VỢ CỦA VAI ÁC KHÔNG DỄ LÀM

Trình Vũ bị đơ như robot luôn, cô lại cảm thấy không thích hợp: “Làm thế nào người đó tránh chó chăn cừu được, chó chăn cừu căn bản không biết vệ sĩ anh an bài nên không thể đi vào được.” Chỉ cần thấy người lạ đi vào chó chăn cừu sẽ sủa to đến lúc đó khẳng định sẽ kinh động người khác.

Lục Vân Cảnh không trả lời vấn đề này, mà lại hỏi cô: “Tường ở vườn trái cây cao bao nhiêu em?” 

Trình Vũ nghĩ nghĩ nói: “Đại khái cao tầm hai người á, nhưng mặt trên còn dính miễng chai. Người bình thường căn bản không thể nhảy vào.”

Lục Vân Cảnh nói tiếp:

“Em nói không sai, người bình thường căn bản không thể đi vào, nhưng nếu đổi lại là anh thì bức tường đó căn bản ngăn không được anh đâu, mà vệ sĩ một tay anh bồi dưỡng lên chắc làm được, đặc biệt là nữ nhân, thân thể so với anh uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nên muốn đi vào dễ như trở bàn tay.”

Trình Vũ trầm tư gật đầu, Lục Vân Cảnh nói cũng có lý, hung thủ không nhất định phải đi cửa chính, sở dĩ cô không suy xét việc hung thủ trèo tường đi vào là vì cô nghĩ không thể trèo tường nhưng trên thực tế tư duy cũng có nhất định có hạn. 

Lục Vân Cảnh nói xong lại bổ sung một câu: Người anh an bài là một nam một nữ, nam tên Tề Ngũ em không gặp nhưng nữ là Anna, lúc em xảy ra chuyện Tề Ngũ vì đau bụng nên đi wc nên chỉ có Anna bảo vệ em.

Anna…… Trình Vũ nhớ Lục Vân Cảnh đã từng vì kích thích cô mà bảo Anna giả mạo thành Châm Cứu Sư, dáng người cô ấy không tồi quả thực là mỹ nhan, bởi vì chỉ gặp có vài lần nên cô cũng không nhiều gì nhiều, cũng không biết cô ta là dạng người gì.

Lục Vân Cảnh âm trầm đến đáng sợ: “Anh vừa mới nói anh sai lầm, thời điểm em bị hai anh không hề hoài nghi người muốn đả thương em là người một tay anh bồi dưỡng, phảng phất như trợ thủ đắc lực của anh xuống tay với em thật.” 

Nghe Lục Vân Cảnh nói như vậy, Trình Vũ cũng cảm thấy Anna có hiềm nghi nhiều hơn, nhưng cô cũng không rõ vì sao Anna muốn giết cô, nếu là chuyện kiếp trước thì còn có thể lý giải, cô ta trung thành và tận tâm nên khi cuối cùng Lục Vân Cảnh bị bắt rồi bị bắn chết, cô ta sẽ cảm thấy Lục Vân Cảnh bị như vậy là vì Trình Vũ cho nên muốn dồn cô vào chỗ chết mới hợp lý, còn đời này…… Vì sao muốn giết cô nhỉ?

Nửa giờ sau Trình Vũ rời đi về công ty, chỉ mới ngồi xuống không lâu, cô liền lại lặng lẽ đi ra cửa sau, từ cửa sau có người đưa cô tới một chung cư, nghe nói nơi này là chỗ ở của Anna.

Giờ này Anna không ở trong phòng, cửa phòng đã bị phá, bên trong có người tìm kiếm dấu vết, Lục Vân Cảnh ngồi trên sô pha, cúi đầu chơi với chiếc nhẫn trên ngón giữa. 

Anna phải bảo vệ an toàn của Trình Vũ, cho nên sẽ đi theo nàng tới Phẩm Cách, mà mục đích của Trình Vũ là dẫn dắt cô ta rời đi để Lục Vân Cảnh cho người tới đây tìm chứng cứ, chỉ là xem tình hình trước mắt thì vật chứng quan trọng chưa tìm được.

