VÔ HẠN LƯU CẤT GIỮ NỖI SỢ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Hừm?” Triệu Cảnh Thước suy nghĩ một chút, hiểu ra dụng ý của Tạ Kim Tịch, “Cũng đúng, ban công đúng thật có thể thử.”
Thường Hạo Tồn ngược lại thấy hơi khó hiểu: “Khoan đã, tại sao không trực tiếp ra ngoài bằng cửa chính tầng một? Chúng ta đã biết bóng quỷ lảng vảng bên ngoài biệt thự cần phải tuân theo hai quy tắc giết người, một là nhìn thấy gã, hai là ý thức được gã có ác ý.

Nói cách khác thực ra bây giờ chúng ta có thể bịt mắt đi thẳng ra ngoài, không nhìn thấy nó là được không phải sao?”
Triệu Cảnh Thước lắc đầu, nói: “Không đơn giản như vậy đâu, quy tắc giết người không phải là tuyệt đối, tôi từng nghe người thâm niên khác kể lại, anh ta từng gặp một ác linh thích đùa bỡn con người, ác linh đó đã tự đặt ra quy tắc giết người cho chính nó, chứ không phải ‘Ngài’ thiết lập hạn chế cho ác linh.

Nói cách khác, con ác linh đó có thể phá bỏ quy tắc giết người do nó đặt ra bất cứ lúc nào.”
“Ban đầu ác linh trông như tuân theo một quy tắc giết người nào đó, để người thực hiện nhiệm vụ dò ra cái gọi là ‘quy tắc’ đó.

Rồi người làm nhiệm vụ đắc chí cho là chỉ cần tránh cái quy tắc đó là có thể sống sót, sau cùng tất cả tràn đầy bàng hoàng và tuyệt vọng khi bị ác linh phá bỏ quy tắc giết chết hết.”
“Theo thời gian trôi qua, càng gần đến 0 giờ đêm nay, hạn chế của ‘Ngài’ đối với quỷ cũng sẽ càng suy yếu.

Nếu chúng ta bịt mắt trực tiếp đi ra ngoài, rất có thể bị con quỷ sát nhân lảng vảng bên ngoài biệt thự giết lúc trời còn chưa tối.”
“Đúng, nói cho cùng dòng giới thiệu về thế giới mảnh vỡ này là ‘Biệt thự cổ cũ kỹ’, Tạ Kim Tịch nói, “Đây là đánh lừa, cũng là gợi ý.”
Thực ra Tạ Kim Tịch định vướng một bug.
Tạ Kim Tịch không biết dạng ban công mở rộng ngoài trời này được định nghĩa như thế nào về mặt không gian.
Rốt cuộc chỗ này được xem là bên trong biệt thự, hay là bên ngoài biệt thự? Hay là cả hai luôn?
Tình huống tốt nhất đó chính là, cái ban công mở rộng không gian này đối với quỷ nạn nhân hoạt động trong biệt thự coi như là bên ngoài biệt thự, đối với quỷ sát nhân hoạt động ngoài biệt thự thì coi như là bên trong biệt thự, như thế thì bọn họ vướng vào cái bug này là có thể an toàn vượt qua nửa đêm cuối cùng rồi.
Vả lại phòng khách có tứ chi đứt lìa của Lâm Văn, cửa chính tầng một có xác Giang Lưu, muốn đến cửa chính tầng một thì còn phải đi ngang qua xác hai người này, nguy hiểm quá lớn.
Tạ Kim Tịch nhìn điện thoại di động của mình, cuối cùng chỉ còn chưa tới 4% pin, nói: “Hiện giờ là 4 giờ 12 phút chiều, căn cứ kinh nghiệm đợt trước, 8 giờ biệt thự sẽ trực tiếp tắt đèn, cũng có nghĩa 8 giờ là đường ranh giới giữa ban ngày với ban đêm.”
“Chúng ta đợi đến tầm 7 giờ 50 thì bịt mắt đứng ở ban công, thử liệu có thể vượt qua 4 giờ còn lại hay không.”
“Không đúng, tôi hiểu đại khái cậu muốn làm gì, nhưng nếu bị ngược lại thì sao? Ban công này thuộc về bên trong biệt thự đối với quỷ nạn nhân, với quỷ sát nhân bên ngoài biệt thự mà nói ban công này cũng thuộc về bên ngoài, vậy coi như trước sau chúng ta đều có địch, chắc chắn sẽ phải chết.” Triệu Cảnh Thước đưa ra nghi vấn.
Tạ Kim Tịch gật đầu, nói: “Đó là khả năng xấu nhất, cho nên chúng ta phải lập hai kế hoạch.”

Nếu đường sống cuối cùng thật sự không phải ban công căn biệt thự này, bọn họ cũng phải có kế hoạch B.
“Chúng ta lấy ga trải giường và quần áo, nối thành ba sợi dây chắc chắn.” Tạ Kim Tịch nhìn Thường Hạo Tồn, nói: “Anh Thường, anh biết abseiling [1] không?”
[1]Về cơ bản thì abseiling được hiểu là một môn thể thao gần giống như leo núi.

Tuy nhiên, nếu như leo núi là đi lên thì abseiling lại đi xuống với việc đu theo một sợi dây.

Điều này có nghĩa là khi tham gia abseiling, bạn sẽ leo núi theo dạng đi xuống cùng với một sợi dây làm điểm tựa an toàn.

Tìm hiểu rõ hơn tại đây.
“Tất nhiên, cậu muốn dùng sợi dây làm điểm tựa đi từ tầng hai xuống mặt đất à? Độ cao không tính quá cao, nắm thật chặt cố định dây thừng và kỹ thuật đi xuống, tỷ lệ thành công đối với newbie cũng không thấp.”
“Ga trải giường? Có được không đấy?” Triệu Cảnh Thước trong lòng thấy không chắc ăn.
Thường Hạo Tồn ngược lại hiểu rất rõ cái này: “Cách thoát hiểm khi gặp hỏa hoạn ở tầng gác thấp, việc thắt chăn màn nối thành dây dài để thoát cũng rất hữu dụng, làm dây xong chúng ta có thể thử trước một tý.

Ngoài ra cũng có thể vứt ít chăn xuống dưới tầng, bộ không phải anh đã nói rằng chỉ cần tới giờ một cái là chúng ta sẽ về thế giới mảnh vỡ của mình ngay, tất cả vết thương đều sẽ lành lại hết sao?”
“Với độ cao tầng hai, dù cho không có dây, đứng đúng tư thế nhảy thẳng xuống cũng sẽ không chết được đâu.”
“Được, vậy thì làm như vậy đi.” Triệu Cảnh Thước dứt khoát quyết định.
Không có chuyện an toàn tuyệt đối, kẹt giữa hai con quỷ, bọn họ muốn sống thì chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng vật lộn một chập.
Ba người bận bịu cởi ga phủ giường và chăn đơn ra, buộc nút ga phủ giường, nối thành dây dài, lật tung cả phòng ngủ, làm ra được bốn sợi dây ga giường có chiều dài khoảng chừng đến tầng một.
Thời điểm nói chuyện và làm dây, ba người họ đều quay lưng về phía ban công, đề phòng mình vô tình nhìn cửa sổ thấy quỷ sát nhân lảng vảng ở bên ngoài rồi bị giết.
Sau khi làm xong dây ga giường, Thường Hạo Tồn phân biệt các sợi dây buộc cố định vào chân giường trong phòng ngủ, nói: “Giữa ban công và phòng ngủ còn có một cái cửa lùa, lúc bịt mắt lui đến ban công, phải nhớ kéo cửa lại.

Có vậy nếu giường di chuyển cũng sẽ kẹt ở cửa lùa, dù kẹt ở cửa không được lâu thì giường cũng sẽ mắc kẹt ở chỗ lan can ban công.”
“Nhưng mà các cậu nhất định phải nắm chặt, sợi dây ga giường này không đủ dài, cũng không chắc.


Không có cách nào thắt dây an toàn ở đùi* cho các cậu, các cậu chỉ có thể tự nắm chặt, lúc nắm có thể quấn một vòng trên tay, tăng lực ma sát.

Sau đó lúc đi xuống hai chân đạp lên tường phải dang ra, cái này sẽ giảm bớt đi gánh nặng cho cánh tay các cậu.”
*Minh họa cho dây an toàn:

“Mong là tất cả chúng ta đều có thể sống sót.” Thường Hạo Tồn căn dặn một số điều quan trọng, thở dài.
Anh thích thể thao mạo hiểm, đương nhiên đã từng học cách leo núi đá và abseiling, nhưng tất cả đều tiến hành dưới sự bảo vệ của dụng cụ chuyên nghiệp.
Song một lần sai sót đã làm anh té xuống khe núi, thịt nát xương tan, liệu lần này bọn họ còn có thể sống sót không?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, theo thời gian trôi, ngoài biệt thự dần dần vang lên một tiếng động cổ quái, cảm tưởng như có người nào đó kéo lê dao đi qua đi lại lòng vòng bên ngoài biệt thự vậy.
Sau cùng Tạ Kim Tịch liếc nhìn hiển thị 7 giờ 43 phút, điện thoại di động chỉ còn 1% pin cuối cùng, hít thở sâu một cái, ra hiệu cho Thường Hạo Tồn và Triệu Cảnh Thước sử dụng vải xé từ quần áo bịt mắt lại.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

(Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.)
Ít nhất ‘nhìn thấy’ là một điều kiện cực kỳ quan trọng, ở trong phần thông tin ‘Ngài’ cho cũng có nhắc nhở.
Khi đối mặt với nguy hiểm con người rất khó dựa vào được bản năng dằn xuống thôi thúc muốn mở mắt, vì để ‘không nhìn thấy’, bọn họ liền thẳng tay dùng cách này phong bế thị giác.
Tất nhiên, chuyện này đối với họ mà nói, phong bế ngũ quan thì thị giác là quan trọng nhất, mắt không thể nhìn, về sau đối đầu với oán quỷ sẽ rơi vào tình thế cực kỳ bị động.

Nếu như bất đắc dĩ nhất định phải leo abseiling từ ban công đi xuống đất, dưới tình huống không nhìn thấy độ khó tăng thêm gấp đôi.
Vào lúc Triệu Cảnh Thước và Thường Hạo Tồn quay người cầm dây ga giường mò mẫm đi về hướng ban công, Tạ Kim Tịch cũng bịt mắt lại, đi đến ban công theo họ, tất nhiên là anh không quên đóng cửa ban công lại.
Ba người bọn họ liên tục lui đến bức tường lửng ở ngoài cùng bao quanh ban công mở rộng không gian, đứng ngay sát đó, tiếp theo là chờ đợi dài đằng đẵng.
Không bao lâu sau, Tạ Kim Tịch cảm giác trước mắt tối sầm.
Mặc dù mắt bịt vải, nhưng vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được sự biến đổi của ánh sáng qua kẽ hở.

Đèn trong biệt thự đã tắt, tức là hiện tại vừa đúng 8 giờ.
Cộp.
Lộp cộp cộp.
Tiếng bước chân trong biệt thự càng ngày càng rõ.
Ở trong tình huống bị tước hoàn toàn thị giác, các giác quan khác như bắt đầu nhạy cảm hơn hẳn, đặc biệt là thính giác.
Tiếng bước chân rõ ràng đó, giống tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà.
Cái tiếng đó đi tới đi lui trong biệt thự, dường như đang tìm cái gì đó.
Nhưng… Nó đang tìm cái gì đó thật sao?
Lòng Tạ Kim Tịch nặng nề không thôi.
Thời gian càng lúc càng trở nên trêu ngươi, sau khi mắt bị bịt lại, mọi thứ đều lâm vào trong bóng tối, thời gian như kéo dài ra hơn rất nhiều.
Tiếng giày cao gót đi tới đi lui quanh quẩn bên ngoài, tiếng động chưa từng đến gần bọn họ.
Trong mảnh tối tăm, tiếng động này ngược lại có công dụng thôi miên kỳ lạ, cho dù đang ở trong tình cảnh đáng sợ và hồi hộp như vậy, tinh thần của Tạ Kim Tịch cũng không chịu được bắt đầu lỏng lẻo.
Lúc này Thường Hạo Tồn đột nhiên véo anh một cái, Tạ Kim Tịch giật mình tỉnh táo lại đôi chút, anh cũng bắt chước đẩy Triệu Cảnh Thước một cái.
Ba người bọn họ cứ nhắc nhở nhau như vậy.
Song đứng trơ suốt bốn tiếng liền trong bóng tối, chuyện này trên cả hai phương diện tinh thần và cơ thể quả thực là cực hình.
Tạ Kim Tịch cũng không nhớ mình đã suýt ngủ gục mấy lần, hoặc rốt cuộc có sa vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh hay không, anh khẩn cầu suốt ở trong lòng rằng giờ phút cuối cùng kia đến nhanh một chút đi.
Theo thời gian qua đi, trong hành lang tầng hai lại xuất hiện thêm nhiều tiếng sột soạt quái lạ, sau tiếng đó lại thêm tiếng kéo lê, hai tiếng đó bám gót sau tiếng bước chân, vang lên không dứt trong hành lang tầng hai.
Khi này, bỗng dưng, có một giọng nữ nhẹ nhàng ngâm nga:
“Thuở trước có người phụ nữ gầy trơ xương,
Tất nhiên bạn chưa bao giờ nghe nói về người phụ nữ như vậy:
Tất cả xảy ra vào một hôm,
Vị nữ sĩ này phát hiện ra người theo dõi cô.” [ Chú thích ]
“Có người đang đi theo tôi,
Có người đang nhìn trộm tôi,
Có người đang theo dõi tôi.”
“Tôi đã thấy hắn,
Hắn cũng đã thấy tôi.”
Ý thức của Tạ Kim Tịch đột ngột thoát ra khỏi trạng thái hỗn độn kia, nghe thấy bài ca dao quỷ dị này, nỗi sợ hãi dần dần lên men dưới đáy lòng.

