VÔ HẠN LƯU CẤT GIỮ NỖI SỢ


Khi chiếc xe thể thao mất khống chế lao về phía mình, Tạ Kim Tịch dường như còn có thể thấy được dư ảnh của chiếc xe kia ngay trước mắt.
Hai đồng tử của anh giãn nở, tim đập nhanh hơn, adrenaline tăng vọt, thậm chí còn bất giác thở gấp vài cái, nỗi sợ hãi về việc sắp chết còn sót lại trong đầu anh, khiến cơ thể anh vẫn ở trong trạng thái căng thẳng.
Ngay sau đó, không chờ anh bình tĩnh lại, giống như có một sức mạnh vô hình nào đó đục đầu anh ra, truyền vào trong đầu anh một ít tri thức và quy tắc.
Bộ não vốn chỉ thuộc về mình bị cưỡng ép truyền thông tin ngoại lai vào, cảm giác này chẳng tốt đẹp gì, thậm chí nhất thời làm phai nhạt cảm giác sợ hãi cận kề cái chết còn sót lại trong cơ thể anh.
Tạ Kim Tịch đứng ngây ra tại chỗ nửa ngày, mới tiêu hóa xong xuôi tất cả thông tin.
Sau đó trong những thông tin kia, anh đã tìm thấy khung cảnh tử vong của mình khi ấy.
Rất rõ ràng, anh xác thực đã chết, thay câu đổi cách nói chính xác hơn, anh thực sự đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi ngoài ý muốn ở thế giới hiện thực.
Chiếc xe thể thao mất khống chế kia đâm thẳng vào anh khi anh đang đi bình thường trên vạch qua đường, kéo theo vết máu dài gần chục mét, sau cùng chiếc xe kia lao lên vỉa hè tông vào trong cửa hàng nằm sát đường cái.
Thấy hiện trường cuối cùng dừng lại ở hình ảnh đó, anh, người trong xe thể thao và người trong cửa hàng chết chắc rồi không nghi ngờ gì nữa.
Đáng lẽ Tạ Kim Tịch không thể biết được cảnh tai nạn phía sau, thế nhưng luồng sức mạnh này để làm anh chấp nhận hiện thực, mà bày cái chết của anh ra cho anh xem.
Tạ Kim Tịch đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng trước một căn biệt thự cổ cũ kỹ, còn có sáu người đứng hai bên anh, bốn nam hai nữ, nhìn bề ngoài tuổi tác không đồng nhất, có trung niên và cũng có người trẻ tuổi còn mang tính trẻ con.
Trong sáu người này thì vẻ mặt năm người trong đó đều không được đẹp cho lắm, họ không ngừng quan sát bốn phía giống anh, ánh mắt lập lòe.
Một người khác là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi tỏ ra coi như bình thường, anh ta nhìn bọn họ một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Kim Tịch có vẻ ngoài tuấn tú một lúc, thở dài, nói: “Tôi còn nghĩ là chắc ít nhất vẫn sẽ có một người có kinh nghiệm giống mình, không ngờ lần này ngoài tôi ra ai cũng là người mới.”
“Được rồi, mọi người hẳn là đã được biết vì sao mình lại phải ở đây rồi nhỉ, nhiệm vụ của chúng ta là ở trong căn biệt thự này cho tới 0 giờ ngày thứ ba.

Đừng đứng trước cửa nữa, có chuyện gì chúng ta vào trong rồi nói.

Yên tâm, giờ chúng ta là một nhóm, tôi biết được cái gì tôi đều sẽ nói cho mọi người biết hết.”
Nói xong, anh ta đẩy cửa chính biệt thự ra, dẫn đầu đi vào trong.
Vậy mà không có khóa lại sao?

Lúc Tạ Kim Tịch cùng những người khác đi theo vào trong, còn chú ý nhìn chốt khóa trên cửa chính biệt thự một cái.
Sau khi tiến vào mọi người đi đến phòng khách, chia chỗ ngồi xuống ghế sô pha.
Người đàn ông tự xưng là người có kinh nghiệm nhìn bọn họ một vòng, thở dài, nói: “Chúng ta tự giới thiệu mình một chút đi, ba ngày tới chúng ta nhất thiết phải ở lại đây rồi, bắt đầu từ tôi, sau đó tới bên phải tôi, thứ tự theo chiều kim đồng hồ.”
“Tôi tên là Triệu Cảnh Thước, năm nay tôi 32 tuổi, trước đây tôi là một nhân viên văn phòng bình thường giống mọi người, sau đó trên đường đi làm gặp phải tên thất đức liệng đồ từ trên cao xuống, lúc mở mắt ra thì đã ở đây rồi.”
Người đầu tiên bên tay phải của Triệu Cảnh Thước là một người đàn ông trung niên, thấy thế cũng tự giới thiệu bản thân, nói: “Năm nay tôi 46 tuổi, họ Lý, tên đầy đủ là Lý Hưng Sinh, kẻ bất tài này mở một công ty mua bán nhỏ tại nhà, cũng coi như có tí gia cảnh, ai mà ngờ được… Ôi, tôi không nên uống rượu.”
Lý Hưng Sinh là một người đàn ông có bộ dáng phát tướng thường hay gặp ở độ tuổi trung niên, cũng có bụng bia, chỉ là không biết ông ta chết vì một căn bệnh nào đó do uống quá nhiều rượu, hay là chết vì lái xe khi say rượu.
Tiếp theo là một anh chàng cơ bắp có dáng người khá cường tráng, anh ta nói: “Tôi tên là Thường Hạo Tồn, 28 tuổi, là huấn luyện viên của một phòng tập thể hình, thích thể thao mạo hiểm.” (extreme sport)
Nghe vậy người ở đây đều không nhịn được nhìn anh chàng một cái.
Bên cạnh Thường Hạo Tồn là một thanh niên bình thường, tự giới thiệu mình tên là Giang Lưu, tuổi cũng không lớn, mới 26 tuổi, là một nhân viên lao động trí óc thông thường, bên cạnh cậu ta chính là Tạ Kim Tịch.
Tạ Kim Tịch cũng giới thiệu thoáng qua về mình: “Tạ Kim Tịch, 27 tuổi, đang học tiến sĩ, không may gặp tai nạn xe trên đường.”
Tạ Kim Tịch nói xong thì liền cảm nhận được trong ánh mắt mọi người nhìn sang anh có chứa chút thương tiếc.
Còn trẻ như vậy, vẻ ngoài lại xuất chúng, khí chất cũng ôn nhã nhẹ nhàng, còn là tiến sĩ, có thể gọi là thanh niên tuấn tài, ai ngờ lại gặp phải tai nạn xe, quá đáng tiếc.
Kế bên Tạ Kim Tịch là hai người phụ nữ cuối cùng, một người mới 20 tuổi, đang là sinh viên, tên là Lâm Văn; một người khác là bà nội trợ, năm nay 41 tuổi, tên là Trịnh Quỳnh Phương.
Bây giờ tính cả Tạ Kim Tịch vào, tổng cộng có bảy người, năm nam hai nữ.
Phần tự giới thiệu hoàn tất, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên trên người Triệu Cảnh Thước, người duy nhất có kinh nghiệm ở đây.
Lúc Tạ Kim Tịch ngồi nghe mọi người tự giới thiệu, anh cũng nghiêm túc tiêu hóa một chút thông tin vừa được truyền cho.
Nói dựa theo trong phần thông tin, bọn họ đã chết trong hiện thực, chỗ mà bọn họ đang ở hiện giờ được gọi là “Mặt trái của Thế giới”, đối lập với thế giới hiện thực bình thường.
Tạ Kim Tịch đã hiểu được một chút, đại khái cũng tức là chỉ ý thế giới bên kia* thường có trong phim.
*Nguyên văn là 里世界: Otherworld, còn có nhiều tên khác là Other side, Alternate World, Another World, Dark World, Nightmare World hoặc Reverse Side.


ai coi anime hay chơi game thì biết nó chỉ một thế giới hắc ám tối tăm và tiêu cực, trái ngược hoàn toàn với thế giới hiện thực, mình search ra thì thấy bộ anime Otherside Picnic á, mọi người có thể lên xem, kiểu thế giới mặt sau y chang như vậy.)
Thế giới Phản diện được hình thành bởi cảm xúc và ý thức tiêu cực của con người, nơi này đầy rẫy ác linh, lời nguyền, ác quỷ, quái vật các thứ mà mọi người sợ hãi thù ghét, hoặc nói là, chính nỗi sợ hãi thù ghét của mọi người tụ lại thành những thứ này.
Và bọn họ, sau khi chết thì bị một sự tồn tại nào đó kéo vào thế giới này.
Thế giới Phản diện không phải là một thể hoàn chỉnh giống Thế giới Chính diện, ngược lại, Thế giới Phản diện này tựa như một tấm gương vỡ, có những mảnh to mảnh nhỏ khác nhau.
Những thông tin trong đầu nói cho họ biết rằng, chỉ cần bọn họ sống sót trải qua bảy mảnh thế giới, sự tồn tại kia sẽ đưa bọn họ về thế giới hiện thực, giúp bọn họ sống lại.
Những thông tin này đã được truyền vào trong đầu bọn họ ngay từ đầu, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có nghi vấn.
Triệu Cảnh Thước người có kinh nghiệm nói: “So ra thì tôi chỉ hơn mọi người ở chỗ là đã trải qua trước hai thế giới, đây là thế giới thứ ba của tôi.

Mọi người chắc cũng nhận được thông báo rồi, ‘Ngài’ yêu cầu chúng ta ở lại đây cho tới 0 giờ ngày thứ ba, khi tới giờ là chúng ta có thể rời khỏi nơi này.”
Tạ Kim Tịch nhớ lại phần trọng điểm nổi bật trong những thông tin kia.
【 Thế Giới Thứ Nhất: Biệt Thự Cổ Cũ Kỹ 】
【 Nhiệm vụ: Sinh tồn ở đây cho tới 0 giờ ngày thứ ba 】
【 Miêu tả: Đây là một căn biệt thự cổ cũ kỹ, ngày nay năm xưa, có 7 người khách cùng thuê chung đã đi vào trong căn biệt thự này.

Song, bọn họ dần dần nhận ra rằng, hình như họ đã nhìn thứ không nên nhìn.


Mỗi một chữ trong phần này hệt như đóng dấu ở trong đầu anh vậy, sức ép buộc khiến người ta khó mà quên được.
“Đừng nghĩ chuyện này dễ dàng.” Triệu Cảnh Thước nói tới đây dừng một chút, “Dẫu sao thì đây là thế giới có ma có quỷ thật, sơ sẩy chút là sẽ chết một lần nữa.


Với lại… Tôi nghĩ mọi người cũng đã biết, đôi khi cái chết không phải là kết thúc, sau khi chết, biết đâu còn có chuyện làm người ta thấy sợ hơn cả cái chết.”
“Ví dụ như bản thân mình cũng biến thành ác quỷ, bị trói buộc mãi mãi với ‘Thế giới Phản diện’, không có lối thoát.”
“Ôi, này… Này không phải là địa ngục sao?” Doanh nhân trung niên Lý Hưng Sinh nín thinh nửa ngày nặn ra hai câu, tiếp đó vội sờ lên cổ áo, cầm tượng Phật ngọc đeo trên cổ ghì trước ngực.
Triệu Cảnh Thước thấy thế lắc đầu, nói: “Không có ích gì đâu, nói như thế này đi, Thế giới Chính diện là thế giới quan duy vật, bất kỳ thứ gì đến từ Thế giới Chính diện mang vào đây đều không có tác dụng huyền học xua tà đuổi quỷ; Thế giới Phản diện thì không giống vậy, anh muốn tìm đồ xua đuổi ma quỷ hay là hộ mệnh thì anh phải nhận được nó trong Thế giới Phản diện.”
“Song nơi này là Thế giới Phản diện, thế giới được hình thành từ ác ý và sự tiêu cực, có không ít nguyền rủa, quỷ dữ ác ma, còn đồ trừ tà thì gần như không có luôn.”
“Ngài?” Nữ sinh viên Lâm Văn bắt được chữ đặc biệt này.
Triệu Cảnh Thước gật đầu, nói: “Chúng ta sẽ gặp được những đồng đội khác qua mỗi mảnh thế giới khác, có khi là người mới, có khi là người thâm niên.”
“Nhóm người thâm niên trao đổi với nhau, cho rằng thứ đã kéo chúng ta vào đây, để chúng ta trải qua những mảnh thế giới, là do một sự tồn tại nào đó, sự tồn tại đó tương tự như Thần hoặc tương tự như Ác quỷ.”
“Chúng ta không có cách nào xác định được rốt cuộc sự tồn tại đó là gì, nên chỉ có thể dùng ‘Ngài’ để gọi thay.”
“Nhưng có một số điều chắc chắn là, mọi thứ trong Thế giới Phản diện đều là tiêu cực, nên ‘Ngài’ cũng có ác ý rất lớn đối với chúng ta.

Dưới sự khống chế của ‘Ngài’, chúng ta chỉ có thể vật lộn tìm đường sống, hi vọng mình có thể sống sót trải qua bảy mảnh thế giới.”
Mọi người nhất thời yên lặng, bởi vì theo như lời Triệu Cảnh Thước nói, rõ ràng có hai vấn đề xuất hiện.
Có người sống sót trải qua bảy mảnh thế giới thật sao? Suy cho cùng thì cái ‘Ngài’ đó có đầy ác ý với người thực hiện nhiệm vụ.
Cho dù thực sự có thể sống sót qua bảy mảnh thế giới đó, thì cái ‘Ngài’ đó sẽ giữ đúng cam kết đưa bọn họ trở về thế giới hiện thực thật sao?
Ai cũng không có câu trả lời.
Nam thanh niên lao động trí óc Giang Lưu lo lắng ngón tay gõ nhịp, nói: “Ý anh là trong căn biệt thự này cũng có thể có quỷ? Thế chúng ta… Chúng ta có thể đừng ở đây được không? Không phải chỉ đợi tới 0 giờ ngày thứ ba thôi sao, tôi thấy trong phần thông tin cũng đâu có nói rõ là nhất định phải ở trong căn biệt thự này đợi đâu, chúng ta qua căn biệt thự sát bên không được sao?”
“Trước khi vào tôi có nhìn cảnh xung quanh, thấy sát bên còn có biệt thự khác đó!”
Anh chàng cơ bắp Thường Hạo Vũ nghe vậy hừ một tiếng, nói: “Quỷ đã muốn giết người, cậu ở đây hay ở sát bên có khác nhau gì đâu?”
“Anh… Anh không hiểu, không chừng quỷ là Đia Phược Linh [1] đó, tức là nó sẽ không có cách nào rời khỏi một chỗ nào đó đấy.” Giang Lưu có phần vội vàng nói, “Nầy trong phim cũng là motip cũ rích, thử một lần, thử một lần đi, dù sao cũng tốt hơn là cứ đợi như vậy.”
Triệu Cảnh Thước trầm mặc một hồi, chầm chậm nói: “Không sai, cậu nói cũng đúng, tuy ‘Ngài’ không có quy định chúng ta nhất định phải ở trong căn biệt thự này ba ngày, nhưng kẽ hở không dễ tìm vậy đâu.

Ít nhất là dựa theo kinh nghiệm của tôi, ‘Ngài’ sẽ không để cho chúng ta tránh khỏi ác quỷ dễ dàng như thế.”

“Đơn giản nhất, là giới hạn không gian và thời gian.

Đã giới hạn thời gian cho chúng ta rồi, mặc dù không có nói rõ giới hạn không gian, nhưng nhìn tên gọi của mảnh thế giới này, hẳn là biệt thự này.”
“Biệt thự sát vách hoặc xung quanh, xác suất cao là chỉ có thể trông mà chẳng thể đến gần.”
“Nếu mọi người không tin hoặc không cam lòng, có thể thử xem liệu có đi được đến căn biệt thự sát bên cạnh không.”
“Thử?” Bà nội trợ trung niên Trịnh Quỳnh Phương nhíu mày một cái, hỏi: “Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
Triệu Cảnh Thước nhìn chung quanh một vòng tìm thấy đồng hồ xem giờ, nói: “Thời gian hiện tại là 12 giờ 21 phút, nhìn sắc trời ở bên ngoài chắc đang là 12 giờ trưa.

Chúng ta vừa tới thế giới này, còn là ban ngày, hẳn là thời điểm an toàn nhất.”
“Dạng thế giới lấy thời gian yêu cầu làm chủ như vầy, mức độ nguy hiểm sẽ dần tăng lên theo thời gian trôi qua.

Nên đang có ý tưởng gì, tốt nhất là đi thử càng sớm càng tốt.”
“Đúng rồi, nhắc nhở với mọi người nhất định phải có bạn đi cùng.

Mọi người biết đó, trong rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình, tỷ lệ chết cao nhất chính là khi ở một mình.”
[1] Địa Phược Linh (Stone Tape – 地縛靈 – 地缚灵) là hiện tượng người hoặc sinh vật sau khi chết, bởi vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có điều oán giận, khiến cho linh hồn bị giam giữ ở nơi chết đi, không có cách nào rời khỏi.

Loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải sẽ trở thành ác linh.

Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, cách giúp bọn họ lên trời chỉ có một, đó là hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.

Nếu không có cừu oán với bạn thì không nên diệt trừ, vậy sẽ khiến họ nổi giận, sẽ không tốt..


Bình luận

Truyện đang đọc