Chẳng bao lâu Kim Lê Dương tiến vào nói với Lục Vân Cảnh: “Tiên sinh, Anna đã được đưa tới.”

Lục Vân Cảnh âm trầm đến đáng sợ, làm mọi người cũng trở nên thật cẩn thận, mà những người tìm kiếm cũng dừng tay đứng chỗ cũ chờ phân phó.

Lục Vân Cảnh vung tay lên: “Đem cô ta vào.”

Trình Vũ nghĩ nghĩ, cảm giác cô đứng nơi này không hay nên lắc mình vào buồng vệ sinh, xuyên qua kẹt cửa vẫn có thể thấy tình hình bên ngoài.

Chốc lát Anna đã bị mang vào, khác mấy lần trước bây giờ Anna ăn mặc thực bình thường, hoàn toàn không giống vệ sĩ mà chỉ như một người bình thường.

Lục Vân Cảnh vì không để cô phát hiện cũng hao tổn tâm cơ thật. 

Anna tiến vào liền cúi đầu, sợ hãi nói: “Tôi hành sự bất lực, lạc mất phu nhân, hiện giờ chẳng biết phu nhân đi đâu, là tôi sai lầm nguyện ý nhận trừng phạt.”

Lục Vân Cảnh không nói gì, anh chầm chậm tháo nhẫn trên tay xuống quan sát, rồi hỏi: “Cô nhận ra chiếc nhẫn này chứ?”

Anna ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó lại cúi đầu, cung kính nói: “Nhớ ạ, đây là chiếc nhẫn tiên sinh thích nhất.”

Lục Vân Cảnh tuy nói không chút để ý, nhưng anh vẫn luôn quan sát biểu tình của Anna, cho nên Anna vừa nhân lúc cúi đầu theo bản năng liếc về phía nào đó.

Anh quay đầu nhìn thoáng qua, lại thấy Anna nhìn bức họa, anh nghĩ đến cái gì đó, lại phân phó: “Lấy bức họa xuống.”

Kim Lê Dương đi qua đi chỉ huy thủ hạ, thấy sau bức họa là một bức tường chứ không có gì khác, nhưng Kim Lê Dương đi theo Lục Vân Cảnh cũng không phải một ngày hai ngày, nếu không thấy được dị thường, Lục tiên sinh sẽ không dễ dàng mở miệng, Kim Lê Dương cũng có tâm nhãn thử gõ trên tường, như hắn sở liệu tường rỗng ruột, hắn đưa mắt ra hiệu cho hai thủ hạ, người nọ hiểu ý làm thủng tường, liền thấy sau lỗ thủng là một cái rương tinh xảo, Kim Lê Dương vội vàng lấy đưa cho Lục Vân Cảnh. 

Lục Vân Cảnh nhận rương quan sát vài lần mới ném đến trước mặt Anna, thanh âm không cho ai cự tuyệt: “Mở nó ra.”

Anna hình như có chút hoảng loạn, nhưng cô ta bình tĩnh rất nhanh, cúi đầu che dấu thần sắc nhưng mà đối mặt với Lục Vân Cảnh cô ta vẫn khẩn trương, “Bên trong là tro cốt cha mẹ, tôi không muốn mạo phạm.”

Lục Vân Cảnh không dao động, anh thoải mái dựa vào sô pha, thong thả đùa bỡn chiếc nhẫn trên ngón tay, giọng anh vẫn trầm thấp lại không cho cự tuyệt: “Tôi nói mở ra.”

Quanh thân anh khí tràng quá cường, như là trong nháy mắt rơi ra ngoải vũ trụ, áp lực lại trầm trọng thêm, cảm giác hít thở không thông lại đến, đại khái là thật sự chịu không nổi sự đáng sợ của Lục Vân Cảnh nên Anna hít sâu một hơi chậm rãi ngồi xổm xuống ` lấy từ đế giày ra một chìa khóa, ngoan ngoãn mở rương nhỏ ra, nhưng mà trong rương không phải đựng tro cốt, mà là một chiếc nhẫn bảo thạch y chang cái của Lục Vân Cảnh đeo trên tay. 

Kim Lê Dương thấy thế cũng hoảng sợ, Trình Vũ tránh trong phòng vệ sinh cũng lắp bắp kinh hãi, theo bản năng che miệng lại. Kim Lê Dương phục hồi tinh thần vội vàng đem cái rương và nhẫn đưa tới trước mặt Lục Vân Cảnh, sắc mặt Lục Vân Cảnh cũng không biến hóa nhiều, anh đem chiếc nhẫn ra trước mắt bao sắc bén cũng tụ tập ngay đáy mắt, làm như nói chuyện phiếm: “Không phải cô nói trong này là tro cốt cha mẹ cô sao? Vì sao nhẫn này ở đây?”

Nói thì nhẹ nhàng bâng quơ thế thôi nhưng Anna nghe hàn ý như gió mùa tháng chạp đánh tới lạnh thấu xương, không dám nhìn Lục Vân Cảnh một cái, đôi tay bắt đầu run lên mà Lục Vân Cảnh cũng không nói chuyện nữa, tựa hồ đang chờ đáp án, chung quanh an tĩnh đến kỳ cục, không khí cũng như bị rút cạn, hút một ngụm khí cũng làm người ta cảm thấy phổi đau đớn, áp lực từ Lục Vân Cảnh quả thực làm Anna tê dại.

Rốt cuộc cô ta không chịu nổi, thấp giọng nói: “Ta thấy tiên sinh mang chiếc nhẫn đó đẹp quá mới mua một chiếc nhẫn nhái, bởi vì sợ tiên sinh biết sẽ sinh khí cho nên tôi nói dối là tro cốt.” 

“Phải không?” Lục Vân Cảnh hơi nhướng mày, đột nhiên vung tay ném chiếc nhẫn tới chân cô ta, tầm mắt đảo qua, lạnh giọng hỏi: “Vì sao muốn giết vợ tôi?”

Anna như bị thiên lôi bổ trúng, thân thể không tự chủ được run rẩy hai chân mềm nhũn, sợ tới mức quỳ trên mặt đất luôn, vẻ mặt cô ta kinh hoảng thất thố nói: “Tiên sinh, tôi dù có mười lá gan cũng không dám xuống tay với phu nhân.”

Lục Vân Cảnh vẫn cường thế bức bách: “Tôi hỏi câu cuối cùng, vì sao muốn giết vợ tôi?” 

Có lẽ là sợ hãi khí thế đó, Anna ngẩn ra một chút, lúc này lại không vội vã trả lời, cứ như vậy một lát sau, cô ta hít sâu một hơi, chậm rãi tự mình bình tĩnh mới nói: “Tôi không muốn giết phu nhân.”

Lục Vân Cảnh hơi cong cong môi, phảng phất như đang cười, nhưng trong ánh mắt lại lạnh băng, loại cười như không cười này lại càng thêm làm da đầu tê dại.

“Cô thân không cha không mẹ, là cô nhi nên phía sau không có nhược điểm gì để tôi có thể lợi dụng, vậy nên cô dám nói dối thản nhiên thế này. Chỉ là đại khái cô không biết đối với vợ tôi tôi thà rằng giết sait 3000 cũng không thể buông tha một ai. Nếu cô có hiềm nghi, hơn nữa lại là thủ hạ của tôi thì tôi càng dễ thu thập, cô đi theo tôi thời gian không ngắn, hẳn là biết tôi sẽ làm như thế nào.” 

Nghe Lục Vân Cảnh nói, thân thể Anna đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt thất thố lại anh, sắc mặt anh lạnh băng không chút lưu tình tựa như một sát thần.

Anna bị dọa thật sự, cô ta vội nói: “Tiên sinh, tôi thật sự không dám động thủ với phu nhân.”