Cùng lúc đó, anh cảm giác Triệu Cảnh Thước chợt nắm lấy tay anh bóp chặt.
Không sai, anh cũng nhận ra giọng nói này.
Giọng ngâm nga bài ca dao này, rõ là giọng của Lâm Văn.
Nhưng thi thể Lâm Văn đã chia thành sáu phần bảy rơi tám rụng trong phòng khách, tiếng kéo lê và tiếng sột soạt ở ngoài… Chẳng lẽ là thân người và đầu của cô ta đang lê lết di chuyển ở bên ngoài, vừa lê vừa hát bài ca dao quỷ dị?
Bài ca dao đó vẫn đang tiếp tục.
“Vị nữ sĩ này đi vào nhà mình,
Đi qua đi lại kiếm tìm
Nhìn lên, nhìn xuống,
Đầu của cô ấy treo ở trên vòi hoa sen,
Xương của cô ấy ở trong tủ lạnh,
Cô ấy hỏi tên đồ tể cầm theo con dao,
Thịt của tôi đang ở đâu?”
Giọng hát tới chỗ này, tiếng kéo lê dao vẫn luôn quanh quẩn ngoài biệt thự đã mất hẳn, tiếp theo đột nhiên ’Phạch’ một tiếng, tiếng chặt thịt vang lên trong biệt thự.
Phạch, phạch phạch phạch phạch.
Tiếng dao tác động mạnh vào thớt liên hồi dữ dội, phảng phất như nhịp trống gõ vào trong lòng bọn anh.
Dưới nền âm thanh như vậy, giọng Lâm Văn hát đi hát lại nhiều lần: “Cô ấy hỏi tên đồ tể cầm theo con dao, thịt của tôi đang ở đâu?”
“Cô ấy hỏi tên đồ tể cầm theo con dao…
Tiếng giày cao gót, tiếng kéo lê, tiếng sột soạt, tiếng chặt thịt ở bên ngoài im bặt.
“Cộc cộc cộc.”
“Cộc cộc cộc.”
“Cộc cộc cộc.”
Trong không gian tối tăm và yên tĩnh, bất thình lình vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng và có quy luật.
Khoảng cách này… Tạ Kim Tịch tuyệt đối không có nghe lầm, là cửa phòng của bọn họ đang bị gõ.
“Thịt của tao đang ở đâu?”
Một giọng nữ lạ lẫm chói tai chồng lên giọng Lâm Văn, đột ngột nổ vang dội bên tai bọn họ.
Tác giả có lời muốn nói: Đoạn [ Chú thích ] cải biên từ đồng dao Mother Goose, «There Was a Woman All Skin and Bone»..


Bình luận

Truyện đang đọc