VỊ BƠ YÊU THẦM

Cô khóc như vậy, ngược lại giống như anh thật sự đã xảy ra chuyện gì vậy.

Bầu không khí xung quanh vô cùng áp lực, tiếng khóc bi thương mãi không gián đoạn, âm thanh tê tâm phế liệt làm người ta vô cùng bức bách.

Nhưng nghe thấy âm thanh cùng lời nói của cô, tâm trạng không tốt của Hứa Phóng không hiểu sao bị hòa tan từng chút một, anh rũ mắt, khóe môi nhẹ cong: "Gặp ra cảnh đời chưa vậy, có chút chuyện ấy mà đã khóc nhè."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lâm Hề Trì hít mũi, nhỏ giọng nói: "Anh không gọi điện thoại cho em, em gọi điện thoại qua anh cũng không nhận, em đều chọn thời gian rảnh mà gọi đó."

"Bên này không có thời gian rảnh." Hứa Phóng nhẹ than một tiếng, "Tiếp sau đây anh đều không có cách nào mỗi ngày đều gọi điện thoại cho em, nhưng anh tìm được cơ hội nhất định sẽ gọi cho em, đừng khóc."

Lâm Hề Trì dừng lại, âm thanh nức nở dần dần ngừng: "Đầu của anh bị thương có nghiêm trọng không?"

"Thật không có sao." Nói xong, anh đột nhiên hỏi, "Đúng rồi, em không có việc gì thì tỏ tình với anh cái gì."

Nhớ tới những lời vừa rồi của Lâm Hề Trì, Hứa Phóng nhịn không được cười, kéo đến miệng vết thương, ấn đường không tự chủ được nhíu lại: "Cái gì mà sẽ chăm sóc anh cả đời, còn cả đời đều sẽ đối tốt với anh?"

Lâm Hề Trì lại không cảm thấy ngượng ngùng, chậm rãi đứng lên, lấy khăn giấy trong túi áo ra lau khô nước mắt: "Anh cũng nói với em là "Anh yêu em" rồi, em cũng phải đáp lễ lại chứ."

"............" Hứa Phóng có chút mất tự nhiên ho khan hai tiếng.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

"Rắm Rắm, vậy sau này em không lo lắng cho anh nữa." Lâm Hề Trì nghĩ nghĩ, đỏ mắt nói, "Anh đã nói anh không có việc gì rồi, vậy em sẽ không lo lắng, anh không được gạt em."

"Ừ, anh sắp phải cúp máy rồi." Hứa Phóng ở đầu bên kia, tốc độ nói cũng nhanh hơn chút, "Em ngoan ngoãn ở trong nhà, ăn tết với ông ngoại và Lâm Hề Cảnh, ăn chút đồ mình thích ăn, làm chút việc mình thích làm. Sau đó, qua một đoạn thời gian nữa anh sẽ trở về."

Anh đột nhiên nở nụ cười: "Anh sẽ trở về mà không tổn hại cộng lông cộng tóc nào, đây là lời hứa của anh đối với em."

"Những hứa hẹn của anh với em, chưa từng có chuyện nào anh không làm được."

"Từ trước là như thế, về sau cũng sẽ là như thế."

Trận cứu viện này giằng co đã gần một tuần rồi, mãi cho đến khi xác nhận được tất cả người dân đều an toàn rút lui, quân nhân mà  quân đội phái ra trợ giúp mới trở lại căn cứ.

Giấy phép xin nghỉ của Hứa Phóng đã được phê duyệt trong trung tuần tháng ba, báo cáo kết hôn của anh cũng đã được thông qua vào đầu tháng một. Dựa theo quy định của quân đội, dùng ngày nghỉ về thăm ba mẹ cùng với ngày nghỉ về nhà kết hôn, tổng cộng được nghỉ 30 ngày.

Tuy rằng cũng không tính là quá dài, nhưng là hoàn toàn ngoài dự kiến của Lâm Hề Trì.

Xem như một niềm vui bất ngờ.

Lâm Hề Trì vốn tưởng rằng nhiều nhất chỉ có thời gian một tuần.

Cô còn lên kế hoạch xong hết rồi, thời gian nào đi lĩnh chứng, có cần dùng thời gian một tuần nào vội vàng bày một cái tiệc rượu, sau đó lại qua vài ngày nữa thì chuyển nhà.

Kết quả vậy mà lại có thời gian một tháng.

Ngày Hứa Phóng quay lại.

Lâm Hề Trì đặc biệt đi tìm chú Hứa với dì Hứa trước, theo bọn hộ đến trạm tàu cao tốc đón anh.

Tai nạn bất thình lình này của huyện A, cùng với tin nhắn bất ngờ của Hứa Phóng, cũng đã làm cho hai ông bà bị dọa một trận, mãi cho đến khi bọn họ nhận được điện thoại của Hứa Phóng, nghe được tin tức an toàn của anh, mới dần dần yên lòng.

Ba người đợi ở cửa trạm.

Không qua bao lâu, Hứa Phóng từ trong đó đi ra.

Lâm Hề Trì là người đầu tiên chú ý tới anh, vội vàng đứng lên, vẫy tay với anh.

Sau lưng Hứa Phóng là một cái túi rất lớn, đi về hướng bọn họ, sau đó theo thứ tự ôm bọn họ một cái, Lâm Hề Trì cuối cùng.

Lúc ôm ba Hứa với mẹ Hứa, anh đều ôm một giây rồi tách ra.

Đến phiên Lâm Hề Trì, Hứa Phóng cúi người ôm lấy cô, vốn dĩ cô nghĩ anh cũng sẽ ôm chút rồi liền thả ra, kết quả anh liền ôm cô bất động.

Cô sửng sốt, cũng không kịp phản ứng, liền tùy ý để anh ôm.

"Tên tiểu tử thối này thật buồn nôn, về nhà rồi mới ôm giống như chịu thiệt hay sao vậy."

Cho đến khi nghe thấy giọng nói của ba Hứa vang lên bên tai, Lâm Hề Trì mới có chút ngượng ngùng giãy ra.

Mẹ Hứa liếc nhìn ông một cái: "Ông lớn tuổi rồi không hiểu lãng mạn, còn không cho người trẻ tuổi người ta lãng mạn một chút?"

"............"

Đêm đó hai người ở lại Hứa gia.

Lúc trước người hai nhà đã gặp mặt lẫn nhau rồi, là ba Hứa mẹ Hứa và ông ngoại của Lâm Hề Trì, cũng đã hiểu rõ chuyện bọn họ muốn kết hôn rồi. Ba Hứa và mẹ Hứa vốn cũng đã xem Lâm Hề Trì thành một nửa con gái mà đối xử, lần này hoàn toàn xem cô thành khuê nữ trong nhà rồi.

Hai ông bà lôi kéo bọn họ nói chuyện thật lâu.

Nói nói một lúc còn mắng tới ba mẹ Lâm Hề Trì, nhưng rất nhanh lại dừng lại, vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Hề Trì, hiền từ nói: "Đứa nhỏ tốt."

Cô cảm thấy có chút buồn cười, lại cảm thấy có chút cảm động.

Thật lâu sau, hai ông bà trở về phòng ngủ, Lâm Hề Trì cũng đi theo Hứa Phóng quay về phòng anh.

Vừa đi vào, Lâm Hề Trì lập tức đóng cửa lại, bắt đầu vội vàng c ởi quần áo trên người Hứa Phóng, vẻ mặt lại nghiêm trang, không mang theo bất cứ suy nghĩ kiềm diễm nào khác.

Hứa Phóng không phản kháng, lười biếng cười: "Khó kiềm chế như vậy?"

Nghe vậy, Lâm Hề Trì ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái: "......... Em chỉ xem xem anh có bị thương hay không."

"Không có." Hứa Phóng tự giác vén áo lên cho cô xem, "Trên đầu có, lúc ấy may mấy mũi, nhưng bây giờ cũng đã khỏi rồi."

Nghe nói như thế, Lâm Hề Trì vội vàng kéo đầu anh xuống dưới, đến gần nhìn, dùng đầu ngón tay khẽ chạm.

Miệng vết thương đã khép lại, để lại một vết sẹo.

"Sao lại bị thương?"

Hứa Phóng không giấu diếm, dùng lòng bàn tay chà xát đầu, nói cho cô chi tiết tình cảnh lúc đó.

"À, cứu một đứa trẻ." Lâm Hề Trì trừng mắt nhìn, đột nhiên nở nụ cười, "Hóa ra vết thương của vinh quang."

Bởi vì tiếng cười của cô, Hứa Phóng không hiểu sao cũng cong khóe miệng, dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe mắt của cô, đề nghị: "Ngày mai đi, ngay ngày mai. Bây giờ quá muộn rồi."

Đột nhiên chuyển chủ đề, Lâm Hề Trì không hiểu: "Đi đâu?"

