VÔ HẠN ĐOÀN TÀU



Lệ Lệ hỏi Nhuế Nhất Hòa có muốn biết địa chỉ của quán cà phê đó không, cô ta có thể cung cấp.
"Vân Vân không phải người đứng đầu, trong đó còn có nhiều người hấp dẫn lắm."
Này, có phải cô biết hơi nhiều không? Tôi nghi ngờ có khi cô từng đến đó vung tiền rồi đấy.
Nhuế Nhất Hòa lắc đầu từ chối, không nói trong túi mình có cả danh thiếp của quán cà phê kia.

Nếu có thể rời khỏi nhà trọ này cô rất muốn dành chút thời gian sang học tập cách kinh doanh của người ta.

Chắc chắn quán cà phê này kiếm được rất nhiều tiền, không giống quán cô mở chỉ kiếm đủ ăn.

Nhưng nếu không đến đó sẽ tránh được hiểu lầm.
"Những người khác thì sao?"
Tròng mắt Lệ Lệ láo liên, ghé lại gần nhẹ giọng hỏi: "Cảnh sát, tình hình của 204 là điều cô muốn hỏi nhất phải không?"
Nhuế Nhất Hòa nghĩ thầm: Nếu cô nói câu này vào hôm qua thì tôi sẽ gật đầu.
Nhưng hôm qua Lệ Lệ bị dọa sợ, có tốn thời gian hỏi cô ta cũng chẳng được gì.

Còn giờ thì khác, giờ cô ta muốn lập công chuộc tội, tốt nhất là có thể làm quen tạo quan hệ với cô cảnh sát, lỡ như cô cảnh sát lại nổi lòng từ bi tha cho mình.
Đương nhiên cảnh sát Nhuế Nhất Hòa phải lợi dụng tâm lý cô ta để thám thính tí tin tức.
Không chờ Nhuế Nhất Hòa từ chối Lệ Lệ đã nói: "Trước đó tôi cứ tưởng mình nhận nhầm người, thấy cô cảnh sát rồi thì tôi chắc chắn mình không nhầm.

Tên đó là tội phạm truy nã đang lẩn trốn, là tên gϊếŧ người biếи ŧɦái.

Hai năm nay hắn gϊếŧ tới sáu người, quá kinh khủng."
Có phải khu nhà trọ Nam Loan này có điều gì đặc biệt không, toàn thu hút mấy vị khách kì quặc? Sao cô lại cảm thấy ngươi nơi này chẳng ai là đèn cạn dầu cả.
Nhuế Nhất Hòa: "Sao cô biết?"
Lệ Lệ: "Ha ha, loại người mang án như chúng tôi sẽ chú ý tới lệnh truy nã hơn người bình thường.

Hơn nữa trông hắn rất đặc biệt, tôi nhìn một lần là nhớ kỹ.


Nửa tháng trước tôi gặp anh ta trong phòng tắm tầng dưới, lúc đó anh ta không đeo khẩu trang hay đội mũ.

Tuy vừa nhìn thấy tôi anh ta đã che mặt, chỉ lộ mặt trong chớp mắt nhưng tôi đã nhớ đến ảnh chụp trên lệnh truy nã…"
Nhưng cô ta chỉ mới nghi ngờ, không xác nhận được, hơn nữa rất nhanh sau đó cô ta đã cảm thấy mình nhận nhầm người.

Tỷ lệ thuê cùng một nhà trọ với tên ma quỷ gϊếŧ người quá nhỏ, cô ta không nghĩ mình sẽ gặp phải.
Lại nói đến việc cô ta cũng là người có án, không thể đi báo cáo tội phạm khác được.
Nhuế Nhất Hòa nghe cô ta nói xong thì thầm nghĩ trong lòng, không chen ngang.

Chờ cô ta nói hết chuyện cô mới hỏi về tên béo phòng 305.
"Nhân viên dịch vụ chăm sóc khách hàng online, không có gì đặc biệt."
Lệ Lệ khinh thường bĩu môi: "Nếu phải nói một điểm đặc biệt… vậy béo có tính không? Tôi chưa từng gặp ai ham ăn như anh ta, cứ như quỷ đói đầu thai ấy, ăn cả ngày miệng không dừng.