Nhưng mà Lục Vân Cảnh lại không muốn nghe cô ta nhiều lời, phất phất tay, Kim Lê Dương liền cho hai người kéo Anna ra ngoài, Anna rất hiểu thủ đoạn của Lục Vân Cảnh, cô ta rất rõ bị dẫn đi là có ý gì.

Thân là cô nhi, hết thảy mọi thứ cô ta có đều do Lục Vân Cảnh cho, cái gì cho cũng có thể thu lại, thậm chí còn có thể làm cô ta biến mất.

Nói cách khác dù sao sao cũng trốn không thoát. Đại khái dù sao chạy không thoát thì cần chi chạy chi bằng không màng tất cả, đột nhiên thoát tay hai người kia, cô ta bổ nhào trước mặt Lục Vân Cảnh, Kim Lê Dương sợ cô ta sẽ làm Lục Vân Cảnh bị thương nên thoăn thoắt chế trụ cô ta trên mặt đất. 

Anna không cam lòng giãy giụa nói với Lục Vân Cảnh: “Sở dĩ tôi làm như vậy hoàn toàn là vì tốt cho tiên sinh. Hết thảy mọi thứ tiên sinh có được bây giờ đều không dễ dàng gì, hơn nữa chúng thuộc hạ cũng có nhiều người vì tiên sinh mới có thể sinh tồn, mà hiện giờ tiên sinh lại vì một nữ nhân mà hạ thấp điểm mấu chốt, chỉ cần đụng tới người đó, tiên sinh thay đổi thành một người khác, không hề có chút khôn khéo hay có khả năng lãnh đạo, thậm chí còn làm mấy việc ngốc nghếch, lo lắng tiền đồ tiên sinh vì đó mà bị chôn vùi cho nên tôi mới không thể không ra hạ sách này.”

Lần đầu tiên Lục Vân Cảnh bảo cô ta giả thành Châm Cứu Sư, cũng chính thời điểm đó cô ta phát hiện chưa bao giờ cô ta nghĩ tới người khôn khéo như Lục tiên sinh sẽ làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy, cô ta không biết nữ nhân kia có ma lực gì nhưng cô ta không nghĩ sẽ mặc kệ thế được, Anna càng nói càng kịch liệt cực kỳ giống thời cổ đại ngôn quan vì quốc gia mà không tiếc thân mình can gián, kiểu rất căm phẫn: 

“Dù tiên sinh hôm nay xử trí tôi, thì tôi cũng tin sau này còn có rất nhiều người giống tôi, vì tốt cho tiên sinh mà giúp tiên sinh thanh trừ những khối u ác tính lưu lại cạnh tiên sinh, trở ngại tiền đồ của tiên sinh.”

Lục Vân Cảnh híp mắt lại, quanh thân dường như đột nhiên phủ hàn ý, anh bỗng nhiên duỗi tay bóp cổ Anna, quanh thân sát khí tẫn hiện, cường thế đến mức người nhìn cũng thấy hô hấp khó khăn.

Cổ tay mạnh mẽ hữu lực bóp cổ Anna, trong lúc nhất thời cô ta có cảm giác tới gần cái chết.

Lục Vân Cảnh bức bách nhìn, ngữ khí lạnh như băng: 

“Ai cho cô can đảm tự cho là đúng? Cô dùng nào con mắt nhìn ra cô ấy là u ác tính? Cô có biết nếu không có cô ấy thì tôi vẫn còn trong vũng bùn mà lăn lộn, Lục Vân Cảnh tôi nếu không có cô ấy thì không có tôi hôm nay, cũng không có người tạo cho các ngươi không gian sống! Cô cư nhiên còn dám xuống tay với cô ấy, cô phản tôi!” Lục Vân Cảnh ném cô ta sang một bên, lấy khăn thong thả lau lòng bàn tay, vẻ mặt khôi phục như thường, ngữ khí cũng bình đạm mà lạnh nhạt:

“Dẫn đi, tôi không muốn lại nhìn thấy cô ta.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc