VIÊN XUÂN

Tôi muốn đem tất cả của tôi, toàn bộ trao cho anh, không sót thứ gì.

— Nhật kí An Viên

Phòng Thẩm Hành Xuân là phòng hai người, giường bên cạnh đã xuất viện, bây giờ đang trống, mùi cồn khử trùng trong phòng rất nồng, mặt trời thẳng đứng ngoài cửa chiếu nắng vào phòng qua cửa sổ kính, mùi gay mũi ấy như nặng thêm một chút.

Thẩm Hành Xuân nằm nghiêng trên giường, mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, râu dưới cằm đã mọc thành một lớp xanh, tóc cũng đã dài, không phải đầu đinh gọn gàng lúc trước.

Bên giường có một cây sắt treo bình nước truyền, thuốc trong bình còn một nửa, trên mu bàn tay vươn ra với An Viên vẫn đang cắm kim, chỗ không dính băng trên tay vừa xanh vừa sưng.

Khi Thẩm Hành Xuân khàn giọng vừa ho vừa nói nói muốn ôm một cái, lồng ngực An Viên như bị một tảng đá cán đi cán lại, đau rúm từng hồi.

Khoang mũi An Viên cay xè, cậu đặt túi trong tay xuống đất, đi đến bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay vươn ra của Thẩm Hành Xuân, lại không dám dùng sức quá, sợ làm mạnh quá va phải kim tiêm trên tay anh.

Ngón tay trong lòng bàn tay An Viên của Thẩm Hành Xuân ngoắc ngoắc vào da cậu, hỏi:

“Sao về sớm thế? Về cũng không bảo anh.”

Thẩm Hành Xuân nói hết câu lại bắt đầu ho, lần này không phải giả vờ, mà là muốn ho thật.

An Viên khom người vỗ lưng anh.

“Anh nằm đây không phải cũng không nói với em à?”

Thẩm Hành Xuân nhìn chóp mũi An Viên còn túa mồ hôi, lúc nói hai cánh mũi khẽ phập phồng, không dám dọa cậu nữa, đổi sang tay không có kim kia cầm tay An Viên ngồi lên, nhếch khóe miệng cười với cậu.

“Anh sợ em lo, trên đường về sốt ruột thêm, không an toàn, vả lại cũng không phải bệnh to tát gì, chỉ là hơi sốt hơi ho, đã sắp khỏi hẳn rồi, bác sĩ nói hai hôm nữa là có thể ra viện.”

Tề Vân Phong và Cảnh Bạch bên cạnh đã biết từ nửa tiếng trước khi An Viên vào phòng bệnh rồi, hai người họ cũng không nói với Thẩm Hành Xuân.

Tề Vân Phong đứng lên, bê một cái ghế đến cho An Viên.

“Tiểu Viên nhi ngồi đi.”

“Cảm ơn anh Phong anh Bạch.” An Viên ngồi xuống ghế, nói.

“Cảm ơn gì chứ.” Cảnh Bạch đi tới, khoác tay lên vai An Viên. “Bọn anh đã sắp chọc Đại Xuân tức chết rồi, cậu ta nằm đó một mình, nhìn bọn anh đùa giỡn bên cạnh, mới nãy còn than thở kìa, mi về vừa đúng lúc, mau dỗ đi, mùi giận dỗi chua loét trên người cậu ta lan khắp phòng rồi.”

Thẩm Hành Xuân ho hai tiếng, thừa cơ nói:

“Lại chả, hai người họ ngày nào cũng có đôi có cặp, anh nhìn mà phát cáu đây này.”

Anh dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài, y tá đẩy một cái xe nhỏ vào kiểm tra phòng phát thuốc.

Y tá đi đến bên giường Thẩm Hành Xuân, đối chiếu thông tin trước.

“Giường 27 tên gì?”

“Thẩm Hành Xuân ạ.” An Viên đáp.

“Trưa nay đã đo nhiệt độ chưa?” Y tá hỏi.

An Viên không biết, Tề Vân Phong bên cạnh nói:

“Đo rồi ạ, 37 độ 5.”

“Vẫn hơi hâm hấp.” Y tá lấy một cái cốc giấy, bỏ thuốc vào bên trong, đưa thẳng cho An Viên. “Đợi một lát nữa là có thể uống rồi, truyền hết bình này thì ấn chuông.”

An Viên đón lấy cốc giấy bỏ thuốc, nói:

“Cảm ơn y tá.”

“Không có gì.” Y tá này phụ trách phòng Thẩm Hành Xuân, trước đây chưa thấy An Viên, khi quay người đi thì hỏi một câu. “Cậu là người nhà à?”

An Viên gật đầu.

“Vâng, người nhà ạ.”

“Người nhà nhìn phát biết ngay.” Y tá nhìn hai người họ, cười cười nói. “Nhìn là thấy biểu cảm không giống nhau, người nhà đừng lo lắng thế.”

An Viên đứng bên đầu giường Thẩm Hành Xuân, một tay để sau lưng, nắm bàn tay không có kim của Thẩm Hành Xuân, y tá đến họ cũng không buông ra.

Y tá nói vậy, Thẩm Hành Xuân bèn lắc lắc cổ tay An Viên. 

“Thấy chưa, bác sĩ đã nói rồi, không cần lo.”

An Viên không biết y tá đã nhìn ra chưa, bị nói hơi xấu hổ, cười cười rồi lại nói một tiếng “cảm ơn”.

Tề Vân Phong và Cảnh Bạch tìm một cái cớ, nói xuống dưới đi dạo, bảo hai người có chuyện gì thì gọi cho họ.

Sau khi căn phòng yên tĩnh trở lại, An Viên rót một cốc nước cho Thẩm Hành Xuân để anh uống thuốc, Thẩm Hành Xuân uống nước xong, bên trên vẫn đang truyền, chưa bao lâu đã nói muốn đi vệ sinh.

Mỗi ngày Thẩm Hành Xuân truyền bốn bình, sáng hai bình, chiều hai bình, truyền không lâu, ba tiếng là xong, mọi khi anh đều đợi truyền xong rồi tự mình đi vệ sinh, nếu thật sự không nhịn được nữa thì tự mình kéo cây nước truyền ra nhà vệ sinh, Tề Vân Phong muốn giúp anh anh cũng không cho.

An Viên đến một cái, lập tức không nhịn nữa, hễ buồn đi vệ sinh là nói với An Viên, nhờ An Viên cởi quần mặc quần cho mình.

Đi vệ sinh xong cũng truyền hết, Thẩm Hành Xuân lại kêu nóng, bảo An Viên lau mồ hôi trên người cho anh, còn bảo An Viên gội đầu cho anh.

Gội đầu xong An Viên cầm dao cạo cạo râu cho Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân cứ rủ mắt nhìn An Viên mãi, An Viên cạo một nhát, anh cười một cái.

Hễ anh cười, tay An Viên không dám động đậy nữa, cậu cầm dao cạo, trừng mắt với anh. 

“Anh còn cười nữa, ngộ nhỡ cạo rách mặt anh, đến lúc ấy là phá tướng luôn đấy.”

Thẩm Hành Xuân mím môi không cười nữa, nhắm mắt đưa cằm ra.

“Anh không cười nữa ạ, Tiểu Viên nhi cạo cho anh đi.”

Mặt trời đã ngả về Tây, Thẩm Hành Xuân ngồi trên mép giường nghển cổ, lòng bàn tay trái của An Viên giữ cằm anh, tay phải cầm dao cạo, cạo từng chút một, cực kì nhẹ, cực kì chậm.

Cạo râu xong, An Viên lại giặt khăn cho Thẩm Hành Xuân lau mặt.

Thẩm Hành Xuân chưa bao giờ thấy thảnh thơi thế, nhắm mắt nói:

“Cảm giác có người nhà thật tốt.”

Không biết có phải do tâm lí không, anh thấy mình đã đỡ ho hơn không ít, cả người cứ như đang nằm trên mây, nhẹ bẫng.

Anh lại cảm khái một câu.

“Đúng là phải để anh Phong với Tiểu Bạch chiêm ngưỡng, hai ngày nay hai người đấy cứ đả kích anh.”

Thẩm Hành Xuân cứ nói liên hồi, nhưng An Viên cứ không đáp, Thẩm Hành Xuân mở mắt ra, thấy vẻ mặt An Viên vẫn như lúc bước vào, vươn tay kéo cánh tay cậu, vùi cậu vào lòng mình.

“Đã vào lâu như thế rồi mà em mãi vẫn chưa ôm anh cái nào đấy.”

An Viên được Thẩm Hành Xuân ôm lấy, nỗi nhớ dằn xuống bấy lâu lập tức tìm được chỗ xả, dựa vào ngực anh, khịt khịt mũi.

“Anh, em nhớ anh quá.”

Thẩm Hành Xuân ôm vai An Viên, cằm tựa lên cổ cậu, dùng chóp mũi cọ dái tai cậu, dịu dàng nói:

“Lần sau anh mất một sợi tóc cũng nói với em.”

An Viên cười khanh khách hai tiếng, đáp:

“Được.”

Thật ra mấy ngày Thẩm Hành Xuân nằm viện này, ngoại trừ ngày đầu tiên sốt cao cần người chăm sóc và những lúc truyền không tiện, chỉ cần truyền xong, anh muốn làm gì cũng có thể tự làm.

Nhưng khi con người ta bệnh ốm, trái tim sẽ trở nên yếu đuối vô cùng, dường như chút xíu đau đớn cũng sẽ phóng đại vô số lần.

Tề Vân Phong và Cảnh Bạch, hoặc là Văn Nhạc đều đã chăm sóc anh vô cùng tận tâm rồi, nhưng vẫn có khác biệt.

Đặc biệt là sau khi anh trải nghiệm sự chăm sóc quá tỉ mẩn của An Viên lúc ốm, chút cảm giác trong tim ấy lại càng mãnh liệt hơn.

Lần sốt hồi Tết ấy, An Viên chỉ thiếu điều bón cơm cho anh nữa thôi, uống thuốc xong là có người đút mứt vào miệng, ăn xong còn hỏi anh có ngọt không.

Nếu anh không uống, An Viên sẽ dỗ mãi.

Nếu anh nói không ngọt, An Viên sẽ cho anh thêm một viên.

Bây giờ Thẩm Hành Xuân nghĩ lại, dường như bất kể bao lâu bao xa, rốt cuộc anh vẫn không cự tuyệt nổi.

Không cự tuyệt nổi dáng vẻ An Viên dùng hai tay nâng trái tim nóng hôi hổi ấy của cậu lên, trao cho anh toàn bộ, không sót thứ gì.

Hai ngày sau Thẩm Hành Xuân đã xuất viện, anh còn một tháng nữa mới nghỉ hè, hai người thuê luôn một căn hộ gần trường, rất gần chỗ Tề Vân Phong và Cảnh Bạch.

Mới đầu Tề Vân Phong bảo hai người ở luôn chỗ họ, sau đó bố mẹ Cảnh Bạch muốn đến Bắc Kinh chơi, Thẩm Hành Xuân liền thuê một căn hộ nhỏ cạnh họ.

Khi lên lớp anh cũng không cần lo An Viên chán, cách chỗ Tề Vân Phong có một cánh cửa, dạo phố chơi mạt chược đều rất tiện.

Thật ra An Viên cũng không muốn ở cùng người khác, thuê phòng chính ra tiện hơn nhiều, đặc biệt là sau khi mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Hành Xuân thay đổi.

Đôi tình nhân chia xa nửa năm, ngày nào cũng dính chặt lấy nhau, chỉ cần Thẩm Hành Xuân từ trường về, trên người cả hai sẽ như bị dán keo, lúc ăn cơm ghế cũng phải ở sát nhau, lúc tắm tắm chung, đến xuống dưới đổ cái rác thôi cũng phải đi chung.

Nghe nhạc thôi cũng hôn, đương nhiên, những chuyện thân mật hơn thế cũng làm không ít.

Họ đã dùng rất nhiều cách, nhưng lần nào cũng không làm đến bước cuối.

Mỗi lần Thẩm Hành Xuân động tình, An Viên đều sẽ ôm cổ Thẩm Hành Xuân, kề bên tai anh hỏi:

“Anh, mình làm nhé.”

Thẩm Hành Xuân lần nào cũng hôn cậu, ngoài tình dục thì nhiều hơn là vỗ về.

“Đợi thêm đã.”

Một tuần sau, An Viên cố tình mua hết đồ, buổi tối không tắm cùng Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân tắm xong cầm điện thoại nói chuyện dự án với Văn Nhạc.

Lúc An Viên ở trong phòng tắm tắm, đã tự chuẩn bị cho mình, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông rồi đi ra, làn da trên vai nhuộm màu hồng phấn.

Thẩm Hành Xuân ngồi trên sofa, quay đầu nhìn cậu một cái, quăng điện thoại đi đến cửa phòng tắm, bế thốc An Viên lên vào phòng ngủ, hai người trao nhau một nụ hôn dài, mang theo hơi nước ẩm ướt.

An Viên tưởng đêm ấy họ sẽ tiến hành thuận lợi theo dự liệu của cậu, cậu nằm lõa thể trên giường, hai chân móc lấy cẳng chân Thẩm Hành Xuân, ngón chân cọ lên mắt cá chân anh.

Cánh tay cậu khoác qua cổ Thẩm Hành Xuân, khóe môi dán trên dái tai anh mấp máy, cuối cùng hé miệng, ngậm lấy dái tai Thẩm Hành Xuân, ngửa cổ khẽ thở dốc hai tiếng bên tai anh, nói:

“Anh, mình làm nhé.”

Rèm cửa đang đóng, ban nãy họ vào phòng không bật đèn, nhưng đèn phòng khách vẫn sáng, ánh sáng lọt vào từ khe cửa đang khép hờ.

Nếu chút ánh sáng ấy mạnh hơn chút, An Viên sẽ nhìn thấy một ngọn lửa trào ra nơi đáy mắt Thẩm Hành Xuân vào khoảnh khắc đó, nhưng rất nhanh đã bị anh nén xuống.

Hai tay Thẩm Hành Xuân giữ chặt eo An Viên, cuối cùng nằm lên ngực cậu, nhắm mắt nhá lên phần xương quai xanh mỏng manh nhô lên bên vai An Viên, giọng nói như được lọc ra từ cát, khàn khàn gọi một tiếng:

“Tiểu Viên nhi…”

Thẩm Hành Xuân từ chối một lần, An Viên sẽ không nghĩ nhiều, nhưng nhiều lần, chút hoài nghi vẫn chôn sâu trong lòng cậu lại trào ra.

Rõ ràng Thẩm Hành Xuân có phản ứng với cậu, cậu có thể cảm nhận được Thẩm Hành Xuân đang cật lực kiềm chế bản thân, nhưng An Viên không biết anh đang kiềm chế điều gì, trong lòng cậu, khi hai người ở bên nhau, chuyện này đáng lẽ phải đến thật tự nhiên, kìm lòng không đặng.

An Viên đẩy Thẩm Hành Xuân đang nằm trên ngực cậu ra, hai tay chống hai bên ngồi dậy, kéo chăn bên cạnh lên che nơi ngực mình, nước mắt vốn đã ầng ậng nơi vành mắt, sau đó chớp mắt một cái, nước mắt muốn cố gắng nuốt về đã chảy xuống không nghe sai khiến rồi.

Thẩm Hành Xuân thấy môi An Viên run rẩy, tim như bị ai bóp nghẹt vắt mấy cái, anh đưa tay lau nước mắt cho An Viên, nhẹ nhàng dỗ dành:

“Tiểu Viên nhi đừng khóc, hễ em khóc là anh khó chịu.”

An Viên đẩy bàn tay đang lau nước mắt cho cậu của Thẩm Hành Xuân ra, lấy mu bàn tay mình quẹt mắt, đôi môi đang bị cắn mấp máy, khẽ chuyển động hai cái, cất tiếng hỏi:

“Anh, có phải anh, vẫn không chấp nhân được chuyện làm với con trai không…”

Thẩm Hành Xuân cúi đầu hôn lên nước mắt vẫn đang chảy xuống của An Viên, rồi hôn lên bờ mi đọng nước mắt của cậu, nói:

“Không phải, không phải không chấp nhận được, là không nỡ.”

Bình luận

Truyện đang đọc