Càng ăn càng béo, càng béo càng ăn.

Sống thành cái dáng vẻ ấy đúng là lãng phí lương thực."
Nhuế Nhất Hòa: "Người ta không trộm không cướp, tiền mua đồ ăn cũng tự kiếm, muốn sống thế nào không phải chuyện cô nhúng tay vào được."
Lời này như động chạm đến Lệ Lệ, cô ta như con gà trống thua trận, ngậm miệng.
Nhuế Nhất Hòa lại hỏi thêm về 203, biết được thông tin 203 rất khinh thường người khác, ánh mắt khi nhìn người khác khiến cho người khác có cảm giác không quá thoải mái.

Tình hình cụ thể thì Lệ Lệ cũng không rõ lắm, chỉ viết 203 ở một mình, có khi không về phòng trọ những hai ba ngày, có khi thì ngày nào cũng ngồi trong phòng không ra.
Mỗi khi ở nhà trọ, ba bữa cơm một ngày của 203 toàn gọi ngoài cho xong, hơn nữa chỉ để ý ăn, kệ rác rưởi, khiến hành lang trông như bãi rác.
Nhuế Nhất Hòa bảo cô ta nói tiếp.
"Cô hỏi nhân viên bảo vệ Trùng Một Mắt hả?"
Lệ Lệ nghĩ một lúc rồi nói: "Một người kì quặc.

Tôi dọn vào nhà trọ này hơn tháng mà mới chỉ nghe nói được năm sáu bảy… tám câu? Dù sao thì hai bàn tay có thể đếm hết.


Trầm lặng ít nói, chưa bao giờ cười.

Tôi thấy nhiều người như thế rồi, tâm lý âm u, chẳng biết suy nghĩ chuyện đồi bại gì trong đầu.

Theo tôi thấy ông ta chẳng phải người tốt."
Trong mắt cô ta, không một ai trong nhà trọ này là tốt cả.
Nhuế Nhất Hòa: "Đúng rồi, cô từng gặp Tần Lãng chưa?"
Lệ Lệ: "Nghe rất quen tai, đó là ai thế?"
Nhuế Nhất Hòa: "Là chủ cho thuê, người kế nghiệp mới của khu nhà trọ Nam Loan.

Theo tôi biết anh ta vẫn ở trong nhà trọ, cô có chắc chắn mình chưa từng gặp anh ta không?"
Tần Lãng, người anh họ do bạn học Đệ Ngũ sắp xếp cho Đan Tiểu Dã.

Anh ta dọn vào nhà trọ với cha mẹ đã mất, sau đó mới mất tích, Lệ Lệ và nhóm người thuê trọ đến sau đợt hỏa hoạn thứ hai hẳn là phải biết mới đúng.
Lệ Lệ nói chưa từng gặp rồi lại như nhớ đến điều gì, lôi một tờ hợp đồng dưới bàn trà ra, bên trên có dòng chủ sở hữu nhà trọ, cái tên trên đó đúng là tên Tần Lãng.
"Nhưng tất cả hợp đồng cho thuê đều do nhân viên bảo vệ ký thay, chưa ai gặp chủ sở hữu nhà trọ cả."
Nhuế Nhất Hòa: "Cô là khách trọ thứ mấy dọn đến đây?"
Lệ Lệ là người thứ ba, những người đến nhà trọ sau cô ta theo thứ tự là Vân Vân 201, người thuê nam 203.

Còn về tên mập 204 và tội phạm gϊếŧ người 204 thì cô ta không biết ai đến trước ai đến sau.
"301 đến 304 là những người cuối cùng chuyển đến."
Một câu này làm cho Nhuế Nhất Hòa thấy rất hứng thú, cô nói thêm vài câu với Lệ Lệ, phát hiện bối cảnh chuyện xưa mà bạn học Đệ Ngũ cung cấp cho mỗi game thủ là trí nhớ chân thật của NPC trong phó bản.

Lệ Lệ như nhớ đến Đệ Ngũ Triều Lãng chuyển tới đây cùng bạn học, sau đó bạn học bị dọa chạy mất, cách sắp xếp trang trí phòng ốc cũng giống như bây giờ.
Lệ Lệ: "Tôi chỉ biết đến đây thôi."
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, bảo cô ta thử nhớ về mấy chuyện có liên quan tới gia đình cho thuê trọ, dù chuyện lớn hay nhỏ cũng phải nói.
Lệ Lệ: "Chẳng lẽ người trong nhà trọ ai cũng có vấn đề hả?"

