VỢ CỦA TỔNG TÀI KHÔNG DỄ

Sự hoạt bát và tươi sáng của Đông Phùng Lâm đã truyền sang cả Đường Tinh Khanh, thế là cô liền đùa đùa, bảo: “Nếu mà anh cậu cũng vui vẻ như cậu thì tốt quá.”

Thế là hai người cùng nở nụ cười, mặc dù quen biết không lâu, nhưng đã vô cùng hợp ý.

Trên tầng 2 biệt thự, Đông Phùng Lưu kéo rèm cửa sổ ra, bực bội nhìn gương mặt cười xinh đẹp của Đường Tinh Khanh, anh ta còn chưa bao giờ thấy cô cười vui vẻ mà chân thành đến thế bao giờ cơ.

Mà giờ cô lại cùng em trai mình cười cười nói nói, điều này khiến trong lòng anh ta vô cùng không vui. Dù cho Đường Tinh Khanh cô ta là một người phụ nữ thấp hèn dơ bẩn, thì đó cũng là của Đông Phùng Lưu anh.

Thế là trong đôi mắt anh ta chợt lóe lên điều gì đó.

Đông Phùng Lưu kéo rèm rồi đi xuống nhà, gượng gạo xông vào giữa Đông Phùng Lâm và Đường Tinh Khanh, sau đó nhíu mày trầm giọng nói với Đường Tinh Khanh: “Muộn thế rồi, cô nên đi ngủ đi.”

Đường Tinh Khanh chẳng biết Đông Phùng Lưu lại bị chạm dây thần kinh nào rồi, cô với Đông Phùng Lưu vốn là tách phòng ngủ, mà trước giờ anh ta cũng không quản việc cô ngủ sớm hay muộn gì, ấy vậy mà hôm nay lại tự dưng yêu cầu thế.

Đường Tinh Khanh đang định cãi lại thì Đông Phùng Lưu đã quay đầu nói với Đông Phùng Lâm: “Em vừa về chắc rất mệt, nhanh đi nghỉ ngơi đi, anh đã kêu người dọn dẹp phòng cho em rồi!”

Đông Phùng Lâm nhìn Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh một cách khó hiểu, cậu cứ cảm thấy có gì là lạ, cậu không nói gì mà chỉ gật đầu.

Đông Phùng Lưu không nói gì nữa, sau khi dặn dò một hồi liền kéo Đường Tinh Khanh về phòng.

“Anh muốn làm cái gì chứ hả?” Sau khi vào phòng thì Đường Tinh Khanh mới bắt đầu nổi giận: “Sao chuyện gì của tôi anh cũng phải xen vào, quản này quản kia thế.”

Đường Tinh Khanh cũng chẳng còn phải để ý gì, cũng không cần giả vờ trước mặt Đông Phùng Lâm nữa, thế là cô liền hất mạnh tay Đông Phùng Lưu ra rồi nói: “Anh chính là một kẻ thích kiểm soát người khác, đồ thần kinh, cặn bã.”

Đông Phùng Lưu cười lạnh lùng, nói: “Đường Tinh Khanh cô được lắm. Cô nói xem, vừa nãy cô cùng Đông Phùng Lâm liếc mắt đưa tình, cô coi tôi là cái gì cơ chứ? Hả?”

Đường Tinh Khanh quay đầu liền muốn ra khỏi phòng: “Anh là một thằng điên.”

“Muốn đi sao?”

Đông Phùng Lưu nắm chặt lấy tay Đường Tinh Khanh, đẩy cô lên tường một cách thô bạo, hai tay chống lên trên tường, rồi nhìn cô chằm chằm, nói một cách dữ dằn: “Thứ phụ nữ thấp hèn này, thấy đàn ông là không chịu được cô đơn đúng không? Ngay cả em ruột tôi cô cũng muốn dụ dỗ, cô khó thỏa mãn đến thế nào chứ?”

Đường Tinh Khanh cắn chặt răng, căm hận quay đầu đi: “Anh nghĩ tôi giống như anh hay sao?” Đường Tinh Khanh cười khẩy.

Đông Phùng Lưu khẽ hừ, rồi áp cả người lên cơ thể đang run rẩy của Đường Tinh Khanh, khiến cô không thể nhúc nhích nổi.

Đường Tinh Khanh bỗng hét lên, rồi chẳng biết cái cơ thể mảnh mai đó lấy sức từ đâu mà đẩy thẳng Đông Phùng Lưu ra.

Cô giận dữ hét lên: “Tôi phải nói thế nào với anh đây, tôi với Đông Phùng Lâm chỉ là nói chuyện bình thường thôi.”

Đông Phùng Lưu không ngờ rằng Đường Tinh Khanh dám đẩy mình ra, thế là đôi mắt anh ta dữ tợn và đỏ ngàu lại, một tay anh ta đè bả vai của Đường Tinh Khanh ra, tức giận nói rằng: “Cô phải nhớ địa vị của mình, lại còn dám phản kháng lại tôi, muốn chết à…”

Đông Phùng Lưu còn chưa nói hết lời thì Đường Tinh Khanh đột nhiên quay đầu cắn thật mạnh lên cánh tay đang giữ vai mình của Đông Phùng Lưu.

Đường Tinh Khanh chỉ nghe một tiếng rất nhỏ gì đó vang lên, ngón tay thon dài lạnh lẽo của Đông Phùng Lưu đã bị cô cắn cho chảy máu, dòng máu ấm nóng chảy ra từ răng, môi cô.

Đông Phùng Lưu chưa từng bị đối xử thế này bao giờ, mà còn là bị một người phụ nữ thấp hèn làm thế, lúc này anh ta đã hoàn toàn điên tiết, liền đẩy thật mạnh Đường Tinh Khanh lên tường.

Lưng của Đường Tinh Khanh bỗng chốc bị va đập mạnh, cô bỗng thấy cả người lạnh lẽo, suýt chút nữa thì ngất đi, mà lúc ngẩng đầu thì đã nhìn thấy bàn tay của Đông Phùng Lưu đang đánh vào mặt cô.

“Dâm phụ, cô muốn chết à!” Giọng nói của Đông Phùng Lưu lạnh lẽo mà lại nóng nảy.

Đường Tinh Khanh cảm thấy bàn tay anh ta sắp đánh đến vô cùng mạnh, cô liền vội nhắm chặt mắt lại lùi về phía sau, nhưng sau cô lại là một bức tường lạnh lẽo.

Đang lúc Đường Tinh Khanh vô cùng hoảng loạn, thì bàn tay của Đông Phùng Lưu lại ngừng lại giữa đường, tay anh ta run rẩy nhưng vẫn không thể đánh được.

Cô ngẩng lên nhìn thì thấy Đông Phùng Lâm không biết đã xuất hiện tự lúc nào, mà còn đang nắm chặt lấy cánh tay của Đông Phùng Lưu. Hai người dường như đang tranh chấp, hai cánh tay vẫn đang run lên.

Đông Phùng Lâm dùng sức đến đỏ cả mặt, nhưng cậu vẫn cố mỉm cười: “Anh, có chuyện gì không thể nói hay sao, mà cứ phải động tay động chân thế.”

Đông Phùng Lưu thấy mãi mà không thể át lại được cánh tay của Đông Phùng Lâm thế là liền dứt khoát buông tay ra, nói với Đông Phùng Lâm một cách lạnh lùng: “Đây là chuyện nhà anh, em đừng có xen vào!”

Đông Phùng Lâm vừa nghe thấy lời anh ta, thì khuôn mặt vẫn luôn tươi tắn bỗng trở nên lạnh lùng: “Anh, anh nói thế thì ý là em không phải người nhà anh rồi?”

Đông Phùng Lưu nhíu chặt mày, nói với Đông Phùng Lâm: “Đây là chuyện của vợ chồng anh, Lăng, em không biết gì thì đừng xen vào. Em biết người phụ nữ này là ai không, cô ta…”

“Em biết.” Đông Phùng Lâm chớp mắt, ánh mắt cậu trong vắt.

Đông Phùng Lưu lạnh lùng nhìn liếc qua Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lâm.

Đông Phùng Lâm nói: “Nhưng mặc kệ cô ấy là ai, cũng mặc kệ mẹ cô ấy là ai. Bây giờ cô ấy là chị dâu của em. Chắc là trước đây anh hiểu lầm gì rồi, cái tính đa nghi của anh đúng là chẳng hề thay đổi.”

Đông Phùng Lâm thấy Đông Phùng Lưu không nói gì, liền lớn tiếng gọi người giúp việc, kêu cô ta xử lý miệng vết thương cho Đông Phùng Lưu. Đường Tinh Khanh cũng nhân cơ hội này mà tránh được một kiếp.

“Cái tên khốn Đông Phùng Lưu này, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ báo thù này!”

Đường Tinh Khanh tức giận phừng phừng.



Sáng hôm sau, Đường Tinh Khanh giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Cô choàng mở mắt ra, thì nhìn thấy một khuôn mặt mỉm cười đang nhìn cô, mà còn buông cái tay đang bóp mũi cô ra.

Khi Đường Tinh Khanh nhận ra người đó là Đông Phùng Lâm thì giật mình túm lấy chăn, cô nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Đông Phùng Lâm híp mắt cười nói: “Gọi kiểu gì chị cũng không tỉnh, thế nên em chỉ đành bịt mũi chị lại thôi.”

Rồi Đông Phùng Lâm ngồi luôn lên giường của Đường Tinh Khanh: “Chị mau dậy đi, hôm nay là lễ khai giảng đó.”

Đường Tinh Khanh trợn tròn mắt nhìn cậu ta hỏi: “Cậu không ra thì tôi dậy thế nào?”

Đông Phùng Lâm khẽ vỗ vỗ đầu rồi lắc lư đi ra ngoài, lúc đi đến cửa thì đột nhiên ngừng lại, dùng tay gãi đầu rồi quay lưng hỏi Đường Tinh Khanh một cách khó hiểu: “Ế? Sao chị với anh em không ngủ chung phòng vậy?”

Tại sao không ngủ chung phòng với Đông Phùng Lưu….

Đường Tinh Khanh ngẩn người ra, cô với Đông Phùng Lưu vốn chẳng phải là mối quan hệ vợ chồng bình thường gì được không, anh ta cưới cô chỉ vì để dày vò cô, nhưng…cô không mong Đông Phùng Lâm biết chuyện này.

Ngập ngừng một lúc, cô nhìn bóng lưng của Đông Phùng Lâm, rồi ấp úng nói rằng: “Tôi, tôi hay nói mớ, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh ấy, nên chúng tôi…”

“Ồ, hóa ra là thế!” Đông Phùng Lâm mỉm cười, như thể bỗng nhiên hiểu ra gì đó, rồi chẳng hề quay đầu lại mà cứ thế đi ra ngoài, trong mắt lại hiện lên chút gian trá.

Bình luận

Truyện đang đọc