VỢ CỦA VAI ÁC KHÔNG DỄ LÀM

Lục Vân Cảnh “ăn” no rồi mới ung dung tắm rửa mặc quần áo, Trình Vũ nghe nói công ty ở nước ngoài xảy ra vấn đề, còn tưởng gấp lắm, ai ngờ anh ấy lâu li như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng càng không giống chuyện gấp. Trình Vũ cảm giác cô vừa bị lừa.

Bị Lục tiên sinh dày vò, Trình Vũ còn bủn rủn nên cứ quấn chăn nằm trên giường nghỉ ngơi, ai ngờ mặc quần áo xong Lục Vân Cảnh lại đột nhiên nói: “Ngày mai Tam công chúa qua đây, anh ở nước ngoài không thể tiếp đãi cô ấy, nên nhiệm vụ này giao cho em.”

Trình Vũ cả kinh, ngồi dậy hỏi: “Chuyện lớn như vậy sao giờ anh mới nói cho em biết?” 

Lục Vân Cảnh nhàn nhạt ngó vợ một cái, trả lời như đương nhiên: “ Anh sợ em phân tâm.”

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ híp mắt nhìn chồng, cô tin chắc mình tuyệt đối bị lừa, siêu cấp đại phúc hắc.

Bị vợ nhìn chằm chằm, Lục Vân Cảnh cũng không có phản ứng gì, anh đi thẳng tới mép giường đứng yên, nhìn cô cau mày sau đó anh khom người, kéo cái chăn bị cô làm rơi khi nãy lên đến bả vai, cuốn như đòn bánh tét, mới nói:

“Anh đi trước.”

Trình Vũ: “……”

Nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa Trình Vũ nhịn không được thầm mắng “ Đồ hỗn đản”.

Tiếp đãi Tam công chúa đối với Trình Vũ nói thật là lạ lẫm, cũng may Lục Vân Cảnh đã an bài nhân thủ hỗ trợ Trình Vũ nên cô không đến mức luống cuống tay chân.

Lần này Tam công chúa tới là vì thương nghiệp cũng không đề cập đến chính trị, cho nên không kinh động chính giới. Bất quá nghênh đón một công chúa cũng không phải việc nhỏ, ngày hôm sau, Trình Vũ mang người Lục Vân Cảnh an bài đi đón khách.

Thời điểm trước cũng tiếp xúc qua Tam công chúa cũng quen cô, hơn nữa cô ấy không có kiêu ngạo lắm cho nên Trình Vũ ở chung cũng không tệ lắm.

Tam công chúa cảm thấy mang theo quá nhiều người đi đâu cũng không tiện, nên bảo họ khỏi đi theo, chỉ bảo Trình Vũ làm hướng dẫn cho cô ấy du lãm khắp Bắc Thành. 

Bắc Thành rất lớn, Tam công chúa đi không bao lâu đã mệt mỏi, Trình Vũ liền đưa cô ấy về khách sạn dừng chân.

Đón tiếp Tam công chúa hai ngày, đến ngày thứ ba Lục Vân Cảnh mới về, Lục Vân Cảnh về là lập tức làm tiệc đãi Tam công chúa.

Giữa trưa Kim Lê Dương đem lễ phục đến nhà cho Trình Vũ chọn lựa, cô chọn lễ phục trắng, lễ phục thiết kế khá bảo thủ có tay, váy dài, kiểu dáng hở trên vai, bởi vì từ nhỏ bị mẹ nuôi ảnh hưởng, Trình Vũ cũng không thích lễ phục trễ nãi, hơn nữa Lục Vân Cảnh cũng không thích cô lộ da thịt, cho nên mỗi lần chuẩn bị lễ phục cho cô đều kiểu bảo thủ. 

Trình Vũ thay lễ phục xong là Kim Lê Dương đưa cô đến khách sạn, khách sạn này cũng là của Lục Vân Cảnh. Kim Lê Dương đưa Trình Vũ tới phòng nghỉ, Trình Vũ đẩy cửa vào đã thấy Lục Vân Cảnh ngồi trên sô pha xem văn kiện. 

Hôm nay Lục Vân Cảnh mặc tây trang đen phẳng phiu, thiết kế gọn ghẽ, tóc cũng xử lý tỉ mỉ dùng keo xịt tóc này nọ, nhìn rất thành đạt cho người ta một thấy một người chí lớn.

Rất ít khi chú trọng nhan sắc, nhưng tạo hình này thích hợp với anh ấy, kết hợp giữa lãnh đạm và uy nghiêm không thể xâm phạm, cảm giác dù anh chỉ lẳng lặng ngồi đó cũng khiến người ta thấy nguy hiểm.

Hai ngày không gặp, tuy trước khi đi anh trêu cô một phen, nhưng không thể không nói Trình Vũ nhớ anh.

Lục Vân Cảnh nhìn cô tiến vào cũng sửng sốt một chút, bất quá anh cũng không làm cô thấy khác thường quá rõ, khép văn kiện ném ở một bên, anh đứng dậy đến bên cạnh cô nói:

“Chuẩn bị xong rồi, ta ra ngoài đi, thời gian cũng tới rồi.” 

Trên thực tế Lục Vân Cảnh hôm nay khiến Trình Vũ cảm thấy anh thật sự là vô cùng có mị lực. Đột nhiên cô nghĩ nam nhân này là của cô, nghĩ tới lúc bọn họ từng đỏ mặt tim đập nhanh, không biết thế nào Trình Vũ lại suy nghĩ biến thái muốn đè nam nhân này ở dưới thân abc□ xyz □ một phen.

Trình Vũ cúi đầu không dám nhìn anh, cô thấy anh cắm tay vào túi quần, hông đeo dây lưng thiết kế tinh xảo, càng thêm vài phần mị lực chứ.

Cô duỗi tay kéo một góc tây trang, nhẹ nhàng túm, Lục Vân Cảnh chắc cũng khó hiểu, một lát sau mới hỏi: “Còn có việc?”

Trình Vũ không biết nên trả lời thế nào, không thể nói anh nghe, hiện tại em muốn chơi trò lưu manh với anh?

Cô không nói gì, một lát sau lại nghe Lục Vân Cảnh nói: “Động xíu là muốn kéo quần áo anh, thói quen này có thể sửa hay không?”

Trình Vũ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh cao lãnh nhìn không ra hỉ nộ, Trình Vũ lại e dè hỏi:

“Anh không thích em làm như vậy?” 

Lục Vân Cảnh nói: “Em có thể đổi địa phương khác mà?”

“Đổi địa phương nào?”

Lục Vân Cảnh nói: “Cà vạt hoặc là dây lưng đều được.”

Trình Vũ: “……”

Lời nói nghiêm trang cho lắm, Trình Vũ lại không ngốc sao không hiểu ra ý tứ sau đó. Trình Vũ không nghĩ tới trò lưu manh cô chưa kịp chơi đã bị anh đùa giỡn, vẻ cấm dục nói lời lưu manh thời điểm đó cmn kích động. Trình Vũ kích động thiệt, quả nhiên ở cùng người xấu lâu cô cũng biến thành biến thái.

Trình Vũ dù khinh bỉ mình, nhưng cô lại phi thường nghiêm túc đánh giá phòng một chút, hỏi: “Anh xác định muốn em kéo ở chỗ này sao?”

Lục Vân Cảnh: “……”

Trình Vũ vừa nói lời này vừa quan sát vẻ mặt của anh, cô cười nhìn chằm chằm anh, cô cảm thấy giờ phút này biểu tình của cô chắc vừa đáng khinh lại hư hỏng, bất quá Lục Vân Cảnh bình tĩnh suốt nên cô có hư hỏng gì căn bản cũng không có chút lực sát thương với anh.

Chỉ là Lục Vân Cảnh nghe xong thế nhưng tránh ánh mắt cô, hơi cúi đầu đặt tay bên môi ho nhẹ một cái, rồi lại làm ra vẻ không có việc gì nói:

“Thời gian không còn sớm, em đừng náo loạn.”

Có chút lạ à nha, hơn nữa lỗ tai anh ấy đỏ, thật là kinh ngạc mà, cô thầm nghĩ hổng lẽ Lục Vân Cảnh thẹn thùng?

Không có khả năng, Lục Vân Cảnh có tố chất tâm lý mạnh đến biến thái sao có thể thẹn thùng? Lục tiên sinh âm lãnh đáng sợ thuộc top nhân tài không phải cái loại tiểu thịt tươi khả ái đâu.

Bất quá nhìn anh bất đồng, cô cũng cảm thấy tâm tình rất tốt, cô cũng không vội ra ngoài, cô cứ chậm rì đi qua chỗ anh, sau đó tự nhiên câu lấy cổ anh, dùng kiểu nói chuyện phi thường lão luyện thở khí ở bên tai: “Anh thật là tiểu yêu tinh câu nhân mà.”

Lục Vân Cảnh: “……”

Nghe được Lục Vân Cảnh rên khẽ, đột nhiên anh duỗi tay nắm cằm cô, bức bách cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú tới gần, cơ hồ sự nguy hiểm của giọng nói phát ra từ kẽ răng:

“Em biết em đang làm cái gì không?”

Trình Vũ kinh ngạc nhìn vẻ mặt của anh, thầm nghĩ sắc mặt gì biến hóa nhanh quá đi, vừa mới rồi còn đỏ lỗ tai giờ trở mặt trở nên hung dữ ba ba.

Sự hung tàn của Lục tiên sinh quả nhiên dọa người, Trình Vũ cảm giác mèo cậy gần chuồng đã chết, thân thể run bần bật, cằm lại bị anh nhéo lên, vừa nãy còn dương dương tự đắc đùa giỡn anh, giờ một câu cũng nói không nên lời.

Lục Vân Cảnh hơi rùng mình, duỗi tay ôm eo cô, nâng thân thể của cô lên hoàn toàn dán vào người anh. Sự bá đạo thuộc về anh nháy mắt đem cô bao phủ lại, ánh mắt anh gắt gao khóa trụ ánh mắt cô, nghiến răng nghiến lợi:

“Em nên thấy may mắn vì chúng ta còn tham gia yến hội, bằng không anh làm em ba ngày không xuống giường được rồi.”

Trình Vũ rùng mình một cái, cô sợ sệt nhìn vào mắt anh, trong lòng anh dù sợ hãi, ngoài miệng lại bất mãn:

“Nói chuyện bình thường không được sao, anh hung dữ vậy làm gì?” 

Lục Vân Cảnh: “……”

Lục Vân Cảnh nhìn có chút phức tạp, hai mắt như có ánh lửa bốc cháy lên, mặt căng chặt như đang khắc chế, một lát sau mới buông cằm cô ra, nói:

“Vừa mới rồi anh nói em đừng nháo còn gì.” Ngữ khí ôn nhu rất nhiều.

Trình Vũ lại bĩu môi làm ra vẻ không cao hứng, Lục Vân Cảnh cả cuộc đời gặp được bao nan đề, mỗi một sự kiện anh đều giải quyết dễ dàng, nhưng khi đối mặt với cô lại có chút bó tay, anh không biết nên làm thế nào với cô, hoàn toàn không có cách nào, rống không được, lại luyến tiếc không nỡ dùng sức mạnh.

Nghĩ tới nghĩ lui, đơn giản thôi ôm cô vào trong lòng ngực, anh nhẹ nhàng giống như sợ dọa đến cô:

“Được, là anh không tốt, anh không nên hung dữ với em.”

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ nhướng mày nhìn anh một cái, sắc mặt đã hòa hoãn xuống, ánh mắt lộ ra chút nôn nóng, nó làm anh có vẻ vụng về nhẹ.

Ừm, nhìn dáng vẻ Lục tiên sinh dỗ dành người kỹ xảo còn chưa đủ thành thạo. 

Bất quá khi cô lạnh lùng anh liền biết thu liễm dỗ cô xem như là trẻ nhỏ dễ dạy, Trình Vũ thấy tâm tình rất tốt nhưng vẫn cố ý trầm mặt nói:

“Đợi chút lại thu thập anh.”

Lục Vân Cảnh: “……”

Nói xong cô liền túm tay anh lôi ra khỏi phòng, Lục Vân Cảnh cảm giác quái quái nhưng không nói gì, ngoan ngoãn để cô kéo đi.

Lúc này chỗ đón Tam công chúa an ninh rất kỹ, muốn tham gia yến hội phải mua vé vào cửa mới được, đương nhiên vé vào cửa giá cũng xa

xỉ rồi.

Không thể không nói Lục Vân Cảnh thật sự rất có óc kiếm tiền, chỉ cần có thời cơ là kiếm một bút, tuy nhiên anh không có lòng tham đến mức vô sỉ nông nỗi, chuyện bán vé vào cửa được Tam công chúa đồng ý.

Tuy rằng vé vào cửa giá thật cao, nhưng thương giới Bắc Thành đều muốn mua, rất nhiều người muốn thấy vị này Tam công chúa thần bí này, ờ Đông Nam Á đây cũng là đại quốc, Tam công chúa lại là phụ trách thương nghiệp, nếu cùng Tam công chúa có giao tình thật là chỉ có chỗ tốt thôi.

Còn có Lục Vân Cảnh một tay che trời bán vé vào cửa, chỉ cần cái này ai ở Bắc Thành cũng muốn mua.

Bởi vì vé vào cửa có hạn, cho nên người đến không nhiều. 

Trình Vũ và Lục Vân Cảnh tay trong tay tiến vào hội trường, tức khắc liền thành tiêu điểm, không thể không nói hai người một đen một trắng thật phối hợp cho nhau.

Đám Trình Tư Mông, Giản Chu Nghiên tiến vào liền nhìn Trình Vũ kéo Lục Vân Cảnh cùng những người khác nói chuyện với nhau, cô trang dung tinh xảo, cử chỉ khéo léo, thật sự là phu nhân hào môn. Giản Chu Nghiên cười cười nói: “Nhìn dáng vẻ của Trình Vũ cùng Lục tiên sinh có vẻ tình cảm họ khá tốt, hai người họ nhìn thực ngọt ngào cũng rất tương xứng.” Giản Chu Nghiên nói xong còn nhìn Lục Thừa Duẫn một cái, Lục Thừa Duẫn không trả lời, phảng phất như không nghe thấy.

Trình Tư Mông nhìn Trình Vũ cách đó không xa, híp mắt lại, khẽ hừ nhẹ một tiếng:

“Trong chốc lát nữa có trò hay, không biết ân ái này có thể duy trì được bao lâu.”

Mấy người phía sau không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

“Vân Cảnh, Trình Vũ, đã lâu không thấy nha.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc