VIÊM NGỮ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Vi Sinh Noãn

Quyết định nghênh thú Raku Konan làm Hậu của Kouen không có gì bất ngờ là bị phản đối.

Võ tướng có tư cách lên tiếng về chuyện lập hậu đều là bộ hạ của Kouen, cũng hiểu biết về chiến tích của Konan, nên bảo trì trầm mặc, không phản đối, cũng không có duy trì rõ ràng. Người chống đối lấy Tể tướng dẫn đầu, mấy thế tộc nhiều năm nay phát triển thế lực lớn mạnh trong Đế quốc Kou, bằng vào môn nhân bên văn của mình trong triều, anh một câu tôi một câu, nhất thời tiếng phản đối cũng rất có quy mô.

Vốn Kouen đại khái tính trộm lười mấy ngày trước khi kế vị, không định tảo triều, Kou quý phi lại cứ đốc xúc, muốn anh phải đi thương lượng với đám "Trọng thần quốc gia", chọn một nữ tử thoả đáng ổn thoả, thân phận quý trọng, hiền lương thục đức làm Hoàng hậu.

Kouen nghe mỗi người một cách dùng từ, không lộ một chút cảm xúc, đương trường hạ lệnh sáng sớm hôm sau hội triều. Kou Quý phi vui mừng trở về, để lại đám thị nữ bà chọn lựa tỉ mỉ lại đối mắt với khí tràng áp bách đáng sợ của Viêm Đế bệ hạ.

Sau khi hội triều, Kouen tỏ rõ thái độ "Trẫm lấy Raku Konan làm hậu." Tể tướng Kou rất nhanh đã đứng ra khuyên can, được đông đảo triều thần phụ hoạ. Kouen không cần nói gì, phía dưới đã có người giúp anh tìm ra những lý do Konan không thể làm Hoàng hậu, không gì khác chính là thân phận dị tộc hàng phục đê tiện, tuy là thị thiếp nhưng không phải Hoàng phi, không thể chính vị Hoàng hậu, phụng dưỡng bệ hạ nhiều năm không con. Một vài nợ cũ trong quân năm đó cũng bị lôi ra, dùng để làm bằng chứng cô tàn nhẫn độc ác, cử chỉ không đứng đắn, không có nửa phần phẩm hạnh hiền thục của quý nữ, khó đến nơi thanh nhã, trăm triệu không thể phong hậu.

Judal không phải nghiêm túc tới hội triều, chỉ là nhàn nhã không có việc gì đến xem náo nhiệt, nghe thấy mọi người chửi bới Konan, trắng trợn táo bạo cười ha hả, ôm bụng đứng ngồi không xong, ngã từ xà ngang xuống đất rồi còn không biết thu liễm, tiếp tục đấm thảm cười tiếp.

Bị tạp âm mà Judal tạo ra quấy nhiễu như thế mà Tể tướng Kou vẫn "Thiện giải nhân ý" không cần Hoàng đế bệ hạ mở miệng, đã trình người được chọn làm Hoàng hậu mới lên. Tể tướng Kou vừa mở đầu, những người khác cũng vội vàng đề cử nữ nhi nhà mình.

Dường như Judal thấy trường hợp còn chưa đủ loạn, chạy đến trước mặt Tể tướng Kou, kinh ngạc hỏi: "Tuổi con gái ngươi rất lớn rồi nhỉ, giờ mà vẫn chưa gả chồng, chẳng lẽ có vấn đề gì rồi à?"

Tể tướng Kou bị Judal tổn hại thanh danh, tức giận đến thổi râu, vội giải thích với Kouen, lại dẫn đến một đám quan văn đại chiến nước miếng. Chờ đến lúc mọi người tranh luận đến miệng khô lưỡi khô, mới dần ý thức được, từ nãy tới giờ Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn không rên một tiếng.

Khi Kouen sắp ngủ gật rồi, chung quanh mới an tĩnh lại. Anh lấy lại bình tĩnh, ánh mắt đảo qua đám chư thần đang thấp thỏm bên dưới, nói: "Trẫm lấy Raku Konan làm hậu."

"Raku... Konan tính tình thế nào trẫm hiểu rõ. Đưa mắt nhìn thiên hạ, trẫm chỉ nguyện dung túng một mình Nhàn Hậu." Đối với đám thần tử có liên quan, Kouen không tiện gọi thẳng tên Konan, nhưng nếu gọi "Hoàng hậu" thì lại cứng nhắc và xa cách quá, Kouen nghĩ nghĩ, cuối cùng gọi là Nhàn Hậu (Raku Konan là Lạc Tử Nhàn, anh Kouen lấy luôn tên chị đặt trước hậu vị thành Nhàn Hậu).

"Nhàn Hậu là thiên kim, đi theo làm tuỳ tùng phụng dưỡng trẫm, công huân lớn lao vẫn không cao ngạo không nóng nảy. Uỷ với vị trí thiếp thất nhiều năm, trẫm vô cùng đau đớn. Còn con nối dõi..."

Kouen không kiên nhẫn xua tay, lạnh lùng nhìn đám chư thần đang cung kính sợ hãi.

"Trẫm vô tự, có liên quan gì đến các ngươi không?"

Tự động lọc thành "Ta không có con liên quan b*p gì đến các người à", Judal véo mạnh tay, mới tránh cho trường hợp đang khẩn trương yên tĩnh này bị tiếng cười của mình phá ngang.

Đám chư thần bị Kouen lời ít ý nhiều bác bỏ, còn đánh mạnh vào thể diện, hơn nữa anh còn ẩn ẩn lộ ra sát khí, đám người chống đối lập tức rụt cổ lại làm người.

Tể tướng Kou không hổ là người đứng đầu quan văn, còn chịu qua được cả thời kỳ đen tối mà Ren Gyokuen cầm quyền, không biết sợ tiếp tục tiến lên. Lão lấy ra giáo huấn của Đế quốc Kouga trong lịch sử, khuyên can Kouen không thể sa vào hồng nhan hoạ thuỷ, người được chọn làm Hoàng hậu có liên quan mật thiết đến sự ổn định của triều đình, nếu Hoàng đế bệ hạ nhất ý cô hành, lão ta đành phải cáo lão hồi hương.

Ren Kouen nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu "Chuẩn tấu" giống như sấm sét làm Tể tướng Kou và đám môn sinh một tay lão đề bạt đều ngây ra như phỗng.

Ri Seishuu đứng ở hàng ngũ võ tướng không nhịn được mà cười trộm hai tiếng, dám uy hiếp thiếu chủ nhà ta, ngươi chán sống rồi đấy à.

"Trẫm cũng không biết, Hoàng hậu tham dự chính sự từ khi nào, triều đình không ổn không phải tại trẫm vô năng, lại nên trách tội Hoàng hậu? Nếu đây là lời nói từ đáy lòng của Tể tướng Kou, vậy nên tôn sùng Nhàn Hậu. Nhàn Hậu thông tuệ, đảm đương được trọng trách của Đế quốc Kou."

Kouen từ trên cao khinh thường nhìn xuống Tể tướng Kou. Dưới khí thế nghiêm nghị áp bách đó, Tể tướng Kou đổ mồ hôi lạnh liên tục, vội vàng quỳ rạp xuống đất.

"Kou Shou vào triều làm quan nhiều năm, trẫm sơ chưởng ngọc tỷ, vốn hy vọng các khanh theo Koumei hiệp trợ trẫm. Dù lý niệm có khác nhau, tuy không cùng mưu, Kou Shou cũng nên an tâm, trẫm sẽ không bạc đãi khanh."

Lời Kouen nói ra khiến toàn bộ đám quan văn không thể không quan sát kỹ lại Hoàng đế điện hạ mới nhậm chức của bọn họ.

Lúc trước Đại Hoàng tử điện hạ vẫn luôn dùng võ để tham dự vào chính sự của Đế quốc Kou, vì Đế quốc Kou mà liên tục chinh chiến bên ngoài nhiều năm, Hoàng tử điện hạ một lòng nhào vào phương diện quân sự, vấn đề kinh tế xã hội cơ bản ở Đế quốc Kou không quản nhiều. Thời kỳ Bệ hạ Koutoku tuy là trạng thái nửa nuôi thả, tốt xấu cũng sẽ trù tính toàn cục một chút; thời kỳ Ren Gyokuen thì lại không biết nên nói gì, thái độ của vị bệ hạ đó làm người ta như lọt vào sương mù, không biết bà ta đang theo đuổi cái gì.

Nguyên nhân là như vậy, các đại thần quan văn mới có thể không sợ hãi với thế cục lúc này: Không có Hoàng đế chỉ đạo, bọn họ càng thuận buồm xuôi gió, đồng thời, không có bọn họ, mỗi bước đi của Hoàng đế đều khó khăn. Koumei điện hạ thì chỉ có một người không đủ, Viêm Đế bệ hạ lại không thể không dựa vào bọn họ, mới có thể cai trị tốt mọi mặt của Đế quốc Kou.

Nhưng biểu hiện và tiêu chuẩn của Viêm Đế bệ hạ lại hoàn toàn khác xa với những gì mà họ đoán trước. Mặc kệ là nói thẳng ra là anh không định dùng liên hôn để củng cố triều đình, hay là từng câu từng chữ chèn ép Tể tướng Kou, để lộ ra ý tứ anh sẽ không trọng dụng Tể tướng Kou, đều đánh bọn họ trở tay không kịp. Vị Hoàng đế bệ hạ này có giá trị vũ lực cao nhất cùng với toàn bộ lực lượng quân sự của Đế quốc Kou, nếu mà còn khôn ngoan sắc sảo......

Sau đó hội triều kết thúc thuận lợi đến dị thường.

Kouen đi vòng qua tường ngăn chính sảnh đại điện vào hậu điện, lập tức cởi triều phục nặng nề ném cho người hầu phía sau.

Tiếng cười khẽ thanh thuý dễ nghe vang lên lúc này giống như là tiếng trời. Konan chắp tay sau lưng, tựa vách tường ngăn cách, cười nhạt doanh doanh nhìn Kouen.

Kouen vẫy lui người hầu phía sau, đi lên trước nhẹ nắm cằm Konan mà quơ quơ.

"Nghe lén bao nhiêu?"

"Từ lúc Tể tướng Kou tiến cử con gái của lão. Những người mà họ đề cử, thiếp thân đều nhớ rõ không bỏ sót ai."

Konan tránh thoát tay của Kouen, sửa sang lại cổ áo rộng mở cho anh.

"Nàng còn muốn mỗi người đều có phần? Hai ngày này nếu nhà họ Kou có động tĩnh, nàng xem mà làm là được."

"Vâng, thiếp thân sẽ chiêu đãi thật tốt." Konan cười nhợt nhạt, "Quân đội nhiều năm không có hơi thở văn nhân, so với Hoàng tử, ngài đầu tiên là Tướng quân, đột ngột thấy ngài đùa bỡn mưu quyền cũng cảm thấy có chút mới mẻ."

"Phiền toái, ta vẫn thích đánh giặc hơn. Không nói mấy cái này nữa, bên mẫu hậu thế nào rồi?"

"Thái Hậu nương nương không chịu gặp ta, sau đó Koumei điện hạ đến, ta tới nghe vách tường ngài nha."

Kouen không nhịn được mà bật cười. Lúc anh đi, Konan còn xung phong nhận việc, muốn đi khuyên bảo mẫu thân anh, thần sắc dứt khoát kiên quyết, kết quả thành ý chỉ có tí thế à, chỉ lo làm bộ làm dáng thôi.

"Nếu là... ma pháp quấy nhiễu tinh thần thì ta sẽ dùng, chỉ hơi ám chỉ một chút thì sẽ không tạo thành tổn thương."

Tay của Kou Quý phi duỗi quá dài, trước kia có lệ thì cũng thôi, giờ không có Ren Koutoku và Ren Gyokuen cản đường, tuy không đến mức nhúng tay vào chính sự, nhưng mà lại không ngừng khiến người ta ngột ngạt. Cuối cùng Konan đã hiểu cảm giác khó xử của Kouen, động thủ thì không được, dù sao nguyên tắc của cô tuyệt đối không cho phép.

"Chuyện mẫu hậu cứ giao cho ta và Koumei, nàng an tâm là được."

Konan nhẹ nhàng ừ một tiếng, giây lát sau, cô ôm eo Kouen, rầu rĩ không vui vùi vào ngực anh.

"Thật xin lỗi, Kouen-sama. Chuyện này vốn nên là ta xử lý, lại phải khiến ngài phiền lòng."

Kouen vỗ nhẹ vai Konan, trêu chọc: "Nhớ rõ ta vất vả vì nàng thế nào, sau này tận tâm tận lực hồi báo ta."

"Kouen-sama......"

"Không muốn báo đáp ta?"

Konan vừa muốn mở miệng đã bị Kouen ngắt ngang, anh hỏi như vậy làm Konan đành phải lắc đầu.

"Ta yêu ngài, cho nên vui vẻ chịu đựng."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta không hi vọng Hoàng hậu của ta vì "ưu tư quá nặng" mà bị bệnh, bỏ lỡ thời gian không gả cho ta đâu." Kouen vuốt ve gương mặt của Konan, "Bên mẫu hậu nàng nguyện ý thì đi, không muốn thì không đi, lúc trước hai người không tiếp xúc, không phải mọi chuyện vẫn tốt sao. Chuyện Hoàng hậu, nàng thích thì làm, không thích thì kệ. Ta muốn dung túng nàng, ta cũng có thể dung túng nàng."

Thái độ dung túng Konan quá độ của Kouen làm mọi người cân nhắc không biết chuẩn mực ở đâu, mà nhà họ Kou đã vội vội vàng vàng trèo lên.

Buổi sáng hôm sau ngày hội triều, Konan vừa xem xong báo cáo tình trạng những nơi cần tu sửa trong hoàng cung, tóm nhóc lười mang đi chơi, đã có thị nữ bẩm báo, nói Thái Hậu nương nương tuyên Tiểu thư nhà họ Kou tiến cung bái kiến. Suy xét đến đây hẳn là người được chọn cho vị trí Đại Hoàng tử phi bốn năm trước mà Kou quý phi nhìn trúng, Kouen lại nói động tĩnh của nhà họ Kou, cô cứ nhìn mà làm, Konan liền tuyên vị Kou Dangen nổi tiếng đã lâu này.

Kou Dangen dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã mà không làm ra vẻ, quả nhiên là điển phạm hiền lương thục tĩnh khuê nữ. Konan nghiêng người ỷ trên giường nệm lười nhúc nhích, đánh giá vị mỹ nhân nhu nhược trước mặt, đã có quyết định.

Kou Dangen hành lễ chỉ mơ hồ xưng Konan là "Nương nương", Konan cũng không ngắt lời mặc cô ta nói, Kou Dangen nói rất nhiều về Thái hậu nương nương như thế nào, thần nữ cầu phúc cho Thái Hậu nương nương, cầu phúc cho Hoàng đế bệ hạ, thấy Konan thờ ơ, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói đến chủ đề chính.

"Nương nương cũng biết, bốn năm trước, thần nữ từng cùng Bệ hạ lúc còn là Hoàng tử nghị hôn."

Konan cười một tiếng. Trước mặt chúng thị nữ thọc ra chuyện này, không chỉ kíƈɦ ŧɦíƈɦ được cô mà còn có thể truyền lời đồn, phần tâm kế này cũng thích hợp với thân phận của cô ta.

"Ngày xưa là Quý phi nay là Thái Hậu nương nương từng nhiều lần thúc giục hôn sự của Kouen-sama, Kouen-sama chưa bao giờ đồng ý một lần. Ta cũng không biết, thì ra lần đó Kouen-sama đồng ý rồi? Chuyện hôn sự của Kouen-sama mà ngươi cũng dám lấy ra làm trò đùa?"

"Nương nương tha tội." Kou Dangen lập tức thỉnh tội. Cô ta có Thái Hậu chống lưng nên không sợ Konan, nhưng mà cô ta tuyệt đối không thể để bị chụp cái mũ cô ta vượt quá giới hạn.

Kou Dangen lập tức giải thích năm đó Kou Quý phi cô ý sính cô là làm Đại Hoàng tử phi, nhưng Hoàng tử điện hạ chinh chiến bận rộn nên việc nghị hôn mới gác lại.

Konan lại cười cười.

"Chuyện này ta biết, cũng không phải vì Tây Chinh mà gác lại." Konan dịch tay, để mình nằm thoải mái hơn chút nữa, "Ta nói không muốn nhiều ra một Đại Hoàng tử phi trở ngại ta, Kouen-sama luyến tiếc ta, nên từ chối Thái Hậu nương nương. Năm đó Thái Hậu nương nương không đành lòng thể diện của các người nên nói vậy, giờ quý nhân thật sự hay quên, quên là đã bị cự tuyệt."

"Ngươi......" Kou Dangen tức giận xù lông, cô lại nói cô ta bị từ chối còn không biết thể diện! Kou Dangen còn muốn chế nhạo lại Konan ghen ghét không con, nhưng đón nhận nụ cười đạm nhiên của Konan, cô ta lại tự cho rằng thân phận mình cao, ngồi xuống bắt đầu tố nỗi lòng.

"Thần nữ năm ấy mười tuổi, bệ hạ đến phủ thần nữ làm khách, thần nữ vô tình thấy bệ hạ..." Sau đó là một nghìn từ miêu tả Kou Dangen tâm tâm niệm niệm tư mộ bệ hạ, biết mình được chọn làm Đại Hoàng tử phi mừng rỡ như thế nào, bệ hạ xuất chinh thì canh cánh trong lòng thế nào, cuộc sống hằng ngày khó an ra sao, Konan hông thèm nghe một chữ nào cả.

Teiran được điều vào cung làm nữ quan rất có mắt, nương cớ thêm trà nói cho Konan, Kou Dangen giờ đã hai mươi tuổi xuân xanh. Tính rõ ràng khi đó Kouen mười chín, chưa Đông chinh thu Konan làm thuộc hạ, Konan mới bắt đầu chửi thầm lúc mình mười tuổi còn vui vẻ vì mình học được ma pháp phức tạp, con nhà người ta mười tuổi đã biết vừa gặp đã thương.

Konan vừa hơi thất thần, hoàn hồn lại đã thấy Kou Dangen than thở khóc lóc quỳ trước mặt mình, tỏ vẻ "Thần nữ vạn phần hâm mộ bệ hạ, tình nguyện làm cung phi hạng bét, cầu Hoàng hậu nương nương ân chuẩn."

Chuyện đã đến nước này, Konan cũng phiền chán, nói: "Ta mệt mỏi rồi, ngươi lui ra đi."

Kou Dangen ngẩn ra, sau đó càng hèn mọn cầu khẩn, thề chắc chắn tôn kính lễ nhượng Hoàng hậu nương nương, tuyệt đối không có ý tưởng không an phận.

"Mấy nữ nhân nhạt nhẽo tiếu tưởng Kouen-sama quá nhiều, ngươi chỉ là một kẻ không có gì đáng để khen trong số đó, ta lười để ý đến. Ngươi chỉ cần nhớ rõ, Kouen-sama thuộc về ta là được. Lui ra đi."

Konan xua xua tay, ý bảo Teiran dẫn Kou Dangen ra ngoài, cô ta lại vẫn không chịu từ bỏ, đau khổ cầu xin, lần này cô ta cầu xin Konan cho cô ta nhìn thấy Kouen một lần.

"Chỉ cần gặp bệ hạ một lần, một lần thôi là được rồi. Thần nữ tưởng niệm thành tật, chỉ mong Hoàng hậu nương nương thương tiếc. Thần nữ tuyệt đối không nói một lời dư thừa, chỉ cầu thấy bệ hạ một lần."

"Ngươi đảm bảo không nói lời nào?" Konan gõ gõ gối gỗ trên giường nệm, trộm đổi khái niệm.

Kou Dangen nghĩ Konan thật sự bị cô ta đánh lạc hướng, xuyên tạc ý tứ "dư thừa" , lập tức đại hỉ, liên tục gật đầu.

"Ngươi đảm bảo như thế nào?" Konan tiếp tục đánh theo quy luật.

"Thần nữ lấy tính mạng đảm bảo." Kou Dangen một bên thề một bên thầm tự an ủi, là Konan hiểu sai ý rồi.

Konan hơi dừng tay, lúm đồng tiền như hoa. Nữ nhân này tư mộ Hoàng đế, chứ không phải Ren Kouen.

Kouen về tẩm cung để dùng cơm trưa, thấy một nữ nhân xa lạ tươi cười ôn nhu mà kinh hỉ đứng ở cửa, nhất thời có chút kinh ngạc. Xác nhận Konan đang ở trong phòng dương dương tự đắc phẩm trà, Kouen lại một lần nữa đi qua, nữ nhân kia lại vội thay biểu tình kinh sợ, khẩu hình khép khép mở mở, sắc mặt cũng theo đó mà trở nên tái nhợt.

"Làm gì vậy?"

Kouen bảo thị nữ kéo người ra, đi đến ngồi xuống bên cạnh Konan, hoàn toàn làm lơ Kou Dangen đang dần lộ vẻ thất vọng kia.

"Nợ hoa đào của ngài đó." Konan vô tội nhún vai.

"Năm nào cơ? Ta hẳn phải gϊếŧ xong rồi chứ?" Kouen bắt đầu hồi tưởng.

"A?" Konan chớp mắt một cái, đập chén trà xuống, "Thật sự có?"

"Ta nói đùa thôi." Không ngờ Konan trì độn tin là thật, Kouen dở khóc dở cười, "Cung nữ không được mặc đồ như thế kia, ta vẫn còn biết mà."

"Ngài nói giỡn là tốt rồi." Konan uống hớp nước an ủi, sau đó giới thiệu, "Đây là con gái của Tể tướng Kou, cô ta tự xưng mình là Vương phi của ngài ngày xưa, xem cô ta cầu ta quá đáng thương, nên ta đồng ý dẫn ngài cho cô ta nhìn một cái. Cô ta bảo đảm cô ta không nói lời nào, ta hạ cho cô ta một ma pháp chế ước. Cũng may không phải dùng mạng đảm bảo như lời cô ta nói, chỉ hạn chế hành động thôi, nếu không con gái Tể tướng Kou từ chỗ Thái Hậu ra tới, lại đi qua nơi này của ta rồi đi tong thì lớn chuyện mất."

Konan chẳng thích nhưng vẫn nói, Kouen rất phối hợp nghe hết trọng điểm.

"Thái Hậu nương nương thích, ta ngang ngược ngăn trở cũng không tốt. Ngài xem nên làm thế nào, Tể tướng Kou càng vất vả, công lao càng lớn, ta tứ hôn cho con gái ông ta để tỏ hoàng ân đi."

"Tứ hôn cũng được, người được chọn là ai?"

"Nếu ta tự mình chọn vậy có lẽ sẽ lo lầm chung thân con nhà người ta, vẫn để nhà họ Kou tự mình chọn đi, chọn xong thì ta tự mình đính hôn. Teiran, ngươi đưa tiểu thư Kou hồi phủ, nhớ phải truyền đạt rõ ý tứ của ta cho Tể tướng Kou, đừng để họ hiểu lầm ý tốt của ta."

Kouen vẫn luôn chờ đến lúc đám người không liên quan rời đi, mới cười rộ về "ý tốt" của Konan.

"Ngài bất mãn sao?" Konan không thoải mái, không để yên cho người nào đó đang bật cười kia.

"Không, ban nãy nàng rất có khí thế của Hoàng hậu, ta rất vui."

"Ta lại không vui, ăn......" Konan đột nhiên im lặng, "Hừ" một tiếng quay đầu đi để che giấu.

"Phiền toái xử lý không sai biệt lắm, liền vui vẻ một chút đi."

Kouen chế trụ cằm Konan kéo đầu cô về, không ngoài dự kiến thấy cô đỏ mặt, nói ra một câu mà má cô đỏ bừng.

"Yên tâm, bộ dáng nàng ghen vẫn rất đẹp."

Tác giả có lời muốn nói: Hết đoạn cốt truyện của manga đến tiết tấu này, không biết mọi người có thích ứng không, chương này chính là câu chuyện Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương cùng nhau đả kích con nhà người ta.

Nhìn thấy màu sắc như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc