VỊ BƠ YÊU THẦM

Một khi đã có một mục tiêu rõ ràng, tất cả mọi chuyện dường như đều trở nên sáng sủa hơn.

Lâm Hề Trì không cần lại nghĩ về chuyện tám năm tương lai, bởi vì nó đã là một sự thật đã định, có nghĩ như thế nào đi nữa cũng không có cách thay đổi. Bọn họ chỉ có thể thông qua nỗ lực của bản thân, làm cho quãng thời gian tám năm kia, có thể trôi qua một cách tốt đẹp chút, trôi qua nhanh hơn chút so với trong tưởng tượng.

Mưu sự tại nhân. (1)

(1) Mưu sự tại nhân: chuyện thành nhờ người.

Năm hai đại học, Lâm Hề Trì rời khỏi bộ thể dục, không tiếp tục làm nữa. Vu Trạch trở thành hội trưởng hội học sinh, hội trưởng của bộ thể dục thông qua tuyển chọn, do Diệp Thiệu Văn đảm nhiệm.

Mà Hứa Phóng cũng vì huấn luyện quốc phòng sinh và chuyện bài vở, mà xin rời khỏi đội bóng rổ.

Cuộc sống của hai người thật ra không có quá nhiều thay đổi.

Chỉ là vòng luẩn quẩn hình như trở nên nhỏ hơn một chút, thời gian mỗi ngày ở bên đối phương hình như nhiều hơn một chút, cho dù đa số thời gian đều là đang tự mình làm việc của mình.

Mỗi ngày của Lâm Hề Trì chính là qua lại giữa ký túc xá, phòng học, phòng thí nghiệm, thư viện, còn có bệnh viện thú ý trong trường học. Đến buổi tối, thời gian rảnh rỗi, cô sẽ đến sân thể dục tìm một vị trí trống ngồi xuống, ngồi một bên gặm nhắm sách vở chuyên ngành, chờ Hứa Phóng huấn luyện xong hai người sẽ cùng đi ăn khuya.

Một ngày liền trôi qua.

Cô cũng không dồn hết tâm trí đi giám sát bài vở của Hứa Phóng.

Nếu Hứa Phóng đã cho cô một lời hứa hẹn, nói sẽ lấy được một suất trong danh sách được cử đi học kia, vậy cô tin tưởng, anh nhất định có thể lấy được.

Nghỉ hè năm hai, theo thường lệ Hứa Phóng vào quân đội huấn luyện.

Thông qua giới thiệu của giáo viên, thời gian nghỉ Lâm Hề Trì không quay về Khê Thành, mà thực tập trong một bệnh viện thú ý ở thành phố cảng, tiền lương rất thấp, nhưng mục đích chủ yếu chỉ là vì học tập, tích lũy nhiều kinh nghiệm chút.

Hai người đều có chuyện chính mình phải làm, nhưng thời gian xa cách cũng không hiện chút ngắn ngủi nào.

Nhưng chính bởi vì có khoảng thời gian khó khăn này, mới có thể cho thấy ngày tháng trong tương lai có bao nhiêu trân quý, hấp dẫn con người ta biết bao, làm cho thời điểm bọn họ mệt mỏi, sẽ bởi vì vậy, lại lần nữa nhóm lên ngọn lửa động lực.

Học kỳ đầu năm ba là học kỳ có nhiều chương trình học nhất trong bốn năm đại học.

Bởi vì bài vở, cho dù Lâm Hề Trì và Hứa Phóng học chung một trường, cũng không thể mỗi ngày gặp mặt như lúc trước được nữa, lúc bận rộn cũng chỉ có thể nói vài câu trên điện thoại.

Dẫn tới sinh ra vài phần ảo giác như đang yêu xa.

Ba người khác trong ký túc xá, ngoại trừ Nhiếp Duyệt, hai người còn lại đều quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp đi làm.

Nhiếp Duyệt là người duy nhất trong ký túc xá, đến năm ba vẫn còn chưa thoát ế.

Tình cảm của Lâm Hề Trì và Hứa Phóng vẫn tốt như cũ, tuy rằng mỗi ngày cơ bản đều sẽ đấu khẩu một chút, thỉnh thoảng sẽ bởi vậy mà cãi nhau, nhưng sự tức giận đó của bọn họ cũng sẽ không duy trì được bao lâu, rất nhanh sẽ có một bên chịu phục rồi dao động.

Trần Hàm thoát ế cùng lúc với cô, quan hệ với bạn trai vẫn rất tốt như cũ.

Còn có chính là Tân Tử Đan.

Lúc vừa khai giảng năm nhất, Lâm Hề Trì còn vì chuyện Hứa Phóng và đập vỡ cái chén mà giằng co với cô ấy một đoạn thời gian thật dài. Đoạn thời gian đó, mỗi ngày cô đến sân vận động hoặc sân thể dục tìm Hứa Phóng, đều sẽ nhìn thấy bóng dáng Tân Tử Đan.

Kết quả không biết bắt đầu từ ngày nào đó, Lâm Hề Trì không còn nhìn thấy Tân Tử Đan đi tìm Hứa Phóng nữa.

Cũng không biết bọn họ có nói chuyện gì lúc riêng tư không.

Chính là đột nhiên có một ngày, Lâm Hề Trì liền phát hiện bên cạnh Tân Tử Đan nhiều hơn một nam sinh. Không qua bao lâu, nam sinh bên cạnh cô ấy lại thay đổi thành một người khác. Tốc độ đổi bạn trai cực nhanh, không khác lắm ba tháng đổi một người.

Năm hai đại học, Lâm Hề Trì gặp qua ba bốn người.

Gần đây, Lâm Hề Trì nghe Trần Hàm nói, Tân Tử Đan lại đổi một người bạn trai khác, bạn trai mới là một sinh viên quốc phòng, hai người cả ngày dính một chỗ với nhau, ân ân ái ái.

Ở ký túc xá Tân Tử Đan có nói, đây hẳn là người bạn trai cuối cùng của cô ấy.

Kết quả còn chưa hết học kỳ, Lâm Hề Trì lại nghe thấy tin Tân Tử Đan lại chia tay.

Mấy ngày nay, anh sinh viên quốc phòng đó mỗi ngày đều ngồi chồm hổm dưới ký túc xá của các cô đợi Tân Tử Đan, nếu không phải là thời điểm bất đắc dĩ, cô ấy mới xuống lầu, nhưng cũng không có một chút mềm lòng nào.

Mặc kệ cho anh sinh viên quốc phòng năm bốn đó có không ngừng thay đổi cách để dỗ cô ấy, vẻ mặt hoàn toàn không có chút biến đổi.

Ngày đó, Lâm Hề Trì lên lớp cùng cô ấy, lúc ấy đang đi ngay bên cạnh cô ấy.

Cô là lần đầu tiên mở mang kiến thức, bên đề xuất chia tay nếu đã tàn nhẫn, thì có thể tàn nhẫn đến đâu. Những tình nồng ý mật lúc trước dường như chưa bao giờ tồn tại, giống như hai người xa lạ lần đầu gặp mặt.

Lâm Hề Trì đã từng thấy lúc Tân Tử Đan và bạn trai tốt đẹp.

Lúc tốt đẹp, dường như bọn họ ngay cả tách nhau ra một ngày cũng cảm thấy khó khăn.

Lúc này, Lâm Hề Trì nhìn thấy cảnh tượng bây giờ.

Không biết nên hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy có chút thật đáng buồn.

Chuyện của người khác, từ trước đến nay Lâm Hề Trì đều sẽ không chủ động hỏi đến.

Nhưng sau khi sinh viên quốc phòng năm bốn đó đi rồi, ngược lại Tân Tử Đan lại chủ động mở miệng, giọng điệu có ý trào phúng.

"Cậu thấy buồn cười không, lúc trước anh ta nói với tôi, nơi đóng quân sau khi tốt nghiệp là có thể tự mình chọn, sau này anh ta có thể chọn một nơi gần nhà tôi bên kia, như vậy dễ dàng hơn rất nhiều."

Lâm Hề Trì sửng sốt một chút, gật gật đầu: "Đúng vậy, cái này có thể tự mình chọn."

"Nhưng đó là dựa vào xếp hạng tổng hợp thành tích để chọn, thành tích đó của anh ta, chỉ có thể chọn nơi thừa lại sau khi người khác chọn." Tân Tử Đan nhếch khóe miệng, trong mắt hiện rõ sự ghét bỏ, "Phân đến một nơi tôi còn chưa từng nghe tên, nếu tôi kiên trì ở cùng một chỗ với anh ta, vậy những ngày tháng về sau có một nửa thời gian của tôi, đều tốn trên đường đi tìm anh ta."

"..........."

"Tôi mới không có tâm tình như vậy, lãng phí quãng thời gian tốt nhất của tôi trên người anh ta." Tân Tử Đan càng nói càng tức giận, nghĩ đến mấy ngày nay bị anh ta dây dưa, cơn tức lại bùng nổ đến tột cùng, "Có phải anh ta quá ích kỷ rồi không? Mặt mũi ở đâu ra mà tới tìm tôi làm hòa."

Lâm Hề Trì cũng không biết nói gì cho phải, liền nói lung tung vài câu.

"Có thể chính là thật sự thích cậu, đừng tức giận."

Tân Tử Đan uống một ngụm nước, nén lại lửa giận, mềm giọng lại, lại nhắc tới chuyện khác: "Đúng rồi, gần đây hình như tôi không thấy cậu đi tìm Hứa Phóng gì cả."

Lâm Hề Trì há miệng, đang định nói chút gì đó.

Nhưng Tân Tử Đan cũng không giống như đang hỏi cô, chỉ là thuận miệng nói như vậy, rất nhanh liền kéo chủ đề đến chuyện khác: "Có đôi khi còn thật hâm mộ các cậu như vậy."

Năm hai đại học, dáng vẻ Tân Tử Đan biến hóa rất lớn.

Không hướng nội giống như lúc vừa tới, tố diện triêu thiên (2), nói chuyện nhỏ nhẹ. Cô ấy bây giờ trang điểm tinh xảo, uốn tóc thành kiểu xoăn sóng lớn, trên người còn tản ra một mùi hương như có như không.

(2) Tố diện triêu thiên: Tích về em gái của Dương Quý Phi thời Đường là phu nhân nước Quắc thường không trang điểm để lên triều gặp thiên tử. Ý ở đây là chỉ người con gái không trưng diện đẹp cho người khác ngắm.

Vô cùng có sức hấp dẫn.

Lâm Hề Trì gần như đã không thể nhớ ra dáng vẻ cô nhận lỗi với mình lúc trước rồi.

"Nhưng thứ đồ như tình yêu này cũng không thể xem như cơm ăn." Tân Tử Đan cười một tiếng, "Tự cậu suy xét cho rõ ràng ha, nói chuyện yêu đương với quân nhân, giống như ở góa vậy. Ở trong quân đội tám năm, hoặc là cậu sẽ chờ anh ta tám năm sau chuyển nghề rồi kết hôn."

"Hoặc là trong tám năm này cậu kết hôn với anh ta, nhưng cái này thì có tác dụng gì, cậu gặp chuyện gì không tốt, muốn nói với anh ta một chút, lại không thể liên lạc được, cậu mang thai anh ta không thể ở bên cạnh cậu, có thể ngay cả khi sinh đứa nhỏ, lúc cậu ở cữ anh ta cũng không thể về."

Tân Tử Đan mím môi, thấp giọng trào phúng: "Tôi thật chịu không nổi."

Bởi vì những lời này của Tân Tử Đan, Lâm Hề Trì gác lại đống bài tập của mình, giống như lúc trước, đến sân thể dục ngồi chỗ cũ chờ Hứa Phóng.

Vị trí cô ngồi là ngay trên khán đài của sân thể dục, hàng trên cùng.

Phía trước chính là nơi sinh viên quốc phòng đang chia ra huấn luyện.

Một đám đàn ông mặc đồng phục huấn luyện chỉnh tề, chia làm ba đội, sit up, squat, còn có chống đẩy.

Từ trước đến nay Hứa Phóng luôn là người tập chống đẩy cuối cùng, vị trí cách khán đài xa nhất.

Lâm Hề Trì đeo kính vào mới có thể nhìn rõ anh đang ở nơi nào.

Lâm Hề Trì không nói trước tiếng nào với Hứa Phóng đã qua đây, lúc này cũng không biết anh có thể nhìn thấy mình hay không, còn nghĩ nếu anh trực tiếp rời đi rồi, thì mình còn có thể dùng chuyện này để nhân cơ hội gây sự một chút.

Làm cho anh mang hai cái đùi gà đến dỗ cô là được.

Khoảng cách không gần, Lâm Hề Trì cũng không nhìn mãi về bên đó, cúi đầu chơi điện thoại.

Cho đến khi nghe thấy âm thanh giải tán, cô mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu tìm vị trí của Hứa Phóng. Người nhiều, hơn nữa đều mặc quần áo giống nhau, đến đến đi đi, trong lúc nhất thời Lâm Hề Trì cũng không nhìn thấy Hứa Phóng đang ở đâu.

Tìm nửa ngày cũng không tìm thấy, Lâm Hề Trì sợ anh đi rồi, vội vàng đứng lên, chạy chậm xuống khán đài.

Cô lục túi xách tìm kính, còn chưa kịp đeo lên, đột nhiên có người từ phía sau kéo lấy mũ của cô, dùng lực không mạnh. Nhưng cô không phòng bị, nên liền bị sức lực đó làm ngã về phía sau.

Nhào vào một lồng ngực dày rộng quen thuộc.

Lâm Hề Trì giương mắt nhìn, vừa vặn đụng phải ánh mắt có chút đăm chiêu của Hứa Phóng.

Trên khuỷu tay anh vắt một cái áo khoác màu đen, trên người vẫn mặc đồng phục huấn luyện mùa hè, áo ngắn tay quần đùi, bởi vì là mùa đông, anh cũng không ra nhiều mồ hôi, hai má rớm chút mồ hôi.

Nhưng quần áo trên người vẫn ướt một nửa, nhìn qua giống như nóng không chịu được.

Lâm Hề Trì đứng thẳng lên, theo bản năng lấy túi khăn giấy từ trong túi áo ra, đưa cho anh.

Hứa Phóng nhìn thoáng qua, không nhận lấy, chỉ khom thắt lưng, đưa mặt đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi: "Sao lại qua đây mà không nói với anh."

Lâm Hề Trì nâng tay lau mồ hôi cho anh: "Sao anh lại biết em qua đây?"

"Không biết." Hứa Phóng nhàn nhạt nói: "Chỉ theo thói quen qua đây xem thử."

"À." Lâm Hề Trì không nói gì nữa, nắm lấy áo khoác của anh, thúc giục anh mau mặc vào.

Thời tiết năm nay lạnh hơn một chút so với năm ngoái, Lâm Hề Trì cũng không hiểu tại sao anh lại có thể ăn mặc ít như vậy mà lại ở ngoài này lâu như vậy, nhìn thấy thật khiếp sợ.

Hứa Phóng nghe lời mặc vào.

"Rắm Rắm, anh cảm thấy anh có thể lấy được một suất trong danh sách được cử đi học không?"

"Ừ."

"Đến lúc đó anh phải sang thành phố B học nghiên cứu sinh, hơn nữa trường quân đội cũng quản sinh viên quốc phòng nghiêm khắc hơn." Lâm Hề Trì mím môi, nhỏ giọng nói, "Em đã liên lạc với giáo sư hướng dẫn, học kỳ sau cũng sẽ nộp đơn đăng ký nghiên cứu."

