VÔ HẠN ĐOÀN TÀU



Bạch Triều Lãng bưng lên một cốc cà phê nóng hổi, Nhuế Nhất Hòa cầm lấy rồi uống một ngụm.
“Anh Bạch, ngoài vẽ tranh ra thì anh còn rất giỏi về điêu khắc nữa đúng không?”
“Bị cô phát hiện ra rồi.” Bạch Triều Lãng bỏ cốc nước trắng anh đang cầm trong tay xuống, sau đó anh quay người mở tủ sách lấy một tượng gỗ hình con chuột trông rất sống động ra rồi nói: “Cô có muốn xem thử không cô Russell, nếu như cô sợ chuột thì cứ coi như là tôi chưa nói gì đi.”
“Không, thành viên đội hộ vệ Lục Châu không sợ gì cả.” Nhuế Nhất Hòa quan sát con chuột nhỏ được đặt ở trên mặt bàn, cô thật lòng nghĩ rằng nếu như gắn thêm một đôi mắt đen cho con chuột tượng gỗ này thì nó có thể sống được, kêu chít chít rồi chạy linh tinh khắp phòng cũng nên.

Nếu mang đi so sánh với trình độ điêu khắc của cô thì con chuột này đúng là một tác phẩm nghệ thuật.
Bạch Triều Lãng thấy Nhuế Nhất Hòa thích thú thì anh lại lấy tượng gỗ hình con mèo, con chó nhỏ và rắn từ trong tủ kính ra rồi đặt chúng lên trên bàn theo thứ tự.

Bức tượng gỗ to nhất chính là tượng gỗ hình người to bằng một bàn tay.

Rõ ràng là Bạch Triều Lãng đã lấy mình ra làm mẫu để điêu khắc nên nó.

Điều khiến người ta tò mò hơn cả gương mặt chính là bộ quần áo rất có tính nghệ thuật ở trên người tượng gỗ.
Nhuế Nhất Hòa thích thú đến mức không muốn buông tay, cô cẩn thận ngắm nhìn nó.

Hai người trò chuyện với nhau về những chuyện có liên quan đến tượng gỗ hình người, so với lúc nói chuyện về chương trình ban nãy thì hài hòa hơn rất nhiều.
Bề ngoài hai người duy trì nhịp điệu nói chuyện với nhau nhưng lại ngầm trao đổi với nhau qua tâm linh.
“Những tượng gỗ này là chuẩn bị cho tôi sao?”
“Ừ…”
Nhuế Nhất Hòa vẫn luôn biết rằng ở trong phó bản sự tồn tại của sứ giả dẫn đường còn quan trọng hơn cả những game thủ nữa.

Tuy rằng ở bên trong phó bản khối rubik công nghệ cao anh đã mất đi khả năng dẫn đường như lúc trước rồi nhưng anh lại trở thành trung tâm chỉ dẫn thông tin của các game thủ, hơn nữa còn giúp những game thủ có được hứng thú và làm giảm giá trị OOC của người máy.
Nhuế Nhất Hòa nhìn xung quanh một lượt, cô đang suy nghĩ xem cách bố trí ở trong phòng này ứng với những game thủ nào mà cô quen biết.

Thế nhưng bề ngoài cô vẫn vờ như mình đang rất hứng thú, cô nói: “Anh Bạch, tôi có thể đi theo học hỏi điêu khắc từ anh không?”
“Đó là niềm vinh hạnh của tôi.” Bạch Triều Lãng lấy ra một bộ dụng cụ điêu khắc, anh còn lấy ra nhiều khúc gỗ nữa: “Mong rằng cô Russell không chê cười kẻ họa sĩ lần đầu tiên làm giáo viên không biết dạy học trò của mình khắc tượng gỗ.”
Nhuế Nhất Hòa bị Bạch Triều Lãng chọc cười.
Hai người ngồi rất gần nhau, một người dạy một người học, cứ như thế hai người họ đã trải qua một ngày rất vui vẻ.
Bầu trời bên ngoài cũng đã dần tối, Nhuế Nhất Hòa cũng đã khắc xong hai tượng gỗ hình người rồi.


Lúc cô đang định nói lời từ biệt thì tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Bạch Triều Lãng để giấy nhám xuống, để màn hình ảo chiếu hình ảnh ở bên ngoài.

Người đứng ở ngoài cửa là một cô gái nhỏ nhắn dáng người yêu kiều, cô ta mặc một chiếc máy màu kem, đang ôm một đống tài liệu ở trước ngực, vẻ mặt nôn nóng.
Dáng người của người này trông không khác người tàng hình là bao.
Bạch Triều Lãng đi ra ngoài mở cửa rồi anh giới thiệu với Nhuế Nhất Hòa: “Người này là cấp dưới của công ty tôi tên là Nhạc Du Du.”
Thế nhưng Bạch Triều Lãng lại không hề có ý định giới thiệu Nhuế Nhất Hòa cho Nhạc Du Du làm quen.
Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy được sự ngạc nhiên thoáng hiện lên trên gương mặt của Nhạc Du Du.

Nhân viên của tháp Lục Châu và sứ giả dẫn đường có quan hệ nhất định và quen biết mình.

Chắc chắn không sai đâu, cô ta chính là game thủ xuất hiện ở tầng hai mươi hai có khả năng tàng hình.
Nhuế Nhất Hòa nở nụ cười xinh đẹp, hào phóng đầy thiện ý với Nhạc Du Du, cô nói: “Chào cô, cô Nhạc Du Du.” Sau đó Nhuế Nhất Hòa đứng dậy nói lời tạm biệt rồi cô được Bạch Triều Lãng tiễn về.
Trong khoảnh khắc Nhuế Nhất Hòa đi ngang qua người Nhạc Du Du thì đột nhiên cô dừng bước lại, cô nói: “Anh Bạch…”
Nhạc Du Du siết chặt cánh tay đang cầm văn kiện của mình lại, cô ta rất sợ thành viên đội hộ vệ này sẽ rút súng ra rồi cho cô ta một phát đạn.
Nhuế Nhất Hòa giả vờ như không nhìn thấy gì, cô tiếp tục nói: “Anh có thể tặng cho tôi một con tượng gỗ anh tự tay làm không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Bạch Triều Lãng hào sảng bày ra tư thế xin mời: “Cô có thể tùy ý chọn lựa, cô thấy mèo và chuột thì thế nào? Đây là món đồ tôi cảm thấy dễ thương nhất đấy, nó rất thích hợp để một người xinh đẹp như cô đây cất giữ.”
Nhuế Nhất Hòa giơ ngón tay trỏ của mình ra gõ nhẹ lên cơ thể của tượng gỗ mèo và chuột, cô nói: “So với mèo và chuột thì tượng gỗ của anh Bạch càng dễ thương hơn mà, dễ thương gấp ngàn gấp vạn lần ấy chứ.” Nói xong Nhuế Nhất Hòa cầm lấy tượng gỗ, sau đó cô tinh nghịch vẫy tay tạm biệt với Bạch Triều Lãng.
Đợi sau khi bước chân của Nhuế Nhất Hòa đi xa rồi dần dần biến mất thì Nhạc Du Du mới bước vào trong phòng, cô ta đưa văn kiện cho Bạch Triều Lãng rồi nói: “Tôi đến là để thông báo cho anh một tin tốt, chương trình mới đã được phê duyệt rồi.”
Bạch Triều Lãng ngồi xuống thế nhưng anh lại không có ý mời cấp dưới của mình ngồi.

Trước mặt Nhuế Nhất Hòa anh tỏ là dịu dàng bao nhiêu thì trước mặt cấp dưới của mình anh lại tỏ ra lạnh lùng, kiêu ngạo bấy nhiêu.

Một người hỏi một người trả lời, năm phút sau, anh mới giơ tay ra hiệu cho Nhạc Du Du không cần phải giả vờ nữa.
Cơ thể căng cứng của Nhạc Du Du cuối cùng cũng được thả lỏng, cô ta thở phào nhẹ nhõm rồi đặt văn kiện lên trên bàn.
“Ban nãy đúng là làm tôi sợ chết khiếp.

Sứ giả dẫn đường đại nhân, đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Có phải cô ấy đã phát hiện ra chúng ta rồi phải không?” Sau khi trải qua trận chiến lần trước, thành viên đội hộ vệ tên Russell này đã trở thành game thủ có thể xếp hạng NPC top đầu, là kiểu cần phải cẩn thận đối phó ấy.
Bạch Triều Lãng im lặng giống như một ngọn núi băng vậy, anh cũng không lên tiếng trả lời Nhạc Du Du mà cụp mắt xuống như đang suy nghĩ điều gì đó, anh ngắm nghía tượng gỗ được đặt trên mặt bàn.

Tượng gỗ này là do Nhuế Nhất Hòa để lại.
Nhạc Du Du câm như hến, cô ta đang bị bầu không khí xung quanh sứ giả dẫn đường làm cho khó thở, trong đầu cô ta hiện lên mười vạn câu hỏi vì sao.
“Mục đích thật sự của cô khi đến đây là gì?”
Trước khi Nhạc Du Du sắp kìm nén đến ngạt thở thì đột nhiên cô ta nghe thấy giọng nói của sứ giả dẫn đường vang lên.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm rồi đau khổ nghĩ thầm trong lòng cô ta lựa chọn hôm nay đến đây đúng là một quyết định sai lầm mà.

Ngày thường tuy sứ giả dẫn đường không phải là một người có tính cách bình dị gần gũi thế nhưng anh cũng không đến nỗi đáng sợ như thế này.

Nhạc Du Du cảm thấy mình đứng trước mặt boss phó bản mà trong lòng thấp thỏm, lo lắng không thôi.

Cô ta cũng không dám che giấu mà thẳng thắn trả lời: “Những người đồng nghiệp của tôi có nhờ vả tôi đến báo cáo công việc với anh, gần đây chúng tôi đang chuẩn bị thử nghiệm công phá phòng hộ của tòa nhà đội hộ vệ, có ba kế hoạch có tính khả thi tương đối cao…”
Bạch Triều Lãng vừa nghe vừa tiện tay cầm cái cốc ở trên bàn lên, cho đến khi trong cổ họng của anh tràn ngập vị đắng chát lạnh lẽo anh mới đột nhiên hoàn hồn lại.
Sau đó Nhạc Du Du đã chứng kiến một cảnh tượng hết sức kỳ lạ.
Sứ giả đại nhân đặt mạnh cốc cà phê lên trên bàn, sau đó anh cầm cốc nước lọc nên uống một hơi hết ba cốc.
Nhạc Du Du: Đây có phải là đang ngầm nói rằng những nội dung báo cáo của cô ta quá khô khan, khô khan đến nỗi khiến người ta khát nước đúng không?
Nhuế Nhất Hòa vừa mới bước chân vào tòa nhà trụ sở chính thì đã nhận được mệnh lệnh của tổng đội trưởng: “Russell, cô đến tầng chín mươi chín đi.”
Khi Nhuế Nhất Hòa đọc được tin nhắn này cô còn tưởng rằng đây chỉ là một trò đùa dai thôi chứ.

Bởi vì nơi đây chưa từng có ai đặt chân đến, tầng chín mươi chín thuộc quyền sở hữu riêng của tổng đội trưởng.

Nghe nói tầng cao nhất tòa nhà trụ sở chính là nơi có hệ số an toàn cao nhất, cho dù là đại đội trưởng cũng không biết rốt cuộc nơi đó có cái gì thần bí, đó cũng chính là nơi Nhuế Nhất Hòa cho rằng bộ phận lõi có khả năng cao đang được cất giấu ở đó.
Hiện tại trước mặt cô đang có hai khả năng.
Thứ nhất, tổng đội trưởng đang vô cùng tin tưởng cô.
Thứ hai, bộ phận lõi không ở tầng chín mươi chín.
Nhuế Nhất Hòa đi vào trong thang máy duy nhất có thể lên đến tầng chín mươi chín.

Đó là thang máy riêng của tổng đội trưởng.


Cô đi vào mới có thể xác định chính xác được đây có phải là một trò đùa dai hay không.

Nhuế Nhất Hòa thật sự đã được cấp quyền hạn đi vào trong thang máy này.

Mấy giây sau, cửa thang máy được mở ra.
Nhuế Nhất Hòa sững sờ.
Dường như Nhuế Nhất Hòa đã xuyên qua không gian, cô đã rời khỏi tòa nhà trụ sở chính.

Bởi vì những bức tường của tòa nhà đã biến mất rồi.

Cô ngẩng đầu lên nhìn nhưng thứ cô nhìn thấy được vốn không phải là trần nhà mà dường như cô đang ở trong một vùng đất bao la rộng lớn vậy.

Trên đỉnh đầu cô là bầu trời đêm, mà trong cảnh đêm này có điểm xuyết một vài khối sáng lấp lánh, đó không phải là bầu trời đầy sao mà là những khối rubik với đủ loại kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.
"Russell, cô tới đây đi."
Tổng đội trưởng đứng dưới bầu trời đêm, anh ta vẫy vẫy tay với Nhuế Nhất Hòa.
Nhuế Nhất Hòa đang đứng ngây người ra đột nhiên hoàn hồn lại, cô nhanh chóng bước đến bên tổng đội trưởng, cô mơ mơ màng màng hỏi: “Những cái này…” Nhuế Nhất Hòa không chắc chắn trong mắt thành viên đội hộ vệ những khối rubik lúc này có dáng vẻ như thế nào.
Dù sao thì tất cả những thứ có liên quan đến khối rubik ở trong đội hộ vệ đều được giấu kín hết.
Tổng đội trưởng: “Russell, trạng thái thôi miên.”
Ánh mắt của Nhuế Nhất Hòa đột nhiên dại ra, trạng thái hiện tại của cô giống như một người bị trúng thuốc mê vậy.
Ánh mắt của tổng đội trưởng sâu xa như có một vòng xoáy nho nhỏ có thể hút toàn bộ tinh thần của người khác vào trong đó vậy.
“Cô có thể nhìn thấy khối rubik không, cô hãy coi nó như là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta vậy.

Tôi bằng lòng chia sẻ cho cô bí mật của tôi, mối quan hệ của chúng ta sẽ vượt qua cả những người thân có mối quan hệ huyết thống với cô và trở thành sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng cô.

Tất nhiên, những khối rubik nằm vắt vẻo trên bầu trời cũng là một hiện tượng rất đỗi bình thường.

Thứ cô nhìn thấy không phải là mặt trời, mặt trăng hay là ngôi sao, bởi vì cô biết được rất nhiều thứ.”
Nhuế Nhất Hòa gật đầu.
Tổng đội trưởng ngừng lại rồi sau đó anh ta khẽ hỏi: “Khối rubik có đẹp không?”
Nhuế Nhất Hòa si mê gật đầu rồi nói: “Rất đẹp.”
Cảnh tượng này thật sự rất đẹp, màn đêm đen như mực cùng với những khối rubik rực rỡ, đối lập với nhau tạo nên cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.
Tổng đội trưởng cong môi cười, anh ta nói bằng giọng điệu vô cùng cuốn hút: “Cô phải dùng mạng sống của mình để bảo vệ những khối rubik xinh đẹp này giống như bảo vệ tôi vậy.”

Nhuế Nhất Hòa nói: “Vâng thưa anh tổng đội trưởng.”
Tổng đội trưởng lại nói tiếp: “Còn có một chuyện nữa.”
Nhuế Nhất Hòa biết tổng đội trưởng muốn nói điều gì, chắc chắn là chuyện có liên quan đến Bạch Triều Lãng.
Quả nhiên, tổng đội trưởng muốn Nhuế Nhất Hòa quên đi những thiện cảm của cô dành cho Bạch Triều Lãng.
Haizz, một cuộc tình vừa mới chớm nở vậy mà nó đã bị bóp chết từ trong trứng nước mất rồi.
Tổng đội trưởng muốn Russell trở thành một công cụ hữu ích nên sao anh ta có thể để cho công cụ của mình phân tâm vì một người khác được cơ chứ? Nhất là khi hiện giờ đang có kẻ thù nhòm ngó, tất nhiên Russell cần phải nâng tính cảnh giác của mình lên mức cao nhất rồi.
Có lẽ tổng đội trưởng cảm thấy để Nhuế Nhất Hòa quên đi thiện cảm với Bạch Triều Lãng còn chưa đủ nên sau đó anh ta lại khẽ nói: “Sau này cô không được qua lại với Bạch Triều Lãng nữa.”
Nhuế Nhất Hòa lại ngoan ngoãn nghe theo lời anh ta một lần nữa: “Vâng ạ, thưa tổng đội trưởng.”
Sau khi hóa giải được thuật thôi miên tổng đội trưởng lại hỏi Nhuế Nhất Hòa: “Cô có muốn tới gần ngắm khối rubik không?”
Tất nhiên Nhuế Nhất Hòa rất muốn rồi, cô đoán trong rất nhiều khối rubik trong màn đêm sẽ có một khối rubik là bộ cốt lõi.

Cô hứng thú gật đầu, cô không cần phải giả vờ nữa bởi vì ánh mắt cô đã không thể rời khỏi những khối rubik ở trên trời này rồi.
Tổng đội trưởng phất tay một cái, có một khối rubik từ trên trời hạ xuống rồi dừng lại trước mắt của Nhuế Nhất Hòa.
“Cô có thể sờ thử nó.”
Tổng đội trưởng giải trừ thôi miên, anh ta ra hiệu cô có thể duỗi tay ra sờ lên khối rubik.

Nhuế Nhất Hòa làm theo khối rubik trong tay cô nhảy lên sau đó sáu loại màu sắc xoay loạn hết lên.
“Cô hãy khôi phục nó lại dáng vẻ khi trước, lúc đó nó sẽ nói cho cô biết một bí mật.”
Cho đến tận lúc này Nhuế Nhất Hòa mới ý thức được tổng đội trưởng mới là người đang điều khiển cô chơi.

Có lẽ đây chính là phần thưởng cho biểu hiện xuất sắc của cô chăng? Dù sao thì trong thời gian cô dưỡng thương cô còn lấy lý do nằm mãi trên giường nhàm chán, chăm chỉ làm việc tiếp tục vì thành viên đội hộ vệ giải quyết vấn đề tâm lý.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi bằng nghị lực sắt đá của mình cô đã khỏi bệnh, sau đó cô đã đứng dậy tiếp tục tập luyện.
Nhuế Nhất Hòa đã từng chơi rubik rồi, cô còn biết cả công thức khẩu quyết.

Cô giả vờ giả vịt xoay chuyển khối rubik trong tay mình, tốn một ít thời gian mới có thể xếp lại được sáu mặt y như cũ.
Khối rubik trong tay cô rung mạnh lên mấy lần, có âm thanh điện tử vang lên: “Khối rubik công nghệ cao sáng tạo nên thế giới ảo thế nhưng nơi này vẫn là sân chơi của loài người.”
Nhuế Nhất Hòa nghe thấy như thế thì ngơ ngác nhìn khối rubik rồi lại đưa mắt nhìn tổng đội trưởng, cô ủ rũ nói: “Tôi không hiểu bí mật này.”
Trước đó tổng đội trưởng có ám thị chuẩn bị tâm lý trước cho Nhuế Nhất Hòa rồi, tất cả những thứ có liên quan đến thế giới ảo cô không tài nào hiểu được.
“Không sao đâu.” Tổng đội trưởng cầm lấy khối rubik trong tay của Nhuế Nhất Hòa, anh ta ném nó đi, khối rubik nhanh chóng bay lên trên trời: “Cô còn muốn chơi nữa không, có thể cô sẽ nghe hiểu những lời khối rubik tiếp theo nói đấy.”
Nhuế Nhất Hòa gật đầu.
Tổng đội trưởng lại gọi thêm một khối rubik khác tới nữa, thế nhưng anh ta cũng không đưa nó cho cô ngay mà hỏi: “Có phải rubik thú vị hơn tượng gỗ đúng không?”
Nhuế Nhất Hòa: “...”.


Bình luận

Truyện đang đọc