VỢ CỦA TỔNG TÀI KHÔNG DỄ

Lúc này, Lưu Nhi Hân đã kêu lên “ưm ưm”, cơ thể cô ta lạnh ngắt, sắt mắt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Đường Tinh Khanh cảm thấy Lưu Nhi Hân có thể chết đi bất cứ lúc nào, cô vô cùng lo sợ.

Ngay lúc Lưu Nhi Hân đã không thể trụ được nữa, La Vũ Hạo cũng cảm thấy đủ rồi, vì thế anh buông tay ra, để mặc Lưu Nhi Hân ngã xuống đất.

Lưu Nhi Hân ho dữ dội, suýt chút nữa La Vũ Hạo đã thực sự giết chết cô ta, cho tới hiện tại, cô ta vẫn cảm nhận được sát khí nặng nề trên người La Vũ Hạo.

Không quan tâm được nhiều như vậy nữa, Lưu Nhi Hân đứng lên bỏ chạy.

Vẻ mặt của La Vũ Hạo vẫn còn hơi âm trầm, nhìn bóng lưng trốn chạy của Lưu Nhi Hân, anh chỉ khinh thường cười lạnh, sau đó quay đầu mỉm cười với Đường Tinh Khanh.

“Anh Vũ Hạo, anh làm em sợ quá, nếu mà anh giết cô ta thật, em cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.” Đường Tinh Khanh trách móc nhìn La Vũ Hạo.

La Vũ Hạo thở dài, dùng tay vỗ bả vai Đường Tinh Khanh: “Anh chỉ khó chịu cô ta vì cứ ức hiếp em, ăn nói kiểu như thế, vì vậy mới mất kiểm soát, xin lỗi đã để em phải lo lắng.”

Đường Tinh Khanh nói: “Em biết anh muốn tốt cho em, nhưng…”

La Vũ Hạo xoa đầu Đường Tinh Khanh như lúc còn nhỏ: “Được rồi, được rồi, anh biết rồi, lần sau anh sẽ nhớ.”

Đường Tinh Khanh bĩu môi, nhìn nụ cười như ánh dương của La Vũ Hạo, cô cũng không nỡ trách móc cử chỉ lỗ mãng trước đó của anh, dù sao cũng bởi quá quan tâm cô nên anh mới kích động như vậy.

La Vũ Hạo đau lòng vuốt tóc Đường Tinh Khanh, nhưng cũng không biết phải nói gì, tình cảnh của Đường Tinh Khanh có vẻ như còn phức tạp hơn anh tưởng tượng.

Hơn nữa, Đường Tinh Khanh vẫn luôn không nói ra nguyên nhân mà cô cố ý ở lại bên cạnh Đông Phùng Lưu, điều này cũng khiến La Vũ Hạo không có cách nào khác, chỉ đành thở dài liên tục.

Trong khi hai người nhìn nhau không nói gì, Phương Minh bỗng bước vào từ bên ngoài.

Ba người hàn huyên với nhau, sau đó, bởi vì Phương Minh hỏi quá gắt, Đường Tinh Khanh không thể không nói chuyện mình đã mang thai cho cô ấy biết.

Vì vậy, Phương Minh cực kì tức giận, muốn đi tìm Đông Phùng Lưu đánh cho anh ta một trận, giết chết tên đàn ông đó!

Mà cũng vào lúc ấy, Lưu Nhi Hân run sợ chạy về, cô ta gặp được Đông Phùng Lưu.

Vừa thấy Lưu Nhi Hân, Đông Phùng Lưu liền nở nụ cười dịu dàng với cô ta.

Nhưng Lưu Nhi Hân lại khóc lóc tủi thân ôm lấy cổ anh ta: “Lưu, anh phải lấy lại công bằng cho em.”

Đông Phùng Lưu ôm Lưu Nhi Hân vào ngực mình, hỏi dịu dàng: “Làm sao vậy? Con mèo hoang nhỏ?”

“Vừa rồi em tới bệnh viện, vốn định thăm Đường Tinh Khanh, nhưng mà… nhưng em gặp được La Vũ Hạo, hai người đó tay trong tay, liếc mắt đưa tình nói chuyện với nhau, không may lúc đó em bước vào rồi gặp được…” Lưu Nhi Hân nói, nước mắt tuôn trào.

“Em nói cái gì!” Đông Phùng Lưu trầm giọng nói: “Với cả bọn họ đã làm gì em?”

Lưu Nhi Hân vừa khóc nức nở vừa nói: “Thấy em bắt được bọn họ làm chuyện không biết thẹn ấy, La Vũ Hạo chạy tới bóp cổ em, suýt chút nữa em đã bị giết chết!”

Lưu Nhi Hân rúc đầu vào ngực Đông Phùng Lưu, khóe miệng là một nụ cười âm độc.

Nghe câu nói này, cơn giận vừa nguôi ngoai được chút của Đông Phùng Lưu lại bùng lên, ngay cả Lưu Nhi Hân cũng có thể cảm giác được lần này anh ta tức giận tới mức nào.



Một tiếng vang lớn đánh thức Đường Tinh Khanh, đó là Đông Phùng Lưu phá cửa.

Đông Phùng Lưu dùng một tay kéo Đường Tinh Khanh ra khỏi chăn, sức lực của anh ta khiến cổ tay mềm mại của Đường Tinh Khanh đỏ lên, cũng rất đau đớn.

Đường Tinh Khanh giận dữ nhìn Đông Phùng Lưu: “Đông Phùng Lưu, tên khốn nhà anh, anh định làm gì tôi?”

Sự nhẫn nhịn lúc trước đột nhiên bộc phát, cô quên đi vận mệnh của ba mình, cũng quên đi vận mệnh của đứa trẻ trong bụng mình, chỉ biết hét lên.

Đông Phùng Lưu nhìn cô lạnh lùng, nói: “Tôi định làm gì? Vợ của Đông Phùng Lưu tôi ngoại tình… Ha ha, Đường Tinh Khanh, chẳng phải La Vũ Hạo đã ra nước ngoài sao? Vậy cô nói cho tôi biết, vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây, còn anh anh em em với cô.”

Chẳng cần nghĩ Đường Tinh Khanh cũng biết chắc chắn là Lưu Nhi Hân đã kể chuyện của cô và La Vũ Hạo cho Đông Phùng Lưu nghe, còn thêm mắm thêm muối vào để trả thù cô.

Nhưng bây giờ ở trước mặt Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh cũng không thể mạnh mồm với Đông Phùng Lưu, bởi vì chính cô cũng không dám chắc đứa bé này là của ai, hơn nữa vận mệnh của ba cô cũng nằm trong tay Đông Phùng Lưu.

Kiềm chế sự chán ghét và tức giận với Đông Phùng Lưu xuống, cô chỉ cười khổ: “Sao cứ không chịu buông anh ấy ra như thế, tôi bị thương, anh ấy chỉ tới thăm tôi mà thôi, chỉ là như thế, anh muốn nghe cái gì?”

Đông Phùng Lưu áp sát vào Đường Tinh Khanh, nói gằn từng chữ: “Không phải tôi muốn nghe cái gì, mà là cô đã làm cái gì, bây giờ xem ra đứa bé là của La Vũ Hạo đúng không?”

Đường Tinh Khanh kinh hoàng mở to hai mắt, không ngờ Đông Phùng Lưu lại đột nhiên nói ra câu này.

“Cho dù là của ai thì cũng không thể là của anh Vũ Hạo được, tôi và anh ấy tuyệt đối không dơ bẩn và thấp hèn như anh tưởng tượng.”

“A? vậy cô nói xem rốt cuộc là của ai?”

“Tôi…”

“Hừ, chẳng lẽ tôi sẽ để cô dùng danh nghĩa là vợ tôi để sinh ra đữa con hoang của La Vũ Hạo sao?” Rốt cuộc Đông Phùng Lưu cũng nổi cơn thịnh nộ.

Đường Tinh Khanh gần như bị kéo ra khỏi phòng bệnh, Đông Phùng Lưu kéo thẳng cô tới khoa sản!

Đường Tinh Khanh dựa chặt vào tường, cô không thể để đứa bé bị giết chết được.

Lúc này, khoa sản đang rối loạn lên vì bị Đông Phùng Lưu xông vào, thậm chí một bà đẻ vừa sinh xong cũng sợ hãi hét to lên, những bác sĩ trong đó vây lấy La Vũ Hạo, nhưng không ai dám mời Đông Phùng Lưu đi ra ngoài.

“Ngài Đông Phùng, anh làm vậy đúng là khó xử cho chúng tôi, cho dù muốn phẫu thuật thì cũng phải lấy số xếp hàng.” Một ông bác sĩ đeo khẩu trang nói ấp úng, đưa hai tay đẩy anh ta ra ngoài.

Nhưng Đông Phùng Lưu lại không nhúc nhích.

“Ngài Đông Phùng, nếu cô gái này không muốn phá thai, sao anh phải miễn cưỡng như thế? Đó cũng là một sinh mạng.”

Không thể làm gì được, mấy bác sĩ chỉ đành rối rít khuyên bảo Đông Phùng Lưu.

Đường Tinh Khanh đứng nhìn tất cả, chỉ thấy ấm áp trong lòng, nhưng cô không hi vọng chút nào cả.

Từ trước đến nay, phong cách làm việc của Đông Phùng Lưu luôn rất bá đạo, bây giờ còn đang trong cơn giận dữ, sao có thể từ bỏ ý định của anh ta chỉ vì mấy lời khuyên của bác sĩ.

Quả nhiên, Đông Phùng Lưu cười lạnh, nhìn mấy ông bác sĩ đó, nói lạnh lùng: “Nói xong chưa? Nếu xong rồi thì tiến hành phẫu thuật nhanh lên, bỏ đứa con hoang trong bụng cái thứ lẳng lơ này đi cho tôi.”

Đầu ngón tay của Đông Phùng Lưu chỉ vào Đường Tinh Khanh, như một mũi kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào cô, khiến cô không khỏi run lên.

Mấy bác sĩ đó nhìn nhau, nhưng không ai có ý định đi phẫu thuật: “Ngài Đông Phùng, như vậy là vi phạm quy định của bệnh viện. Chúng tôi phải được sự đồng ý của đương sự, hơn nữa anh phá vỡ quy định của bệnh viện như vậy…”

Bình luận

Truyện đang đọc