Hứa Phóng nghiêng đầu nhìn cô, đã sớm biết ý định của cô, lúc này cũng không nói gì.

"Rắm Rắm." Lâm Hề Trì nhớ tới dáng vẻ đỏ mắt hèn mọn cầu xin của đàn anh kia ngày hôm nay, trong lòng không hiểu sao lại có chút khó chịu, "Tân Tử Đan với đàn anh kia chia tay rồi, cô ấy cảm thấy quãng thời gian tám năm kia quá dài, cảm thấy chính mình không chờ được."

Cô đột nhiên tới tìm mình chắc chắn là có nguyên nhân.

Sức lực nắm tay cô của Hứa Phóng dần dần tăng lên, đôi mắt càng thêm thâm trầm, môi mím thành một đường.

"Thật ra trực tiếp nói ra như vậy quả thật là rất dài, chúng ta mới -----" Lâm Hề Trì xòe tay ra đếm, "Chúng ta mới quen biết có hai mươi năm, anh đã muốn để em chờ anh tám năm."

"............"

"Có điều." Lâm Hề Trì giương mắt nhìn anh, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, cười tủm tỉm, chuyển chủ đề, "Chúng ta là phải sống tới tận một trăm tuổi."

"Chờ qua tám năm này, chúng ta liền ba mươi tuổi, còn có thể sống bảy mươi năm."

"............"

"Tính như vậy, tám năm này có vẻ ngắn."

Hai người vừa vặn đi tới dưới lầu ký túc xá.

Cơ thể căng cứng của Hứa Phóng đột nhiên thả lỏng ra, dắt cô đi đến dưới một cái cây, giữ lấy cái ót của cô, tay kia thì nắm lấy cằm cô, nặng nề hôn lên.

Đầu lưỡi anh lạnh lẽo, dùng sức không chút kiềm chế nào, giống như đang trừng phạt.

Thật lâu thật lâu sau, Hứa Phóng áp đầu cô vào trong ngực, hai má kề sát bên tai cô, hơi thở nóng rực khi nói chuyện làm cô run rẩy từng đợt, khàn giọng nói: "Mẹ kiếp."

Anh đè thấp giọng, nói từng chữ từng chữ một: "Đúng là mẹ nó biết dọa người nhất."

Lâm Hề Trì lấy lại tinh thần, giãy trong lồng ngực anh: "Em còn chưa nói xong!"

"..........."

"Cô ấy còn nói, sau này chúng ta kết hôn, có thể thời điểm em mang thai anh đang ở trong quân đội, thời điểm em sinh đứa nhỏ anh cũng ở trong quân đội, thời điểm em ở cữ anh vẫn đang ở trong quân đội."

".........."

Lâm Hề Trì điên cuồng bóp vò nặn mặt anh: "Anh nghĩ đẹp nhỉ!"

Hứa Phóng không hiểu ra sao: "Anh có nghĩ cái gì đâu."

"Nếu cô ấy đã nói như vậy, vậy trước khi chúng ta ba mươi tuổi thì đừng có con cái vậy."

Tuy rằng nói về loại chủ đề này, nhưng nội dung bàn luận là tương lai của bọn họ, tâm trạng Hứa Phóng đột nhiên liền trở nên rất tốt.

"Vậy thì không có."

Lâm Hề Trì gật gật đầu, tuy rằng bây giờ còn chưa xem bát tự, nhưng cô đã nghĩ đến rất lâu dài rồi: "Sau này nếu em mang thai, anh phải ở bên cạnh em ------"

Hầu kết Hứa Phóng nhẹ trượt, dùng đầu ngón tay vuốt ve hai má của cô, nở nụ cười.

Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh kia, đã khiến cho lòng người muốn tiến về phía trước.

Vô cùng hy vọng ngày đó đến.

Không đợi anh nói ra lời nào, Lâm Hề Trì lại tiếp tục trịnh trọng lời đang nói, nói đến: "Sau đó, hầu hạ em giống như hầu hạ ba ba vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc