VIÊN XUÂN

Anh Xuân mười tám rồi, tôi còn cách mười tám tuổi rất xa, nghĩ đến bố, tôi muốn trưởng thành thật mau, nhớ đến anh Xuân, tôi cũng muốn trưởng thành thật mau.

— Nhật kí An Viên

Hôm sinh nhật Thẩm Hành Xuân trời mưa, mưa không lớn, mưa phùn tí tách, trời âm u, đã hơn 7h vẫn chưa sáng lắm.

Bà nội vừa dậy mở cửa đã thấy Lâm Hạo cầm ô sải bước từ cổng vào.

Đã qua mấy ngày, chút lo âu trong lòng Lâm Hạo ấy cũng vơi đi không ít, vả lại để mừng sinh nhật tuổi mười tám của Thẩm Hành Xuân, từ nửa tháng trước cậu đã đặt một bàn trên trấn với mấy anh em thân thiết, đều là những người thân thiết với Thẩm Hành Xuân, chỉ hai người họ là cùng thôn, nên hôm nay cậu phụ trách sang đưa nhân vật chính tới. 

“Hạo Tử dậy sớm thế.” Bà đeo hai cái bao tay lên, đợi Lâm Hạo đi đến cửa thì vén rèm cho cậu. “Ăn chưa con?”

“Chưa ạ, bố mẹ con vẫn chưa dậy, con vừa dậy đã sang đây rồi.” Lâm Hạo cụp ô, khom lưng chui dưới rèm vào nhà: “Bà ơi, hôm nay là sinh nhật Đại Xuân, mấy đứa gồm con với Vu Dương và Tề Vân Phong đã đặt một bàn trên trấn, sang kêu Đại Xuân đi ạ, buổi tối bọn con còn tính đi hát karaoke nữa.”

Bà nội bình thường không quản lí Thẩm Hành Xuân đi đâu chơi lắm, Thẩm Hành Xuân làm gì cũng có tính toán nên bà đã nuôi thả cậu từ nhỏ. Bà cười, nói:

“Bà đang chuẩn bị nấu mì cho nó đây, cũng không biết tổ chức cho nó thế nào, con đến đúng lúc lắm, hôm nay các con đi chơi cho vui đi, nếu tối muộn thì đừng về nữa, bà bảo Đại Xuân mang chìa khóa, ở luôn nhà trên trấn, đưa cả Tiểu Viên nhi theo.”

Lâm Hạo cười cười nói:

“Phải đưa Tiểu Viên nhi theo chứ ạ, không đưa Đại Xuân sẽ không vui, hai đứa nó sắp nhập thành một luôn rồi.”

Bà nội nhìn cánh cửa phòng vẫn đang đóng chặt của hai đứa nhỏ, cười nói:

“Tiểu Viên nhi bám anh nó, trước giờ chưa từng thấy chúng nó đánh nhau đỏ mặt, anh em thân thiết lắm.”

Lâm Hạo nghe bà nội nói “anh em thân thiết lắm”, lại nghĩ đến nhật kí của An Viên, không muốn nghĩ ngợi thêm, mau chóng chuyển chủ đề.

“Đại Xuân với Tiểu Viên nhi đâu ạ?”

Bà nội chỉ vào cửa phòng.

“Còn chưa dậy kìa, con vào gọi chúng nó đi, bà nhóm lửa nấu mì, ba đứa ăn xong hẵng lên trấn.”

Lâm Hạo đáp một tiếng “vâng”, quay người đi đến cửa phòng Thẩm Hành Xuân và An Viên, nếu là thường ngày, cậu đã đẩy cửa vào thẳng, nhưng bây giờ thì khác, Lâm Hạo đứng trước cửa, hắng giọng, cong ngón tay gõ cửa hai cái.

“Đại Xuân, Tiểu Viên nhi, hẵng ngủ à? Hạo Tử đây.”

Trong phòng không biết là Thẩm Hành Xuân hay An Viên làu bàu hai tiếng, âm thanh rất nhỏ, Lâm Hạo không nghe rõ nói gì, mấy giây sau, trong phòng truyền ra tiếng “vào đi” trầm trầm của Thẩm Hành Xuân.

Lâm Hạo đẩy cửa tiến vào, Thẩm Hành Xuân vẫn đang nằm, chỉ nhấc đầu nhìn Lâm Hạo một cái rồi nhắm mắt nói:

“Chuyển TSng thành phố cái là khác ngay, thành người văn minh rồi, vào phòng cũng biết đường gõ cửa trước cơ đấy.”

Lâm Hạo biết Thẩm Hành Xuân đang khịa mình, đi qua nhấc chân đạp một cái lên thành giường, cười mắng một tiếng “cút”, lại nói:

“Dậy mau, ăn xong mì rồi lên trấn, anh Phong đặt bàn cho mày rồi đấy, Vu Dương cũng đi, tổ chức đại thọ mười tám cho mày.”

Thẩm Hành Xuân lật mình.

“Anh Phong về rồi à?”

“Mấy hôm trước từ Bắc Kinh về, nói là tổ chức sinh nhật cho mày xong mới đi.”

“Sao mày không nói tao trước, mấy ngày vừa qua tao về, mày cũng chẳng sang chơi.”

“À thì, hai hôm nay bận.” Lâm Hạo gãi đầu nói.

“Bận yêu đương à?” Thẩm Hành Xuân chọc cậu tiếp.

Lâm Hạo “xì” một tiếng, quay đầu nghĩ, biết có lẽ là An Viên nói cho Thảm Hành Xuân, lại đạp thành giường một cái.

“Dậy mau, dậy mau, lắm lời gì thế.”

“Dậy đây dậy đây…” Thẩm Hành Xuân cười nhổm dậy khỏi chăn.

Lâm Hạo trông mình trần và chân trần của Thẩm Hành Xuân, lại liếc An Viên vẫn đang nằm một cái, nói:

“Đại Xuân, sao mày đi ngủ không mặc đồ, để trần thân trên với chân thế kia, còn ra thể thống gì chứ.”

Thẩm Hành Xuân mặc quần xong, ngáp một cái, đáp;

“Hạo Tử, từ bao giờ mày trở nên lắm chuyện thế, trước đây ngày nào mày chẳng sang nhà tao, lần đầu thấy tao cởi trần chắc? Sao yêu vào lại thuần khiết thế rồi.”

Lời vừa nãy của Lâm Hạo tuy vô tình, nhưng An Viên lại nhạy cảm nghe mùi khang khác, Lâm Hạo nói vậy là do em, em cũng không nằm nữa, nhổm dậy ngồi khoanh chân, trên đầu còn dựng mấy sợi tóc, trợn mắt với Lâm Hạo qua màn.

Lâm Hạo bị An Viên trừng thế giật bắn mình, lùi ra sau hai bước lớn, phóng đại:

“Mẹ ơi, Tiểu Viên nhi, em có thể đừng nhìn anh như thế không, một mắt của em đã to hơn hai mắt của anh cộng lại rồi, còn trợn nữa, anh sợ em đấy.”

“Anh sợ em làm gì?” Ngoài miệng An Viên nói vậy, song trong lòng lại hơi chột dạ, nhìn ra chỗ khác, đưa tay vuốt tóc bị dựng trên đầu.

Thẩm Hành Xuân mặc quần áo xong xuống giường, kéo Lâm Hạo ra ngoài.

“Đi ra, Tiểu Viên nhi thay đồ không cho phép có người trong phòng.”

Ba người ăn xong mì bà nội nấu rồi khoác ba lô cầm ô ra cửa, một mình Lâm Hạo một ô, Thẩm Hành Xuân đi cùng An Viên.

Trước khi đi bà nội còn dặn Thẩm Hành Xuân không được uống rượu nhiều, nói Tiểu Viên nhi không được uống rượu, chỉ được uống nước ngọt, Thẩm Hành Xuân bảo đảm mấy lần sẽ không cho Tiểu Viên nhi uống rượu, bà mới yên tâm để họ đi.

An Viên căng thẳng thần kinh cả đường, chỉ sợ Lâm Hạo nói ra điều gì không nên nói, ánh mắt chốc chốc liếc sang Lâm Hạo.

Lâm Hạo bị An Viên nhìn chòng chọc, cả người khó chịu, giữ vững khoảng cách hai mét với họ, khi xuống xe ở trấn, nhân lúc Thẩm Hành Xuân quay người, Lâm Hạo kéo An Viên đi về sau hai bước, len lén bảo đảm với em.

“Tiểu Viên nhi, em đừng nhìn anh như nhìn trộm nữa, anh không nói với anh em đâu, đây là chuyện giữa em và anh em, anh sẽ không để lộ chuyện này, em yên tâm đi.”

“Em không nhìn anh nữa, em đi tìm anh em.” An Viên thấy Lâm Hạo đầy bất lực, sải hai bước bắt kịp Thẩm Hành Xuân, trốn xuống dưới ô cậu, khoác tay Thẩm Hành Xuân, không liếc Lâm Hạo nữa.

Hôm nay hai người An Viên và Lâm Hạo quá bất thường, Thẩm Hành Xuân nhìn Lâm Hạo đang đi chậm rì rì đằng sau, hỏi:

“Hôm nay hai đứa sao thế? Cãi nhau à?”

“Không có.” Lâm Hạo chối xong thì giục cậu đi mau. “Chúng nó còn đang đợi kìa, mình đi mau lên.”

Trong phòng riêng ở nhà hàng đã có hai người đang ngồi, Vu Dương thì An Viên biết, thấy cậu bèn gọi “anh Dương”, người còn lại tên Tề Vân Phong, An Viên mới gặp lần đầu, Tề Vân Phong là người lớn nhất trong số mấy người bọn họ, năm nay hai mươi.

Thẩm Hành Xuân kêu hai tiếng “anh Phong”,  An Viên cũng ngoan ngoãn gọi “anh Phong” theo, lại nghe Thẩm Hành Xuân giới thiệu mới biết Tề Vân Phong là bạn học cấp hai của cậu, bây giờ đã không đi học nữa, đang làm ăn với người nhà ở Bắc Kinh.

Có lẽ vì lí do công việc, cách ăn mặc của Tề Vân Phong trông chín chắn hơn chút, khoác áo da, quần bò, để kiểu tóc Hong Kong thịnh hành nhất, chia ngôi ba bảy, ngoại hình tuấn tú, rất dễ để người khác ghi nhớ.

Tuy là tiệc sinh nhật Thẩm Hành Xuân nhưng cả phòng đều là con trai, ngoại trừ An Viên thì đều đang độ hai mươi, không có ai quái tính, nói “chúc mừng trưởng thành” với Thẩm Hành Xuân xong, ai nấy đều ném quà tặng Thẩm Hành Xuân vào người cậu, đến giấy gói cũng không có, Thẩm Hành Xuân cũng không bắt bẻ, cũng chẳng cần cảm ơn, nhận từng cái một, nhận xong thì quay sang đưa cho An Viên bên cạnh, An Viên bỏ hết quà vào ba lô.

Bọn họ tặng đủ thứ, Vu Dương ném sang một cái ví da, Lâm Hạo ném sang một cái dao cạo râu, Tề Vân Bằng ném sang một cái đồng hồ đeo tay trước, rồi móc từ trong túi ra một chiếc hộp vuông rất nhỏ, gói ghém xanh xanh đỏ đỏ, ném cho Thẩm Hành Xuân qua bàn.

Thẩm Hành Xuân nói “còn nữa à”, đợi đến khi cái hộp rơi vào lòng bàn tay, nhìn rõ là thứ gì liền thấp giọng cười chửi một tiếng “đệch”, khi muốn đưa cho Tiểu Viên nhi để em cất vào ba lô, ngón tay khựng lại giữa không trung, nhét vào túi quần mình với tốc độ cực nhanh.

Thẩm Hành Xuân hành động nhanh quá, An Viên chưa nhìn rõ là gì, sờ một cái vào chiếc hộp phồng phồng trong túi quần Thẩm Hành Xuân qua lớp vải, sờ hết nửa ngày vẫn chưa biết đó là gì, hỏi:

“Anh Phong tặng anh gì thế?”

Khi ngón tay An Viên sờ vào túi quần Thẩm Hành Xuân, đầu ngón tay em vô tình sượt qua đùi cậu, Thẩm Hành Xuân thấy hơi nhột, cầm cổ tay An Viên bỏ ra, cười lắc đầu, chỉ nói:

“Trẻ con không cần biết, em lớn rồi là biết thôi.”

Vu Dương và Lâm Hạo vừa rồi đã nhìn rõ là thứ gì, cười xấu xa với Thẩm Hành Xuân, sau đó bắt đầu kể chuyện hài tục.

Tuy An Viên hiểu chuyện hài tục, nhưng vẫn không biết thứ Thẩm Hành Xuân vừa nhét vào túi quần là gì, dù em hỏi cỡ nào, Thẩm Hành Xuân cũng không nói.

An Viên không hỏi nữa, một mình cúi đầu chọc đũa trên bàn.

“Anh, em cũng chuẩn bị quà cho anh đấy.”

Thẩm Hành Xuân nghe thế, quay sang An Viên xòe bàn tay:

“Tiểu Viên nhi chuẩn bị quà gì cho anh thế?”

An Viên mở cặp mình ra, sờ sờ hộp quà mình chuẩn bị, nói:

“Tối em đưa anh sau, có lẽ, không tốt bằng quà các anh ấy tặng.”

“Tiểu Viên nhi tặng gì cũng tốt hết, em tặng gì anh cũng thích.”

Thẩm Hành Xuân nói một câu, An Viên liền ném phắt chuyện đồ trong túi Thẩm Hành Xuân ra sau não, ngước lên cười ngây ngô với Thẩm Hành Xuân, mắt cười cong như mảnh trăng khuyết, vừa cười vừa nói:

“Đợi tối rồi đưa anh.”

Mấy người nói chuyện trong phòng hết nửa ngày, Vu Dương nhìn đồng hồ trên tường, nhìn ra ngoài cổng một cái, lại hỏi Tề Vân Phong đang ngồi cạnh cậu.

“Vân Phong, hôm nay không phải anh bảo dẫn một cậu em tới à? Người đâu? Sao chỉ có mình anh?”

Tề Vân Phong giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhẩm tính thời gian, nói:

“Nhà nó ở ngay gần đây, chắc đang trên đường, anh bảo nó là trưa, chắc lát nữa là tới.”

Sự chú ý của Lâm Hạo bắt đầu chuyển sang người Tề Vân Phong, dịch sang bên cạnh anh, tay sờ lên sờ xuống chiếc áo khoác da của Tề Vân Phong, cuối cùng vỗ một cái lên vai anh, nói:

“Anh Phong, bây giờ anh đi làm cái đã thấy khác trước rồi.”

Tề Vân Phong nhấc vai, hất tay Lâm Hạo ra, cởi áo khoác da ra, chỉ mặc áo phông trắng cổ tròn bên trong, cười nói:

“Cút cút cút, mỉa tao đấy à.”

Lâm Hạo không cút, lại dựa sang người Tề Vân Phong.

“Em nói thật đấy, anh Phong làm ăn ở Bắc Kinh, chắc kiếm không ít tiền nhỉ.”

“Cũng tạm.” Tề Vân Phong nói. “Bố mẹ tao ở đấy mười mấy năm rồi, thật ra đã gây dựng được nền móng từ lâu, hai năm nay tao chỉ đi theo học hỏi thôi.”

Lâm Hạo lập tức chuyển chủ đề.

“Anh Phong, anh đã đi làm mấy năm rồi, bây giờ có người yêu chưa?”

“Có rồi.” Tề Vân Phong đáp.

“Người ở đâu thế? Cũng ở Bắc Kinh à?”

“Không phải Bắc Kinh, là người chỗ mình, bây giờ vẫn đang đi học.” Tề Vân Phong nói.

Vu Dương cũng bắt đầu tò mò, nói xen vào.

“Người chỗ mình à, hôm nay gọi sang ăn cơm cùng đi.”

Tề Vân Phong cúi đầu nghĩ một hồi, nói:

“Đợi sau này có cơ hội đi, em ấy ngại, đến lúc đó dẫn sang gặp chúng mày.”

Bây giờ Lâm Hạo vừa bắt đầu yêu, là giai đoạn làm gì cũng muốn khoe một tí, gì cũng muốn thể hiện với người khác, mới đầu cậu đi tìm Thẩm Hành Xuân cũng là muốn chia sẻ kinh nghiệm yêu đương của mình với Thẩm Hành Xuân, kết quả vô tình xem được nhật kí của An Viên, từ đó trở đi đến gặp Thẩm Hành Xuân cậu cũng không dám, nhận điện thoại của cạu thôi cuống họng cũng run rẩy, chuyện đã nhịn cả hè không biết xả vào đâu, đã sắp không xong rồi, bây giờ cuối cùng cũng tìm thấy người để kể, kéo Tề Vân Phong bắt đầu ba hoa câu chuyện tình yêu của mình.

Vu Dương ngồi cạnh nghe hết nửa ngày, kéo Thẩm Hành Xuân và An Viên trốn ra xa một chút, chỉ vào Lâm Hạo.

“Mùi tình yêu khắm lặm trên người Lâm Hạo từ xa đã ám vào tao rồi, hai người ở đấy khoe với nhau đi, cho ba bọn tao một chỗ sạch sẽ với.”

Lâm Hạo còn quay sang ra vẻ với Vu Dương một câu.

“Có giỏi thì mày cũng mau tìm đi.”

“Cút cút cút.” Vu Dương phất tay.

Bây giờ Vu Dương đang theo đuổi một cô bạn lớp bên, nhưng cô gái ấy lúc nào cũng lờ tịt cậu, cậu gặp trắc trở trên đường tình, nghe Lâm Hạo ở đó không ngừng khoe ân ái, nghĩ kiểu gì cũng thấy tức, đạp một cái lên ghế Lâm Hạo, đứng lên vào nhà vệ sinh.

“Tao đi rửa mặt, cái phòng này chướng khí mù mịt, không tài nào ở nổi.”

Vu Dương nói rồi còn đưa tay lên trước mắt quạt thật.

An Viên dựa trên vai Thẩm Hành Xuân, bị bọn họ chọc cười không ngớt, thấy Vu Dương đi rồi mới hỏi Thẩm Hành Xuân:

“Anh, anh Dương đã theo đuổi con gái nhà ai chưa?”

“Chưa.” Thẩm Hành Xuân nói. “Bây giờ ngày nào nó cũng u uất.”

An Viên cười.

“Nhìn ra rồi, sắp chết vì u uất luôn rồi.”

An Viên đang nói chuyện với Thẩm Hành Xuân, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Tề Vân Phong nghe tiếng cửa mở, sau khi nhìn rõ người đến thì sáng mắt, vẫy tay với người vừa vào.

“Lại đây, ngồi cạnh anh.”

An Viên hơi bất ngờ, cậu em Tề Vân Phong nói nào phải ai khác, chính là bạn cùng bàn mới của em, Cảnh Bạch.

Không biết vì sao, An Viên nhìn Tề Vân Phong, lại nhìn Cảnh Bạch, dường như trong khoảnh khắc, em đã nhìn ra quan hệ giữa họ, bọn họ là một đôi.

Khi Cảnh Bạch thấy An Viên cũng hơi kinh ngạc, lúc ăn cơm cậu ngồi bên tay trái Tề Vân Phong, tay phải ngồi sát An Viên.

“Tề Vân Phong nói đưa tớ đến tham dự tiệc sinh nhật mười tám tuổi của bạn cấp hai, không ngờ là anh cậu, trùng hợp quá.”

“Trùng hợp thật.”

“Hai người không phải anh em ruột đúng không, anh ấy họ Thẩm, cậu họ An.”

“Không phải anh em ruột.”

“Cậu thích anh cậu à!” Câu này của Cảnh Bạch là câu khẳng định.

Hô hấp An Viên ngưng trệ, lông mày giật lên, quay sang nhìn Thẩm Hành Xuân, cũng may Thẩm Hành Xuân không nghe thấy, cậu đang uống rượu với Vu Dương, thoát uống hơi bất khả thi, vừa dọn món Vu Dương đã kêu hai thùng bia rồi, chỉ có trên bàn An Viên mới để nước cam.

Em cầm cốc lên uống một ngụm nước ép lớn, quay sang nhìn Cảnh Bạch, đè thấp giọng, lạnh lùng nói với cậu:

“Cảnh Bạch, cậu đừng nói bậy.”

Chuyện này Lâm Hạo đã biết, An Viên không muốn có thêm người biết.

Cảnh Bạch chỉ mỉm cười, không nói gì.

An Viên cảm thấy, nước ép trong cốc mình còn khiến người ta say hơn rượu trong cốc anh em, nuốt hai ngụm đã đỏ mặt, còn phải miễn cưỡng tỏ ra trấn tĩnh.

Không lâu sau Cảnh Bạch lại xích sang cạnh An Viên, khẽ nói:

“Cậu không cần căng thẳng, tớ sẽ không nói đâu.”

An Viên lại bê cốc lên uống hai ngụm nước cam, liếc Cảnh Bạch một cái, không đáp, hai người chỉ nhìn nhau ăn ý một cái.

Cảnh Bạch lại nói:

“Tớ cũng biết mình thích con trai vào năm mười mấy tuổi rồi, Tề Vân Phong, người ngồi cạnh tớ ấy, chính là người yêu tớ.”

Cảnh Bạch nói vừa thẳng thắn vừa chân thành, không hề giấu giếm, An Viên cũng đã vỡ ra, nói:

“Tớ nhìn ra rồi.”

Giữa chừng An Viên đi vệ sinh, Cảnh Bạch cũng đi theo.

Trong nhà vệ sinh chỉ có hai người họ, An Viên thoải mái hơn không ít.

“Sao cậu nhìn ra?”

“Vậy cậu nhìn ra thế nào?” Cảnh Bạch hỏi lại An Viên.

An Viên nghĩ rồi nói.

“Cứ nhìn ra thế thôi, ánh mắt Tề Vân Phong nhìn cậu, và ánh mắt cậu nhìn Tề Vân Phong, khác lắm.”

Cảnh Bạch rửa tay xong, dựa bên bồn rửa tay ướt nước.

“Thật ra người như chúng ta, có một loại từ trường nhất định, nhìn một cái là có thể xác định đối phương phải hay không, nên cậu vừa nhìn đã biết tớ và Tề Vân Phong là một đôi, nhưng An Viên này, khi ở trường, tớ thật sự không nhận ra cậu giống tớ, tớ cũng mới nhìn ra tối nay thôi, An Viên, trạng thái của cậu khi ở cạnh anh cậu và khi ở trường khác biệt hoàn toàn.”

An Viên im lặng không đáp, chà ngón tay dưới vòi nước.

Trong một thị trấn nhỏ sơn khu xa xôi, có thể gặp được đồng loại thật không dễ, Cảnh Bạch hơi lắm mồm, nói:

“Anh cậu không phải đúng không, tớ nhìn ra được, trên người cậu ta không có loại từ trường ấy.”

Dòng nước lạnh lẽo xuôi theo đầu ngón tay An Viên thấm vào da thịt, An Viên gật đầu.

“Anh tớ không phải.”

“Vậy sau này cậu sẽ khổ sở lắm đấy.” Trong ngữ khí của Cảnh Bạch thậm chí còn mang chút thương cảm.

“Có lẽ vậy.” Dưới dòng nước róc rách, giọng nói của An Viên trở nên hơi xa xăm. “Anh tớ sắp cuối cấp rồi, tớ sẽ không quấy rầy anh thi đại học đâu, chuyện sau này về sau hẵng nói đi.”

Cảnh Bạch cúi đầu dùng mũi chân đá chân tường, cười tự giễu, nói:

“Thật ra loại người như chúng ta, từ khi nhận thức được không giống người khác đã rất khổ sở rồi, cậu biết không? Thật ra tớ không phải vì sức khỏe không tốt nên mới đi học muộn đâu, hồi nhỏ tớ như những đứa trẻ khác vậy, cơ thể rất khỏe mạnh, ba tuổi đã bắt đầu tới trường, nhưng năm mười bốn tuổi tớ nhận ra tính hướng của mình, về sau bị người nhà phát hiện, bố mẹ tớ cho rằng tớ bị bệnh tâm thần, ép tớ thôi học, sau đó đưa tớ đến trại chữa bệnh đồng tính, tớ ở một năm trong trại chữa bệnh đồng tính, sức khỏe tớ xấu đi vào lúc ấy, về sau khi bố mẹ đến trại thăm tớ, tớ chỉ còn ít hơi tàn, họ hối hận lắm, sau đó không cấm đoán tớ nữa, nói là tâm thần thì tâm thần vậy, chỉ cần giữ được cái mạng là được.”

An Viên nghe xong, nhìn khuôn mặt trắng toát và khóe miệng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt của Cảnh Bạch trong gương, hé hé miệng, đang định cất tiếng nói thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

Cửa buồng rửa tay bị mở ra từ bên ngoài, người bước vào là Thẩm Hành Xuân và Tề Vân Phong, hai người rõ ràng đã uống hơi nhiều, mặt Tề Vân Phong rất đỏ, Thẩm Hành Xuân uống rượu không đỏ mặt, nhưng khi đi rõ ràng đã không vững lắm nữa.

An Viên và Cảnh Bạch mỗi người dìu một người, đưa bọn họ đến cạnh bồn rửa tay.

An Viên ngửi mùi rượu trên mình Thẩm Hành Xuân.

“Sao uống nhiều thế, bà nội đã dặn anh không được uống nhiều cơ mà.”

“Mai hẵng về, mai là tỉnh rượu rồi, Tiểu Viên nhi đừng mách bà nhé.”

Thẩm Hành Xuân tì lên người An Viên rửa tay.

Tửu lượng Tề Vân Phong khá hơn chút, có thể đứng vững, nhưng cũng dán chặt lấy vai Cảnh Bạch.

Đợi đến khi họ đi vệ sinh rửa tay xong, bốn người lại cùng nhau đi về phòng.

Trên đường về Thẩm Hành Xuân còn hỏi An Viên:

“Vừa nãy em với Cảnh Bạch ở trong đó thầm thì to nhỏ gì thế? Từ ngoài đã nghe thấy rồi.”

An Viên ấp úng nửa ngày, Cảnh Bạch cười ở bên đỡ lời.

“Không có gì, nói chuyện bài tập hè thôi, tôi không biết làm nên mới hỏi An Viên.”

Bình luận

Truyện đang đọc