VỢ CỦA TỔNG TÀI KHÔNG DỄ

Lúc đứng trong nước, Đường Tinh Khanh ngạc nhiên mà vui vẻ nhận ra rằng hồ nước chỉ cao đến ngực cô, cũng may cũng may, thế là cô liền thở phào nhẹ nhõm: “Đông Phùng Lưu, anh đừng nghĩ chút chuyện này có thể làm khó được tôi, tôi chắc chắn sẽ thành công!”

Nói xong, cô liền bắt đầu di chuyển chậm chạp ở trong hồ để tìm kiếm vòng tay, nhưng đột nhiên cô bị trượt chân, mất thăng bằng, hóa ra cô đã giẫm vào chỗ hố sâu giữa hồ.

“Ọc…. cứu với…” Đường Tinh Khanh liền hét toáng lên, nước trong hồ đã tràn hết vào mũi vào miệng cô, khiến cô vô cùng khó chịu.

Trong lúc đang vùng vẫy thì trong đầu cô nhớ đến khuôn mặt hiền từ của bố mình: “Bố…”

Nước lạnh tràn vào trong mũi miệng, khiến hai mắt cô tối sầm lại rồi dần chìm xuống đáy hồ…

Lúc này, Đông Phùng Lưu đang trốn ở cách đó không xa hơi nhíu mày, anh ta không hề biết Đường Tinh Khanh không biết bơi, chỉ là định khiến cô ướt như chuột lội, thê thảm chút thôi.

Thế nhưng, khi mặt hồ trở nên tĩnh lặng, Đông Phùng Lưu liền cảm thấy hoảng hốt, trong lòng lo lắng không thôi: “Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Tim anh đột nhiên đập nhanh hơn, không hiểu vì sao mà Đông Phùng Lưu lại có cảm giác bối rối không tả nổi, thế là anh vội đi đến bên hồ, nhìn mặt hồ vẫn cứ bằng phẳng, liền không kịp nghĩ gì mà nhảy thẳng xuống hồ!

Đường Tinh Khanh, cái đồ ngu ngốc này, anh ta còn chưa trả thù xong, thì cô chưa được chết!!!

Một lúc sau, Đông Phùng Lưu đã cứu được Đường Tinh Khanh đang chìm dưới đáy hồ lên, nhìn Đường Tinh Khanh ướt đẫm nằm trên bờ, quần áo dính chặt làm lộ ra từng đường cong quyến rũ trên cơ thể cô, thế là anh ta không kìm được mà cảm thấy trong người nóng ran lên.

Thế nhưng lúc này Đường Tinh Khanh lại vẫn đang hôn mê, anh ta khẽ vỗ mặt cô, sau khi xác nhận cô không bị nguy hiểm đến tính mạng thì Đông Phùng Lưu liền định ôm cô đi về phòng.

Thế nhưng lúc này, Đường Tinh Khanh trong lúc hôn mê lại thì thầm: “Mẹ...”

Mẹ?!

Đông Phùng Lưu ngẩn người, sắc mặt lập tức trầm lại, rồi nở nụ cười lạnh lùng.

Cái đứa chết tiệt này vẫn còn đang nghĩ về cái người mẹ lăng loàn của mình sao…Nghĩ thế anh ta liền thả tay ra vứt cô xuống, không hề có ý muốn đưa cô về phòng nữa.

“Ọc…. đau…. khụ khụ…” Điều đó khiến cô cảm thấy bị đau, liền ho sặc sụa, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Đông Phùng Lưu liếc nhìn Đường Tinh Khanh, rồi không để ý đến sự đau đơn của cô, lạnh lùng cười nhạo, rồi quay người rời đi.

Đường Tinh Khanh nằm hôn mê bên bờ hồ, cô cảm thấy cả người rét run lên, mãi chẳng có ai đến cứu cô, lúc lâu sau cô mới tỉnh lại vì quá lạnh.

Cô dùng hai tay ôm lấy người, mơ hồ mở mắt ra, rồi run rẩy bên hồ, hai hàm răng lập cập va vào nhau.

Đường Tinh Khanh nhìn xung quanh một lúc, cũng nhớ ra việc bản thân bị chìm vào trong hồ, nhưng lại không biết là ai cứu mình.

Nghĩ thế, cô cũng đột nhiên nhớ đến chuyện chiếc vòng tay, liền vội nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh, thời gian giao hẹn với Đông Phùng Lưu đã sớm trôi qua, cô không thắng được vụ cá cược với anh ta, vậy số tiền đó…. có lẽ là không lấy được rồi…

Nghĩ đến đây, cô liền buồn bã mà ngồi bên hồ, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, khó chịu đến cùng cực, chẳng có ai giúp cô, cô chẳng có chỗ để đi, cũng chẳng biết làm sao cho phải.

