VÔ HẠN LƯU CẤT GIỮ NỖI SỢ


“Cậu bình tĩnh chút.” Triệu Cảnh Thước đã nhịn Giang Lưu hai ngày, bây giờ cũng không nhịn được nữa.
Cũng chính là hắn, mặc dù hắn không có quá nhiều bản lĩnh, nhưng làm người không tệ, thái độ đối xử với người khác đều là nếu có thể giúp thì sẽ giúp một tay.
Cái thế giới đâu đâu cũng đầy rẫy chuyện kinh khủng và phải trải qua phiêu bạt cô độc này, khiến rất nhiều người đi trước càng ngày càng trở nên cực đoan đa nghi, nếu đổi là người khác kiểu người hở một tí là kích động, lan tỏa lo lắng giống Giang Lưu thì đã bị đẩy ra ngoài cho tự sinh tự diệt từ lâu rồi.
Nhưng Giang Lưu lại nhìn bọn họ, như thể nhìn thấy một con quái vật nào đó vậy.
“Chúng ta sắp chết rồi… Sắp chết rồi…”
“Không thể ở lại đây, không được!”
Hai mắt Giang Lưu trợn thật to, con ngươi như muốn lồi ra ngoài.
Cậu ta đột ngột trở mình dậy, vừa lăn vừa bò chạy xuống dưới tầng.
“Từ từ! Cậu muốn đi đâu!”
Mặc kệ xác Lý Hưng Sinh đứng trước tủ lạnh, đám người Triệu Cảnh Thước vội vàng đuổi theo.
Nhưng bọn họ càng đuổi theo ở đằng sau, càng lớn tiếng nói cho cậu ta biết không được đi ra ngoài, Giang Lưu ngược lại càng sợ hãi, giống như đuổi theo sau cậu ta không phải người sống, mà là quỷ.
Cậu ta bước vội mấy bước xuống cầu thang gác, vọt tới trước cửa biệt thự như điên một tay kéo cửa ra.
Đám Tạ Kim Tịch vừa đuổi kịp tới miệng cầu thang gác.
Chỗ huyền quan, Giang Lưu đứng ở cửa, yên tĩnh hệt như đã chết.
Cậu ta kéo cửa ra, đúng lúc mặt đối mặt với một cái bóng đen dán sát vào.
Cái bóng đen đó ban đầu chỉ là bay lơ lửng thoắt hiện ở cửa thôi, vào giây phút Giang Lưu thấy nó, tự dưng bắt đầu từ từ bành trướng.
“A… A… Mày! Mày!” Giang Lưu hoảng sợ lùi hai bước, quay người muốn bỏ chạy.
Nhưng đã muộn, cái bóng bành trướng đó lập tức phồng lên đánh thốc vào trong cửa, bao phủ nửa thân dưới của Giang Lưu.
“A!”
Một tiếng kêu gào hết sức thảm thiết vang lên.

Vào thời điểm Giang Lưu kéo cửa ra Tạ Kim Tịch đã thấy không ổn, lúc lùi về sau anh sớm hô to một tiếng: “Nhắm mắt!”
Tại thời khắc gần như chỉ cách con quỷ có vài mét này nhắm hai mắt lại bỏ thị lực, không thể nghi ngờ cũng cần dũng khí cực lớn.
Nhưng vào giờ phút này không có cách nào khác, tiếng kêu đau đớn cực độ cùng tiếng rên rỉ đứt quãng của Giang Lưu quanh quẩn bên tai, mùi máu tanh nồng lại lần nữa khuếch tán ra.
“Lên cầu thang, mau lên lại tầng hai.”
Tạ Kim Tịch lùi lại hai bước lần mò tìm được lan can cầu thang, quay người nắm lan can, chầm chậm bước từng bước đi lên tầng.
Lúc lên đến tầng hai, lại bất ngờ va trúng một người.
”Ai?”
Đối diện không trả lời.
Tạ Kim Tịch suy nghĩ một chút, vẫn chưa tới thời giờ cuối cùng, khả năng cao con quỷ bên ngoài biệt thự vẫn không vào được biệt thự.
Nếu anh là ‘Ngài’, nhất định sẽ đặt đoạn cao trào trong vở kịch này vào thời khắc bọn họ những kẻ thực hiện nhiệm vụ này sắp chạy thoát khỏi cái chết, hưởng thụ sự sợ hãi và tuyệt vọng của bọn họ khi điên cuồng lao đến cửa sống, rồi bị đạp một cước trở về tử lộ.
Tạ Kim Tịch mở mắt ra, nhận ra người mình va phải là Lâm Vân.
Lâm Vân đứng ở đầu cầu thang tầng hai, đối diện hai mắt với anh.
Tạ Kim Tịch cảm thấy vẻ mặt của cô rất đáng sợ, một cảm giác sợ hãi không diễn tả được bốc lên trong người.
Nếu như nói Lâm Văn ban đầu chẳng qua là bị hù dọa sắc mặt mới nhợt nhạt, hồn bay lạc phách, thì trên người Lâm Vân bây giờ hoàn toàn không hề có cái… Cảm giác thuộc về con người.
Vừa nãy Tạ Kim Tịch va vào người cô, hơn nữa hai người gần nhau như vậy, anh có thể cảm nhận được hơi thở của Lâm Văn có nhiệt nóng, ít nhất nhìn bên ngoài vẫn là người.
“Chúng ta đến phòng khách đi.”
Đây là Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn cũng vịn lan can lên đến tầng hai.
Lâm Văn nghe vậy thì quay người đi về phía phòng khách.
Trong phòng khách, lúc này chỉ còn lại bốn người, không… Có lẽ là ba người, với một Lâm Văn ít nhất thể hiện vẫn là người.
Trở về phòng khách, hầu như trong nháy mắt ngắn ngủi đã chết thêm hai người.
Giang Lưu chết vì mất lý trí, sụp đổ muốn chạy ra biệt thự, kết quả nhìn thấy bóng quỷ rồi bị giết.

Còn Lý Hưng Sinh thì sao?
Bởi vì do góc nhìn, khi ông ta xảy ra chuyện chỉ có Giang Lưu là có thể thấy được quá trình.
Mà điều khiến Tạ Kim Tịch chú ý hơn là lúc đó Giang Lưu đã la làng lên là “Nó bắt đầu giết người rồi”, bắt đầu? Trịnh Quỳnh Phương đã chết sớm đó rồi, nếu là bóng quỷ giết Lý Hưng Sinh thì Giang Lưu phải la lên là “Nó lại giết người rồi” mới đúng, chứ không phải “Bắt đầu giết người”.
Nói cách khác, giết Lý Hưng Sinh không phải con quỷ bên ngoài biệt thự, mà là con quỷ xuất hiện vào buổi tối trong biệt thự.
Việc đã đến nước này, kết hợp với những manh mối ít ỏi thu thập được trước đó, Tạ Kim Tịch cuối cùng cũng đã hiểu quy tắc của thế giới này.
Thực ra Giang Lưu cũng đã la sai, nó không phải “bắt đầu” giết người, mà phải là con khác giống nó ”lại” giết người rồi.
Tạ Kim Tịch nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, bây giờ là 2 giờ chiều, e là…
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Triệu Cảnh Thước có hơi nóng nảy, hết cách, tự nhiên chết mất hai người, chỉ còn lại bốn người họ, hắn cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
“Lâm Văn.” Tạ Kim Tịch chợt kêu tên của Lâm Văn, Thường Hạo Tồn và Triệu Cảnh Thước khiếp sợ kinh hãi, ánh mắt nhìn Tạ Kim Tịch đầy ý “Cậu điên à” “Biết rõ cô ta có vấn đề cậu còn đụng tới cô ta”.
Nhưng ánh mắt Tạ Kim Tịch rất kiên định, anh biết nếu không nhanh chóng giải quyết Lâm Văn, e rằng bọn họ cũng không sống qua buổi chiều này.
Trước ánh mắt kiên định của anh, Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn cũng không khỏi trấn tĩnh vài phần.
Tạ Kim Tịch đột ngột đứng lên, đi đến trước một ô cửa sổ phòng khách, đứng đưa lưng về phía cửa sổ, đồng thời âm thầm dùng tay ra hiệu với Thường Hạo Tồn và Triệu Cảnh Thước, nói với họ chuẩn bị sẵn sàng.
“Lâm Văn.” Tạ Kim Tịch mở miệng nói, “Hay phải gọi ngươi là… Người bị hại?”
Lâm Văn giống như bị thu hút, quay người nhìn chằm chằm vào Tạ Kim Tịch.
Tạ Kim Tịch bị cặp mắt giống chất vô cơ kia nhìn chằm chằm, não trong đầu như nổ tung, trực giác điên cuồng kêu gào nguy hiểm!
“Thực ra đây hẳn là một câu chuyện rất đơn giản, có người theo dõi chủ căn biệt thự này, người này có lẽ là hộ gia đình sát bên cạnh biệt thự.

Gã dòm ngó ngươi, theo dõi ngươi, gã không xông vào biệt thự của ngươi nhưng vẫn y nguyên âm hồn bất tán, chỗ nào cũng có.”
“Ban đầu ngươi hoàn toàn không hề nhận ra, cho đến có một ngày hoặc vào một ngày nào đó chú ý tới bóng người ở cửa sổ biệt thự bên cạnh, hoặc là chú ý tới tiếng bước chân bám theo ngươi khi về nhà, tóm lại, ngươi đã phát hiện ra gã.”
“Khi ấy ngươi phát hiện ra gã, gã vẫn luôn nhìn chằm chặp vào ngươi đương nhiên cũng nhận ra ngươi đã phát hiện.


Tiếp đó vào một buổi tối nào đó, gã ta đã cưỡng chế xông vào nhà.”
Tạ Kim Tịch nói tới đây thì dừng lại một chút, anh thấy bóng của Lâm Văn trên mặt đất đã vặn vẹo, cái bóng ngoắt nga ngoắt ngoéo hoàn toàn không khớp với vóc dáng Lâm Văn.
Trên mặt Lâm Văn cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt nhỏ, trên người cô ta phảng phất phả khí lạnh, nhiệt độ trong phòng khách giảm xuống không ngừng.
Bỗng nhiên, mắt cô ta chảy ra hai hàng huyết lệ.
“Sau đó?”
Âm thanh của hai chữ này phảng phất như phát ra từ vụn nước đá ma sát vào nhau.
Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn đứng bên cạnh sởn tóc gáy, dường như có luồng ớn lạnh nào đó dọc theo xương sống, bò lên từng đốt từng đốt xương.

Cảm giác khủng bố bám lên, dù đang ở trong tình hình âm u lạnh lẽo thế này ấy vậy mà cũng làm bọn họ tuôn mồ hôi lạnh đầy đầu.
Rất rõ ràng, Lâm Văn của hiện tại đã không phải là người sống, hoặc nói rằng cô ta đã không phải là người từ lâu.
Nhưng rốt cuộc cô ta bị quỷ nhập vào lúc nào? Tối qua? Hay là ban ngày hôm qua?
Chung một phòng với một oán quỷ ác linh thật sự, Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn suýt đã không kìm nén được bản năng muốn bỏ chạy.
Nhưng hiện tại Tạ Kim Tịch đang giằng co với con quỷ này, hai người họ không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút, lo sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của con quỷ rồi bị giết hoặc sẽ phá hỏng kế hoạch của Tạ Kim Tịch.
Hết cách, hiện tại dường như chỉ có thể trông cậy vào Tạ Kim Tịch thôi.
Dù Triệu Cảnh Thước đã trải qua trước Tạ Kim Tịch hai thế giới, nhưng người sống ở trước mặt oan hồn cũng chỉ là không chịu nổi một đòn.
Mưu tính phản kháng bằng bạo lực không có khả năng sống sót, giờ đây Triệu Cảnh Thước cũng chỉ có thể trông cậy vào Tạ Kim Tịch thực sự đã cân nhắc kỹ phải đối phó với nó như thế nào.
Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn đã sợ đến như vậy, Tạ Kim Tịch bị Lâm Văn nhìn chằm chằm càng cảm nhận thấy sự khủng bố to lớn hơn thế.
Nỗi sợ hãi bị một oán quỷ ghim chặt đem đến, nó khác xa sắp vượt qua những gì mà anh đã từng cảm nhận trong cuộc sống hiện thực.
Huyết lệ chảy ra từ mắt Lâm Vân ngày càng nhiều, dường như nếu Tạ Kim Tịch không biết khúc sau cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, con quỷ này sẽ giết Tạ Kim Tịch ngay lập tức.
“Ngươi khóa xích cửa cẩn thận, nhưng không ngờ vẫn bị gã ta bạo lực phá cửa xông vào.

Sau khi xông vào biệt thự gã đã bắt được ngươi, ngươi điên cuồng giãy giụa nhưng cuối cùng không có khỏe như gã.


Trong quá trình các ngươi vật lộn, gã đã giết ngươi.”
“Có lẽ gã vốn không muốn giết ngươi, nhưng đối mặt với một cái xác bày trước mặt gã, gã nhất định phải hủy thi diệt tích.

Ta nghĩ có lẽ gã đã phanh thây ngươi trong bồn tắm ở phòng vệ sinh, sau đó tháo dỡ khay ngăn dưới tủ lạnh, nhét những phần xác tách rời của ngươi vào đó.”
Tạ Kim Tịch cấp tốc nói hết những điều này, Lâm Văn ở phía đối diện cũng giống như nhớ lại sự tình đã xảy ra, tất cả các khớp xương chính toàn thân bắt đầu trào ra máu đục màu đen.
Máu đen và cái bóng đang vặn vẹo trên mặt đất dung hợp lại với nhau, hợp lại thành một bãi quỷ dị, thứ đó vươn tay ra bám giữ sàn nhà, từ từ thoát khỏi cơ thể Lâm Vân, bò qua bên phía Tạ Kim Tịch.
Tạ Kim Tịch sớm đã dự đoán được, tuy anh đang cảm thấy càng ngày càng lạnh, khí lạnh xâm lược tứ chi anh làm tứ chi anh cứng đờ, nhưng ngay từ đầu anh đã tích trữ sức lực.
“Ngươi, nhìn thấy gã rồi!”
Sau khi nói xong Tạ Kim Tịch bất thình lình nghiêng mình về phía cửa phòng khách tránh ra hai bước, nhường ra cửa sổ sau lưng anh.
Trên cửa sổ có một cái bóng đen lờ mờ dán vào, bản thân Lâm Văn đang nhìn Tạ Kim Tịch, sau khi Tạ Kim Tịch lánh mình, cô cũng trực tiếp nhìn thấy cái bóng đen đó.
Ngay tại khoảnh khắc cái bóng đen kia thu vào hai con ngươi của Lâm Vân, khớp xương đang trào máu đen của Lâm Văn đứt lìa trong phút chốc, cả người cô bị chia ra thành sáu phần bộ phận, đầu, hai cánh tay, hai chân và thân người.
Tứ chi tách ra từng phần rơi xuống đất, máu đen còn tuôn ra không ngừng nghỉ.
“Ặc ặc ặc…” Cái đầu người rụng trên mặt đất quay hướng về phía Tạ Kim Tịch, như không cam lòng miệng mấp máy, nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Cái bóng trên mặt đất của Lâm Văn không cam lòng bò quằn quại quờ quạng về hướng Tạ Kim Tịch, nhưng dưới ánh mặt trời chói mắt nó cũng càng ngày càng nhạt nhòa.
Sau cùng cái bãi bóng ấy xoắn lại vặn vẹo vùng lên, dường như muốn xả hết điên cuồng cuối cùng lao vào Tạ Kim Tịch.
Thường Hạo Tồn và Triệu Cảnh Thước đã có chuẩn bị từ lâu xông tới bắt lấy Tạ Kim Tịch đã đông cứng, nguy hiểm mà còn ở nơi hiểm yếu tránh thoát một đòn cuối cùng đó.
Sau một đòn đó, bãi ô uế chậm rãi tan biến dưới ánh mặt trời.
“Đi đến căn phòng có ban công.” Tạ Kim Tịch nói ngắn gọn.
Trong phòng khách còn có thi thể tứ chi đứt rời của Lâm Văn, nên chỉ có thể lui đến phòng khác, Tạ Kim Tịch chỉ định đi đến căn phòng ngủ có ban công kia.
Đi vào phòng ngủ, Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn đặt Tạ Kim Tịch lên trên giường.
Thoát khỏi ảnh hưởng của oán quỷ, Tạ Kim Tịch mới chầm chậm tỉnh lại từ trong cái sự âm u lạnh lẽo có thể đông cứng anh.
“Rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Cảnh Thước thấy vậy, hỏi ra nghi ngờ của mình.
“Mảnh thế giới này tổng cộng có hai con quỷ, con quỷ lảng vảng bên ngoài biệt thự là tội phạm giết người, con quanh quẩn trong biệt thự là người bị hại.” Tạ Kim Tịch trở lại bình thường bắt đầu giải thích..


Bình luận

Truyện đang đọc