Không trả lời vấn đề của cô, Hứa Phóng trực tiếp bế cô lên, thả lên trên giường, cúi người xuống, hôn lên môi của cô, dùng đầu lưỡi tinh tế li/ếm láp, lòng bàn tay thăm dò vào trong vạt áo, động tác dồn dập lại thô lỗ, nhiều hơn vài phần ý tứ như lời anh vừa nói lúc nãy "Khó kiềm chế".

Thật lâu sau, anh mơ hồ không rõ nói: "Cục dân chính."

Bởi vì phải kết hôn, ông ngoại đã sớm đưa sổ hộ khẩu tới cho Lâm Hề Trì.

Sáng sớm hôm sau, hai người trở về căn phòng nhỏ Lâm Hề Trì đã thuê kia, tự mình mang theo giấy tờ của mỗi người, sau khi xác nhận đã đầy đủ hết rồi, liền xuất phát đến cục dân chính làm thủ tục kết hôn.

Rốt cuộc khi cầm hai tờ giấy chứng nhận đỏ đỏ nho nhỏ từ bên trong ra, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Lâm Hề Trì chính là ----- khổ tận cam lai (1). Nhưng thật ra tương lai vẫn còn thời gian xa cách nhau, thời gian gian nan này thật ra cũng không hoàn toàn trôi qua rồi.

(1) Khổ tận cam lai: Khổ: đắng; Tận: hết; Cam: ngọt, hạnh phúc; Lai: đến. Những ngày gian khổ đã qua, những ngày tươi đẹp, hạnh phúc đã đến.

Nhìn hai cái tên đặt song song trên đó của họ.

Đột nhiên cảm thấy quãng thời gian khổ sở trong quá khứ, giống như cũng không đáng giá nhắc tới.

Lâm Hề Trì cong môi, đi ở phía trước, nhìn tới nhìn lui hai tờ giấy kia.

Hứa Phóng đi theo phía sau cô, tâm trạng cũng rất tốt, vừa định cầm hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đi cất kỹ, thì Lâm Hề Trì đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, quay đầu lại hỏi anh: "Rắm Rắm, em có nên xé hai tờ giấy này đi không?"

"..........." Vẻ mặt Hứa Phóng cứng đờ, lập tức đoạt lại, giọng điệu vô cùng không thoải mái, "Xé cái rắm, có muốn anh xé em trước không?"

Lâm Hề Trì vô tội thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ là như vầy.""

Hứa Phóng dắt tay cô đi về phía trước, không nhìn cô: "Không cần nói, anh không muốn nghe."

"Chính là." Lâm Hề Trì tự mình nói hết, "Pháp luật không phải sẽ bảo vệ quân hôn sao? Chính là trong thời hạn nghĩa vụ quân sự nếu vợ chồng yêu cầu ly hôn, phải có được sự đồng ý của người quân nhân."

"Anh nói không muốn nghe."

"Em cảm thấy có chút không công bằng với em."

"..........."

"Sau đó em lên mạng tra, giải quyết ly hôn phải mang giấy chứng nhận kết hôn đến, vậy chúng ta xé chúng đi, không phải là sẽ không có cách nào ly hôn sao?"

"..........." Em mẹ nó lý lẽ lệch lạc thật nhiều.

Hứa Phóng nhét giấy chứng nhận kết hôn vào túi áo, lạnh mặt không phản ứng lại cô.

Một lát sau, Hứa Phóng chủ động hỏi: "Anh có cần phải đi gặp ba mẹ em không?"

"..........." Tâm trạng đang vô cùng tốt của Lâm Hề Trì nháy mắt liền biến mất, giật giật môi, "Không cần."

Hứa Phóng nhìn cô, không nói gì.

"Bây giờ chúng ta kết hôn rồi, em có thể chuyển hộ khẩu của em đến hộ khẩu của anh rồi, sau đó em sẽ không còn là người của Lâm gia nữa, em là người của Hứa gia........." Lâm Hề Trì không nói được nữa, đột nhiên có chút ủ rũ, "Em không muốn để anh gặp bọn họ."

Hứa Phóng nghĩ nghĩ, nói với cô: "Bọn họ gọi điện thoại xin lỗi anh."

Nghe vậy, Lâm Hề Trì ngẩng mạnh đầu, rất nghiêm túc nói: "Chỉ ba chữ thật xin lỗi, ai cũng biết nói."

"............."

"Trước kia em vẫn nghĩ như thế này, nếu không có bọn họ nhận nuôi em, vậy hiện tại em không có cách nào sống được tốt như bây giờ vậy." Lâm Hề Trì mím môi, nhẹ giọng nói, "Chỉ là thật ra không phải như thế. Bọn họ nhận nuôi em, mặc kệ có cùng quan hệ huyết thống hay không, em cũng chính là con của bọn họ. Em không nên đặt mình ở một vị trí thấp hơn được."

"Em tôn trọng bọn họ, bọn họ cũng nên tôn trọng em, cùng với người em yêu." Lâm Hề Trì nhìn về phía Hứa Phóng, "Nhưng bọn họ không có."

Cô mười lăm tuổi đã dọn ra khỏi nhà, cho tới bây giờ đã qua mười năm.

Khoảng thời gian mười năm này, đã đem tình yêu nồng hậu mà Lâm Hề Trì từng dành cho bọn họ ma sát đến không còn chút gì.

Thời gian có thể thay đổi tất cả.

Những năm trong quá khứ đó, làm cho Lâm Hề Trì hiểu được, những đau đớn do mắng mỏ, đau đớn do quở trách, đau đớn do căm ghét này giống như mang theo tình cảm thù hận, so với bị xem nhẹ còn không đáng sợ bằng.

"Cho nên không cần gặp." Lâm Hề Trì không đau không ngứa nói, "Lúc chúng ta đãi tiệc rượu, bọn họ hẳn là sẽ qua, đến lúc đó sẽ gặp được."

Hứa Phóng cũng không nói nữa, chuyển chủ đề: "Khi nào thì chúng ta đãi tiệc rượu, ngày 7 tháng 4?"

Lực chú ý của Lâm Hề Trì lập tức bị chuyển tới chuyện này: "Đây là ngày gì?"

"Ngày hoàng đạo, thích hợp lấy chồng thích hợp cưới vợ."

"............" Vẻ mặt Lâm Hề Trì trở nên cổ quái, "Anh còn tin cái này?"

Hứa Phóng cũng không cảm thấy không tự nhiên: "Ừ, tìm người tra rất lâu."

"............"

"Còn có."

"Còn có cái gì?"

"Qua đoạn thời gian này anh sẽ viết đơn xin thuyên chuyển công tác, thuyên chuyển đến trụ sở quân khu Khê Thành. Còn có giải quyết trường hợp người nhà tùy quân." (1)

(1) Người nhà tùy quân (家属随军): Gia đình quân nhân đi theo quân đội.

Lâm Hề Trì sửng sốt: "Khê Thành sao?"

"Ừ." Hứa Phóng sờ sờ cái ót, đoán, "Có thể còn phải liên lạc với bên kia một chút, nếu thuyên chuyển thành công, hẳn là sẽ không bận rộn như ở cơ sở."

"Ví dụ như."

"Sau khi giải quyết việc tùy quân, nếu nhà ở nơi đóng quân của quân đội, có thể về nhà mỗi ngày."

Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngẩn cả người của Lâm Hề Trì, Hứa Phóng lại bổ sung nói: "Nhưng không chắc có thể thuyên chuyển thành công, thời gian làm việc của cơ quan quân khu tương đối quy luật hơn so với cơ sở........."

Lâm Hề Trì ôm mạnh lấy anh, hưng phấn gần như muốn nhảy dựng cả lên, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.

"Thật vậy hả!"

Hứa Phóng dừng lại, cũng cười, không tiếp tục giảng giải nữa.

"Thật."

Trong tưởng tượng của Lâm Hề Trì vẫn luôn là.

Nếu cô biết được tin tức này, nhất định sẽ cảm động muốn khóc.

Nhưng cô lại không khóc.

Cô vô cùng cao hứng, lúc này chỉ muốn thét chói tai, vui vẻ đến mức dùng thân người nhỏ bé của mình ôm Hứa Phóng xoay một vòng.

Cô đột nhiên cảm thấy.

Có trả giá sẽ có thu hoạch, thứ mà cô trả giá, không phải như đá ném vào trong biển sâu, không tiếng động mà biến mất. Tất cả những chờ đợi, nhất định đều sẽ có hồi báo.

Nhất định sẽ có.

Phòng ở hiện tại của Lâm Hề Trì đã đến kỳ hạn, chủ cho thuê nhà muốn bán phòng ở đi, cho nên không ký tiếp hợp đồng với cô. Mà căn phòng bọn họ mua kia, mới trang hoàng xong một tháng, lúc này cũng không có cách nào vào ở.

Bởi vì nơi Lâm Hề Trì làm việc ở ngay gần đó, Hứa Phóng dứt khoát thuê một phòng ở trong tiểu khu này. Không gian lớn hơn một chút so với căn phòng kia, hai phòng ngủ một phòng khách, trang hoàng tinh tế, nên tiền thuê cũng đắt hơn một chút.

Hôm nay.

Hai người bắt đầu thu dọn hành lý.

Lâm Hề Trì đã ở nơi này hơn một năm, cho nên đồ đạc lẻ tẻ cũng không ít. Mà Hứa Phóng sau khi trở lại Khê Thành, phần lớn thời gian cũng đều là ở nơi này, đồ đạc của anh cũng không ít.

Hai người tự thu dọn đồ đạc của mình.

Hứa Phóng thu dọn rất nhanh, đồ nào cần thiết thì cứ bỏ vào vali, không cần thì ném đi, không bao lâu liền thu dọn xong hết đồ trong phòng khách. Sau đó anh lại vào phòng bếp nhìn một chút, lấy đồ điện mà Lâm Hề Trì mua ra, bỏ vào trong thùng.

Chú ý tới Lâm Hề Trì còn đang dọn.

Hứa Phóng dứt khoát đến phòng tắm, lấy đồ dùng rửa mặt của hai người ra luôn.

Sau đó Lâm Hề Trì vẫn chưa xong.

Hứa Phóng rửa sạch tay, đi vào, muốn giúp cô cùng dọn.

Lúc này Lâm Hề Trì đang an vị trên mặt đất trong phòng, gấp từng cái áo cái quần, bỏ vào vali, dáng vẻ nghiêm túc, động tác thì thong thả.

Hứa Phóng kéo cô đứng lên, nâng nâng cằm, ý bảo cô đi thu dọn đồ trang điểm, sau đó ngồi xổm xuống gấp quần áo giúp cô.

Lâm Hề Trì đi đến trước bàn trang điểm, bỏ từng thứ từng thứ trên bàn vào trong túi đựng mỹ phẩm, sau đó lật lật ngăn kéo, lấy đồ bên trong ra.

Dưới bàn trang điểm có vài cái hộp, Lâm Hề Trì dứt khoát ngồi xuống, lục lọi vài lần, sau đó đào toàn bộ đồ đạc bên trong ra.

Lúc này, Hứa Phóng cũng vừa mới gấp xong quần áo giúp cô, đi tới ngồi xổm bên cạnh cô.

Trên mặt đất lộn xộn không chịu nổi, rất nhiều đồ chơi nhỏ, phần lớn đều bởi vì đã qua rất lâu rồi, mà thiếu vài  bộ phận nào đó. Cái gì cũng có, tai nghe, nắp bút, dây đeo đồng hồ, quạt điện nhỏ..........

Còn có mấy quyển vở.

Ánh mắt Hứa Phóng bị quyển vở trên cùng hấp dẫn, nhanh tay lẹ mắt cầm lên, mở ra trang thứ nhất.

- ----- Kế hoạch tấn công chiếm đóng PP.

Ánh mắt Lâm Hề Trì vô thức nhìn về phía anh, chú ý tới đồ vật trong tay anh, cô đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức bổ nhào về phía anh: "Không được, đây là bí mật của em, anh không được xem!"

Hứa Phóng giơ tay thật sao, đúng lý hợp tình nói: "Em với anh làm gì có bí mật."

Nghe nói như thế, động tác của Lâm Hề Trì dừng lại, dáng vẻ đăm chiêu: "Hình như cũng đúng."

Hứa Phóng vẫn giơ tay lên cao, tiếp tục lật trang sau, xem nội dung cô viết.

Rất nhanh, Lâm Hề Trì lại bổ nhào về phía anh, hình như đã phản ứng lại: "Nhưng em không muốn cho anh xem!"

Hứa Phóng đã thấy được cô viết "Tặng một thùng nước" kia, khóe miệng anh giật giật, lạnh lùng văng tục: "Ai dạy em tấn công chiếm đóng người ta như vậy hả?"

Lực chú ý của Lâm Hề Trì bị anh chuyển đi, vô cùng kiêu ngạo nói: "Không đúng sao? Vậy em không phải đã tấn công chiếm đóng thành công rồi đó sao."

Hứa Phóng liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện, tiếp tục lật xem.

Lâm Hề Trì cũng không để ý để anh xem nữa, còn dán lại gần chui vào lồng ngực anh rồi cùng nhau xem.

Lúc lật đến một tờ trong đó, động tác của Hứa Phóng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục lật về sau.

Lại lật thêm vài trang.

Sau đó thì nhìn thấy kế hoạch nắm tay với hôn môi của cô.

- ----- Năm nay nắm tay trước, trong vòng mười năm hôn môi.

Hứa Phóng: "............"

Anh không dám tin vào đôi mắt của mình, nhìn đi nhìn lại vài lần, thuận tiện chú ý đến "Ba năm" với "Năm năm" đã bị cô gạch bỏ.

Hứa Phóng rũ mắt nhìn cô: "Lúc viết cái đồ chơi này em bao nhiêu tuổi, mười tám?"

Lâm Hề Trì gật gật đầu.

"Viết lời này, em còn dám nói ông đây bảo thủ?"

"............"

Hứa Phóng lật xong hết quyển vở, cho ra một cái kết luận: "Nếu không phải ông đây thích em, thì ngày đầu tiên của cái kế hoạch này, anh với em ngay cả làm bạn bè cũng chưa chắc làm được."

Lâm Hề Trì ngơ ngác: "Có nghiêm trọng như vậy sao?"

Hứa Phóng vốn đang định tiếp tục phỉ nhổ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lại nhịn không được cười thành tiếng, cúi đầu hôn lên mặt cô.

"Đồ ngốc."

Lâm Hề Trì vốn tưởng rằng Hứa Phóng sẽ tiếp tục thu dọn đồ đạc, anh lại đột nhiên mở quyển vở kia ra lại, lật đến một trang rồi dừng lại, đưa tới trước mặt cô cho cô xem.

- ----- Lúc đi xuống cầu thang, Hứa Phóng hôn trộm tay mình. Nhất định, khẳng định, tuyệt đối không phải là áo giác của mình.

Lâm Hề Trì không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ, lập tức đóng quyển vở lại, mơ hồ không rõ nói: "Đừng xem, mau thu dọn đồ đạc đi........ Đều........."

Ngay sau đó, Hứa Phóng cầm tay cô, môi hôn lên mu bàn tay cô. Sau đó anh giương mắt, đôi mắt đen láy nhìn cô, hình như mang theo ý cười: "Hình như quả thật không phải là ảo giác."

Qua lâu như vậy rồi.

Lâm Hề Trì đã không còn nhớ rõ cảm giác lúc ấy là như thế nào rồi.

Cô li.ếm li.ếm khóe môi, đột nhiên có chút tò mò: "Rắm Rắm, khi nào thì anh bắt đầu thích em vậy?"

Hứa Phóng rũ mí mắt, giống như đang tự hỏi, rất nhanh liền nâng mắt lên, trả lời: "Không nhớ rõ."

"Dù sao thì, rất lâu."

Là rất rất lâu.

Ánh mắt anh vừa đen kịt vừa sáng rực, lại trong suốt sạch sẽ, khảm bóng hình cô vào đó. Như là một vòng mực, mang theo vòng xoáy của quá khứ, từng chút từng chút cuốn về phía cô.

Thầm mến, khó có thể nhận ra, nhưng khắp nơi đều là dấu vết.

Là đêm giao thừa, anh ở dưới lầu nhà cô im hơi lặng tiếng chờ đợi, không trả lời bất cứ lời nào của cô, chỉ lặp đi lặp lại lời nhắc nhở thời gian với cô;

Là khi nghe thấy cô bàn luận về loại hình nam sinh mình thích, nghe được đáp án không thích, mặt không biến sắc đi qua đụng vào bả vai cô, ngắt cuộc nói chuyện của cô, chờ lời trách mắng của cô;

Là thay cô xử lý hết mọi chuyện, vì cô mà thu bớt là tính tình, hết lần này đến lần khác khống chế điểm mấu chốt của mình;

Là một lần nào đó tỉnh giấc ngủ trưa trong phòng học, ngẩng đầu vừa thấy, ánh mắt không biết đã nhìn anh bao lâu rồi của cô.

Những hồi ức này, lúc ấy không nhận ra.

Hiện giờ hồi tưởng lại, mỗi một điểm, mỗi một phút mỗi một giây, tất cả những thời gian lơ đãng kia.

Dường như, toàn bộ.

Đều ngọt hơn cả vị bơ.

- ---- HOÀN CHÍNH VĂN -----

Bình luận

Truyện đang đọc