻ mệt muốn xỉu.

Huấn luyện quân sự đã bắt đầu được hai ngày, cơ bản là Lâm Hề Cảnh sẽ không tìm cô cùng đi ăn cơm, đa phần là ăn cùng bạn cùng phòng của cô ấy. Lúc này cô nàng lại qua đây tìm mình, Lâm Hề Trì cũng có chút kinh ngạc: "Em làm gì vậy."

Lâm Hề Cảnh gọn gàng dứt khoát: "Em muốn cùng chị đi ăn cơm."

Vừa hay Hứa Phóng cũng qua đây, nghe thấy lời nói của Lâm Hề Cảnh, anh trực tiếp kéo Lâm Hề Trì qua, nhướng mày, vẻ mặt nhạt nhẽo: "Không được."

"..........." Lâm Hề Cảnh nhìn về phía Lâm Hề Trì.

Lâm Hề Trì không hiểu bọn họ đang tranh chấp cái gì: "Ba người chúng ta cùng đi ăn không phải là được rồi sao........"

"Thôi quên đi, em đi đây." Nghe nói như thế, Lâm Hề Cảnh lập tức bỏ chạy, "Em đi đây, tạm biệt!"

"..........."

Lâm Hề Trì quay đầu nhìn Hứa Phóng: "Anh chọc vào nó à?"

Hứa Phóng không trả lời, nhìn thấy mặt cô có chút đỏ, cau mày nói: "Ngày mai đem theo cái mũ qua đây."

"Anh đưa của anh cho em đi."

Hứa Phóng liếc mắt nhìn cô một cái, không động đậy.

Lâm Hề Trì đứng bên cạnh anh, nhảy lên muốn lấy.

Anh lập tức bắt lấy tay cô, chậc một tiếng: "Đừng nghịch."

Sau đó tay kia lấy mũ xuống, cũng không đưa cô, mà đội hờ trên đầu cô, che nắng cho cô.

"Toàn là mồ hôi."

Huấn luyện vào buổi tối thoải mái hơn so với ban ngày một chút, còn có thể dành ra một khoảng thời gian dạy tân sinh hát quân ca, bởi vì sau này sẽ có một cuộc thi hát quân ca, mỗi trung đội đều phải tham gia.

Khoảng thời gian này, bầu không khí trên sân bóng rổ sẽ trở nên vô cùng tốt.

Ngoại trừ < Ca ngợi Tổ quốc> là bài hát bắt buộc phải hất, mỗi lớp còn phải hát thêm một bài hát về quân đội nữa.

Có vài lớp là tìm người hát hay hát dẫn, có vài lớp được sĩ quan huấn luyện hát dẫn, tiếng ca hát giản dị to rõ vang vọng cả sân bóng rổ.

Lâm Hề Trì một tay chống cằm, nghe đại đội 18 hình như đang ồn ào bên kia, cô suy đoán dựa vào âm thanh mờ hồ truyền đến, có lẽ là đang hò hét muốn đại đội phó lại hát một bài.

Hứa Phóng sẽ không hát đâu, Lâm Hề Trì nghĩ như vậy.

Quả nhiên.

Không qua bao lâu, không biết Hứa Phóng nói gì với bọn họ, trực tiếp đi về phía cô. Rất nhanh, đại đội 18 lại vang lên tiếng hát chỉnh tề thống nhất.

Hứa Phóng đứng bên cạnh Lâm Hề Trì, cầm lấy chai nước của cô, uống mấy ngụm.

Lâm Hề Trì ngồi, ngửa đầu nhìn anh: "Bảo anh hát à?"

Anh nhẹ nhàng đáp lại bằng mũi.

"Rắm Rắm, anh hát đi." Lâm Hề Trì nắm cổ tay anh lắc lắc, "Giọng hát này của anh, hát rồi nhất định sẽ làm cho một trăm em gái muốn bật đèn vì anh, phải trực tiếp dập tắt một trăm lẻ một ngọn đèn."

Hứa Phóng chìa tay ra, cười lạnh, dùng sức nhéo nhéo mặt cô: "Đâu ra mà nhiều hơn một ngọn đèn."

Cô cười tủm tỉm nói: "Em nè."

"............"

Kết thúc huấn luyện.

Lâm Hề Trì trở về ký túc xá, bởi vì cô về trường trước thời hạn, cho nên trong ký túc xá chỉ có một mình cô ở.

Mà bởi vì lúc này còn chưa chính thức khai giảng, bên sinh viên quốc phòng cũng quản lý rất lỏng lẽo, Hứa Phóng cũng không cần mỗi ngày mười giờ rưỡi liền tắt điện thoại đi ngủ như trước kia nữa.

Sau khi Lâm Hề Trì tắm xong còn có thể câu được câu không trò chuyện với anh.

Năm trước lúc Lâm Hề Trì huấn luyện quân sự, đại đội phó là một quốc phòng sinh năm ba, lớn hơn bọn họ khóa, diện mạo cũng rất non nớt, có một cái răng khểnh, cười rộ lên vô cùng đáng yêu.

Lúc ấy không chỉ nữ sinh trong đại đội bọn cô, mà ngay cả những nữ sinh của đại đội khác cũng muốn có phương thức liên hệ của anh ta.

Nghĩ đến dáng vẻ hôm nay của Hứa Phóng, Lâm Hề Trì đột nhiên cảm thấy một cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt.

Nhưng cô cũng không thể trực tiếp nói chuyện này với Hứa Phóng, miễn cho anh cảm thấy chính mình vĩ đại, tâm tư bành trướng, đột nhiên phát hiện cô không xứng với anh, mà bắt đầu nghĩ cách chia tay với cô.

Thật đáng sợ.

Mạch suy nghĩ dừng ở đây, Lâm Hề Trì tắt cửa sổ nói chuyện với Hứa Phóng, quay sang tìm Lâm Hề Cảnh.

Lâm Hề Trì: [Cảnh Cảnh.]

Lâm Hề Trì: [Chị cảm thấy có phải Hứa Phóng bị rất nhiều nữ sinh nhìn trúng rồi không.]

Lâm Hề Trì: [Buổi tối đi ngủ ký túc xá bọn em không có bàn luận gì về anh ấy sao?]

Lâm Hề Cảnh trả lời rất nhanh: [Có.]

Nhìn thấy lời này, trong lòng Lâm Hề Trì nghẹn lại, lại hỏi câu "Nói về cái gì", lần này Lâm Hề Cảnh không trả lời nữa. Qua mười phút, cô nghe thấy có người gõ cửa.

Lâm Hề Trì buồn bực hỏi: "Ai vậy?"

Mở cửa ra nhìn xem, chỉ thấy Lâm Hề Cảnh đang cầm một xấp giấy làm văn đi đến.

Mỗi ngày sau khi huấn luyện xong, tân sinh còn phải viết một báo cáo huấn luyện quân sự dài tám trăm chữ, vậy mới tính là qua một ngày.

Lâm Hề Cảnh ngồi vào vị trí của Lâm Hề Trì, nhanh chóng viết như mây bay nước chảy trên giấy, bắt đầu nói: "Thật đó, mỗi ngày ở ký túc xá của tụi em đều đang nói về anh Hứa Phóng."

"Muốn phương thức liên hệ?"

"Muốn cái rắm!" Lâm Hề Cảnh bùng nổ, rất nhanh liền thu lại cơn tức giận, "Có điều ngay từ đầu quả thật đúng vậy, các cô ấy đều đang nói rằng anh Hứa Phóng thật đẹp trai, đẹp trai hơn những đại đội phó khác."

Lâm Hề Trì thở dài: "Chị biết mà."

Câu chuyện của Lâm Hề Cảnh chuyển biến: "Nhưng bây giờ mỗi ngày ký túc xá bọn em đều đang mắng anh ấy."

Lâm Hề Trì ngơ ngác: "Hả? Vì sao vậy?"

"Siêu cấp nghiêm khắc, siêu cấp hung dữ, siêu cấp đáng sợ." Lâm Hề Cảnh trừng lớn mắt, tốc độ nói cực nhanh, "Tụi em âm thầm không gọi anh ấy là đại đội phó, tụi em đều gọi anh ấy là ma quỷ."

"............"

"Lâm Hề Trì, rốt cuộc vì sao chị lại coi trọng anh ấy chứ, mẹ nó! Em bị tra tấn sắp chết rồi hu hu hu......... Anh ấy còn đáng ghét hơn cả sĩ quan huấn luyện! Mỗi ngày đều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, chị có thể thu hút sự chú ý của anh ấy một chút không, để anh ấy ít qua bên đây chút."

Lâm Hề Trì nuốt nước miếng, theo bản năng nói tốt cho Hứa Phóng: "Huấn luyện quân sự đều nghiêm khắc như vậy mà.........."

"Lâm Hề Trì, xem như em nhìn ra rồi." Lâm Hề Trì cực kỳ bụng dạ hẹp hòi, bắt đầu truyền đạt tư tưởng cho cô rằng cái người Hứa Phóng này một chút cũng không tốt, "Từ những chi tiết này mà xem, anh Hứa Phóng tuyệt đối sẽ không thương bạn gái đâu."

"..........."

"Em thấy những đại đội phó khác đều đối xử tốt với nữ sinh hơn nhiều, nhưng anh ấy hoàn toàn sẽ không như vậy." Nói đến đây, Lâm Hề Trì sờ sờ trán, vẻ mặt cầu xin, "Em muốn chuyển khoa rồi, chuyển khoa có phải là có thể đổi đại đội phó rồi không."

Lâm Hề Trì: "..........."

Chờ sau khi Lâm Hề Cảnh đi rồi, Lâm Hề Trì mới một lần nữa mở cửa sổ trò chuyện với Hứa Phóng ra.

Cô liếm liếm khóe miệng, nói với anh: [Rắm Rắm.]

Lâm Hề Trì: [Hôm nay em thấy anh như vậy, em có một suy đoán.]

Hứa Phóng: [Cái gì?]

Lâm Hề Trì: [Chờ kết thúc huấn luyện quân sự rồi, chắc chắn sẽ không có nữ sinh nào tới xin wechat của anh, bởi vì dáng vẻ anh không ra làm sao cả, anh phải có một nhận thức đúng về bản thân.]

Hứa Phóng: [.........]

Hứa Phóng: [Có bệnh.]

Lâm Hề Trì: [Em nói thật đó, anh phải quý trọng em đó.]

Lâm Hề Trì: [Em, Lâm Hề Trì, điều kiện cấp SSS, theo như lẽ thường, Hứa Phóng điều kiện cấp C không thể nào theo đuổi được Lâm Hề Trì cấp SSS đâu.]

Lâm Hề Trì: [Em mở cửa sau cho anh, cửa sau hữu nghị, tục xưng là giá hữu nghị, hiểu không?]

Hứa Phóng: "............"

Người này lại phát điên gì rồi?

Ngày đó sau khi Hứa Phóng nói chuyện với cô về chuyện sau này.

Lâm Hề Trì vẫn duy trì thái độ trốn tránh đó, mặc dù cô cảm thấy lời nói của Hứa Phóng rất có đạo lý, nhưng cô vẫn cảm thấy tám năm kia vô cùng đáng sợ, vô cùng khó tiếp nhận.

Dường như nhận thấy thái độ của cô, sau đó Hứa Phóng cũng không nhắc lại chuyện này với cô nữa.

Lâm Hề Trì nằm trên giường, lúc chuẩn bị ngủ, đột nhiên nghĩ tới lời Lâm Hề Cảnh vừa nói với cô.

Hứa Phóng rất nghiêm khắc, anh trở thành đại đội phó của tân sinh, là đang rất nghiêm túc làm chuyện này.

Lâm Hề Trì mở mắt ra, đột nhiên không còn chút buồn ngủ nào.

Đột nhiên nhớ tới lời anh nói: "Cho nên việc anh muốn làm, em cũng vui vẻ ủng hộ anh, được không?"

Nhưng cô cái gì cũng không trả lời.

Có thể anh, cũng rất khó chịu.

Thật lâu trước kia Hứa Phóng chính là, giống như không có việc gì đặc biệt thích.

Mặc kệ là học tập, hay là chơi game, hoặc là chuyện của đội bóng rổ, thái độ của anh đều là lười biếng, luôn không làm được bao lâu đã mất hứng.

Nhưng lúc trước Lâm Hề Trì từng nghe Dư Đồng nói.

Thời điểm sinh viên quốc phòng huấn luyện buổi tối, bởi vì đều là quan hệ quen biết lẫn nhau, có loại tình cảm chiến hữu kỳ lạ. Cho nên lúc tập những thứ như chống đẩy, sit-up (3), người đếm số lần sẽ cố gắng đếm vượt.

(3) Sit-up: là một bài tập rèn luyện sức bền cơ bụng để tăng cường, làm săn chắc và làm săn chắc cơ bụng. Nó tương tự như một crunch, nhưng sit-up có phạm vi chuyển động đầy đủ hơn và điều kiện cơ bắp bổ sung.

Mình không biết nên dịch từ này làm sao cho hay nên để nguyên từ tiếng Anh.

Một, hai, ba, bốn, tám, chín, mười, hai mươi..........

Nhưng Hứa Phóng sẽ không.

Anh sẽ tự mình đếm đủ, vô cùng cố chấp, một cái cũng không vượt.

Từ ngày trước Lâm Hề Trì đã biết, Hứa Phóng là một người vô cùng vô cùng chói mắt, im lặng đứng trong đám người, cùng sẽ làm cho người ta đặt lực chú ý lên người anh trước, nhưng chỉ là bởi vì vẻ bề ngoài đó.

Hôm nay anh mặc một thân quần áo như thế, đứng tại chỗ đó, làm chuyện bản thân muốn làm, trên người mang theo ánh sáng giống như nháy mắt liền có thể tỏa ra tới cực hạn.

- ----- Làm người ta không thể dời mắt.

Tối hôm qua Lâm Hề Trì suy nghĩ cả đêm, nửa đêm còn ngồi dậy tra tài liệu, dẫn đến ngày hôm sau cực kỳ thiếu ngủ, nhưng tâm trạng thoạt nhìn lại đặc biệt tốt.

Lúc ăn bữa sáng, Hứa Phóng nhịn không được nhìn cô nhiều hơn vài lần, cau mày hỏi: "Tối hôm qua em làm gì."

"Rắm Rắm." Lâm Hề Trì không trả lời, còn thật nghiêm túc hỏi anh, "Sau khi tốt nghiệp anh được phân đến khu nào là làm như thế nào? Trường học phân hay tự mình chọn?"

Hiếm có khi nghe được cô chủ động nhắc tới chuyện này, Hứa Phóng sửng sốt, qua vài giây mới trả lời: "Có khu cố định, chọn quân chủng (1) trước, rồi lại chọn khu."

(1) Quân chủng được chia thành lục quân, hải quân, không quân.

"Tự mình chọn?"

"Ừ." Hứa Phóng nghĩ nghĩ, "Dựa theo thứ tự xếp hạng để chọn."

"Xếp hạng gì?"

"Xếp hạng tổng hợp, thành tích bài vở và kiểm tra thể năng."

"Rắm Rắm, trường học có danh sách nghiên cứu sinh được cử đi học của sinh viên quốc phòng." Lâm Hề Trì liếm liếm khóe miệng, nói với anh những gì tra được tối hôm qua, "Quân hàm của sinh viên chưa tốt nghiệp và nghiên cứu sinh không giống nhau, hơn nữa nếu như đi trường quân đội học nghiên cứu sinh, cũng coi như là tuổi quân (2)."

(2) Tuổi quân là số năm quân nhân đã phục vụ trong quân đội, là căn cứ chủ yếu để tính và ban hành tiền lương tuổi quân và tiền lương tuổi quân, việc tính tuổi quân được căn cứ vào số năm.

Hứa Phóng nhớ lại thành tích của mình, hầu kết khẽ trượt, thấp giọng thức tỉnh cô.

"Danh sách kia ít đến đáng thương."

Lâm Hề Trì trợn tròn mắt, giống như tiếc rèn sắt không thành thép, giọng nói cũng cao hơn: "Vốn dĩ em còn muốn anh học lên tiến sĩ."

Hứa Phóng: "..........."

"Chính anh nói phải cố gắng." Lâm Hề Trì đạp anh một cước ở dưới bàn, "Anh cố gắng cái rắm!"

"............."

Lâm Hề Trì mím môi, cố chấp nhìn anh: "Anh nói anh có cam đoan hay không?"

"............"

Này mẹ nó anh cứ muốn là được sao?

Lâm Hề Trì lặp lại một lần nữa: "Cam đoan hay không."

Hứa Phóng hít một hơi thật sâu, muốn giải thích một chút với cô về độ khó của việc lấy được một suất trong danh sách này, anh nhìn về phía Lâm Hề Trì, chú ý tới đôi mắt đang đảo qua đảo lại của cô, bên trong dường như đang nói "Anh mẹ nó không cho em một câu trả lời rõ ràng thì em đánh chết anh ngay tại chỗ."

Nháy mắt anh liền thu hồi lời định nói, nhắm mắt, sửa miệng.

"Cam đoan."

Bình luận

Truyện đang đọc