Cô cúi đầu khóc òa lên, chẳng thèm để ý gì mà khóc thật to.

Một cặp mắt đứng không xa đó đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, Đông Phùng Lưu lạnh lùng nhìn thấy tất thảy, cười một cách khinh thường, người phụ nữ bẩn thỉu này cũng như mẹ cô ta, cũng chỉ là một kẻ bạc bẽo vô tình mà thích giả vờ giả vịt thôi.

Thế nhưng dù trong lòng anh ta nghĩ thế thì anh ta vẫn đi đến bên cạnh Đường Tinh Khanh, rồi đứng đằng sau cô.

Cảm thấy có cái bóng đang che lấy mình, Đường Tinh Khanh liền dùng đôi mắt đang đỏ quạch kia của mình nhìn lại, vừa nhìn thấy là Đông Phùng Lưu liền lại cuống quýt quay đầu đi, vội lau đi nước mắt, ngang ngạnh không muốn anh ta nhìn thấy sự yếu đuối của mình.

“Sao vậy? Thua rồi à?” Đông Phùng Lưu híp mắt, giọng nói có chút mỉa mai.

Thế là Đường Tinh Khanh liền nghiến răng nói: “Cho dù không dựa vào anh, thì tôi cũng sẽ đi học, anh cứ yên tâm đi!”

“Cô…” sự tức giận của Đông Phùng Lưu lại bị Đường Tinh Khanh khơi dậy lần nữa, thế là liền vô cùng tức tối nói: “Đường Tinh Khanh, tôi nói cho cô biết, nếu cô chịu khuất phục tôi thì có thể sẽ dễ sống hơn nhiều đấy.”

Đường Tinh Khanh đứng phắt dậy: “Tôi sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước anh đâu, anh đừng mơ nữa!”

Nói xong cô liền xoay người định rời đi.

“Cô là người phụ nữ của Đông Phùng Lưu tôi, không có sự cho phép của tôi thì cô nói đi là có thể đi hay sao?” Đông Phùng Lưu càng thêm tức giận, giơ tay định kéo Đường Tinh Khanh lại, ai ngờ lại xé rách cả áo của cô, cứ thế mà lộ ra một bờ vai trắng nõn.

Đường Tinh Khanh lập tức hoảng hốt, cô vội dùng hai tay che trước ngực, hét lớn: “Đông Phùng Lưu, tên khốn kiếp nhà anh, tôi nói cho anh hay, chó cùng thì cũng sẽ giứt dậu thôi!”

Đông Phùng Lưu nghe thế liền lập tức nở nụ cười: “Thế sao? Vậy cô giứt thử tôi xem nào? Tôi rất chờ mong sự đánh trả của cô đó!”

“Anh…” Đường Tinh Khanh tức đến run cả người mà không nói được gì.

Chẳng biết có phải vì sự quật cường này của cô đã khiến Đông Phùng Lưu động lòng hay không, anh ta móc từ trong túi một chiếc thẻ tín dụng rồi ném đến trước mặt cô, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà mỉa mai: “Dù nói thế nào, cô cũng là người phụ nữ của tôi, tôi cũng đâu thể để cô vì tiền mà đi bán thân, rồi làm mất mặt tôi được chứ!”

Nói xong, liền quay người rời đi.

Đường Tinh Khanh lại ngẩn người ra đó, nhìn thấy bóng dáng cao gầy ấy đi xa rồi cô mới tỉnh táo lại.

Nhìn chằm chằm vào tấm thẻ tín dụng đó rất lâu rất lâu sau, cô mới cắn răng cúi người nhặt tấm thẻ đó lên, rồi nắm chặt nó trong lòng bàn tay, khẽ lẩm bẩm: “Đây có phải là khuất phục không… Phải nhỉ…. Không phải…. Không, không phải, Đường Tinh Khanh, mày chỉ là tạm thời nhẫn nhịn mà thôi…”

Tạm thời nhẫn nhịn, rồi sẽ có một ngày, Đông Phùng Lưu sẽ phải trả giá vì tất cả những sỉ nhục này.

Nghĩ vậy, rồi tự an ủi mình, Đường Tinh Khanh khẽ nắm chặt tay tự cổ vũ bản thân, sau đó cất tấm thẻ tín dụng vào trong túi.

Bình luận

Truyện đang đọc