VÔ HẠN ĐOÀN TÀU



Người đàn ông biết tên của thân thể này, nhưng lại không nhận ra Russell mà phải dựa vào vết sẹo trên vai để xác nhận.
Nhuế Nhất Hòa nghiêm túc đánh giá người đàn ông tóc đỏ, mái tóc của ông ấy uốn xoăn nhẹ tự nhiên, nhưng không hề rối bù.

Ông ấy có bộ râu được cắt gọn gàng sạch sẽ, ánh mắt sâu thẳm, mặc một bộ vest giống như Jack - thành viên tóc đen.

Nhưng trên người ông ấy có nhiều hơn Jack hai phụ kiện, một thứ là chiếc khăn quàng cổ lông dê màu xám, thứ còn lại là mũ dạ cùng màu.
Trước ngực ông ấy đeo một sợi dây chuyền tinh xảo, mặt dây chuyền có hình giống như đồng hồ quả quýt màu bạc.
Nhuế Nhất Hòa khó khăn mở miệng hỏi: “Người ba hiện tại của tôi không phải ba ruột… Hay mẹ tôi cũng là một người khác.

Thêm nữa… Tôi và hai người họ không có quan hệ máu mủ gì ư?”
Người đàn ông trung niên không lập tức trả lời cô mà hỏi ngược lại: “Bé ngoan, cháu đã ăn cơm trưa chưa?”
Nhuế Nhất Hòa tin, bây giờ cho dù có là Russell đứng đây đi chăng nữa cũng sẽ thông minh mà lắc đầu.
Người đàn ông trung niên bảo Jack trở về trước, sau đó biểu diễn một màn thay đổi trang phục trước mặt Nhuế Nhất Hòa.

Bộ vest đen bắt mắt cool ngầu biến thành một chiếc jacket màu nâu, bên trong là áo kẻ sọc kết hợp với quần màu lam, trong thoáng chốc cả người trở nên vô cùng ôn nhu.

Ông ấy đưa Nhuế Nhất Hoa rời khỏi cổng sau của trường học, đi về phía ngã tư đèn đỏ cách nơi này gần nhất.
Phía đối diện đường cái có một quán cà phê thoạt nhìn không tồi.
Lúc họ chờ đến đèn xanh, người đàn ông trung niên tóc đỏ đưa cho cô một bức ảnh: “Cháu nhìn xem, cô bé xinh đẹp nhất trong đó chính là cháu.”
Đây là một bức ảnh được giữ gìn rất tốt, hai người thanh niên điển trai có nét mặt tương tự, gần gũi đứng chung một chỗ, mái tóc đỏ xinh đẹp như đang phát sáng.

Cô bé đứng ở giữa đang ngậm ngón tay nhỏ cũng có một mái tóc đỏ, mặc một chiếc váy hoa.
Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa không chịu rời khỏi bức ảnh: “Bên trên rõ ràng chỉ có một cô bé.”
Người đàn ông trung niên tóc đỏ bị cô chọc cười.

Đúng lúc đèn xanh, ông ấy dẫn Nhuế Nhất Hòa đi về phía trước: “Bên trái là chú còn bên phải là ba cháu, người chụp bức ảnh là mẹ cháu.

Chú tên là Mike, là em trai ruột của ba cháu.”

Bên trong quán cà phê là cửa tự động, mãi đến khi hai người họ ngồi vào vị trí trống cũng không có nhân viên tới nhận đơn.

Mike gọi màn hình ảo ra, thành thạo gọi cơm cho Nhuế Nhất Hòa, còn ông ấy chỉ gọi một cốc cà phê.
“Thật ra ba mẹ hiện tại là dì và dượng của cháu.”
Nhuế Nhất Hòa chớp mắt, ngay lúc cô định tìm hiểu, dò hỏi sâu hơn, người máy đã bưng cơm trưa của cô tới.

Có đùi gà, thịt bò, khoai tây chiên và các loại rau cùng với cơm đủ màu sặc sỡ, ngoài ra còn có một món đồ chơi nhỏ.
“Ăn thôi! Chắc cháu đói rồi!”
Mike nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm nhìn, rất muốn biết cô có thích cơm trưa mình gọi hộ hay không.
...!Đây chắc chắn là suất cơm dành cho trẻ nhỏ, Nhuế Nhất Hòa phỉ nhổ ở trong lòng.

Tuy nhiên cô vẫn lễ phép bắt đầu dùng bữa, xét cho cùng bữa ăn này có hương vị không tồi.

Đùi gà có vỏ ngoài giòn rụm, thịt bên trong còn mọng nước, không khô chút nào.

Thịt bò chín bảy phần, nước tương không đúng ý lắm nhưng được chất lượng thịt bù lại.

Khoai tây chiên...!Cô không thích ăn khoai tây chiên, vừa khéo rau xanh có thể đỡ ngấy.
Cuối cùng, chén cơm nhỏ còn lại cũng bị cô giải quyết sạch sẽ.
Mike rất vui vẻ, lại gọi cho cô một phần bánh tráng miệng và một ly nước trái cây.
Nhuế Nhất Hòa lấy giấy lau sạch vết dầu mỡ bên miệng, không hề động tới chiếc bánh kem hình vuông vừa được bưng lên, nhìn người đối diện rồi nói: “Tôi nên gọi chú là gì?”
“Gọi là chú hoặc là bác.” Mike làm tư thế mời, lấy lòng đẩy nước trái cây về phía Nhuế Nhất Hòa: “Hôm nay về đến nhà, tuyệt đối cháu đừng nói đã gặp chú.

Chú từng hứa với dì của cháu rằng không thể gặp riêng cháu.

Cháu cũng biết đấy, bà ấy là một người phụ nữ có tính tình cực kỳ kém, khác hẳn mẹ cháu.”
Nói thật, ‘người mẹ’ sáng nay không hề hung dữ, ‘cha mẹ cô’ đắm chìm trong màn hình ảo, không giống bậc phụ huynh quan tâm đến con gái.
Nhuế Nhất Hòa không hỏi Mike rằng có phải đã rất lâu rồi ông ấy chưa gặp lại Russell và ba mẹ nuôi của cô bé không, mà nói: “Bất kể lý do khiến mọi người giấu giếm tôi là gì...!Tôi cảm thấy mình có quyền được biết sự thật, tôi đã trưởng thành rồi.”

Cuối cùng Mike cũng thỏa hiệp.
Mười bốn năm trước, cũng chính là năm tận thế đến, Russell mới vừa tròn năm tuổi.

Sau khi dị chủng bị tiêu diệt, các vấn đề tồn đọng vẫn đang cắn nuốt sinh mạng của nhân loại.

Lúc đó số lượng con người sụp đổ tinh thần cực kỳ lớn, còn có một số người trực tiếp trở thành vỏ bọc của dị chủng.

Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, Mike được chọn tham gia vào đội hộ vệ Lục Châu, ông ấy còn thuyết phục ba mẹ của Russell cùng nhau đấu tranh vì tương lai nhân loại.
Dì của Russell lại rất phản đối việc cả hai vợ chồng cùng nhau ra chiến trường, dù sao con của họ vẫn còn nhỏ.
Mỗi một thành viên trong đội hộ vệ sẽ mang theo một chiếc đồng hồ quả quýt chứa không gian bỏ túi.

Vết thương trên vai của Russell chính là do mẹ của cô ấy không chú ý đồng hồ nóng lên, bất cẩn để lại sẹo trên người con gái mình.
Một năm sau đó, ba mẹ của Russell hy sinh trên chiến trường, Mike bị thương nặng.
Dì của Russell vô cùng căm ghét Mike, cho rằng ông ấy đã gây nên cái chết của em gái và em rể mình, để lại Russell đáng thương, một đứa bé ngoan ngoãn trở thành trẻ mồ côi.

Không những thế, bà ấy còn không cho phép Mike được đến thăm nom con bé, một mực xóa đi các dấu vết của ông ấy trong cuộc sống, quên đi nỗi đau mất em gái.
Mike đã không gặp cháu gái mình mười ba năm rồi.

Đây là người thân duy nhất của ông ấy trên đời này.

