VỢ CỦA VAI ÁC KHÔNG DỄ LÀM

Đặc biệt khi đối mặt với Lục Vân Cảnh.

Trình Vũ cúi đầu, kéo cổ áo anh, cắn cắn môi nói: “Rõ ràng là anh biết mà.”

Lục Vân Cảnh: “……”

Nhìn cô vợ nhỏ trước mắt, hai mắt Lục Vân Cảnh như hố gas dần dần thốc sâu ngọn lửa, từ lúc cô bắt đầu câu nói đó, anh đã cố nhẫn nhịn tới hiện tại, giờ nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, trong ánh mắt lại mờ mịt, khi cô không nói lời nào cũng đã đủ để anh nóng đến hỏng mất, một khi cô mở miệng, sự nũng nịu đó kích thích anh phát cuồng.

Nghĩ cô nhát gan anh mới không dọa cô, ôn nhu vuốt ve mắt cô, híp mắt che dấu lửa nóng, nhẹ giọng nói: “Không nhọc em cố sức, anh thay em tự thu thập chính mình được không?”

Trình Vũ: “……”

Chuyện tiếp theo phát Trình Vũ đã không đủ sức nghĩ lại.

Giờ này đã là đêm khuya, người trên đường tuy rất ít, nhưng vẫn có xe chạy qua, có thấy cũng chỉ thấy bên đường có một chiếc Land Rover mạnh mẽ lắc lư, mơ hồ còn có thể nghe được giọng nữ trong xe làm người ta mặt đỏ tim đập. 

Sự kịch liệt mãi giằng co thật lâu mới kết thúc.

Trong xe nhiệt khí mờ mịt quả thực rất ái muội, Lục Vân Cảnh đã mặc xong quần áo, nhìn sơ qua vẫn gọn gàng giỏi giang giống như vô dục vô cầu, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trán anh ướt mồ hôi, đầu tóc có vẻ hỗn độn, trên quần còn lưu vết bẩn. Chỉ Trình Vũ là chật vật kinh khủng, lễ phục bị xé nát, nội y cũng thay đổi hình dạng, chỉ có thể dùng âu phục anh bọc toàn thân bủn rủn nằm trên xe. Lúc sau Kim Lê Dương mới lên xe không lên tiếng một câu, xe về đến nhà, mặt Trình Vũ vẫn đỏ bừng, vừa thầm mắng mình không ra thể thống gì khi cùng Lục Vân Cảnh làm chuyện đồi bại trên xe, vừa oán Lục Vân Cảnh thật sự quá đáng. 

Trình Vũ được Lục Vân Cảnh ôm đến phòng tắm, nói là muốn giúp cô tắm rửa, chỉ là anh lại ấn cô trên vách ăn thịt.

Trình Vũ mệt muốn xỉu, trong lòng mắng thầm, người lại không có chút sức lực, chỉ có thể mặc anh.

Bởi vì tối qua ngủ trễ, cho nên ngày hôm sau Trình Vũ dậy trễ, cũng không biết có phải rèn luyện hiệu quả không mà trên người cũng không đau nhức như trước.

Trình Vũ xuống lầu lại phát hiện Lục Vân Cảnh đang ngồi ở sô pha phòng khách xem tin tức, thời gian này không phải anh nên ở công ty sao?

Trình Vũ liền hỏi: “Hôm nay anh không cần đến công ty hả?”

Lục Vân Cảnh xếp báo lại nói: “Hôm nay anh đi Ô Lạp quốc, trước em ăn gì đi, ăn xong chuẩn bị một chút rồi đi cùng anh luôn.”

“Ô Lạp quốc?” Trình Vũ uất ức: “Vậy sao hôm qua anh không nói?” Nói sớm thì cô đã chuẩn bị sớm, không dậy trễ thế này.

Không ngờ Lục Vân Cảnh lại nói như đương nhiên: “Anh sợ em tự tạo gánh nặng.” 

“……” Trình Vũ híp mắt nhìn anh, tuy rằng vẻ mặt anh vẫn đứng đắn, nhưng cái chữ “Gánh nặng” không khỏi làm cô nghĩ nhiều.

Theo như lời anh nói gánh nặng đó không phải là ám chỉ nếu cô biết hôm nay đi ra ngoài thì tối hôm qua sẽ kiềm chế một chút, sau đó là cự tuyệt anh cứ như vậy anh không thể không ăn chay.

Trình Vũ đau đầu, không khỏi nghĩ anh quá phúc hắc, thật là đồ hỗn đản! Trình Vũ mắng trong lòng.

Bất quá Trình Vũ cũng không nói gì thêm, Thất tẩu đã đem bữa sáng lên, cô đi qua ăn sáng. Hôm nay bữa sáng kiểu Trung Quốc, Thất tẩu nướng bánh rất ngon, nướng bánh nhân thịt cùng sữa đậu nành ăn phi thường ngon.

Trình Vũ ăn nướng bánh vừa hỏi Lục Vân Cảnh: “Sao đột nhiên anh muốn đi Ô Lạp quốc, rồi còn dẫn em đi theo?”

Lục Vân Cảnh đứng dậy vừa đi vừa nói: 

“Cũng không phải là đột nhiên quyết định đi, ở Ô Lạp quốc anh thành lập trung tâm y tế, vì sao mang em theo á hả.” Anh đã đi tới trước mặt cô, đứng phía sau cô, tay chống trên bàn ăn, vừa lúc bao cô trong lòng ngực anh.

Nhiệt khí trên người anh tức khắc ập vào Trình Vũ, cô chỉ cảm thấy trên người ngứa ngáy.

Môi anh tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói: “Bởi vì anh phát hiện, ngủ một mình rất khó chịu.”

Trình Vũ: “……” Trình Vũ điều chỉnh hô hấp, ra vẻ tự nhiên hỏi: “Mấy năm nay không phải anh đều ngủ một mình sao?”

Anh lại nói: “Đó là vì khi đó anh chưa có cơ hội hưởng tư vị có em bên người anh.”

Hai chữ tư vị nói có vẻ ý vị thâm trường, Trình Vũ nghe mặt mình nóng lên, cô ho nhẹ rồi hỏi anh: “Cho nên hiện tại anh không chịu rời em sao?”

Không ngờ anh trả lời rất kiên quyết: “Có thể nói như vậy.” 

Trình Vũ thấy tâm tình rất tốt, liền quay đầu hôn một cái trên mặt anh còn cười tủm tỉm nói:

“Không tồi nha, đấy là phần thưởng cho anh.”

Lục Vân Cảnh ngẩn ra một chút, được vợ đột nhiên hôn, Trình Vũ vừa nói xong anh liền giữ đầu cô lại thật hôn sâu, giao lưu lưỡi, dây dưa trong miệng nhau, còn lấy trộm đồ ăn cô chưa kịp nuốt xuống.

Buông cô ra, Trình Vũ thấy anh nuốt thay luôn, xem mà nổi cả da gà, cô nhíu mày nói: “Anh làm gì thế? Gớm quá?”

Đại khái là không thích nghe cô nói những lời này, ánh mắt anh hơi trầm xuống: “Gớm cái gì?

Chỗ khác anh cũng ăn qua rồi?”

Trình Vũ hít khí lạnh, Lục Vân Cảnh thật không biết xấu hổ, nói mấy lời như vậy làm trong đầu cô tức khắc nhảy ra một ít hình ảnh thẹn thùng, mặt mày đỏ bừng: “Anh nói chuyện đó làm gì?!”

Cô quay đầu lại ăn không thèm quan tâm nữa, cảnh cô đỏ mặt rơi vào mắt anh, tâm tình anh thực không tồi, hai mắt sáng lên đôi tay gắt gao khoanh cô lại, miệng cắn vành tai cô hỏi: “Em thẹn thùng à?” 

Trình Vũ nghe hỏi, cảm giác càng không ổn, huống chi giờ anh lại bị anh ôm, trêu chọc vành tai, trên người vừa nóng vừa ngứa, cô liền ra vẻ tức giận tránh anh: “Ăn xong rồi, em muốn lên lầu, anh buông em ra đi.”

Nói xong cô tránh anh ra, không ngờ anh lại giữ chặt tay cô, ôm cô như công chúa chạy lên lầu, Trình Vũ đẩy anh nói: “Anh làm gì thế, để em xuống!”

Giống như không nghe thấy, anh cứ ôm cô chạy lên lầu, anh ôm cô vào phòng, đặt cô ở cạnh cửa ngăn tủ, tay anh chống hai bên sườn cô, anh mỉm cười nhìn cô nói: “Em xấu hổ gì? Trên người của em có chỗ nào anh không ăn qua mà thẹn?”

Trình Vũ: “……”

Lời hạ lưu lời là thực, nào còn là Lục Vân Cảnh cao cao tại thượng khi xưa? Băng tan hoàn toàn khiến cô cũng bất ngờ.

Trình Vũ bị anh làm cho mặt đỏ tim đập, nhìn hai mắt anh sáng lên bộ dáng cô lại có chút ngốc, nghĩ tới chuyện trên gác mái ở Lục gia, Lục Vân Cảnh đã chợt lóe ý cười, tuy rằng phù dung sớm nở tối tàn nụ cười đó cũng đủ để cô kinh diễm. 

Cho nên cô duỗi tay xoa mặt anh: “Lục Vân Cảnh, anh cười một cái cho em xem đi?”

Lục Vân Cảnh cứng người, ngó mắt nhìn cô có chút không được tự nhiên rồi bình tĩnh hỏi: “ Sao đột nhiên muốn anh cười?”

Trình Vũ nghiêng đầu ra vẻ chờ mong: “Chỉ là cảm thấy anh cười lên rất đẹp, em muốn nhìn một chút thôi.”

Lục Vân Cảnh: “……”

Lục Vân Cảnh không nói gì, rũ ánh mắt không biết suy nghĩ gì, Trình Vũ đợi nửa ngày không thấy anh đáp lại, cô thử thăm dò: “Làm sao vậy? Không muốn cười với em sao?”

Không ngờ anh thong thả ngẩng đầu, cong khóe miệng hai mắt cong không đến mức như trăng non, nhưng đột nhiên cả gương mặt nở rộ kinh diễm quang mang.

Anh hỏi vợ: “Em muốn như vậy sao?” 

Cô ngơ ngác nhìn anh, nhìn Lục Vân Cảnh tươi cười đẹp như vậy, phảng phất như trong nháy mắt áo giáp băng đều cởi ra, khóe miệng cong lên độ cung mê người, mắt không trầm lãnh khó hiểu mà sáng lấp lánh giống như đem sao trên bầu trời đem vào trong mắt, rất xinh đẹp.

Trình Vũ cũng cười, xoa mặt anh nói: “Đúng vậy, về sau anh nên cười như vậy, anh cười lên thật sự mê người.”

Anh cầm tay cô, đem nó từ trên mặt anh lấy xuống, sau đó đặt nó bên môi hôn thật sâu, anh nhắm mắt lại, hôn thật sự lâu đem sự ấm áp giữa môi lưu trên bàn tay cô.

Sau đó anh ôm lấy vợ, ôm thật sự chặt, như muốn đem cô khảm vào trong thân thể, anh vuốt ve má cô, phảng phất như vô thức nỉ non hai chữ.

Trình Vũ cẩn thận nghe, mới biết anh nói “Bảo bối”. 

Ngữ khí hoàn toàn không giống bình thường, anh làm cô có cảm giác anh trân ái, yêu rất thâm trầm rất sâu đậm.

Rõ ràng chữ “Bảo bối” anh kêu thật mềm mỏng, nhưng cô lại có cảm giác muốn khóc.

Cứ như vậy một lát sau anh mới buông cô ra, ôm cô xuống dưới, lại nói: “Thời gian không còn sớm, em đi chuẩn bị một chút đi.” Thanh âm đã khôi phục như thường. 

Trình Vũ lúc này mới nhớ tới mình còn cùng anh đi Ô Lạp quốc, vội vàng điều chỉnh thu thập đồ đạt.

Thu thập thỏa đáng, hai người ngồi xe ra sân bay, Lục Vân Cảnh có phi cơ tư nhân đưa tới Ô Lạp quốc.

Nghe nói Ô Lạp quốc là quốc gia vùng Trung Đông, có tù trưởng vì Lục Vân Cảnh viện trợ chữa bệnh viện cho nên mỗi năm anh đều đến thị sát, đương nhiên trong đó có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, nó là nguyên nhân chính Lục Vân Cảnh qua bên này.

Trình Vũ hỏi anh: “Gặp người nào? Mà khiến anh xa xôi vạn dặm đến gặp vậy.”

Lục Vân Cảnh lấy một quyển tạp chí đưa cho cô, sau đó chỉ vào gương mặt đeo kính trên tạp chí nói: “Người này.”

Đây là một quyển tạp chí kinh tế, Trình Vũ tuy rằng với báo kinh tế tài chính cô không hứng thú, nhưng nhân vật này cô vẫn biết đến, là một người quốc tịch Hoa, cũng là chủ thế giới ô tô lớn là “Tập đoàn Thông Minh Tập Đoàn” tên Diệp Chấn Khải.

Lục Vân Cảnh lại nói: “Trường Lâm vẫn luôn muốn hợp tác với Thông Minh, nhưng Diệp Chấn Khải lại không muốn, ông ta cảm thấy nếu cùng công ty đó hùn vốn sản xuất ô tô thì sẽ mất chiêu bài riêng.” 

Trình Vũ gật đầu, điểm này cô cũng biết, hiện giờ trong quốc nội giống tập đoàn Thông Minh thì đều là nhập khẩu.

Trình Vũ lại buồn bực nói: “Sao Diệp Chấn Khải lại đến vùng Trung Đông? Không phải ông ta vẫn luôn không muốn cùng biệt quốc hùn vốn sao? Ở vùng Trung Đông hẳn là ông ta không có sản nghiệp nhỉ?”

Lục Vân Cảnh nói: “Ô Lạp quốc có Vu sư, nghe nói có thể chiêu hồn người chết, mỗi năm Diệp Chấn Khải đều mang người nhà đến Ô Lạp quốc, mục đích chính là chiêu hồn.”

Nghe thế Trình Vũ toát mồ hôi lạnh: “Chiêu hồn? Chiêu hồn ai?”

Lục Vân Cảnh nói: “Không phải rõ nữa, Vu sư cũng không dám đem bí mật của Diệp gia nói ra ngoài, cho nên không ai biết mỗi năm Diệp gia đi chiêu hồn ai.” 

Trình Vũ cũng không ngờ chủ tập đoàn lớn, từ nhỏ chịu sự giáo dục của phương Tây cũng mê tín, hơn nữa mỗi năm đi một lần, hẳn là muốn chiêu hồn người rất quan trọng rồi.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc