VIÊM NGỮ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Vi Sinh Noãn

Lần trước tim Konan đập nhanh như vậy, là lúc biết được tâm tư của Hakuei.

Cô kiểm tra ma pháp trước, xác định không có ma pháp mới cầm ma trượng. Ma trượng thực sự bị phong ấn, không có động tĩnh gì khi truyền Rukh vào, giống như trong tay không có gì cả.

Không thể dùng nên dứt khoát lấy ra làm tín vật sao? Raku Kogi, ca ca cô, từng yêu quý cô, từng căm hận cô, giờ lại định làm gì đây?

Konan nhăn mi, không muốn nghĩ nhiều, phân phó quản sự, "Dẫn hắn tới chính sảnh, cho thị nữ lui ra, ta sẽ đến sau."

Raku Kogi bị dẫn tới chính sảnh, chờ mãi vẫn không chờ được Konan đến, trong lòng cảm thấy nóng nảy, đi tới đi lui ở tiền viện trước chính trảnh.

Lại qua một chén trà nhỏ, Konan mới khoan thai đến chậm.

Raku Kogi nhìn Konan thần sắc lạnh băng, ngạo nghễ đứng trên đài, mở miệng châm chọc, "Ta còn tưởng là ngươi trang điểm cho thật đẹp, mặc thật lộng lẫy tới đón ca ca như ta, kết quả vẫn là bộ đồ nhạt nhẽo như vậy, Ren Kouen còn tiếc chút tiền cho ái thiếp của hắn trang điểm cơ à?"

"Nghênh đón ngươi? Cần thử một chút không? Dùng ma trượng của ta ngươi trộm từ tẩm lăng mẫu hậu ra?" Khuôn mặt Konan băng lãnh, giơ ma trượng nhắm thẳng về phía Raku Kogi.

"Thì ra là ngươi mân mê ma trượng của ngươi, hừ hừ, ngươi dám gϊếŧ ta sao, Konan? Ngươi thông đồng với địch phản quốc, hại chết phụ vương, giờ còn dám tự tay mình đâm huynh trưởng sao?"

Raku Kogi dường như chắc chắc nội tâm Konan bị dày vò, sẽ không đồng thủ với hắn. Konan lại nhớ năm đó mới gặp Kouen, Kouen đánh giá Raku Kogi là "hữu dũng vô mưu". Hai năm trước hắn tập kết cường đạo cuối cùng chẳng được việc gì, tốt xấu trốn được việc về chầu trời sớm, thành công ẩn nấp hai năm, cô còn tưởng ca ca này cũng coi như có tiến bộ, không ngờ vẫn ngây thơ như thế.

"Nếu ngươi tới thuyết phục ta, muốn ta nghĩ suy nghĩ của ngươi mới là đúng, ta sẽ không khách khí. Bắt ngươi cũng coi như giải quyết được một tâm sự."

Konan vẫn chỉ ma trượng về phía Raku Kogi, sắc mặt Raku Kogi âm trầm một lát, áp sự hung ác, nham hiểm và nỗi căm hận xuống, nghiêm túc nhìn Konan.

"Ta cho ngươi một cơ hội chuộc lỗi."

"Hửm."

Konan cười lạnh, bức thiết nhất định muốn cô nhận sai đúng không? Tha thứ? Cô vốn chẳng cần.

"Gϊếŧ Ren Kouen. Konan, chỉ cần ngươi gϊếŧ Ren Kouen, ta sẽ tha thứ cho ngươi. Không chỉ ta, toàn bộ con dân Raku sẽ tha thứ cho ngươi."

"Thì ra là thế." Konan gật gật đầu, khi Raku Kogi thả lỏng lại lãnh đạm nói, "Ngươi không thể làm loạn Đế quốc Kou, lại trút toàn bộ hận thù lên Kouen-sama. Hai năm trước cũng thế, luôn miệng chỉ trích ta, lại chỉ ma trượng về phía Kouen-sama. Ngươi căm hận Kouen-sama cũng chính đáng, nhưng ta nghĩ với bản tính hẹp hòi của ngươi, ngươi hẳn nhất định nhắm toàn bộ hận thù vào ta, ngươi nói xem?"

"Raku Konan, ngươi đừng có không biết tốt xấu!" Raku Kogi âm lãnh dữ tợn rít.

"Thì sao? Ngươi dám nghênh ngang chạy vào Vương phủ, vậy ắt có chỗ dựa, cứ việc dùng đi, cùng lắm thì phá một cái sân, Kouen-sama sẽ không trách ta."

Konan miệt thị Raku Kogi, nụ cười cao ngạo làm Raku Kogi bạo nộ, rút nhuyễn kiếm giấu bên hông ra mà lao đến.

Đến cùng đòn đánh của Raku Kogi, là Rukh đen bay múa.

"Sa đoạ..."

Konan thu hồi tư thái kiêu ngạo nhằm cố ý chọc giận Raku Kogi, nhìn đến hình ảnh này, cô không ngạc nhiên nhưng lại cười khổ. Raku Kogi đi đến nước này, một phần là vì sự cố chấp của hắn, nhưng cô cũng thực sự đẩy hắn một cái. Cô không thể nào thừa nhận sai lầm như hắn mong muốn, cho nên cô không lảng tránh mà bức bách hắn.

Không lảng tránh, nhưng chung quy vẫn khổ sở.

Chua xót của Konan theo Raku Kogi ngã rạp xuống đất mà lan tràn khắp trái tim.

Hai dụng cụ ma pháp mà Raku Kogi giấu bị sét đánh mất tác dụng, nhuyễn kiếm bị bẻ gãy ném xuống đất, hắn đã không còn lực uy hiếp. Konan ngồi xổm xuống bên hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ca ca, từ bỏ đi, về Tenka đi, tự lực cánh sinh, sống một cuộc sống bình an, cưới một người ngươi thích, sau này có con, cả nhà hạnh phúc, hà tất phải giam mình trong nhà giam hận thù đâu?"

".... Ngươi nói đúng, Konan." Giọng Raku Kogi ảm ách, bả vai rung động, lặp lại một lần, "Ngươi nói đúng."

Raku Kogi dễ nói chuyện không những không khiến Konan nhẹ nhõm, ngược lại, cô cảm thấy lạnh từ tận đáy lòng.

Konan đứng lên theo trực giác, nháy mắt, Raku Kogi cầm nhuyễn kiếm đã gãy đâm mạnh về phía trước.

May mà mình đã cô đã tạo màn chắn, ý niệm này chỉ loé qua đầu Konan rồi biến mất, cô kinh ngạc nhìn hoa văn màu đen phức tạp sáng lên ở đuôi kiếm, sau đó nghe được tiếng màn chắn của cô vỡ vụn.

Konan giơ ma trượng lên theo phản xạ, lại không thể ngăn cản Raku Kogi. Nhuyễn kiếm đã gãy, dù có thể dùng dụng cụ ma pháp phá được màn chắn, cũng không thể tạo thành vết thương trí mạng với cô, cô chỉ cần ngăn cản Raku Kogi là được.

Raku Kogi cũng hiểu điều này. Hắn trực tiếp ném nhuyễn kiếm, trong ánh mắt kinh sợ của Konan, mạnh mẽ rút một thanh kiếm mỏng từ ma trượng ra, sau đó, đâm xuyên qua Konan.

Konan dường như không kịp phản ứng với biến cố bất ngờ này, đôi mắt trợn to nhìn lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua bụng. Máu tươi tràn ra, đau đớn như muốn cắn nuốt cô.

Konan ngẩng đầu, khuôn mặt Raku Kogi lạnh nhạt, có khoái ý, có phẫn nộ và căm ghét, lại không có chút áy náy bất an nào, không có sợ hãi, không có hối hận.

"Ca ca..."

Hốc mắt mờ mịt hơi nước, Konan cười thê lương với Raku Kogi, đổi lại, Raku Kogi đâm kiếm sâu hơn vào cơ thể cô.

"Ngươi nói đúng, Konan. So với Ren Kouen, ta càng hận ngươi hơn."

"Vậy sao..." Konan cầm mũi kiếm, nụ cười và bước chân đều có dấu hiệu muốn đình công, "Xem thường ca ca, là sơ sót của ta..."

Raku Kogi kinh hãi, lập tức xoay người, một bên xác nhận, cũng đã né tránh. Nhưng hắn chỉ xoay được một nửa, thân ảnh Kouen như xuất hiện từ hư không, đột ngột tiến vào tầm mắt.

Tay phải nắm đỉnh ma trượng của Raku Kogi nặng nề, hình ảnh trước mắt hắn đột nhiên bị tua chậm.

Kouen đỡ được Konan sắp ngã, bế cô lùi ra, để cô ngồi ở bậc thang, một ánh mắt cũng không bố thí cho Raku Kogi.

Máu tươi trào ra làm hoa mắt, đau đớn ngập trời bao trùm mọi giác quan, Raku Kogi gần như ngất, lại quỳ rạp xuống đất một lần nữa, cánh tay phải rơi xuống trước người, có thể nhìn thấy đường gân đang đập.

Kouen đã chém xuống, cắt đứt cánh tay phải của hắn.

Nhưng mà đối với Raku Kogi mà nói, thế này vẫn chưa xong. Một lực lớn đập vào lưng hắn, làm hắn đổ về phía trước, đầu của hắn bị người đạp mạnh xuống đất, một đại đao màu đen được tinh chế dán vào cổ hắn, đâm xuyên qua mặt đá màu xanh lá, máu tươi sền sệt chảy dọc theo lưỡi đao lạnh lẽo.

Ren Kouha buồn bực dẫm lên Raku Kogi, dẫm một cái lại nghỉ một cái, rồi lại dẫm một cái, lặp lại như vậy.

Hiếm khi anh En cố ý rút thời gian ra đánh nhau với cậu, người này lại dám phá đám! Lúc chị Nan dùng tin ma pháp gửi thư gấp, cậu còn kinh ngạc, may mà anh En cảnh giác về ngay lập tức. Kiếm kia mà đâm tiếp, chị Nan còn sống được không cũng khó nói. Đáng chết, cậu có thể xẻo tên này thành từng miếng ngay lập tức có được không?!

Kouha xử lý Raku Kogi thế nào, Kouen không có tâm lực đi quản, tình trạng của Konan trong lòng anh đang rất không tốt.

"Kouen-sama.... Ta có thể dùng ma pháp...."

"Làm thế nào?"

Thời khắc mấu chốt, Kouen và Konan ăn ý nhảy qua khúc hối tiếc, vào thẳng mấu chốt.

"Ma trượng..." Konan buông cánh tay nắm chặt kiếm, bàn tay vốn trắng nõn giờ đã là máu thịt mơ hồ, cô đè lại miệng vết thương, khống chế động tác lúc nói chuyện, gian nan nói tiếp, "Ma lực... Ngài cũng..."

Konan không nói tỉ mỉ, nhưng Kouen vẫn hiểu ý cô ngay. Cô cần ma trượng để thực hiện những ma pháp phức tạp và chính xác hơn, ma lực của cô không đủ, thêm của anh vẫn không đủ.

"Kouha, đi tìm Judal tới đây! Đừng lộ ra ngoài!"

Kouha nghĩ nghĩ, để chắc ăn còn cắt gân chân của Raku Kogi, sau đó mới chạy như bay đi mất.

"Konan, còn gì nữa?"

Raku Konan nhẹ nhàng lắc đầu, nheo đôi mắt, khoé môi hơi nhếch, lộ ra một nụ cười cực kỳ nhẹ. Tay phải run rẩy, Konan vẫn khăng khăng muốn nâng lên, đặt lên mặt Kouen.

Bên má cảm nhận được ngón tay cô run rẩy, Kouen cầm tay Konan, dán lên mặt mình, máu dính và ấm áp cũng đến theo.

"Ta... không muốn không được gặp chàng nữa... Kouen."

"Nàng chống đỡ, Konan." Kouen nghe được câu nói như tử biệt này, đáy lòng lại bình tĩnh đến lạ. Anh mở mí mắt Konan ra, tầm mắt cô đã bắt đầu có xu hướng tan rã.

"Không chờ được Judal. Lúc rút kiếm ra, máu sẽ chảy nhanh hơn, nàng hiểu chứ, Konan?"

Không thể ngất xỉu, dù đau cũng phải tỉnh, một khi không hoàn thành ma pháp trước khi mất quá nhiều máu, vậy không còn cơ hội.

"Bắt đầu đi."

****

Buổi sáng vừa trêu cợt Kougyoku luyện võ, nên khi Kouha tìm đến, Judal đang tâm tình sáng láng thành thật ở trong cung của mình dùng cơm trưa, cậu sảng khoái tính mời Kouha cùng mình dùng mỹ thực. Kết quả, Kouha không nói hai lời, túm tay Judal, kéo cậu đi nhanh như chớp.

Toàn bộ quá trình không vượt quá nửa cái búng tay (5 giây), chủ cửa hàng đeo mặt nạ hầu hạ Judal chưa kịp nói hết câu "Bái kiến Kouha-sama", Magi nhà mình đã bị đối phương bắt cóc rồi.

Kouen đã dặn không được để lộ, nên Kouha chỉ nói có chuyện gấp cần tìm Judal.

Judal đang tâm tình tốt không những không so đo, mà còn mang ma thảm theo chở Kouha, dùng tốc độ cao nhất bay đến Vương phủ, tốc độ đó làm Kouha cảm thấy sau này không nên ngồi lên món đồ chơi vừa làm rối tóc vừa hại da này nữa.

Thời gian tìm người và quay lại không chậm, ma lực của Judal coi như cũng kịp thời truyền đến, hơn nữa không cần Kouen nhiều lời, thẳng thắn tiếp nhận việc truyền ma lực từ Kouen đã hao hết một nửa ma lực, thay Konan vừa hoàn thiện vòng ma pháp xong ngất xỉu tiếp tục truyền ma pháp.

Ma pháp vận chuyển gần một canh giờ mới dừng lại, mạng của Konan giữ được, nhưng tình trạng thân thể vẫn không thể lạc quan, rối tinh rối mù.

Koumei nhận được tin Raku Kogi bị bắt thì chạy vội tới, đón cậu là Hoàng huynh mặt dính máu, cậu đại kinh thất sắc, nghe nói là Konan xảy ra chuyện, mới may mắn thả lỏng lại. Kết quả vừa thả lỏng xong, Hoàng huynh nhà cậu đã ném cho cậu một quả bom.

"Ta muốn đi chinh phục mê cung."

Koumei dùng hiếu đả động, dùng thế cục Đế đô hiện tại, động thái của tổ chức, hệ thống quân sự đang xây dựng, thậm chí Konan cũng bị cậu coi là lý do dọn ra, chỉ vì thuyết phục Kouen rằng giờ không phải thời điểm tốt để ra cửa.

Kouen nghe rất nghiêm túc, đáp lại, "Ta biết", nhưng thái độ kiên quyết không dao động.

Koumei thấy không thể khuyên bảo được rồi, gãi đầu, khấu tay trịnh trọng bái Kouen, nói thẳng không cố kỵ, "Hoàng huynh, huynh muốn đi chinh phục mê cung thuộc tính sinh mệnh vì Raku Konan sao?"

"Ta không phủ nhận Konan là một nguyên nhân trong đó. Nhưng đây không phải lần đầu tiên ta có ý này, nếu trên chiến trường có một sức mạnh chữa trị sẽ rất có ích. Giờ vì tình huống của Konan, ta không muốn kéo dài tiếp."

"Vì sao không để Kouha đi?"

"Kouha... chờ một chút đi."

Kouen không tỏ rõ lý do mình không để lý do Kouha đi, có lẽ là vì không chắc chắn cậu mất bao lâu mới chinh phục được mê cung.

Mê cung số 37 [Phenex] được Judal sàng lọc ra dựa theo điều kiện của Kouen, sau đó triệu hồi lên, lập tức bị Kouen chinh phục, quãng đường đi cũng ngắn, Kouen cả đi cả về, chuyến chinh phục mê cung này chỉ mất bảy ngày.

Tác giả có lời muốn nói: Ta... không muốn không nhìn thấy chàng nữa.... Kouen.

Đoạn tiếp theo muốn nhìn như này này.

Thiếp thân thân thể không khoẻ, ta rất muốn viết Konan trực tiếp bất hạnh qua đời, sau đó END! QAQ

Biểu tình của ba huynh đệ rất thú vị, đương nhiên trọng điểm là anh En khó có khi đen sì mặt! (///▽///)

Bình luận

Truyện đang đọc