Ông ấy vẫn chưa kết hôn, đến tận bây giờ vẫn sống một mình, cho nên không có kinh nghiệm ở chung với bé gái.
Rất nhanh Nhuế Nhất Hòa không còn thấy kỳ lạ khi ông ấy gọi suất ăn trẻ em cho mình.
Chắc chắn ông ấy cảm thấy Russell vẫn còn là một đứa trẻ.
Vì vậy sau khi Nhuế Nhất Hòa ăn xong bánh kem, bèn hỏi Mike về cô nữ sinh vừa mới bị bắt sẽ được đưa tới nơi nào.
Mike tùy tiện nói: “Cô ấy sẽ bị đưa đến Lục Châu để tiến hành chữa trị.”
Nhuế Nhất Hòa dùng giọng điệu lo lắng, quan tâm dò hỏi: “Bạn ấy nhất định sẽ tốt lên đúng không ạ?”
“Nhất định.” Mike trả lời một cách chắc chắn, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ âm u khó mà phát hiện.
Nhuế Nhất Hòa đóng giả một cô cháu gái rất sùng bái chú mình, thận trọng dò hỏi công việc của đội hộ vệ Lục Châu, nhưng cô chỉ lấy được những thông tin rất phổ biến ai cũng biết, cũng không khác là bao so với nội dung mà cô đã thấy trên sách.


Cô bèn hỏi ông ấy làm thế nào mới có thể gia nhập vào đội hộ vệ.
Mike tỏ vẻ nghi ngờ: “Cháu muốn trở thành thành viên của đội hộ vệ sao?”
Nhuế Nhất Hòa không gật đầu cũng không lắc đầu, tỏ vẻ không mấy hào hứng nói: “Cháu chỉ muốn hiểu rõ một chút thôi.”
Mike xét thấy điều cháu mình hỏi cũng không phải gì bí mật, ông ấy không giấu giếm.
“Có tuyển chọn thống nhất và được thành viên trong hội giới thiệu, thỉnh thoảng cũng sẽ thu nhận một vài người bị cuốn vào những chuyện nguy hiểm.

Thật ra cách cuối cũng coi như một cách khác để thành viên giới thiệu, nhưng giới thiệu cũng cần phải trải qua thử thách vô cùng nghiêm khắc.

Là loại hoàn toàn khác với kỳ thi lên lớp, hễ không cẩn thận là sẽ mất mạng trong lúc thử thách.

Công việc của đội hộ vệ cũng cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không hề đơn giản như những gì cháu thấy ngày hôm nay, rất nhiều kẻ thù sẽ chủ động tấn công đội hộ vệ.”
Nhuế Nhất Hòa nghe ra Mike đang muốn xóa bỏ ý nghĩ nguy hiểm mới nảy mầm của mình, ông ấy cố ý bày ra dáng vẻ tâm sự nặng nề, sau đó không nói thêm gì nữa.
Chẳng mấy chốc bốn mươi mấy phút đã trôi qua, trong lúc hai người họ trò chuyện Mike đã liên tục nhận được yêu cầu kết nối liên lạc.

Hầu như ông ấy đều ngắt máy, nhưng dễ thấy có một số bắt buộc phải nhận, vô cùng bận rộn.
Nhuế Nhất Hòa còn chưa kịp uống hết nước trái cây, Mike đã không thể tiếp tục ở lại làm bạn với cháu gái được nữa.
Lúc Mike đứng lên chuẩn bị rời đi, Nhuế Nhất Hòa bắt lấy cơ hội hỏi: “Lục Châu trông như thế nào ạ?”
“Đẹp hơn rất nhiều so với khu vực sa mạc...”
Mike không chút phòng bị nói cho Nhuế Nhất Hòa biết, chính mình cũng đang ở tại Lục Châu.

Dựa theo quy định, trừ khi đội hộ vệ có nhiệm vụ, nếu không không thể vô cớ rời khỏi nơi đó.
“Chờ đến khi nào chú rảnh có thể đến đón cháu tới Lục Châu chơi.

Ừm… Sau kỳ thi lên lớp được không?”
Sau khi Mike rời đi, Nhuế Nhất Hòa không vội vàng ra khỏi quán cà phê.

Cô bày ra tâm trạng rối bời của một cô gái mười chín tuổi vừa mới biết được thân thế của mình, vẻ mặt thay đổi liên tục dựa vào bàn ghế thoải mái, chậm rãi tiêu hóa tất cả mọi chuyện.
Trên thực tế, Nhuế Nhất Hòa đã vứt hết sự thật người mẹ hiện tại không phải là mẹ ruột mà là dì và ba là dượng kia ra sau đầu từ lâu rồi.

Đối với nhiệm vụ của cô mà nói, điều quan trọng hơn cả là chú của Russell là thành viên của đội hộ vệ.


Cô tin rằng mình cứ lì lợm la liếm, hy sinh một chút mức độ tương phản tính cách, sẽ có thể nhanh chóng khiến cho người chú trong lòng ôm áy náy kia đón cô đến Lục Châu chơi, thậm chí không cần chờ đến mười lăm ngày sau.
Nhưng nếu đã ở dưới mí mắt của đội hộ vệ thì tại sao không làm chút gì càng triệt để hơn nhỉ?
Cơ hội bày ra trước mắt, tất nhiên phải trực tiếp tiến vào bên trong quân địch rồi.
Nhuế Nhất Hòa phân tích lợi và hại, cuối cùng quyết định muốn trở thành thành viên của đội hộ vệ, vấn đề còn lại chính là làm sao thuyết phục được chú của mình.
Hai giờ chiều, khối Rubik lại xoay chuyển một lần nữa.

Chương trình phiền phức lại nhảy lên giữa màn hình ảo, buổi trưa đã nhảy một lần khiến Russell bị trừ mất một nghìn tiền Lục Châu.

Lần này cô không có đổi mới mà xem xong một tiết mục hài.
Lúc Nhuế Nhất Hòa ra về, cô nhìn thấy tờ hóa đơn.

Hai người gọi không quá nhiều món thế nhưng lại mất năm mươi nghìn tiền Lục Châu.

Cô lại liếc nhìn xung quanh một lần nữa, trong lòng không khỏi cảm thán: ‘Thảo nào trong tiệm chẳng có ma nào.

Quá hố rồi!’
Nhuế Nhất Hòa về tới trường học, cô lập tức gửi tin nhắn cho Mike, nói với ông ấy mình muốn trở thành thành viên của đội hộ vệ Lục Châu.
Dĩ nhiên cô không cho rằng Mike sẽ đồng ý với yêu cầu mình vừa nêu ra.

Tuy rằng bởi vì đủ loại nguyên nhân nên Mike có ý muốn chiều chuộng đứa cháu gái đã nhiều năm không gặp hết mình, nhưng sự quan tâm của người lớn chính là để trẻ nhỏ cách xa nguy hiểm.
Nhuế Nhất Hòa đã nghĩ ra bảy tám cách để Mike đồng ý cho mình tham gia thử thách.
Kết quả cô còn chưa dùng tới cách nào, trước khi tiết học buổi chiều bắt đầu ông ấy đã trả lời tin nhắn của cô.
‘Chuẩn bị một chút, sáng ngày mai tham gia thử thách.’
Nhuế Nhất Hòa: “…”
Đơn giản như vậy ư?
Chú, việc gì chú cũng đồng ý khiến cháu cảm thấy sợ hãi đấy.
Không lâu sau cô đã biết tại sao rồi.
Vương Tiểu Kiệt mang theo vẻ mặt sợ hãi vội vàng chạy tới, đè thấp giọng nói: “Người buổi sáng bị đưa đi là sếp của tổ chức, nghe nói buổi trưa phó hội trưởng cũng bị đưa đi rồi, tất cả đều sụp đổ tinh thần...!Russell, làm sao bây giờ? Liệu chúng ta có bị đưa đi không?”
Sếp? Phó hội trưởng? Ồ, là tên bị cô cho là kẻ ngốc làm loạn chống đối tổ chức Lục Châu kia, hình như khẩu hiệu là ‘phản đối giả tưởng trở về hiện thực’.

Hội trưởng, phó hội trưởng liên tiếp xuất hiện sụp đổ tinh thần.
Chắc chắn Mike đã biết được cháu gái của mình cũng là một thành viên trong tổ chức nên lúc này mới thay đổi ý định..


Bình luận

Truyện đang đọc