Nhuế Nhất Hòa hỏi lại: "Cô thấy có khả năng đó không?"
Lệ Lệ: "Đương nhiên là không rồi, tôi đùa thôi."
Chuyện cười của cô đúng là chân tướng đấy.
Nhuế Nhất Hòa bước ra từ 202, đúng lúc gặp phải cảnh Vương Tiểu Linh dựa vào vai Tuyên Hòa vô cùng thân mật, tay trong tay.

Một người che miệng cười duyên dáng, một người vẻ mặt dịu dàng, miệng khép mở không biết nói chuyện gì.
Nếu bây giờ không phải ở trong phó bản mà là ở quán cà phê cạnh trường học thì có lẽ cô sẽ bước lên hỏi đôi trai xinh gái đẹp này có muốn chụp ảnh không, có thể hóng chuyện một chút.

Có ảnh chụp cặp đôi treo trang trí, cớ sao lại không làm.
Nhưng bây giờ đúng là không hợp thời, bởi lẽ có khi Tuyên Hòa không phải người mới, hành vi giấu diếm thân phận của anh ta nhìn sao cũng thấy có vấn đề.
Nhuế Nhất Hòa ngáp một cái, cố ý phát ra tiếng động để hai người kia nghe thấy.
Tuyên Hòa vội bỏ tay Vương Tiểu Linh ra luôn, đỏ mặt lắp bắp chào sếp Nhuế.
Nhuế Nhất Hòa phát hiện mình bỗng trở thành người bắt gian, hai người trước mắt là đôi tình nhân làm loạn sau lưng mình.
Trời biết cô và Tuyên Hòa chưa nói chuyện với nhau được mấy câu.
Dường như Vương Tiểu Linh cũng không quá để ý đến chuyện vừa xảy ra, cười khanh khách kéo tay Tuyên Hòa, hất cằm với Nhuế Nhất Hòa, nói: “Anh thẹn thùng quá rồi đó, Chúng ta đâu phải trẻ chưa đủ mười tám tuổi yêu sớm, chị Nhuế cũng đâu phải cô chủ nhiệm, anh sợ gì chứ.”
Nhuế Nhất Hòa: “...”
Xem đi, tính công kích của em gái rất mạnh nhá!
Giờ cô có nói gì Vương Tiểu Linh cũng chẳng tin, thậm chí còn có thể hiểu nhầm cô ghen ghét muốn cướp sự chú ý… Đây chẳng phải là điều mà Tuyên Hòa muốn sao?
Cô dùng ánh mắt soi xét liếc nhìn Tuyên Hòa, bắt gặp một ánh mắt đáng thương vô tội.
Đúng lúc Đan Tiểu Dã dưới tầng gọi cô xuống ăn, cô bèn vứt chuyện này ra sau đầu.
Chờ cô đi rồi, Vương Tiểu Linh trở mặt trong nháy mắt, giận dữ trừng Tuyên Hòa: “Này, anh có ý gì?”
Tuyên Hòa: “Em đừng giận.

Anh rất sùng bái sếp Nhuế, cô ấy rất giỏi… Thật ra anh cũng không hiểu sao khi cô ấy nhìn chúng ta nắm tay anh lại cảm thấy không được tự nhiên.”
Vương Tiểu Linh: “...”
M* nó, không phải anh thích người ta chứ? Vậy mà tôi lại bị hớt tay trên?
… Tuy nhiên, chuyện này cũng khá có tính khiêu chiến.
Trên chiếc bàn cạnh phòng bếp có sữa đậu nành, bánh quẩy, nem rán và bánh rán tròn vàng óng xốp giòn.

Đây chắc chắn không phải đồ do bạn học Đệ Ngũ tự tay làm mà là mua từ ngoài về.
Nhưng mùi vị rất tuyệt, trong sữa đậu nành có mùi mè đen, trong đó còn có chút đường, độ nóng cũng rất vừa khi dưa vào miệng.

Cô là một trong những người ăn đầu tiên và cũng là người cuối cùng ăn xong.

Nhuế Nhất Hòa ăn uống no say mới nhớ ra hỏi chuyện bạn học Đệ Ngũ sao lại không cùng ăn với game thủ.
Đan Tiểu Dã: “Lúc đưa đồ ăn sáng cho tôi cậu ấy nói đã ăn rồi.

Còn nói chín giờ có tiết, rồi vội vàng đi mất.”
Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ rằng cậu ta không vừa mắt đồ ăn ngoài, trốn đi ăn mảnh một mình.
Bạch Phàm vứt hộp nhựa đựng sữa đậu vào thùng rác, cau mày nói: “Từ sáng đến giờ trực tiếp chỉ gia tăng hai mươi mốt phút."
Tối hôm qua anh ta hoàn toàn không dừng trực tiếp, ngủ cũng vẫn phát.
Dù thời gian ngủ không tính vào ‘thời gian hiệu nghiệm’ nhưng anh ta dậy từ năm giờ hai mươi, đến bây giờ đã qua cả tiếng đồng hồ, thời gian phát trực tiếp không thể ngắn như vậy được.
Đan Tiểu Dã đoán những chuyện đã làm vào hôm qua sẽ không được tính vào ‘thời gian hiệu nghiệm’ nếu lặp lại vào hôm nay.
Hai mươi mốt phút của Bạch Phàm gần như khớp với thời gian anh ta đánh răng rửa mặt.
Hôm qua chơi trò chơi muộn quá, họ có xuống tầng vào nhà vệ sinh với nhau rồi rửa mặt đi ngủ.
Lưu Thụ Lâm buồn rầu, anh ta không nghĩ ra cách nào để tìm ra chuyện mới lạ trong nhà trọ ba tầng này, chẳng lẽ gọi tất cả các phòng ra hỏi cung?
Nhuế Nhất Hòa lắc đầu.
Dùng sức mạnh sẽ khởi động quy tắc tử vong.
Bảo Tĩnh: “Còn một chỗ chúng ta chưa đi.” Cô ấy chỉ vào gác xép.
Nhuế Nhất Hòa vẫn lắc đầu, nói dò xét gác xép rất nguy hiểm.
Trong manh mối bạn học Đệ Ngũ cung cấp có một chuyện thần thoại về nhân vật tham lam.

Kẻ này ăn cắp đồ thuộc về mẹ của thần, nó được giấu ở giữa nơi trời và đất không có quyền hành.
Quyền hành là một từ không rõ ràng rất khó tưởng tượng, có lẽ gác xép là một nơi phù hợp với điều kiện này.
Đây là nguyên nhân khiến Nhuế Nhất Hòa đoán gác xép là một nơi rất nguy hiểm, thậm chí cô không dùng hình nộm nguyền rủa đi dò xét vì sợ hình nộm nguyền rủa bị phá hỏng, dẫn tới sự cắn trả.

Nếu chịu vết thương gây trở ngại đến việc hoạt động sẽ rất phiền phức.
Muốn chống lại quái vật trong phó bản thì phải tìm được điểm yếu của nó, nếu không chẳng khác nào dâng mỡ đến miệng mèo.
Bây giờ quái vật trong phó bản bị nhốt lại không ra được, lỡ như ra tay bừa bãi lại vô tình thả nó ra thì làm sao?
Vương Tiểu Linh: “Này không được, kia cũng không được, vậy phải thế nào mới được đây?"
Khi Nhuế Nhất Hòa không muốn để ý đến ai đó thì cô sẽ coi người đó như không khí.
Vương Tiểu Linh: “...” Mẹ nó, lại bị chặn.
Cuối cùng Bảo Tĩnh lịch sử hỏi cô, Nhuế Nhất Hòa mới nói: “Tiếp tục tìm manh mối, tra thủ phạm.”
Từ khi dậy tới giờ, độ dài phát trực tiếp của cô liên tục gia tăng, chỉ lúc xuống tầng, ăn cơm và mấy hành động linh tinh bị cho rằng không hiệu quả khi phát trực tiếp.
Điều này đã chứng minh những gì cô làm là đúng..


Bình luận

Truyện đang đọc